Edit: Hanna
Beta: Cereus
Cuối cùng Tần Diễm cũng có thể thoát thân từ công việc bận rộn, mỗi ngày hết nấu cơm lại cùng Lục Hào xem TV.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù chiều hôm đó xảy ra chuyện không thoải mái, nhưng một tuần trôi qua cũng thấy chuyện xấu gì xảy ra. Tần Diễm đoán chắc ba mình còn chưa nói cho mẹ mình biết chuyện này, nếu không với tính cách của bà ấy, không phải lập tức ngồi máy bay tới đây, cũng sẽ gọi vô số cuộc điện thoại để oanh tạc anh.
“Đi thôi.”
Tần Diễm kéo tay Lục Hào, chuẩn bị ra cửa.
Hôm nay thời tiết vô cùng đẹp, ánh nắng tươi sáng, nhiệt độ cũng tương đối thoải mái, Tần Diễm đưa cô đến trung tâm thương mại mua sắm.
Lục Hào bị anh bọc kín mít, hai ngày trước cô dấu hiệu cảm lạnh, Tần Diễm liền đặc biệt chú ý. Lục Hào đội mũ len xù lông, quàng chiếc khăn lông trên cổ, chỉ còn một đôi mắt to tròn lộ ra ngoài đang linh động đảo quanh.
Trên đường phố đã tràn ngập trong bầu không khí tươi vui đón năm mới, mặc dù chưa tới ngày nghỉ của cả nước, nhưng người rảnh rỗi cũng không ít. Đèn lồng rực rỡ nhiều màu sắc, nhiều quán nhỏ ven đường bày bán nhiều đồ vật nhỏ sặc sỡ.
Tần Diễm lôi kéo Lục Hào đi mua đồ ăn uống và vật dụng hàng ngày, ký đơn hàng chuyển phát nhanh về nhà.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ong ong ong”
Lục Hào lấy di động ra, mày nhăn lại.
“Alo.”
“Hào Hào, hiện tại con đang ở đâu?”
Ngữ khí của mẹ Lục Hào đặc biệt nghiêm túc.
“Con ở bên ngoài, có chuyện gì vậy?”
Thái độ của Lục Hào vẫn luôn lãnh đạm nhàn nhạt.
“Lập tức về nhà!” Mẹ của Lục Hào tức giận lên giọng: “Lập tức!”
Không đợi Lục Hào nói gì, đối phương đã tắt điện thoại.
“Alo?”
Tần Diễm thấy sắc mặt Lục Hào không đúng lắm, ôm lấy cô.
“Làm sao vậy?”
“Mẹ em…..” Lục Hào nhìn thoáng qua Tần Diễm: “Bảo em phải lập tức về nhà, chắc bà ấy đã trở lại.”
“Vậy đi thôi.”
Tần Diễm lấy xe ở ven đường.
“Em không muốn….”
Lục Hào kéo kéo tay anh.
“Về thử xem.” Tần Diễm nắm chặt tay cô: “Ngoan.”
“…”
Lục Hào không nói gì thêm nữa, trong lòng lại hơi bực bội một cách khó hiểu.
Khi lái xe đến khu nhà cô, Tần Diễm đưa Lục Hào đến dưới tầng, nhìn cô đi lên.
“Mẹ.”
Lục Hào vào nhà, thấy mẹ mình đang ngồi ở phòng khách trước bên bàn ăn.
“Lục Hào, trong mắt con còn người mẹ là mẹ không?”
Uông Quỳnh Hoa nhìn cô, đứa con gái luôn trốn tránh bà càng xa càng tốt.
“….”
Lục Hào không nói chuyện, liền đứng ở phía xa nhìn bà.
“Người kia là ai?”
Uông Quỳnh Hoa đứng lên rồi chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Con nhìn xem, bao lâu rồi con không về nhà?”
Sau khi Uông Quỳnh Hoa trở về thì nhìn thấy khắp phòng đều phủ một lớp tro bụi rất nhỏ, bà biết ngay nhất định cô con gái này đã rất lâu không về nhà.
“….” Lục Hào vẫn không nói chuyện.
“Được, con không chịu nói chứ gì?” Uông Quỳnh Hoa thấy dáng vẻ của cô, nhìn kỹ một lượt: “Hắn là thầy giáo của con.”
“Lục Hào, con thật là…..”
Lục Hào vẫn không chịu nói chuyện, cô đột nhiên cảm thấy mình thật nực cười.
“Vâng, là thầy giáo của con, vậy thì sao?”
Uông Quỳnh Hoa đập mạnh tay lên bàn, tay chỉ vào cô đang run rẩy.
“Thì sao? Lục Hào, đã nhiều năm như vậy, mẹ vẫn luôn cảm thấy con bị thiệt thòi, mẹ không làm tròn trách nhiệm với con, nhưng con cũng không thể tự chà đạp chính mình!”
“Ha….”
Lục Hào cười lạnh.
“Hào Hào, mẹ hy vọng con đừng tiếp tục phạm sai lầm nữa.”
Uông Quỳnh Hoa cố nhịn không rơi nước mắt, bà muốn kéo Lục Hào qua, lại bị cô né tránh.
“Sai?” Lục Hào ngẩng đầu đối diện với cô: “Cái gì là sai lầm?”
“Lục Hào, con đừng dùng thái độ này với mẹ.”
Nhìn thấy Lục Hào lộ vẻ khinh miệt, trong lòng Uông Quỳnh Hoa cũng co rút lại đau đớn.
“Mẹ cũng sợ hãi con sẽ lầm đường lạc lối mà phạm sai lầm!”
“Con làm gì?” Lục Hào cười: “Ở bên thầy giáo của mình? Hay là lên giường cùng thầy?”
“Lục Hào! Con khiếm mẹ quá thất vọng rồi!”
Uông Quỳnh Hoa giận dữ tới mức cả người run rẩy.
“Chủ tịch Uông, con thấy mẹ vẫn nên quan tâm chú ý trên người con trai bảo bối của mẹ đi.”
Lục Hào lắc đầu tự giễu.
“Tránh việc con làm mẹ mất mặt.”
‘Bốp’ một tiếng, một cái tát vang dội rơi trên mặt Lục Hào, đánh cô phải nghiêng đầu đi.
“Dì!”
Tần Diễm nhìn theo cô gái nhỏ lên lầu, lại thấy trong nhà Lục Hào sáng đèn, trong lòng đột nhiên cảm thấy bất an. Anh do dự đợi một lát ở dưới tầng rồi vẫn đuổi theo lên nhà, không ngờ vừa đến cửa đã nghe thấy động tĩnh bên trong.
“Dì ơi, trước mắt dì đừng kích động.”
Tần Diễm kéo Lục Hào qua, nhìn vệt đỏ trên mặt cô, đau lòng mà vuốt ve.
Uông Quỳnh Hoa cũng hơi hối hận, bà nhất thời xúc động nên ra tay với con gái. Nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mắt, trong lòng lại càng thêm tức giận với Lục Hào.
“Cậu chính là con trai của giáo sư Tần?”
Uông Quỳnh Hoa lấy lại bình tĩnh rồi mở miệng nói.
“Đúng vậy.” Tần Diễm nhìn bà, trong mắt không hề có khiếp đảm một chút nào: “Chào dì ạ, lần đầu gặp mặt, cháu là Tần Diễm.”
Tần Diễm đã hiểu rõ, lần này mẹ của Lục Hào đột nhiên hành động, hóa ra do ba anh đứng sau thúc đẩy. Xem ra ông cũng không thiếu lăn lộn, điều tra rõ ràng từng chi tiết về Lục Hào.
“Cậu là thầy giáo dạy Hào Hào.”
Uông Quỳnh Hoa đánh giá anh, người đàn ông trước mắt có một đôi mắt đen láy thâm sâu, cử chỉ nho nhã, góc cạnh trên mặt sắc nét mang theo một tia sắc bén, quả thật là thiếu niên anh tuấn hiếm có.
Nhưng bà cũng tuyệt đối không thể đồng ý mối quan hệ của hai người này chỉ vì vẻ bề ngoài, việc này quá sức vớ vẩn.
“Đúng vậy.” Tần Diễm thừa nhận.
“Nếu vậy, chúng ta liền nói thẳng.”
Uông Quỳnh Hoa ngồi lại trên ghế, dùng ánh mắt của người lớn tuổi nhìn con cháu bên dưới.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~