Lý tưởng của Trần Tuyển nảy mần khi anh còn học trung học cơ sở.
Năm đó, không biết anh ấy xem ở đâu một bộ phim cảnh sát phá bom, xem xong liền động thủ đem TV ở nhà tháo dỡ.
Sau đó Trần Tuyển yêu thích đến mức không thể vãn hồi.
Bố anh ấy từng dùng gậy tre đuổi Trần Tuyển từ cuối hẻm đến đầu hẻm.
Mẹ tôi không đành lòng, vừa nghe thấy tiếng gào thét của Trần Tuyển liền mở cửa ra, bảo anh ấy đến nhà chúng tôi tránh mặt.
Tôi nhìn Trần Tuyển mồ hôi đầm đìa trên mặt hỏi: "Cậu lại phá cái gì vậy?"
Lần này là chiếc tủ lạnh.
“Lần sau thì là cái gì?” tôi hỏi.
Trần Tuyển lắc đầu, ăn xong một miếng mì trứng cuối cùng trong bát, khẽ nói:
"Tớ sẽ gỡ bom trong tương lai."
Ở thời điểm đó, Trần Tuyển vẫn còn là một cậu thanh niên nói rất nhiều, cả người tràn đầy năng lượng.
Thường xuyên nói cho tôi nghe những lý tưởng cao cả của anh ấy.
Anh ấy từng nói, cảnh sát xử lý bom không chỉ cần kỹ năng mà quan trọng nhất là lòng dũng cảm.
Tớ chính là muốn trở thành cảnh sát xử lý bom tốt nhất.
Tôi nghe xong cũng bực mình: “Sao cậu tự đại thế, cái gì cũng muốn đứng đầu, không đứng nhất thì chết à.”
Trên thực tế, Trần tuyển thực sự có tư cách và cũng có năng lực đi tranh giành.
Bởi vì anh ấy ở bất kể lĩnh vực nào, luôn đóng vai trò là người lãnh đạo.
Về sau lúc Trần Tuyển lên lớp 9, cha của anh ấy đột ngột qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi.
Kể từ đó, không còn ai dạy dỗ anh ấy hay đánh mắng mỗi khi Trần Tuyển táy máy chân tay với đồ điện tử trong nhà.
Cũng kể từ năm đó, Trần Tuyển không bao giờ tháo rời bất cứ thứ gì, anh ấy khóa hộp dụng cụ vào ngăn kéo, cùng với tính cách hướng ngoại đầy vui vẻ của bản thân mình.
Anh ấy không bao giờ nhắc đến lý tưởng phá bom của mình nữa.
Nhưng khi anh ấy được chia thành các khối tự nhiên và xã hội vào năm học lớp 11, anh ấy vẫn kiên quyết chọn khối tự nhiên.
Tôi luôn đi theo phía sau anh ấy, nhìn thành tích Toán, Hoá, Lý xuất sắc của Trần Tuyển.
Tầm mắt một đường trượt xuống, tôi tìm được tên của mình.
So sánh từng môn một, tôi chỉ có một môn ngữ văn là không tệ.
Trần Tuyển hỏi tôi: "Tại sao cậu lại chọn môn Lý, cậu muốn làm gì trong tương lai?"
Tôi nói, tôi chọn gì không quan trọng.
Cha mẹ tôi thường buộc tội tôi là đồ lười biếng.
Tôi thừa nhận rằng ngay cả khi bước sang lớp 11.
Tôi vẫn chưa nghiêm túc xem xét tương lai của chính mình.
Lý tưởng tương lai đối với tôi, nó dường như chỉ là một từ trống rỗng.
Tôi luôn nghĩ rằng Thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, mọi thứ vẫn còn sớm.
Nhưng giờ đây, tôi chợt nhận ra rằng, những người xuất sắc sẽ tụ tập lại với nhau.
Nếu cứ tiếp tục giữ nguyên cái cách nghĩ, tôi sẽ thực sự ngày càng rời xa vòng tròn bạn bè đó.
Trần Tuyển, Tô Mục, Ngũ Thất Thất, tôi sẽ càng ngày càng cách xa bọn họ hơn.
17.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc trong tiếng ve sầu kêu râm ran.
Trước khi tiếng chuông dồn dập vang lên, tôi đã đặt bút xuống, trái tim đã sớm theo cơn gió mát, bay đến một quán thịt nướng nào đó.
"Mấy cậu đi trước đi, lát nữa tớ tới tìm mọi người."
Ta dặn dò Tưởng Cần Cần một câu, rồi chạy lon ton về phía phòng vệ sinh.
Hành lang sau khi thi xong vô cùng đông đúc, có người đang chuyển sách vở, có người chen chúc xung quanh để so đáp án.
Có vài tiếng kêu to phấn khích, xen lẫn vài tiếng làu bàu có phần buồn bã.
Càng có nhiều người đang thảo luận xem ăn uống vui chơi trong thời gian kì nghỉ hè như thế nào.
Tôi nắm chặt cặp sách, khó khăn len lỏi qua đám đông.
Trong ngực ôm chặt một cái túi, cách một tầng vải vẫn có thể cảm nhận được sự mềm mại bồng bềnh.
Tâm trạng tôi nhẹ nhành nhảy nhót..
Tôi trốn trong phòng vệ sinh, khóa trái cửa lại, mới dám lấy túi vải ra rũ mạnh, vạt váy bay bay lập tức đung đưa trong không trung.
Ánh hoàng hôn vừa vặn theo đường viền ở cửa vạch ra một lớp ánh vàng chiếu lên váy.
Sinh nhật tuổi mười bảy, tất nhiên phải trôi qua thật xinh đẹp.
Đây là lần đầu tiên tôi mặc váy trước mặt Trần Tuyền và những người khác, ôm ảo tưởng làm mọi người choáng váng.
Tôi đã lang thang một mình trong trung tâm mua sắm chọn lựa nửa ngày trời, nghiến răng bỏ tiền mua chiếc đắt nhất.
Váy đắt là có lý do của nó, lúc này tôi mặc nó bước vào nhà hàng thịt nướng, Tưởng Cần Cần là người đầu tiên chú ý đến tôi.
Cô hít một hơi khí lạnh: "Ôi má ơi! Sương Tử! Cậu có chuyện rồi."
Lời này khiến tất cả mọi người ngẩng đầu lên, sau đó nhất trí im lặng.
Họ đặc biệt dành một chiếc ngai vàng cho các ngôi sao sinh nhật cho tôi, làm tôi lúng túng ngồi giữa Trần Tuyển và Tô Mục trong sự im lặng kỳ lạ.
"Ồ tớ nhìn không thấy trung phong của đội chúng ta." A Mập ngậm thịt nướng trong miệng vẫn nói.
“Cậu thì biết cái gì!” Tưởng Cần Cần đấm A mập một cái, “Sương tử nhà chúng ta chỉ có khung xương to thôi, chứ dáng người vẫn luôn tốt!”
Tôi cười cười không nói, bởi vì người tôi muốn nghe đánh giá nhất lại chậm chạm không có động tĩnh gì.
Trần Tuyển đang bận lật thịt nướng, Tô Mục ở bên cạnh đã cởi áo khoác đồng phục học sinh rồi đặt nhẹ lên đùi tôi.
Khi đứng váy dài vừa vặn thích hợp, nhưng sẽ co lên một chút khi ngồi xuống.
“Cảm ơn.” Tôi mỉm cười với Tô Mục.
Quay đầu lại, Trần Tuyển đã đặt miếng thịt bò nướng vừa nướng xong vào đĩa trước mặt tôi.
“Mau ăn đi.” Anh mở đũa ra đưa cho tôi với vẻ mặt không khác gì bình thường.
Trong lòng tôi có một khoảng trống rất lớn.
Nó giống như việc khó khăn lắm mới đạt được một bài kiểm tra điểm cao, nhưng khi mang về nhà lại không nhận được lời khen gợi như mong đợi.
Thậm chí còn không nhận được một câu tiếp tục cố gắng chăm chỉ.
Tôi mặc váy không đẹp sao? Tâm trạng tốt trong nháy mắt bị giảm đi rất nhiều.
Thiếu nữ mới lớn cố gắng chọn một bộ quần áo đẹp hơn ngày thường nhưng lại không thu hút được sự chú ý của người trong lòng cô ấy.
Việc này bị tổn thương tâm lý không khác gì người vừa trải qua một trận chiến.
Tôi thở dài trong lòng, quên đi, tôi tự an ủi mình.
Hôm nay mình là người lớn nhất, những chuyện khác cũng không có gì quan trọng.
18.
Tăng thứ hai, chúng tôi đến một KTV mới mở trong thành phố.
A Mập và Tưởng Cần Cần vừa vào cửa đã chiếm lấy micrô không buông.
Chúng tôi đã sớm quen với việc này, cùng nhau ngồi xuống nghe bọn họ hát mà như ma khóc quỷ gào, làm cả lũ buồn cười.
Giữa bài hát, Tưởng Cần Cần liếc nhìn điện thoại của cô ấy, sau đó nở một nụ cười trên khuôn mặt và đưa micrô cho tôi: "Ngài Thọ tinh, đến hát một bài đi!"
“Cậu không hát nữa à?” Tôi thắc mắc.
"Đột nhiên tớ có chút việc, làm xong lập tức trở lại!" cô ấy nói xong vội vàng mở cửa chuồn đi.
Tôi bất lực thở dài đứng dậy chọn một bài.
"Thích Bạn"
Có quỷ mới biết để hát tốt bài hát này, tôi đã bắt đầu khổ luyện tiếng Quảng Đông từ hai tuần trước, từ lời bài hát đến giai điệu, mọi thứ đều có ý định.
Ngay khi khúc dạo đầu vang lên, mọi người bắt đầu ồn ào.
Tôi chợt thấy hồi hộp đến lạ lùng, chẳng lẽ do mặc phong cách mới của quần áo làm cho tôi thấy vậy?
Tôi siết chặt micro và mở miệng hát như đã luyện tập vô số lần trước đây:
Mưa phùn và gió ướt đẫm phố chiều,
Gạt đi mưa ngước nhìn vô cớ.
Nhìn ánh chiều cô đơn,
Đó là kỉ niệm buồn.
...
Tôi dần dần tiến vào trạng thái, phía dưới là một mảng im lặng.
Hoàng hôn, đường phố, ánh đèn đêm.
Những điều cụ thể và mơ hồ, kết hợp lại để tạo thành những khung cảnh tôi lớn lên cùng một người, những mảnh ký ức loé lên trong tâm trí tôi.
Rõ ràng là tôi trải nghiệm nó mỗi ngày, nhưng tôi luôn linh cảm rằng, rất nhanh trong thời gian tới ký ức đấy sẽ không còn được cập nhật mới nữa.
Làm gì có ai trong ngày sinh nhật của mình lại có dự cảm bi quan như vậy chứ.
Không biết lúc nào, hốc mắt tôi đã đỏ hoe, hình ảnh nhòe đi nhưng đôi mắt lơ đãng vẫn bắt gặp ánh mắt dịu dàng kia không chút bỏ lỡ.
Trần Tuyển nhìn chằm chằm vào tôi, cậu ấy đang mỉm cười.
Chỉ là tôi cũng không phân tích được đó ánh mắt là mập mờ hay yêu thích.
Khi bài hát sắp đến đoạn cao trào, tôi đã nghe được tiếng chuông điện thoại của Trần Tuyển giữa tiếng nhạc đệm ồn ào.
Cậu ấy ấn nhận điện thoại, sắc mặt tối sầm, quay đầu nói gì đó cùng Tô Mục bên cạnh, sau đó liền vội vàng đi ra ngoài.
Đoạn cao trào “Anh thích em” bỗng mất đi cảm xúc, câu hát bỗng khô khốc, tôi cũng chẳng muốn hát nữa.
Hát xong, Tưởng Cần Cần cũng mở cửa bước vào với đôi mắt đỏ hoe.
Thấy tôi, cô ấy không kìm nén được mà khóc ầm ĩ lên..