Năm tháng yên bình

 
Edit: Hanna
Beta: Cereus

 
Lục Hào muốn đến trung tâm thương mại để ăn lẩu Trùng Khánh, bởi vì rất gần nên hôm nay Tần Diễm không lái xe, mà lôi kéo tay cô cùng nhau tay nắm tay đi bộ trên đường, anh muốn được ở bên Lục Hào như vậy.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Lạnh không?”
 
Tần Diễm nắm tay cô, nhưng vẫn cảm thấy lạnh băng.
 
Lục Hào lắc đầu, hà hơi “a” một tiếng ra một luồng khí trắng, cảm thấy rất vui khi nhàn nhã dạo bộ cùng anh trên đường.
 
Sắp đến tháng chạp, âm lịch năm nay lại sớm hơn mọi năm, ven đường đã bắt đầu trang trí hoa đăng, cảm giác Tết đến đã ngày một gần hơn.
 
“Mèo kìa!”
 
Lục Hào buông tay Tần Diễm, chạy nhanh đến trước tủ kính trong suốt của một cửa hàng bán thú cưng mà hai người chuẩn bị đi ngang qua.
 
“Thích à?”
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tần Diễm qua đi ôm lấy cô.
 
“Lúc trước em gặp mèo hoang ở ven đường, luôn cảm thấy em rất giống bọn chúng.” Lục Hào đứng ngoài cửa sổ, dùng ngón tay trêu đùa con vật nhỏ trong nhà. 
 
“Em cũng hay mang theo xúc xích thịt nguội bên người, nhưng dạo này trời lạnh rồi, không thấy chúng nữa.”
 
Tần Diễm nhìn dáng vẻ thản nhiên không quan tâm của Lục Hào, anh buộc chặt cánh tay, nhìn con mèo nhỏ trong tủ kính với cô.
 
“Nếu em nuôi mèo thì chắc ăn hết một nửa đồ ăn của chúng nó nhỉ?”

 
“Thích.” Lục Hào bĩu môi: “Đi thôi, sắp chết đói rồi.”
 
Lúc hai người tới nhà hàng thì đúng lúc đang là giờ cao điểm, cũng may là trong thời gian làm việc, buổi trưa còn chưa có người nhiều đến chờ chỗ ngồi.
 
Bạn học nhỏ Lục Hào xử lý nửa bàn đồ ăn dưới cái nhìn chăm chú của thầy giáo Tần, sau khi Tần Diễm thanh toán xong thì ra ngoài cửa đợi Lục Hào.
 
“Thầy Tần!”
 
Trương Tử Đồng kinh ngạc hô lên, chạy tới từ một chỗ gần đó.
 
“Thật trùng hợp nha thầy Tần, thầy cũng tới ăn cơm ạ?”
 
Buổi sáng vừa kết thúc đại hội thể thao ở trường học, học sinh được nghỉ sớm, Trương Tử Đồng đi dạo phố cùng bạn thân rồi chuẩn bị tới đây ăn lẩu, không ngờ lại gặp được Tần Diễm.
 
“Ừ.” Tần Diễm gật đầu.
 
“Vậy… Thầy Tần đi một mình ạ?” Trương Tử Đồng thẹn thùng nhìn anh, “Không bằng cùng nhau….”
 
“Tôi chuẩn bị về rồi.”
 
“À… thế ạ….” Trương Tử Đồng thất vọng: “Vậy tạm biệt thầy.”
 
Trương Tử Đồng cũng không phải là hoàn toàn không có ý xấu gì với thầy giáo cực kỳ đẹp trai như Tần Diễm. Bình thường cũng cố ý hay vô tình liếc mắt đưa tình, phóng điện với anh, cô ta vẫn luôn rất tự tin với nhan sắc của mình, cũng dây dưa với không ít bạn trai.
 
Trương Tử Đồng nhìn thoáng qua Tần Diễm, đi vào nhà hàng lẩu với bạn thân.
 
Nhóm cô ta vừa mới đi vào, còn đang loay hoay tìm chỗ ngồi, Trương Tử Đồng nhanh mắt nhìn thấy Lục Hào từ bên trong đi ra.
 
“Lục….”
 
Còn chưa kịp kêu ra tiếng, Trương Tử Đồng liền trông thấy Lục Hào đi tới cửa, Tần Diễm ôm cô vào trong lòng ngực.
 
“Tử Đồng, thầy giáo của cậu đẹp trai quá.”
 
Bạn thân của Trương Tử Đồng lôi kéo cô ta nói chuyện, nhưng cô ta lại hoàn toàn không có phản ứng.
 
“Tử Đồng? Tử Đồng?”
 
“A?” Trương Tử Đồng phục hồi tinh thần.
 
“Cậu làm sao thế?”
 
“Không có gì, nhìn thấy một đứa tiện nhân.”
 
“Hả?”
 
“Không có gì, chúng ta gọi món ăn đi.”
 
Trương Tử Đồng qua quýt chuyển đề tài, liếc mắt một cái nhìn ra bên ngoài, nhưng đã không thấy bóng dáng của Lục Hào và Tần Diễm.
 
Giỏi lắm Lục Hào, quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì, đồ không biết xấu hổ, một mặt cấu kết làm bậy với Hình Dịch, hiện tại lại dụ dỗ thầy Tần. Cô chống mắt lên mà chờ xem, đứa tiện nhân này có thể nhảy nhót đến bao giờ.
 
Tần Diễm và Lục Hào ăn xong cơm, rồi đi dạo ở trung tâm thương mại gần đó.
 

“Bao giờ mới được nghỉ vậy?” Lục Hào hỏi.
 
“Sao nào, dò hỏi quân tình hả?” Tần Diễm cười nhìn cô.
 
“Đúng vậy nha thầy Tần, gần quan được ban lộc mà.”
 
“Còn hơn hai tuần nữa.”
 
“Ồ….”
 
Lục Hào lục túi, không mang ví tiền. Từ khi ở chung với Tần Diễm, gần như cô không phải tiêu đến tiền, không biết ví tiền và chìa khóa nhà đã bị vứt lung tung trong xó xỉnh nào rồi.
 
Bàn tay nhỏ mò vào trong túi áo khoác của Tần Diễm, không sờ thấy gì.
 
“Thầy có tiền lẻ không….?”
 
Tần Diễm móc ví tiền ra đưa cho cô.
 
“Làm gì thế?”
 
Lục Hào rút ra mười đồng tiền, chỉ chỉ tiệm bánh ngọt gần đó. Tần Diễm đứng tại chỗ chờ cô, không bao lâu liền thấy cô cầm một que kem trở lại.
 
“…”
 
Tần Diễm nhìn cô, không nói chuyện.
 
“Cho thầy ăn miếng đầu tiên nè.” Lục Hào giơ que kem tới bên miệng anh.
 
Tần Diễm rất ít thấy Lục Hào cười tươi lộ ra tính khí trẻ con, hiện tại cô mới giống dáng vẻ nên có của những cô gái tầm tuổi này.
 
“Anh thấy em có bản lĩnh rồi….”
 
Há miệng cắn một miếng, Tần Diễm gõ nhẹ chóp mũi cô.
 
“Hừ!” Lục Hào bĩu môi: “Thầy không biết chứ, miếng đầu tiên khi ăn kem là ngon nhất đấy.”
 
Tần Diễm bất đắc dĩ, hôm nay toàn ăn đồ cay rồi lạnh, kiểu gì cũng xảy ra chuyện, sức khỏe của Lục Hào không tốt nên Tần Diễm vẫn luôn nghiêm khắc khống chế ẩm thực của cô. Nửa năm ở chung, thói quen ăn thực phẩm không lành mạnh của cô đã bị Tần Diễm chỉnh đốn không ít, hôm nay do anh thấy tâm trạng hai ngày gần đây của cô không tốt nên mới phóng túng chiều cô một lần.
 
“Lại đây.”
 

Tần Diễm gọi Lục Hào qua, cầm một cái áo lông vũ khoác lên người cô rồi nhìn ngắm.
 
“Anh có mắt nhìn hàng tốt quá, đây là mẫu mới nhất của mùa đông năm nay.” Một cô gái bán hàng mỉm cười đi tới: “Màu trắng rất hợp với bạn gái của anh đấy ạ.”
 
“Sao vậy?”
 
Lục Hào giải quyết một miếng kem cuối cùng, chà xát tay.
 
“Cái này, cỡ nhỏ nhất.”
 
Tần Diễm đưa quần áo cho nhân viên bán hàng.
 
“Em không cần.” Lục Hào kéo tay anh: “Em có nhiều quần áo ở nhà rồi.”
 
“Đây là anh mua.” Tần Diễm ý bảo nhân viên bán hàng..
 
“Vâng thưa anh.”
 
Cô nhân viên tươi cười rạng rỡ, chưa đến hai phút đã bán được 3000 NDT, xem ra đây chính là người có tiền nha.
 
“Thưa anh, kiểu dáng của áo này còn có màu đen cho nam giới đấy ạ.” Vừa nói vừa dẫn đường cho hai người tới khu thời trang nam: “Hai người có thể phối hợp thành mặc đồ đôi.”
 
Nhìn đôi trai xinh gái đẹp trước mắt, nhân viên bán hàng nhiệt tình giới thiệu.
 
“Hai người xứng đôi như vậy, đảm bảo đi trên đường thì tỉ lệ quay đầu nhìn là 200%. Nếu mặc đồ đôi thì chắc chắn cực kỳ đáng chú ý.”
 
Nói xong cô ấy cầm một chiếc áo lông vũ có kiểu dáng tương tự nhưng màu đen lại đây.
 
Tần Diễm cho cô ấy biết kích cỡ của anh, rồi cầm cả hai bộ. Quẹt thẻ xong, xách theo túi quần áo mới, hai người lại đi dạo thêm một lát nữa, Tần Diễm mới lôi kéo Lục Hào trở về nhà.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận