Nam Thiếp

”Sao vậy…?” Đoàn Thăng mờ mịt.

” Không… không có gì…” Trữ Ngự Diệp thuận thuận khí, lần thứ hai đem dục vọng sắp ức chế không được áp chế.” Ngươi nên nghỉ ngơi sớm một chút.”

” Cũng được.” Đoàn Thăng lần này sảng khoái đáp ứng, ngón tay ly khai thân thể y. Trữ Ngự Diệp thật to thở dài nhẹ nhõm một hơi.

” Ta chỉ là cảm thấy… ngươi dắt dao nhỏ tại nơi đó, so với dắt tại bên hông không phải thuận tiện hơn sao?” Đoàn Thăng mặt nhăn mày nhíu, người này làm việc sao kỳ quái như thế…

Trữ Ngự Diệp ngốc lăng một lát, nhìn bộ dáng hắn tự hỏi, dục vọng miễn cưỡng áp chế lần thứ hai ngẩng đầu, y biết nếu cứ tiếp tục ở tại phòng này quả thật chính là hành vi tự sát.

Nguyên nhân không phải là tại y, đơn giản là vì Đoàn Thăng trong mắt y quá mức mê người.

Nói thật ra… Nếu Đoàn Thăng hôm nay không phải bị thương trong người, y có lẽ đã sớm khắc chế không được chính mình…nhất định đã làm chuyện phạm lỗi với Du Hương.

Bình tĩnh một chút đi… Hắn là của Du Hương …hắn là của Du Hương…. Du Hương ….Du Hương. Trữ Ngự Diệp lúc này đột nhiên rất muốn uống rượu.

Người này xa xôi không thể thành…nhưng lại ở trong gang tấc hấp dẫn y.

Chỉ là một nam nhân bình thường, không được xúc động… Đại khái cũng chỉ có thể tá rượu kiêu sầu. Trữ Ngự Diệp liếc liếc mắt một cái Đoàn Thăng đang ngồi ở mép giường cởi ra quần áo, cảm giác càng thêm mãnh liệt.

Trữ Ngự Diệp sắp đến cực hạn, sắp kìm chế không được, từ trong miệng Đoàn Thăng lại nói ra: ” Ngươi hôm nay… muốn ngủ ở đâu?”

Quên đi… phải biểu hiện khí độ. Tuy rằng y là một tên ngu ngốc, nhưng luôn chiếu cố ta. Ta không nên bạc tình quả nghĩa mà cho y ngủ trên bàn đi…

Trữ Ngự Diệp dùng vẻ mặt chua xót trả lời: ” Không có việc gì… ta ngủ ở bàn là được. Ngươi nửa đêm có việc gì thì kêu ta, được chứ?”

Đoàn Thăng hừ một tiếng. quả nhiên là ngu ngốc.” Ngươi trở về ngủ đi!” Chính mình đâu đến nỗi nhu nhược như thế, cứ bảo hộ từng li từng tí… làm cho hắn cảm thấy chính mình thật uất ức.

Chính là không có biện pháp, Trữ Ngự Diệp chính là như vậy…

” Không được! Ta lo lắng cho ngươi.” Trữ Ngự Diệp lắc đầu, việc này thì nhất định y sẽ không thoả hiệp. Cho dù Đoàn Thăng quyết liệt đuổi y ra khỏi cửa, y cũng sẽ ngủ ở ngoài canh chừng.

Tưởng tượng đến có lẽ Đoàn Thăng bởi vì một chén nước mà té ngã, Trữ Ngự Diệp nhất quyết cho dù nói cái gì cũng không thể buông tay.

Y nhất định phải bảo hộ hắn!

” Được rồi! Vậy ngươi cùng nhau ngủ với ta thôi.” Lười cùng y tranh luận, Đoàn Thăng sảng khoái nói.

Hai nam nhân, cùng ngủ một chỗ có gì mà không được tự nhiên chứ? Hắn tự nói với chính mình như vậy.

” Cái gì!?” Trữ Ngự Diệp kinh hãi.” Không… không tốt đâu? Ta ngủ cùng rất kém cỏi…” Đang vui đùa cái gì a… chỉ mới nhìn thôi mà đã sắp cầm giữ không được chính mình… hiện tại lại muốn y ngủ cùng?

” Hảo… ngươi không đến ta cũng không ngủ.” Đoàn Thăng nói một cách kiên quyết.

Trữ Ngự Diệp sửng sốt. Y không nghĩ tới bình sinh tối không tự hào tự chủ, giờ lại bị khảo nghiệm nghiêm trọng như thế.

Đoàn Thăng lại còn nghiêm túc đến vậy…Thế nhưng nếu hắn biết chính ta cư nhiên đang ôm ấp tình dục như vậy đối với hắn… Hắn có còn muốn như vậy không?

Trữ Ngự Diệp không dám nghĩ tiếp. Bởi vì thế cục trước mắt cũng làm cho y quá mức nhức đầu rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui