Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Thiền Vũ nhìn Vu Lê, hỏi: “Ngươi thật sự có cách làm cho Nhiên Tiêu quên hết sự việc trước kia?”
Vu Lê cúi thấp đầu, dường như không thích cho người ta nhìn thấy dung mạo của hắn: “Đương nhiên, vong tình tán tăng thêm độc tình, cam đoan hắn sẽ yêu ngươi.”
“Muốn ta làm thế nào?” Thiền Vũ không suy tư quá lâu, nhanh chóng quyết định.
“Người thông minh.“ Vu Lê vỗ tay: “Ngày mai ngươi tìm lý do dụ Diệp Nhiên Tiêu đi, đồng thời ta và hoàng thượng xuất phát đến rừng Vạn Vật, chờ hắn đến chỗ ngươi, chúng ta đã tới rừng Vạn Vật rồi.”
“Thứ kia đâu?” Thiền Vũ rất cẩn thận, bởi vì nếu không cẩn thận, hậu quả y biết rõ, cho nên nhất định phải phòng ngừa.
“Yên tâm, ta sẽ cho thủ hạ của ta là Vu Lai mang hai thứ đó tới, chờ Diệp Nhiên Tiêu đến sẽ giao cho ngươi.”
Thiền Vũ lại hỏi: “Ta cần xác nhận lại, Nhiên Tiêu là thể chất bách độc bất xâm, ngươi xác định vong tình tán và độc tình có tác dụng?”
“Ta xác định.“ Giọng nói Vu Lê trầm thấp, có âm điệu quỷ dị.
“Được, ta trở về viết thư.” Thiền Vũ nói.
Thiền Vũ đi rồi, Vu Lê nói với hoàng thượng: “Quân đội đến đâu rồi?”
“Sau núi hoang cách rừng Vạn Vật ba dặm.”
“Không được để bị phát hiện.” Vu Lê nhắc nhở hoàng thượng.
“Yên tâm, trẫm đã dặn dò rồi.” An Yến nói: “Nhưng mà, vì sao chỉ cần trẫm phái 300 người đi.”
“Thứ nhất, ít người dễ dàng che dấu. Thứ hai, bên cạnh Kỳ Lân có một thần thú Tỳ Hưu, nó không dễ đối phó, phải do người Vu tộc ta khắc chế nó.”
An Yến nheo lại mắt, tỏ vẻ hoài nghi: “Cho nên, ngươi cũng phái người đến rừng Vạn Vật?”
“À, ta chỉ phái mười người mà thôi, hoàng thượng cứ yên tâm đi.” Vu Lê đương nhiên biết rõ Hoàng đế đang lo lắng điều gì: “Vu tộc chúng ta không có hứng thú với Kỳ Lân.”
Trong rừng Vạn Vật.
Lâm Tử Mặc ôm Tiểu Tiểu Tô ngủ trên giường, Diệp Nhiên Tiêu bị đá xuống đất ngủ.
Phải ngủ trên sàn nhà lạnh buốt, Diệp Nhiên Tiêu chắc chắn vô cùng khó chịu, nhưng Lâm Tử Mặc vừa trừng mắt, Tiểu Tiểu Tô bĩu môi sắp khóc, hắn còn có thể làm sao, đương nhiên là thỏa hiệp vô điều kiện.
Chẳng qua Diệp Nhiên Tiêu thà tình nguyện ngủ dưới đất cũng không muốn đến phòng kế bên ngủ.
Cơ Cố thích ngủ trong nước. Những năm qua Diệp Hoa vẫn còn độc thân, một mình trông phòng.
Lâm Tử Mặc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhưng ngủ không an ổn, miệng nói mớ.
“Lửa...”
Lâm Tử Mặc nằm mơ, lửa ngập đầy trời, khói trắng nổi lên bốn phía, cây cối bị lửa thiêu rụi, phát ra tiếng tách tách.
Sau đó là tiếng kêu la của các loài động vật, tất cả động vật đều ở cùng một chỗ.
Tiếp đó, Kỳ Lân...
“Tử Mặc, Tử Mặc...” Diệp Nhiên Tiêu nghe được tiếng động, đứng dậy xem thử mới phát hiện Lâm Tử Mặc đang gặp ác mộng, nên vội vàng đánh thức y.
Lâm Tử Mặc ở trong mộng nghe có người gọi tên mình, ý thức quay về, cố mở mắt ra.
“Sao vậy? Gặp ác mộng sao?” Diệp Nhiên Tiêu cầm tay Lâm Tử Mặc, lo lắng hỏi.
Lâm Tử Mặc ôm đầu, thì thào: “May quá, chỉ là mơ...”
Tiểu Tiểu Tô ngủ vô cùng ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, không nghe thấy tiếng gì cả.
Diệp Nhiên Tiêu nghĩ, nương tử nhà mình đã kinh hãi như vậy, đương nhiên hắn làm phu quân phải dỗ dành một phen.
Vì vậy, quyết đoán ẵm Tiểu Tiểu Tô xuống dưới, đắp kín mền, động tác vô cùng nhẹ nhàng, sợ không cẩn thận đánh thức nhi tử.
Lâm Tử Mặc khiển trách loại hành vi này của Diệp Nhiên Tiêu: “Sao huynh lại cho con ngủ dưới đất, lỡ bị bệnh thì sao?”
“Bây giờ
//