42.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi trở về Nam Giang.
May mắn được vào làm việc cho một tạp chí nổi tiếng.
Bắt đầu từ các phóng sự nhỏ, hàng ngày ôm máy quay chạy khắp nơi.
Mỗi lần đi ra ngoài phỏng vấn, tôi lại tranh đi, rồi làm thêm cả ngày lẫn đêm để kịp trả bản thảo.
Các đồng nghiệp nói đùa rằng tôi là người đầu tiên làm việc chăm chỉ năm này qua năm khác trong lĩnh vực này.
Tôi không quan tâm, tôi thực sự không thích làm việc.
Chỉ là một khi có thời gian rảnh rỗi, trong lòng tôi sẽ xuất hiện một cảm giác khủng hoảng, sự hoảng loạn đó sẽ kéo dài đến hết đêm.
Sau đó tôi sẽ bị những cơn ác mộng khủng khiếp đánh thức vào buổi sáng sớm.
Từ năm mười tám tuổi, giấc ngủ đối với tôi lại là một loại cực hình đau đớn.
Trong một thời gian dài, tôi chỉ có thể dựa vào thuốc để chìm vào giấc ngủ.
Chỉ có tôi và Thịnh Danh biết về vấn đề này.
Thịnh Danh là bác sĩ tâm lý của tôi và là người bạn duy nhất của tôi ở Nam Giang khi tôi trưởng thành.
Hôm nay tôi đã từ chối một cuộc phỏng vấn rất quan trọng, nếu nhận được phản hồi tốt từ khán giả.
Nó có thể là trợ giúp lớn để tôi được đề bạt lên làm tổng biên tập.
Tôi chắp tay nhường cơ hội này cho một đối thủ cạnh tranh cùng vị trí.
Chỉ vì người được phỏng vấn hôm nay là một cảnh sát gỡ bom.
Cảnh sát xử lý bom rất dũng cảm, tuyệt vời và mạnh mẽ.
Nhưng tôi không thể gặp anh ấy, tôi sợ nhìn thấy bóng dáng của một người khác.
Vì vậy tôi nhàn dỗi lẻn vào quán cà phê ở tầng dưới với máy tính của mình để viết một bản thảo khác.
Sau khi gọi món, tôi chọn một chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ và ngồi xuống.
Tin nhắn WeChat của mẹ tôi và Trịnh Danh hiện lên cùng một lúc.
Mẹ tôi đẩy cho tôi một tấm danh thiếp, nói ai là con trai của ai, tôi tự động bỏ qua.
Nhấp vào ô trò chuyện với Thịnh Danh, anh ấy hỏi tôi ở đâu, tôi gửi địa điểm.
Mười phút sau, một người đàn ông cao lớn và nhàn nhã ngồi đối diện với tôi.
"Thuốc uống hết rồi, sao em không tái khám để kiểm tra lại?"
Trịnh Danh đẩy kính, nhìn tôi cười.
Tôi không ngẩng đầu lên, đẩy điện thoại đến trước mặt anh: "Anh muốn uống gì? Em mời anh."
Hắn tùy ý chọc chọc hai cái, đem trả lại: "Gần đây giấc ngủ thế nào? Còn mơ thấy giấc mộng kia không?"
Tôi khép máy tính lại bất đắc dĩ nói:
“Bác sĩ Thịnh, anh định điều trị cho tôi ở đây à?”
Anh đưa ra một cái nhìn xin lỗi.
Tôi nhìn anh ấy, suy nghĩ của tôi lại một lần nữa bị kéo lên người khác.
Khi Tô Mục trưởng thành, có lẽ cậu ấy sẽ giống như Thịnh Danh, tao nhã, kín đáo và quý phái.
Nhưng vừa nghĩ đến Tô Mục, tôi lại không tránh khỏi nghĩ đến Trần Tuyển.
Dừng lại, tôi không muốn bị phân tâm vào lúc này.
"Cà phê được rồi, em đi lấy cho anh."
Tôi để anh ấy ngồi tại bàn và bước đến quầy pha chế.
Cô bé ở quầy pha chế đang cắm ống hút vào cốc giấy.
Tôi cúi đầu lướt trên màn hình điện thoại, suy nghĩ xem lần này nên ứng phó thế nào với buổi xem mắt mà mẹ giới thiệu cho tôi.
"Số đơn 6475, mời nhanh lên cho, cám ơn."
Một âm thanh khàn khàn từ tính từ đỉnh đầu vang lên.
Trong nháy mắt bên tai vang lên tiếng ong ong, máu từ dưới chân chạy thẳng lên đại não.
Tôi đã từng nghĩ rằng những lời bên bờ sông năm đó là một lời từ biệt.
Những ký ức đó cũng được tôi niêm phong lại đã phủi đầy bụi bặm, không cho phép ai được chạm vào chúng.
Nhưng cũng có người chỉ bằng một giọng nói đã có thể kéo bạn về quá khứ.
Buộc bạn phải nhìn chằm chằm vào đó, nỗi đau sẽ không biến mất.
Nó chỉ được che giấu trong một thời gian ngắn.
"Cô Tần, pha cà phê của cô đã sẵn sàng chưa, cô Tần??"
Tôi như bị cả tấn xi măng đổ vào người, không thể cử động được.
Nhưng những giọt nước mắt đã vượt qua chướng ngại vật nặng nền bắt đầu chảy xuống.
"Thưa anh, đơn đặt hàng của anh cũng đã sẵn sàng."
"Cảm ơn."
Cảm giác nhạy bén sau lưng cảm nhận được người đàn ông đang bước những bước dài phía sau mình.
Tôi lập tức quay mặt đi rồi mò mẫm tìm cốc cà phê trên quầy bằng tầm nhìn đã mờ của mình.
Trong lòng tôi cầu nguyện, hãy cứ đi ngang qua, Trần Tuyển, hãy giả vờ như không ai nhận ra ai.
"Tần Sương?"
Trần Tuyển đứng bên cạnh tôi, hơi cúi người xuống, ngập ngừng mở miệng.
Tôi phải quay đầu lại để nhìn theo giọng nói đó, nhưng đại não tôi trống rỗng.
Tôi tự trách mình rằng lẽ ra tôi nên tưởng tượng ngày này sớm hơn.
Giờ đổi lại, tôi lại cảm thấy trong người thật khó chịu.
"Cậu cậu......"
“Đã lâu không gặp.” Anh ấy ngắt lời tôi.
Tôi lấy hết can đảm để nhìn thẳng vào mắt anh.
Các đường nét trên khuôn mặt anh không có gì thay đổi.
Vẫn bắt mắt như vậy nhưng đã trở nên trắng trẻo hơn, khuôn mặt gầy đi.
Các đường nét uyển chuyển trở nên cứng rắn lại nhìn trưởng thành.
Trần Tuyển cũng đã trưởng thành.
"Đơn đặt hàng của tớ sắp hết hạn.
Tớ đi trước, chúng ta nói chuyện sau."
Anh mỉm cười với tôi rồi bước đi với chiếc túi trên tay.
Lúc đó tôi mới để ý anh mặc một bộ quần áo màu vàng.
Tôi thấy anh cẩn thận cho cà phê vào hộp, rồi đội chiếc mũ bảo hiểm tai thỏ ngộ nghĩnh và dễ thương của người giao hàng.
Ngồi trên một chiếc xe điện rõ ràng đã được sửa chữa nhiều lần điều khiển nó bằng một tay còn tay kia thì bấm điện thoại.
Một trận chua sót đập vào hốc mắt.
Tôi nhớ Trần Tuyển, cũng từng giống như những chàng thanh niên thích xe máy và xe đạp leo núi.
Anh ấy nói rằng sau này khi đi làm rồi anh ấy sẽ mua một chiếc.
Bây giờ anh ấy đang làm việc, không biết khi nào anh ấy có thể thay thế chiếc xe điện cũ kỹ đó bằng một chiếc xe gắn máy.
Có lẽ chính anh cũng đã quên mất lời nói năm xưa.
Tôi sắp xếp lại cảm xúc của mình, cầm ly cà phê đi trở lại ghế sô pha.
Phát hiện ra rằng ánh mắt của Thịnh Danh vẫn đang dõi theo tôi.
“Tôi biết anh ta.” Giọng anh chắc chắn.
"Ừm?"
“Còn ai có thể khiến cho em, một phóng viên miệng lưỡi sắc bén, sửng sốt không nói nên lời.”
"Hắn là ngươi từng nói nguyện ý chặt đứt hết tay chân, sau đó vĩnh viễn nhốt trong phòng tối, để chuộc tội."
43.
Tôi nghĩ rằng những gì Trần Tuyển nói chỉ là một lời nói lịch sự.
Nhưng không ngờ, một tuần sau, tôi thực sự nhận được một tin nhắn từ anh ấy.
Tôi không biết anh ấy làm thế nào biết số của tôi.
Sau khi nghĩ lại, anh ấy luôn thông minh như vậy đương nhiên là có nhiều cách.
Nó cho tôi cảm giác sáu năm trong tù này đã không đánh gục anh ấy.
Anh ấy cũng giống như những người bình thường chúng tôi, bận rộn để tồn tại.
Thậm chí, anh ấy còn thông minh hơn tôi.
Thế là tôi quyết định đến cuộc hẹn, mở địa điểm anh ấy gửi đến, mới biết đó là bệnh viện, tôi sửng sốt trong giây lát.
Tin nhắn của anh rất ngắn gọn:
‘Mẹ tớ muốn gặp cậu, cuối tuần này nếu cậu không bận thì đến đây một chuyến.
Trần Tuyển.’
Cả gia đình chúng tôi không biết gì về việc dì Lâm nhập viện.
Chính xác mà nói năm đó sau khi Trần Tuyển xảy ra chuyện, tất cả tin tức về hai mẹ con họ đều bốc hơi trong một đêm.
Dì Lâm lặng lẽ chuyển đi, ngay cả mẹ tôi cũng không biết.
Mẹ tôi có về quê tìm, nhưng ổ khóa cửa nhà dưới quê rỉ sét cho thấy dì Lâm vẫn không về đây.
Mất đi manh mối duy nhất này, chúng tôi đành bất lực.
Bao nhiêu năm trôi qua, thời gian đã làm phai nhạt dần dấu vết của mẹ con họ.
Tôi đi vào phòng bệnh yên tĩnh nhìn thấy Trần Tuyển đang nằm sấp trước giường bệnh.
Dường như đang ngủ, người phụ nữ trên giường cũng nhắm mắt lại.
Hai tay của họ nắm chặt vào nhau, như thể tạo ra một sự cộng hưởng trong im lặng.
Tôi nhẹ nhàng đặt trái cây và hoa đã chuẩn bị sẵn lên tủ, nghe thấy âm thanh, Trần Tuyển đã đứng dậy.
"Cậu đến rồi."
Tôi gật đầu, ánh mắt tôi hướng về phía người phụ nữ khẽ mở mắt.
Hình như mẹ nuôi đã già đi nhiều, tôi chưa bao giờ nghĩ thời gian lại tàn nhẫn đến thế.
Trông mẹ nuôi không còn ra dáng một người phụ nữ trạc tuổi mẹ tôi nữa.
Tôi bước tới ôm lấy mu bàn tay của bà ấy.
Đôi môi run run, bà ấy gọi tên tôi: "Sương Sương, Sương Sương..."
Mũi tôi chua sót, dùng sức gật đầu: "Mẹ nuôi, là con, con ở đây."
Lần cuối cùng tôi gọi mẹ nuôi là khi tôi đang ăn cơm ở nhà Trần Tuyển vào năm lớp 12.
Mẹ nhẹ nhàng vuốt mái tóc trên trán tôi và hỏi tôi có ngoan không.
Tôi cũng giống như bây giờ, không nói được, chỉ biết gật đầu lia lịa.
Trong nháy mắt, người phụ nữ từng có ý trí mạnh mẽ kiên cường này lại gầy đến mức khó có thể nhấc được tay lên.
"Tiểu Tuyển, con đi ra ngoài đi, mẹ có chuyện muốn nói cùng Sương Sương."
Tôi nhìn Trần Tuyển, anh ấy cười đồng ý, vẻ mặt mệt mỏi, chắc hẳn đã lâu không chợp mắt.
Trần Tuyển đóng cửa lại, đây là một phòng bệnh đơn.
Cơ sở vật chất và khung cảnh bên ngoài cửa sổ tốt hơn nhiều so với các phòng bệnh bình thường.
Tôi chợt hiểu sự mệt mỏi của Trần Tuyển.
"Sao con gầy thế? Con không có tí thịt nào.
Mẹ nuôi vẫn khen con khi còn bé mập mạp dễ thương.
Mẹ thấy con thì liền cười.”
"Mẹ nhớ rõ con và Trần Tuyển thích nhất món sườn xào chua ngọt mẹ làm, luôn tranh nhau tới miếng cuối cùng.
Hai đứa nhóc ngày hôm qua còn đánh nhau ầm ĩ trước mặt mẹ.
Hôm nay đã lớn như vậy..."
Nước mắt lưng tròng, tôi nắm chặt tay bà ấy, nhẹ nói từng chữ từng chữ với mẹ nuôi: “Mẹ xem, con cũng đang rất tốt.
Trần Tuyển và con vẫn thích cơm mẹ nấu, khi nào mẹ lại làm cho bọn con một bữa?”
“Lần này con hứa sẽ không giành miếng sườn cuối cùng với Trần Tuyển."
“Khi nào à, để mẹ nghĩ xem…” Mẹ nuôi cười cong môi, chìm trong suy nghĩ.
“Vậy thì đợi đến khi Tiểu Tuyển kết hôn.
Không biết mẹ có đợi được đến ngày đó không.”
"Được.
Sao lại không được.
Mẹ nuôi còn muốn ôm cháu trai mà."
Bà ấy bị tôi chọc cười, đôi môi run run, vài giây sau đôi mắt mẹ bỗng trở nên buồn bã.
“Mẹ phải nhìn thấy Tiểu Tuyển có một gia đình, mẹ mới có thể yên tâm rời đi.”
“Ngày bố nó mất, mẹ ôm nó khóc, nó cứ liên tục nói tôi không có “bố”.”
“Mẹ lúc đó cũng rất khó chịu, khi đó mẹ cũng còn rất trẻ.
Mẹ cũng muốn nói với nó là mẹ đã không còn chồng.”
"Nhưng mẹ biết dù mẹ có cố gắng thế nào cũng không thể mang lại cho Tiểu Tuyển hạnh phúc mà nó mong muốn.
Nó phải gánh chịu những đau khổ mà bố nó để lại.
Đó là số mệnh..."
Tôi cúi đầu xuống nhìn thấy những giọt nước mắt rơi trên tấm ga trắng, lặng lẽ hoà vào lớp vải xung quanh.
Nghĩ rằng nếu hạnh phúc có thể khuếch tán như thế này thì tốt bao nhiêu.
"Những lời này mẹ đã kìm nén rất nhiều năm.
Cân nhắc rất nhiều lần, giờ mẹ chỉ có thể nói cho con biết”
“Mẹ con và những người khác vẫn tốt cả chứ?"
"Tốt, tốt, mẹ con và gia đình hết thảy đều tốt”
Mẹ nuôi lắc đầu, tự nói: "Vậy thì tốt rồi..."
44.
Tôi nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trần Tuyển đang đứng dựa vào bức tường ở hành lang.
Trong tay nghịch hộp thuốc lá và bật lửa.
Dáng vẻ của anh chợt khiến tôi nhớ đến rất nhiều năm trước.
Vào đêm giao thừa, anh cúi đầu thì thầm mong mọi người vui vẻ.
Nhiều năm sau nhìn lại quá khứ, hóa ra điềm báo trước đã bị chôn vùi ở đây.
Trong suy nghĩ của anh ấy hạnh phúc có hình dáng như thế nào đây?
Thấy tôi bước ra, Trần Tuyển bỏ đồ vào túi quần tiến vài bước về phía tôi.
"Mẹ nuôi, bà ấy..."
"Bà ấy muốn thấy anh kết hôn" Anh ấy ngắt lời tôi.
“Tớ vẫn luôn biết..."
"Vậy cậu định làm gì bây giờ?"
Bây giờ anh ấy vẫn còn độc thân.
Người có bạn gái không nên trông như vậy.
“Tìm người kết hôn thôi.” Anh cười, ngữ khí nhẹ nhõm.
“Đã đến lúc lập gia đình rồi.
Cậu thì sao? Vẫn còn độc thân sao?”
Tôi không biết trả lời thế nào, tôi luôn một mình cô đơn.
Thấy tôi không nói gì, anh tựa hồ nghĩ tới điều gì: “Người đàn ông trong quán cà phê hôm đó là đối tượng của em.”
Anh ấy nhắc đến Thịnh Danh, tôi lắc đầu nói đó chỉ là một người bạn.
"Ồ, vậy em còn có rất nhiều lựa chọn, người đó hình như có ý tứ với em."
Tôi không biết cuộc nói chuyện ngày hôm đó ở quán cà phê kéo dài trong bao lâu có lẽ anh ấy đã nhìn thấy nó mười giây? Hay một phút? Nhưng ngày đó tôi và Thịnh Danh chỉ nói chuyện trong ba phút.
Tôi bắt gặp ánh mắt của anh ấy: “Vậy thì khi nào cậu kết hôn nhất định phải gọi cho tớ nhé.”
Đôi mắt anh đầy bối rối và hoảng sợ.
“Chắc chắn rồi.” Anh mỉm cười.
"Bây giờ mẹ sắp đi ngủ rồi, có một y tá sẽ ở đây theo dõi.
Tớ còn phải đi nhận đơn hàng.
Tớ vẫn chưa quen dùng ứng dụng này lắm."
Tôi nhìn bóng lưng anh biến mất ở góc cầu thang.
Một lúc sau, tôi quay sang hành lang trống trải vắng lặng phía trước và tự thì thầm với chính mình:
"Phải rồi, Trần Tuyển, tớ chưa bao giờ là người duy nhất cậu chọn.".