Nam thê của Tể tướng

Không thể buông tha, Đông Dương xa xa đã nhìn thấy Dịch Vân Khanh, nhanh chân một bước đem cửa trước khi người kia kịp phản ứng một phen đóng lại.

Dịch Vân Khanh dở khóc dở cười, đã ba ngày kể từ hôm đó, sáng sớm hắn ra khỏi gian phòng đó, đều không có cơ hội đi vào. Trước kia thiếp thất thấy hắn, hận không thể từ cách đó mười dặm mà đón chào hắn, mà đây tự hắn đi tới, cách thật xa đã đem cửa khóa lại, gọi thế nào cũng không chịu mở, ngẫu nhiên chạm mặt cũng xoay người chạy thật nhanh, hận không thể cách cả cả dặm. Đưa tay gõ cửa: “Đông Dương, mở cửa.”

Đông Dương ở trong phòng ngồi thẳng thắt lưng, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Đỏ là vì tức giận, hồng là do xấu hổ, trắng là do khủng hoảng, trải qua đêm đó đã phá vỡ nhận thức hai mươi năm của y, có lẽ chỉ có đêm đó mới khiến y chân chính cảm nhận được cái gì gọi là dục vọng. “Đại thiếu gia, mởi ngươi trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Dịch Vân Khanh cười thầm, hiện tại trời sáng trưng, muốn nghỉ ngơi cái gì chứ?! Tìm lý do cũng không biết tìm cái nào hợp lý: “Mở cửa, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Không thể mở cửa, Đông Dương do dự đứng dậy đi tới phía sau cửa: “Đại thiếu gia có chuyện gì mời cứ nói.”

Dịch Vân Khanh hận tới nghiến răng, như thế nào lại phòng hắn như phòng cướp? Nghĩ đến đó trong tâm lại một hồi rung động, nhớ tới đêm đó, da thịt như bảo ngọc làm cho hắn muốn ngừng cũng không được. “Mở cửa”

“Đại thiếu gia có chuyện gì xin mời nói.”

Dịch Vân Khanh đối với người bên trong thật không có biện pháp, giáo dục nghiêm ngặt của một thư hương thế gia khiến cho hắn không dám làm ra sự tình ồn ào. “Hai ngày nữa chính là năm mới, hôm nay ta lên trấn trên muốn hỏi ngươi có muốn mua cái gì không.”

“Đa tạ đại thiếu gia, ta không cần gì cả.”

Đông Dương nặng nhẹ không chịu khiến cho Dịch Vân Khanh thiếu chút nữa nghẹn tới nội thương. “Ta đây liền tự chủ vậy.” Người trong phòng trầm mặc không nói, Dịch Vân Khanh coi như cam chịu.

Hai ngày sau là năm mới, Dịch gia Từ lão phu nhân mang theo nữ quyến lo liệu phong phú bữa cơm đoàn viên. Đông Dương là thiếp thất theo lý phải ở bên cạnh hầu hạ, lão thái gia phất tay miễn cho y cấp bậc lễ nghĩa này, cho y cầm theo đồ ăn trở lại phòng.

An bài này khiến Đông Dương nhẹ nhàng thở ra, tùy ý chọn hai đĩa thức ăn mang về phòng, một mình ăn. Thật tình mà nói, y cho tới bây giờ không cảm thấy bản thân đã từng dung nhập với Dịch gia, cũng không có tâm ý muốn dung nhập với họ.

“Tiểu phụ thân.” Dịch Khiêm đứng ở trước cửa gọi y.

Đông Dương trở lại.”Khiêm nhi, sao lại không ở chính ốc ăn cơm?”

“Ăn ở đó không có ý nghĩa.” Hai vị ca ca kia chính là nhìn nó cực không vừa mắt, khóc nháo không muốn ngồi cùng một bàn với nó, nó cũng liền thuận lý thành chương, nói với Dịch Vân Khanh muốn trở về ăn với Đông Dương, vốn dĩ cũng chỉ muốn thử một lần không hi vọng sẽ được chấp thuận, không nghĩ tới Dịch Vân Khanh lại đồng ý. “ Phụ thân đã nói với thái gia gia, thái gia gia nói ta có thể tới đây.”

“Vậy ủy khuất Khiêm nhi.”

“Tiểu phụ thân không ủy khuất ta, ta cũng không thấy bị ủy khuất.”

Đông Dương cười, sờ sờ đầu nó, lại đi tới phòng bếp lấy hai cái thái trở về cùng một bức bát khoái. Hai người một lớn một nhỏ ngồi đối diện nhau ăn những món thơm phức, một chút cũng không thấy việc không được đón giao thừa tại băn ăn chính là một sự ủy khuất. Bởi vì đối với hai người họ mà nói, không phải là ăn cái gì mà là ăn cùng ai. Có lẽ Dịch Khiêm vì Đông Dương mà thấy rất vui vẻ, một bầu rượu bất tri bất giác được uống hết, Đông Dương hay uống nhưng tửu lượng kém, một bầu rượu bất tri bất giác liền say.

Dịch Vân Khanh lại đây thì vừa lúc thấy Đông Dương chống cái trán ngồi ở đó, trên mặt ửng đỏ.

“Khiêm nhi đã trở về?” Dịch Vân Khanh hỏi.

Đông Dương uống rượu xong phản ứng có chút trì độn, giương mắt nhìn: “Hả?”

Người phản ứng trì độn nâng đầu nghiêng mặt, ánh mắt mơ màng không phát hiện người trước mắt vì bộ dáng không giống ngày thường của y bị mê hoặc. Yết hầu của Dịch Vân Khanh nuốt xuống, nhìn chằm chằm đôi môi ướt át đỏ tươi do Đông Dương uống rượu: “Khiêm nhi đã trở về?”

Cuối cùng cũng nghe rõ, Đông Dương mê muội xoa thái dương, tuy rằng rất cố gắng để nói cho rõ ràng, nhưng vẫn bị nói đớt. “ … Ta đã bảo hắn trở vể…. Ngươi sao lại…”

Bản thân phản ứng trì độn đến mê mắt, toàn bộ thân thể đều bị Dịch Vân Khanh ôm vào lòng cũng không phát hiện.

“Ta đưa ngươi lên giường nghỉ ngơi, nghỉ một lát rồi cùng ta đến nhà chính gác đêm.” Dịch Vân Khanh giải thích rõ ràng, nhưng người nghe lại mơ hồ.

“… Gác đêm…?” Rõ ràng là biết, nhưng nghĩ như thế nào cũng không muốn đứng dậy.

Dịch Vân Khanh thâm ý cười cười, nửa cưỡng chế nửa giúp y nằm lại giường, giúp đỡ y uống trà, rồi giúp y cời quần áo, rồi đắp chăn cho y. “Vui vẻ sao?”

Người uống rượu mặt ửng đỏ, ánh mắt mê man, đôi môi đỏ tươi phun ra hơi thở mang theo hương rượu, muốn ngưng thần nhưng vẫn không thể khống chế được.

Dịch Vân Khanh ánh mắt nhu hòa nhìn người khó có thể thấy được vẻ mặt say rượu, tay vô thức mà xoa mặt y, trong tâm rung động. Dịch Vân Khanh ở lại đến khi y ngủ say, lúc này mới quay lại nhà chính cùng các trưởng bối gác đêm.

Năm mới qua đi chính là tháng giêng, sau khi ăn mừng cả tháng giêng, nông dân lại chuẩn bị bắt đầu cuộc sống trồng trọt hoa mầu của họ. Mười mẫu đất chuẩn bị trồng đậu nành chờ thu hoạch, mười một mẫu đất thì trồng lúa nước, hơn phân nửa tháng bận việc xong thì tay Đông Dương cũng đã khỏi hẳn. Vì thế Tam gia liền âm dương quái khí nói thầm người nào đó bị thương thực đúng lúc, lão thái gia nghe được liền trừng mắt nhìn hắn, Đông Dương thì không thèm để trong lòng, bởi vì y không thẹn với lương tâm, tuy rằng tay bị thương không miễn cưỡng phải làm gì, nhưng những việc làm nông này có việc nào mà y không phải ra tay dạy bọn họ?

Hôm nay, Đông Dương lại nhắc tới hòa ly.

Dịch Vân Khanh không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt.

Đông Dương nóng nảy: “Đại thiếu gia vì cái gì không cho phép? Cái cọc hôn nhân lúc trước không phải ngươi cũng chán ghét sao? Hòa ly đối với đại thiếu gia, đối với cả ta đều tốt, lão phu nhân cùng đại phu nhân cũng sẽ không thấy ta chướng mắt.”

Nếu như nói lúc trước Dịch Vân Khanh còn có chút chưa nắm rõ tâm tư của bản thân, nhưng  hiện tại đã rất rõ ràng. Không có một người nam nhân nào lại để người mình thích rời đi cả, ít nhất thì hắn cũng không rộng lượng đến mức tự hi sinh bản thân mình.

“Đại thiếu gia, ta không nợ Dịch gia, ta chỉ muốn được tự do, này cũng không hề quá phận.” Ở lại Dịch gia năm năm là vì tình thế bắt buộc, thời cơ chưa tới, hiện tại Dịch gia bị lưu đày, cái ly do để thú y đã trở thành trò cười, theo lý, Dịch Vân Khanh nhất định sẽ đồng ý hòa ly, nhưng vì cái gì lại cự tuyệt? Là ai, ở điểm nào lại xảy ra vấn đề? “Đại thiếu gia nếu lo lắng sau khi hòa ly ta sẽ đi nói lung tung, vậy thì đại thiếu gia cứ yên tâm. Ta sẽ rời khỏi nơi này thật xa, sẽ không  nhắc tới Dịch gia dù chỉ một chữ.”

Sau đó sẽ quên hắn, bắt đầu cuộc sống mới? Dịch Vân Khanh nghĩ vậy, nhìn nam nhân đoan chính ngồi ở trước mặt, đôi môi khẽ mở: “Mặc kệ là ly thư hay hưu thư, ta cũng sẽ không cấp. Cho nên ngươi chết tâm đi!”

“Vì sao?!” Đông Dương trừng lớn mắt. “Ta không tin đại thiếu gia là một người nông cạn, thầm nghĩ lưu lại ta ở đây để cướp tay nghề. Nhưng, luôn phải có một lý do!”

“Không có lý do nào cả.”

Đông Dương kinh ngạc nhìn Dịch Vân Khanh rời đi. Y chỉ nghỉ muốn lưu lại một chút tôn nghiêm cuối cùng, đường đường chính chính theo cửa chính vào đây, vậy thì cũng đường đường chính chính cầm theo hòa ly thư đi ra, chẳng lẽ nguyện vọng nhỏ như vậy cũng không thể thực hiện?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui