Nam Thê Xung Hỉ Sẽ Sinh Con



Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

[1] Sơn Đông: một tỉnh phía bắc Trung Quốc.

Lâm Tử Mặc càng đi vào sâu trong rừng, càng cảm thấy không đúng, không khí âm u lạnh lẽo dần trở nên ẩm ướt. Cảm quan của động vật càng lúc càng nhạy bén, hổ cha nằm thấp xuống vào tư thế công kích.

Lâm Tử Mặc ngồi trên lưng ngựa cũng có thể cảm nhận rõ con ngựa không ổn. Lâm Tử Mặc nuốt khan. Thế nhưng, y muốn vòng lại đã không còn kịp rồi vì sương mù dày đặc. Lâm Tử Mặc đi vòng vèo một hồi rồi thật sự mất phương hướng.

Đột nhiên phía xa xa vang lên một tiếng động kỳ lạ, Lâm Tử Mặc còn chưa nghe rõ là gì, con ngựa dường như rất kinh hãi, ngựa ngẩng cao đầu, vó trước giơ lên thật cao điên cuồng chạy ngược lại. Lâm Tử Mặc nhất thời không kịp phản ứng, nghiêng người ra sau 90 độ, suýt nữa ngã xuống.

Cũng may Lâm Tử Mặc vẫn cố không buông dây cương, nghiêng trái nghiêng phải bị ngựa “đèo” đi. Hổ cha cũng vội chạy theo, sợ Lâm Tử Mặc gặp nguy hiểm.

Lâm Tử Mặc ghìm chặt dây cương đến mức tay đau nhói. Lâm Tử Mặc thử nói chuyện với nó, không ngừng vuốt ve cổ ngựa, khiến nó bình tĩnh trở lại. Phương pháp của Lâm Tử Mặc rất có tác dụng, con ngựa được vỗ yên, tốc độ dần dần chậm lại nhưng vẫn không dừng vó.

Lâm Tử Mặc sợ lại kích thích đến ngựa, không dám nói thêm gì. Con ngựa chạy nửa canh giờ, Lâm Tử Mặc có thể cảm thấy xung quanh thay đổi.

Cỏ thơm liền nhau, trăm hoa đua nở, trong không khí tràn ngập hương hoa, mọi thứ thật hoàn hảo.

Lâm Tử Mặc xuống ngựa. Con ngựa ngoan ngoãn chạy qua một bên ăn cỏ. Hổ cha theo thật sát bên chân Lâm Tử Mặc nhưng đã thả lỏng hơn nhiều.

Đi một hồi, đột nhiên hổ cha nhìn về một phía rồi gầm lên. Lâm Tử Mặc trông sang, vẻ mặt chợt đen.

Một sinh vật nào đó đang nấp trong cỏ, giấu đầu lòi đuôi, vểnh cái mông mập mạp lên, tưởng không ai nhìn thấy sao?!

Nhưng cái mông mập này còn chưa biết mình đã bị phát hiện, lắc tới lắc lui trong bụi cỏ, âm thầm quan sát tình hình phía trước.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Lâm Tử Mặc ho khan một tiếng, lặng yên đi vòng ra sau lưng mông mập. Cái mông trông rất núc ních, y nhịn không được ngồi xuống chọc chọc.

“Ai sờ ta?!” Mông mập mạnh mẽ quay lại, nổi giận gầm lên, rõ ràng là giọng nói vùng Sơn Đông.

Lâm Tử Mặc thầm chửi tục, vãi chưởng, móa nó, mông mập còn biết nói giọng Sơn Đông.

Mông mập không biết Lâm Tử Mặc ra sau lưng nó lúc nào. Nó hơi bối rối, bốn chân nhảy loạn, nôn nóng bất an.

Lâm Tử Mặc nheo mắt xem xét, cảm thấy con này trông rất quen nhưng cũng rất lạ, ít nhất là y chưa từng gặp qua loài vật nào quái như vậy.

Loài vật trước mắt trông như loài hươu, có sừng, trên người có vảy dài, đuôi như bò. Hình thể không lớn, đại khái bằng cỡ một con sơn dương nhỏ, lông tơ trên người cũng màu trắng, ánh mắt linh động giảo hoạt. Nó ra vẻ sợ hãi, khiến người ta nhìn là thích.

Chỉ có điều, thổ âm thật sự là...

Hổ cha đi đến cạnh sinh vật lạ này mà hít hà rồi thở phì ra, ghét bỏ chạy lạch bạch về chỗ Lâm Tử Mặc.

“Ngươi là con gì thế?” Lâm Tử Mặc hỏi.

“Ta là kỳ lân!” Kỳ lân ưỡn ngực lên, vô cùng kiêu ngạo.

Hèn chi, ta nói sao trông quen mắt thế. Trên y phục của thái tử đúng là có thêu kỳ lân nhưng kỳ lân của người ta cao lớn uy mãnh, khí thế hung bạo. Cái con trước mắt, trông thế nào cũng chỉ như một con thú non vậy?

Lâm Tử Mặc xoa cằm, âm thầm tặc lưỡi. Kỳ lân là con thú mang điềm lành trong truyền thuyết. Hiện đại, y cũng chỉ nghe kể mà thôi, không ngờ còn có thể tận mắt nhìn thấy và sờ được.

Lâm Tử Mặc nhớ mang máng rằng truyền thuyết về kỳ lân chủ yếu được lưu truyền ở tỉnh Sơn Đông, vậy thì không lấy gì làm lạ khi con kỳ lân này biết nói giọng Sơn Đông.

Advertisement / Quảng cáo(bygoogle = window.bygoogle || []).push({});

Lâm Tử Mặc ngoắc ngón tay, kỳ lân đong đưa đuôi nhỏ đi tới, liếm nhẹ, quấn quít, không hề sợ hãi Lâm Tử Mặc mà còn rất yêu thích.

Đối với việc Lâm Tử Mặc có thể nghe hiểu được nó, nó không hề kinh ngạc.

“Ngươi tên gì?” Kỳ lân hỏi Lâm Tử Mặc.

“Ta tên là Lâm Tử Mặc.”

Lâm Tử Mặc vuốt ve kỳ lân vài cái rồi sau đó quay sang hổ cha, vết thương của hổ cha làm Lâm Tử Mặc vô cùng sầu lo. Y không phải trung y, hoàn toàn không hiểu biết về mấy loại thảo dược thôn dã dùng để trị thương.

Kỳ lân cảm thấy mình bị lạnh nhạt, không vui. Nó lạch bạch chạy đến trước mặt Lâm Tử Mặc, ngẩng đầu, hừ mạnh.

Lâm Tử Mặc: “...”

“Ta muốn ngươi chơi với ta.” Kỳ lân chà chà móng vuốt, đưa ra yêu cầu.

Thế nhưng, Lâm Tử Mặc cự tuyệt một cách vô tình, y phất tay: “Đi đi, qua kia chơi đi, đợi ta trị thương cho nó rồi chơi với ngươi.”

Kỳ lân vừa nghe vậy, lập tức nhảy cẫng lên tại chỗ, kích động nói: “Ta biết trị, ta biết trị!”

Quả nhiên Lâm Tử Mặc quay đầu chú ý tới Kỳ lân: “Ngươi biết trị?”

“Ừ, ngươi giúp ta nhổ tên trên người nó ra đi.”

Lâm Tử Mặc do dự giây lát, quyết định tin tưởng Kỳ lân. Bây giờ,

""


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui