Năm tháng yên bình

Edit: Hanna
Beta: Cereus
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Âm thanh kinh hô của Lục Hào bị Tần Diễm nuốt vào trong bụng, đôi tay không ngừng chà đạp cặp nhũ hoa trắng mịn, gậy thịt bên dưới đưa đẩy từng chút từng chút một. Nhìn hai tay Lục Hào từ căng thẳng khẩn trương nắm chặt khăn trải giường đến lúc chậm rãi thả lỏng, ôm lấy cổ anh, Tần Diễm bắt đầu đưa đẩy nhanh hơn, âm thanh bạch bạch vang lên theo nhịp điệu.
 
Tần Diễm thấy cô lại bắt đầu bị thiếu dưỡng khí, thương tiếc buông đôi môi mềm mại của cô ra.
 
“Căng… A… Đau…” Lục Hào vừa đứt quãng nói vừa thở dốc rên rỉ.
 
“Đây là trừng phạt em.” Tần Diễm hôn nhẹ lên khóe môi cô: “Ai bảo em dám không chuyên tâm.”
 
Lục Hào bị Tần Diễm lăn lộn, lại còn vừa uống rượu, cả người bắt đầu mệt rã rời, cô cảm giác eo đã không phải của mình, chân cũng tê cứng không chịu được, chỉ có hoa huyệt và cặp nhũ hoa được Tần Diễm đặc biệt chăm sóc là vẫn luôn ở trạng thái hưng phấn.
 
“Ưm… thầy ơi… ưm…” Lục Hào ôm vòng eo rắn chắc của anh, ánh mắt mờ mịt mê ly: “Chặt…”
 
Tần Diễm cau mày, anh đang ra sức lấy lòng cô, phô bày sự kiêu ngạo của một người đàn ông, vậy mà cô gái nhỏ này lại muốn ngủ hả? Chẳng lẽ ở bên anh quá nhàm chán à?
 
Nghĩ đến việc anh cố ý biến đổi tư thế, lực đạo nông sâu đa dạng mong cô được vui vẻ, thế mà cô còn buồn ngủ, gậy thịt dưới thân không khỏi lại càng tăng cường sức lực mà thúc mạnh vào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“A!”
 
Lục Hào lại một lần nữa bị người đàn ông này làm tới cao trào.

 
Giống như đang giận dỗi, Tần Diễm lăn lộn cô hơn một tiếng, lúc đó Lục Hào gần như đã ngủ quên nhưng bản năng vẫn phối hợp với anh nênTần Diễm đành buông tha cho cô gái nhỏ.
 
Tần Diễm ôm Lục Hào đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê đi tắm rửa sạch sẽ, thay khăn trải giường mới rồi cho cô đi ngủ. Mà bản thân anh, bởi vì kỳ cọ tắm rửa cho cô mà lần thứ hai bị lửa nóng đốt người, anh vội vàng vọt đi dội nước lạnh.
 
Trong ổ chăn Lục Hào cuộn người thành một quả cầu nhỏ, Tần Diễm điều chỉnh tư thế thoải mái cho cô, không ngờ cô cũng thuận thế lăn vào trong lòng ngực anh. Tần Diễm cứng đờ, thầm oán, coi như vừa rồi tắm nước lạnh là tốn công vô ích.
 
Lục Hào mơ một giấc mộng rất dài, mơ thấy ba mẹ, ông bà, sau đó mơ thấy một người rồi lại một người rời bỏ chính mình. Nhưng đột nhiên có người ôm lấy cô từ phía sau, nhiệt độ cơ thể ấm áp, ấm áp đến mức cô bất chợt cảm thấy rất sợ hãi bị mất đi sự ấm áp ít ỏi này.
 
“…”
 
Cô bị tỉnh vì khóc, trợn mắt nhìn thấy người đàn ông kia đang nghiêm túc nhìn mình chăm chú.
 
Mới sáng sớm, Tần Diễm đã bị âm thanh nức nở của cô gái nhỏ trong lòng ngực làm cho bừng tỉnh, vốn dĩ anh cho rằng cô đã tỉnh, không ngờ lại vẫn đang chìm trong giấc mơ. Tần Diễm lẳng lặng nhìn cô thật lâu, từ tiếng nức nở rất nhỏ đến lặng lẽ mà rơi lệ, anh không biết cô vừa mơ thấy cái gì mà có thể làm cô khổ sở tột cùng như vậy.
 
“Thầy Tần…” Lục Hào lúng túng mở miệng.
 
“…” Tần Diễm muốn hộc máu: “Gọi tên của tôi.”
 
Lục Hào nhìn chằm chằm vào anh, dường như đang tự hỏi.
 
“Hình như không được tôn sư trọng đạo cho lắm nhỉ?”
 
Lúc cô đang rối rắm vấn đề này, dường như cô hoàn toàn không nhớ đến việc mình đang ở trên cùng một giường, đắp chung một chăn với người thầy giáo đáng kính trọng ấy, mà tối hôm qua hai người còn trải qua một đêm ân ái điên cuồng.

 
“…” 
 
Tần Diễm nhịn, từ khi gặp được cô gái nhỏ này, hình như anh vẫn luôn phải cật lực nhẫn nại.
 
“Mặc dù hôm qua em ăn đậu hũ của thầy, nhưng em vẫn rất tôn trọng thầy.” Lục Hào lại tự hỏi bản thân một lúc, nhíu nhíu mày, nói: “Thầy Tần à, thầy không cần cảm thấy đó là gánh nặng, tối hôm qua do em uống nhiều quá, hành động lỗ mãng không suy nghĩ mà thôi.”
 
Tần Diễm nhịn… nhịn không được!
 
Anh lập tức xoay người, ngăn cản cô gái nhỏ lại tiếp tục suy nghĩ miên man vớ vẩn, anh chỉ có thể dùng hành động để công khai chủ quyền của mình.
 
“Ưm… thầy… thầy Tần…”
 
Lục Hào ngơ ngác không kịp phản ứng lại thì đã bị người đàn ông đánh úp bất ngờ mà hôn sâu khiến đầu óc cô hỗn loạn, không thể nghĩ được điều gì. Bởi vì giãy giụa phản đối khiến áo sơ-mi to rộng trên người, mà không biết đã thay từ khi nào, lại bị người lột sạch sẽ.
 
“Nếu như vậy, không bằng em phụ trách tôi.” Tần Diễm thổi khí, nhẹ nhàng chạm vào vành tai khiến cô ngứa ngáy.
 
Dấu hôn từ đêm qua vẫn còn ửng đỏ trên làn da trắng nõn không tỳ vết, Tần Diễm lại nhớ tới những lời nói vô tâm vừa rồi của Lục Hào, dường như muốn phát tiết, mạnh mẽ xâm lược cô.
 
Dọc theo cần cổ trắng nõn thon dài của Lục Hào, Tần Diễm ngựa quen đường cũ mà chà đạp đôi tiểu bạch thỏ, một đường vừa dịu dàng liếm hôn, mút mát vừa tàn ác mà gặm cắn, khiêu khích khiến từng dây thần kinh của cô phải run rẩy.
 
Tần Diễm nhìn hoa huyệt vẫn còn sưng đỏ của Lục Hào, vẫn nhịn không được mà đau lòng, thái độ thô bạo lập tức trở nên dịu dàng mềm nhẹ. Mà Lục Hào bị kích thích nổi lên khát vọng nhục dục, gương mặt ửng đỏ, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, thở phì phò. Tần Diễm dịu dàng hôn hai cánh môi dưới của hoa huyệt, liền nghe thấy tiếng rên rỉ sung sướng của Lục Hào, động tác càng thêm từ tốn nhẹ nhàng.

 
Lục Hào ngây thơ như tờ giấy trắng bị tên ‘cầm thú’ Tần Diễm nắm trong tay, lẽ ra nơi riêng tư lập tức có thể tốt lên thì lại thành không có khả năng. Đáng tiếc Tần Diễm cũng không thể khống chế được chính mình, chỉ có thể cố gắng hết sức làm thật nhẹ nhàng.
 
Anh liếm nhẹ hoa huyệt sưng đỏ, ngậm lấy hoa hạch còn đang run rẩy, Lục Hào hét lên một tiếng. Đầu lưỡi linh hoạt của Tần Diễm chạm vào vùng đất bí mật, lại dụ mật dịch sâu trong hoa huyệt không ngừng tràn ra, viên trân châu nhỏ không ngừng xôn xao gọi mời.
 
Sau một hồi liếm cắn kích thích, Lục Hào lại phun trào mật dịch ồ ạt, một lần nữa cả người xụi lơ nằm bẹp xuống. Cô gái nhỏ mơ màng ngơ ngác, không đến mấy phút lại ngủ say rồi.
 
Sau khi Lục Hào ngủ quên, Tần Diễm lại đau khổ đi tắm nước lạnh, anh chưa từng nghĩ rằng, hóa ra bản thân lại ham muốn tình dục đến vậy. Sau đó lại cười khổ một tiếng, có thể nguyên nhân là do tiểu yêu tinh này còn chưa xuất hiện.
 
Lần này Lục Hào không ngủ bao lâu đã bị đánh thức bởi mùi thức ăn thơm lừng hấp dẫn, đêm qua ăn không bao nhiêu lại bị lăn lộn lâu như vậy, hiện tại đúng là đói đến mức da bụng dính vào lưng. 
 
“Mẹ kiếp…”
 
Lục Hào vốn định xoay người xuống giường, không nghĩ tới eo đau đớn giống như bị chặt đứt, chân thì từ tối hôm qua đã tê cứng run rẩy. Kết quả, Tần Diễm nghe thấy tiếng động thì vào phòng, nhìn thấy hình ảnh một nữ quỷ đang bò trên giường, Lục Hào khó khăn trở mình, thật sự không có sức lực mà lê lết trên giường, tóc rối tung.
 
“Sao thế?”
 
Tần Diễm cho rằng cô bị đau bụng.
 
“Thầy ơi… eo đau… chân…” Lục Hào ai oán nhìn anh.
 
“…”
 
Cái này không thể chấp nhận được, tố chất cơ thể quá kém, về sau bắt buộc phải rèn luyện thêm. Tần Diễm thầm quyết định, sau đó mới ôm cô đến bàn ăn.
 
Lần thứ hai Lục Hào phải ai oán trừng mắt, tiến hành giao lưu tâm linh với đồ ăn, cô nhìn cháo trắng và trứng luộc trước mắt, cảm thấy vừa rồi bụng mình còn đói đến mức dạ dày lục tục kêu vang cũng bị lấp đầy hơn một nửa trong nháy mắt.
 
Thấy Lục Hào lại bày ra dáng vẻ này, Tần Diễm liền đoán ngay ra tính toán nho nhỏ của cô gái nhỏ.

 
Một phút sau, Lục Hào ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đối diện đang bình tĩnh thản nhiên húp cháo, cảm thấy vẫn nên nhắc nhở đối phương.
 
“À ừ, thầy Tần.” Lục Hào lí nhí chỉ to hơn tiếng muỗi vo ve một chút: “Nhà thầy có… "Laoganma" không?”
 
“Khụ khụ…”
 
Tần Diễm bị nghẹn một ngụm cháo còn chưa chưa kịp nuốt xuống.
 
“Không có!” Nói xong, anh đứng dậy, lấy ra một đĩa dưa muối nhỏ từ trong tủ lạnh.
 
“Cái này.”
 
Thay vì gọi là dưa muối thì phải nói là đĩa rau trộn. Cái đĩa to bằng bàn tay mà hình như Tần Diễm vẫn còn cảm thấy bất mãn, lại gạt ra hơn một nửa rồi mới đẩy đến trước mặt cô.
 
Lục Hào nhíu mày, cô cảm thấy mình lập tức phải rời khỏi nơi này.
 
“À, thầy ơi…” Lục Hào gian nan mở miệng: “Em muốn về nhà…”
 
“Ăn xong đi.”
 
Tần Diễm không đồng ý, đôi mắt nhìn chằm chằm cô.
 
“Thầy! Đây là ngược đãi!” Lục Hào đẩy cháo trắng về phía anh, bĩu môi chu miệng: “Cả thể xác và tinh thần.”
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận