Đông Tiểu Đại tức giận bất bình rời đi nam các, nhanh chóng đi về hướng nhà mình. Hắn một chút cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi làm kẻ khác khổ sở như thế.
Cư nhiên có người vừa ra tay đã hét lên tới ba vạn lượng…nhà của tên đó là cửa hiệu cầm đồ sao? Hay là tiền nhiều lắm, bán vàng a? Vốn nghĩ chính mình nhất định có thể cùng mỹ nhân kia hoan ái một đêm…
Thật sự làm người ta giận không chịu nổi mà!
Cho dù đang tức giận, Đông Tiểu Đại vẫn thật tao nhã. Bước chân của hắn tuyệt đối là tao nhã hoa lệ, liên bước nhẹ nhàng như đang tản bộ. Hắn luôn nhắc nhở mình, nói không chừng ngay tại thời điểm này, ở trên đường sẽ có một mỹ nữ khuynh thế bước qua sát bên cạnh, cho nên đương nhiên phải tuỳ thời bảo trì tươi cười, bảo trì phong độ quân tử của hắn a!
Thế nên cho dù giận thì giận, trời sinh hắn là sát thủ săn người đẹp vẫn không ngừng đảo mắt thật nhanh tìm kiếm.
A, phía trước… không phải đang có một cô gái đáng yêu sao…? A a… đang chọn cổ khí sao…? Hảo đáng yêu a!
Đông Tiểu Đại làm như lơ đãng trải qua, làm như cũng bị những thứ trên sạp kia hấp dẫn.
” Cô nương thật sự là người biết nhìn hàng, vật trên tay cô nương có thể cho tại hạ mượn xem một lúc được không?” Đông Tiểu Đại đứng ở bên cạnh Tiểu cô nương, làm bộ nghiên cứu ngọc khí.
Cô nương kia ngẩng đầu nhìn lên, cư nhiên là người có khí chất dễ nhìn như thế, ngây ra một lúc.
Đông Tiểu Đại khi sử dụng chiêu này là bách chiến bách thắng, cho tới bây giờ chưa từng thất bại qua… động tác hoàn mỹ, biểu tình hoàn mỹ… ngay cả ngữ điệu cùng thân hình tao nhã kia, đều là hoàn hảo như vậy… trời ạ… chính mình còn bị chính mình mê chết !
Cô nương kia thẹn thùng đưa ngọc khí trên tay cho hắn xem.
” Ân… đích xác không tồi, thoạt nhìn như là đồ cổ a. Cô nương thật sự là người biết nhìn hàng a.” Đông Tiểu Đại đem lộng ngọc khí, dư quang đương nhiên là trộm miết vào phần eo của cô nương kia.
” A… này là bởi vì, đại thọ phụ thân… ta nghĩ…” Cô nương vẻ mặt thẹn thùng.
Đông Tiểu Đại trộm cười, nhưng mà ở trong mắt cô nương này, nụ cười tao nhã kia… thật sâu đã bắt lấy tim của nàng.
” Như vậy a… nếu như là đại thọ của phụ thân, vậy thì sao có thể tuỳ ý mà mua để tặng chứ? Trong quý phủ của tại hạ có rất nhiều thượng đẳng đồ sứ, cô nương nếu không chê, không ngại làm nhân tình của tại hạ đi!” Đông Tiểu Đại cười gian tà, cá đã sắp tới tay rồi.
Không có mỹ nhân cũng không sao… có thể tham món lợi nhỏ cô nương a…
Cô nương mặc dù vẫn còn ra vẻ lưỡng lự, nhưng không khó nhìn ra là đã muốn đáp ứng rồi. Đông Tiểu Đại mừng như điên, nhưng ở mặt ngoài vẫn giả vờ bộ dáng phong độ, khí phách phi phàm.
Đột nhiên một bàn tay nắm lấy tay hắn.
” Huynh đài nếu không chê, có thể cũng cho tại hạ đến nhìn xem một chút được không?”
Đông Tiểu Đại choáng váng.
Y đầu tiên vừa nhìn thấy liền coi trọng hắn.
Ở rất xa, ánh mắt y chỉ liền chỉ dõi theo một bóng người trên đường. Động tác thật đáng yêu… biểu tình hảo đáng yêu… ngay cả tư thế đi đường y cũng cảm thấy dị thường đáng yêu…
Y nhất định phải làm quen với hắn!
Bằng không thật uổng phí một kiếp người.
Y tuỳ tiện thản nhiên bắt lấy tay hắn, mở miệng đến gần hắn.
Người này đang làm cái gì a? Không thấy ta đang tán gái sao?
Đông Tiểu Đại thuận thuận khí, rất muốn ngay tại trên đường mắng chửi người. Huống chi… tay của tên kia còn đang nắm lấy tay mình. Thật không lễ phép a!
Nhưng mà cô nương kia còn ở nơi này. Hắn không thể phát giận như vậy.
” Huynh đài thích?” Hắn nhịn xuống không tức giận.
A… Thanh âm cũng thập phần gợi cảm… Y nhất định phải làm cho hắn ở dưới thân chính mình kêu một lần!
Quyết định …!” Sự không nghi ngờ, huynh đài đã có hưng trí, vậy dẫn đường đi.” Y si mê nhìn hắn, nhưng mà cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải có.
Mặc kệ thủ đoạn gì, y nhất định phải có được hắn! Đông Tiểu Đại trừng mắt nhìn vị khách không mời mà đến này, thế nhưng y một chút tự giác đều không có.
Trong lòng hắn đang hò hét, điên cuồng gào thét, thế nhưng lại đuổi không được cái người đáng chết kia.
Mắt thấy hôm nay là không thể nào ăn ngon miệng … sắc mặt Đông Tiểu Đại càng thêm không tốt. Hắn trăm phương ngàn kế chính là muốn thượng tiểu cô nương xinh đẹp kia… Không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim, hay là một tên Trình Giảo Kim tâm cơ rất nặng…
” Khụ… cô nương muốn rời khỏi sao…? Ta tiễn ngươi.” Đông Tiểu Đại trong lòng đang vô cùng khó chịu, nhưng vẫn giả bộ thần tình tươi cười. Tuy rằng hắn gân xanh che kín đầy mặt, đằng đằng sát khí, một bộ muốn ăn thịt người mỉm cười.
” Đúng vậy… ngươi không có việc gì cũng đi thôi. Đứng ở chỗ này đĩnh chướng mắt.” Tên nam tử kỳ quái kia cũng là thần tình mỉm cười. Bất quá lời y nói ra… lại làm cho Đông Tiểu Đại muốn giết người.
Cô nương kia hoảng sợ rời đi, tuy rằng trong tay còn ôm cổ khí mà Đông Tiểu Đại tặng, nhưng nàng vẫn không quay đầu lại liền chạy đi một mạch.
Tái kiến … cô nương đáng yêu…
Đông Tiểu Đại phẫn nộ trở lại, tất cả hạ nhân đã sớm trước tránh ra xa.
” Ngươi là đang làm cái gì a?” Đông Tiểu Đại thuận thuận khí… không được… phải bảo trì khí chất tao nhã một chút, không thể rống to… như vậy liền phá hư hình tượng của ta …” Ngươi… rốt cuộc từ chỗ nào tới? Nếu không có việc gì, có thể mời ngươi rời đi không?”
Người nọ nháy mắt mấy cái.” Ta a… kỳ thật ta tìm ngươi thật là có chút sự…” Nói còn chưa nói xong, Đông Tiểu Đại liền cảm thấy hậu não một trận đau đớn… tiếp theo liền mất đi ý thức.