Lạc Kỳ bước nhanh đến bên cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm màu lam xám ra. Cô bảo Tưởng Thịnh Hòa tắt đèn, trăng sáng treo phía trên phía Đông của màn đêm, trên con sông dưới cửa cũng có một cái bóng.
Lá cây rậm rạp ở hai bên bờ được phản chiếu lờ mờ.
Ánh trăng trong vắt nghiêng mình ngả xuống ngoài cửa sổ, qua cửa sổ chiếu vào chiếc bàn màu óc chó. Bình hoa hướng dương cũng hướng về cái bóng ngoài cửa sổ, nửa sáng nửa tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khung cảnh giống như bức tranh của họa sĩ Ngu, nhưng mà ánh sáng trong bức tranh là ánh nắng sớm mai. Tưởng Thịnh Hoà đã biến bức tranh thành sự thật cho cô.
Lạc Kỳ quay người, anh đặt vali xuống.
“Sao anh có thể biến căn nhà trở lại như cũ đến mức gần như giống hệt như thế này thế?”
“Tìm họa sĩ Ngu để pha màu, đồ dùng trong nhà cũng được đặt với góc mà ông ấy đề nghị. Ba mẹ đã phải cực khổ trong mấy tháng này, tất cả đồ ở đây đều do họ đi mua.”
Lạc Kỳ ôm anh: “Có một bất ngờ lớn như thế, hồi trước anh còn chẳng có ý định cho em về nhà để giúp.” Nếu anh đi thẳng đến chỗ diễn ra hôn lễ thì bây giờ cô có muốn ôm anh cũng chẳng được.
Tưởng Thịnh Hoà: “Khung cảnh thế này để mình em thưởng thức là tốt nhất.” Anh cười: “Anh ở đây thì lại thừa thãi.”
“Không thừa đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nói to: “Nếu anh không ở đây thì đó mới là điều tiếc nuối.”
Trong phòng vẫn luôn không bật đèn, độ sáng của ánh trăng ngày càng rõ hơn. Trong căn phòng tối tăm yên tĩnh, bên ngoài cửa sổ, ở bên kia con sông, dưới ánh đèn đường dành cho người đi bộ, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khách du lịch nói cười vui vẻ.
Môi Tưởng Thịnh Hoà đặt lên trán cô: “Đi vào phòng em để nhìn đi.” Anh thả cô ra: “Đến phòng của em thì phải bật đèn lên.”
Anh đã chỉ rõ là có bất ngờ, trong giây phút đẩy cửa phòng ra để bật đèn lên, Lạc Kỳ vô thức sờ lên tường, căn phòng này thực sự tồn tại chứ không phải là hình chiếu.
Căn phòng bảy, tám mét vuông được sửa sang lại
Lạc Kỳ lắc đầu, rơi lệ: “Hoàn toàn không phải phiền toái như thế.”
Tưởng Thịnh Hoà lau nước mắt của cô đi: “Không phiền phức tí nào, có gì phiền phức chứ?” Anh chỉ muốn cô vui lên thôi, vỗ về sự đau xót lần bị huỷ hôn của cô vào ba năm trước.
Ở với Lạc Kỳ tới mười một giờ, mãi đến khi cô ngủ rồi thì anh mới chuẩn bị đến sảnh diễn ra tiệc cưới. Cha mẹ vợ trở về từ chỗ khách sạn, hôm nay đã thử chiếu ảnh 5D vào tiệc cưới và nó đã hiệu quả, bây giờ Khương Nghi Phương không còn tinh thần để tiếp tục theo dõi bữa tiệc nữa.
Cũng chẳng muốn tốn tinh thần.
“Thịnh Hoà, con nói rõ ràng cho ba mẹ đi, rốt cuộc thì cái 5D kia tốn bao nhiêu tiền?”
“Không tốn nhiều tiền đâu ạ.”
Khương Nghi Phương cười nói: “Lại muốn lừa gạt ba mẹ à. Mẹ nghe nhân viên khách sạn nói rồi, mấy cái này chỉ có đoàn có kỹ thuật đỉnh nhất mới chế tạo được thôi, mà hai đoàn này là do mời từ nước ngoài đến. Sao có thể không tốn nhiều tiền được.”
Tưởng Thịnh Hoà tránh nặng tìm nhẹ, nói mấy đoàn đội này đều có chút kỹ thuật hợp tác với nhau, anh bảo họ nghỉ ngơi sớm, sau đó kéo cửa ra về.
Ba giờ rạng sáng, Khương Nghi Phương ngồi dậy đi toilet, thấy có đèn sáng trong phòng bếp, trong đó có tiếng sột soạt: “Tiểu Kỳ à?”
“Trời ơi, mẹ dậy làm gì vậy?”
Lạc Kỳ bê một bát mì tôm đi từ trong phòng bếp ra.
“Nửa đêm mà con ăn mì tôm à?”
“Vâng, con đói nên mới dậy.”
“Tối hôm qua chưa ăn cơm à?”
“Con ăn rồi.”
Nhưng vẫn thấy đói.
Lạc Kỳ ngồi xuống trước bàn gỗ, lấy một miếng để ăn nhưng lại thấy chẳng có vị gì: “Mẹ ơi, nhà mình có tương ớt không?”
“Không.” Khương Nghi Phương đi từ trong bếp ra: “Mẹ với ba của con không ăn cay, đến giờ cũng chưa từng mua.” Bà ấy trầm ngâm nhìn con gái: “Không phải con cũng không ăn cay được à? Ăn ít thôi, ăn nhiều thì dạ dày lại thấy khó chịu.”
“Con không ăn nhiều đâu. Chỉ là hai ngày nay con cảm phải cay phải chua thì mới đủ vị.”
Khương Nghi Phương không yên lòng cầm khăn lau tay, ngồi xuống đối diện con gái: “Hai đứa…” Bà ấy đang nghĩ phải biểu đạt thế nào cho phù hợp.
“Sao vậy ạ?” Lạc Kỳ im lặng húp, liếc nhìn mẹ, chờ mẹ nói.
“Con với Thịnh Hoà định có con không?”
“...”
Lạc Kỳ trừng mắt, cô trúng thưởng rồi à?
“Còn có phản ứng nào khác không?”
“Thích ngủ, thích ăn, không mãi không đủ, ăn không đủ no.”
Khương Nghi Phương khó nén được sự vui sướng: “Vậy chắc là có rồi. Ngày mai mẹ đi ra ngoài tiệm thuốc mua que thử thai cho con, thử ở nhà trước đã.”
Lạc Kỳ cho rằng cô chỉ bị kích động nên không ngủ được, mới đặt đầu xuống gối chưa đến mấy phút đã ngủ, còn Khương Nghi Phương lại vui đến mức mất ngủ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Khương Nghi Phương đến tiệm thuốc gần đó, đợi nửa tiếng mới mở cửa. Để đảm bảo, bà ấy còn mua hai loại que thử khác nhau.
Về đến nhà, bà ấy đưa cho Lạc Kỳ thử, hai que thử đều cho kết quả hai vạch giống nhau. Lạc Kỳ ngồi xuống trước bàn uống sữa, kéo rèm ra, nắng sớm chiếu vào đầu vai cô.
Cô nhắn tin cho Tưởng Thịnh Hoà: [Chồng à, chúc mừng anh.]
Tưởng Thịnh Lạc: [Anh cũng chúc mừng em.]
Lạc Kỳ cười: [Anh có biết em chúc mừng anh cái gì không?] Cô định tạo một bất ngờ cho anh vào hôn lễ ngày mai.
Tưởng Thịnh Hoà đang chuẩn bị ở sảnh làm tiệc cưới, đang bận rộn điều chỉnh lại hình ảnh, không kỹ càng ngẫm nghĩ xem câu cuối cùng của cô có ý gì.
Ăn xong bữa sáng, Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khâu đến biệt thự, hôm nay họ hàng trong nhà cũng qua đó, gánh một ít công việc bận rộn của hôn lễ vào ngày mai, dặn dò cô ở nhà nghỉ ngơi nhiều hơn.
Lạc Kỳ hái được một quả dưa leo, rửa sạch rồi đứng ở cửa ăn, vừa thưởng thức khung cảnh bên ngoài cửa sổ vào buổi sáng.
Đến gần tối, các phù dâu đến. Sơ Lâm đi từ phòng khách đến cửa sổ trong phòng ngủ, cảm thán một câu: “Đời này đúng là quá đáng giá.”
Lạc Vũ đang giúp hai phù dâu khác chụp ảnh: “Chị ơi, có phải tối hôm qua, sau khi về chị đã trộm lau nước mắt đi đúng không?”
Lạc Kỳ chỉ cười không nói gì, lấy mấy bộ lễ phục phải mặc vào ngày mai ra, mấy ngày nay cô ăn nhiều hơn, sợ mặc vào bị mập sẽ thấy lúng túng, thử vào, kích thước vừa vặn.
Cùng ngày với hôn lễ, Lạc Kỳ đã thay váy cưới, vô thức sờ xuống bụng dưới, nghĩ đến cô đang mang thai bé cưng của cô với Tưởng Thịnh Hoà, hốc mắt không nhịn được đỏ lên, mũi thấy cay cay.
Thợ trang điểm lại không hiểu tình hình: “Không phải lo, bụng của cô không hề có một tí thịt thừa nào cả.” Lại nói thêm: “Cô gầy quá.”
Trang điểm xong, Lạc Kỳ ngồi trên giường, trông mong nhìn ra cửa.
Cửa sổ bị dưa leo đằng trước chắn lại làm chắn tầm mắt, cô ngồi nhìn cũng không tới cầu đá.
“Đến rồi đến rồi!” Lạc Vũ chạy từ phòng khách vào: “Chị ơi, không nghe thấy em bảo mở cửa thì chắc chắn không được mở cửa ra đâu đấy.” Cô ấy nhìn vào gương rồi sửa sang lại tóc, chen ra từ chỗ khe cửa, lại bảo các phù dâu khác khoá trái cửa lại.
Trong phòng khách, tiếng cười hoà với tiếng ồn ào, còn náo nhiệt hơn năm mới. Giản Hàng ngồi cạnh cửa sổ ăn kẹo, Thẩm Đường và bà chủ của làng du lịch ngồi ở một bàn gỗ khác. Hôm nay các cô ấy tới đây với tư cách là người nhà gái tới để thêm náo nhiệt, xem mấy người kia sẽ bị phù dâu làm khó dễ thế nào.
Sau khi Tưởng Thịnh Hoà công khai mối quan hệ, một mình đăng mấy tấm hình cô dâu do họa sĩ Ngu vẽ, những người vào nhà sau đó xem hình của cô dâu đều thấy sửng sốt, cảm thấy kỳ diệu.
Biết họa sĩ Ngu tự trang trí bối cảnh cho căn nhà này làm họ nhao nhao muốn xếp hàng để chụp.
Tưởng Tư Tầm lấy một viên đường trên cái mâm đựng trái cây trên bàn trà ném vào miệng, nhìn hàng dài đang muốn chụp ảnh, trêu chọc: “Mấy người cố ý làm khó em tôi đấy à? Hiện tại cậu ấy chỉ có suy nghĩ muốn gặp cô dâu, mấy người cũng không phải không biết.”
Tưởng Thịnh Hoà: “...”
Hôm nay anh không chấp nhặt với Tưởng Tư Tầm.
Anh gửi tin nhắn cho Lạc Kỳ: [Anh đến rồi, đang ở phòng khách.]
Lạc Kỳ: [Em biết rồi.]
Tưởng Thịnh Hoà: [Có nhớ anh không?]
[Có.]
Những người khác vội vàng xếp hàng, hai người họ lại đang tình cảm với nhau.
Trước cửa phòng ngủ đã bắt đầu cuộc kiểm tra rồi mới được đón dâu. Trong tất cả những phù rể đến đón dâu ngày hôm nay, người duy nhất Lạc Vũ không thèm kiêng nể để xuống tay là Hạ Hử.
Cô gọi tên Hạ Hử: “Anh ra trả lời câu hỏi đi.”
Mấy người đó nói với Hạ Hử: “Không sao đâu, có nhiều quân tiếp viện đằng sau như vậy mà còn sợ không trả lời được à?”
“Trừ anh rể em, trừ cả bản thân anh nữa, anh thấy trong căn phòng này ai đẹp trai nhất.”
“...”
Nhiều ánh mắt hướng về phía Hạ Hử.
Hạ Hử quay người: “Quân cứu viện của tôi đâu rồi? Để quân cứu viện trả lời.”
Lạc Vũ: “Nội chiến rồi.”
Cả phòng cười lên.
Nhân lúc ồn ào, Tưởng Thịnh Hoà hỏi Lạc Kỳ: [Có thể mở cửa cho anh vào trước không? Để họ tiếp tục qua ở cửa.]
Tưởng Thịnh Hoà vào phòng, để hai phù dâu đi ra ngoài.
Lạc Kỳ nói: “Em đã nhường cho anh rồi.”
“Lạc Vũ bỏ ra rất nhiều chiêu, tất cả đều là vì làm khó phù rể.” Tưởng Thịnh Hoà cúi người, hai tay đỡ lên mép giường của cô, cô đã thấy lúc anh chụp ảnh cưới ở đây, nhưng hôm nay lại đặc biệt nhất.
Anh cúi đầu, cách một tấm lụa khẽ hôn lên môi cô.
Ngón tay Lạc Kỳ nắm chặt vải, cả cơ thể như thấy rung động.
Trong phòng khách, qua khe cửa, trận đấu đã biến thành hiện trường khoe ân ái cỡ lớn.
Lạc Vũ đưa ra một điều kiện, họ phải chọn ra bốn đại diện, dùng một tay để ôm một người trưởng thành, kiên trì ba phút là qua.
Trò này Tưởng Thành Duật và ông chủ làng du lịch cũng thường chơi, một tay anh ấy nhẹ nhàng ôm Thẩm Đường lên, ông chủ làng du lịch cũng dễ dàng ôm vợ lên.
Tần Mặc Lĩnh và Giản Hàng lại không ăn ý như vậy, anh ấy thử hai lần, tìm được chỗ để chống đỡ phù hợp mới ôm Giản Hàng lên.
Giản Hàng lo lắng nói: “Em nặng hơn các cô ấy, chắc là anh không cố được đến ba phút đâu.” Cô ấy vừa sinh con chưa đến ba tháng, không cố gắng để giảm béo, còn nặng hơn mười cân so với cô ấy của hồi trước, hiện tại đã một trăm linh mấy cân rồi.
Tần Mặc Lĩnh: “Không sao đâu. Đến lúc không thể ôm được nữa, anh sẽ kéo Tưởng Thành Duật xuống nước, lộn ngược với anh ta.”
“...” Giản Hàng bật cười.
Có người hỏi: “Trời ơi? Chú rể đâu rồi?”
Vì vậy lại bắt đầu đi tìm chú rể, trong sân cũng không có.
Không biết là ai nói tiếp: “Tưởng Thịnh Hoà làm thuật giảm cân, gầy như một tia chớp rồi chợt chui vào phòng ngủ rồi.”
Cả căn phòng lại tràn ngập tiếng cười.
Mấy người đang được nâng lên bằng một tay lúc đang thi đều cười lên.
Qua cửa thất bại.
Ầm ĩ hơn hai tiếng đồng hồ mới nhận được cô dâu, Lạc Kỳ bịn rịn ôm ba mẹ, Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khâu vui mừng đến mức rơi lệ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trong nhóm người, Lạc Kỳ thấy bà nội Tiền, bây giờ tất cả lời muốn nói trong lòng đều trở nên khó mở miệng.
Bà nội Tiền dùng bàn tay khô ráp phủ lên gương mặt cô: “Tốt rồi.”
Tưởng Thịnh Hoà bế cô lên theo kiểu công chúa, đi qua cầu đá, đi trên con đường lát đá dọc theo con sông dành cho người đi bộ, đi ngang qua cả cửa hàng giá rẻ và tiệm bán hoa tươi.
Sáu giờ rưỡi tối, Hạ Vạn Trình đã đến khách sạn, nơi tổ chức tiệc cưới từ sớm. Bây giờ cháu trai hẹn hò với Lạc Vũ, thì ông ấy với Tưởng Thịnh Hoà đúng là thân càng thêm thân.
Đi vào sảnh tổ chức, gia đình Hứa Hướng Ấp còn đến sớm hơn ông ấy.
Hứa Hướng Ấp vẫy tay với ông ấy, ý bảo ngồi bàn đầu với ông ấy.
Khi ông ấy và Hứa Hướng Ấp cùng xuất hiện là khi bắt đầu hợp tác với Tưởng Thịnh Hoà, mấy năm nay thường xuyên gặp mặt, quen thuộc rồi thì họ mới phát hiện rằng họ đều thích tranh của họa sĩ Ngu.
Hạ Vạn Trình biết Tưởng Thịnh Hoà đã đưa vào không ít khi trang trí sảnh bữa tiệc này, ông ấy vẫn tò mò xem cái món 5D dùng một món tiền khổng lồ để đưa vào cho bữa tiệc cưới rung động bao nhiêu.
Sau khi đi vào ông ấy cũng nhìn kỹ, mặt đất cũng khác với hồi trước, hấp dẫn người ta nhất là phông nền trời bao trùm cả sảnh tổ chức bữa tiệc cưới, trừ cái này ra, không thể thấy được sự khác biệt ở nơi này.
Hứa Hướng Ấp kéo cái ghế bên cạnh, cười nói: “Lúc tôi đi vào cũng giống ông, nhìn chằm chằm vào mặt đất rồi lại nhìn chằm chằm vào trần nhà, không thể nghĩ là chìm đắm thế nào.”
“Ông Triệu nói với tôi, nếu như khách sạn của ông ấy đầu tư kiểu sảnh tiệc này, chuyên nhận các tiệc cưới cao cấp, là gộp tất cả những ngày tốt lành trong năm lại, mười năm cũng không trở lại được.”
Đến giờ Hạ Vạn Trình vẫn không hiểu, có quan trọng đến mức phải tốn nhiều tiền như vậy vì một hôn lễ thôi không?
Ông ấy cầm cốc nước lên uống, cười lắc đầu.
Hứa Hướng Ấp nói: “Bây giờ tôi có thể hơi hiểu được một ít. Với người khác là một ngày trôi qua rồi đến một ngày khác, còn với cậu ấy thì một ngày bằng một năm, ông nghĩ vậy bảy năm với cậu ấy sẽ thế nào.”
Hôn lễ được bắt đầu với một con số may mắn: 19:19
Đã giảm bớt tất cả những quá trình phức tạp, cũng ở lại Bắc Kinh một lúc.
Ánh sáng chùm lên sân khấu, Sơ Lâm cũng không biết cô ấy ngồi ở chỗ đàn dương cầm từ lúc nào, vui mừng đàn một khúc du dương vang xa ở sảnh tổ chức hôn lễ.
Hạ Vạn Trình bối rối, có hơi choáng, đưa tay lên đỡ mép bàn, sau khi thích ứng được mới dở khóc dở cười: “Tôi nhớ là tôi cũng chưa bắt đầu uống rượu, mà thế nào lại say khi nghe nhạc do Sơ Lâm trình diễn.”
Sau một bài, khách mời vẫn chưa hết thèm.
Sơ Lâm nghe theo sự sắp đặt của Tưởng Thịnh Hoà, lần thứ hai chọn một bài hát nổi tiếng được lưu hành ở vùng Giang Nam yên vũ.
Bài hát này Hạ Vạn Trình đã từng nghe rồi, khi ông ấy đang thưởng thức, đột nhiên trên đỉnh đầu có một cơn gió thổi qua, Hứa Hướng Ấp cũng cảm nhận được, cơn gió mát lạnh lướt qua gò má.
Ông ấy tưởng rằng đây là ảo giác, ở đây là sảnh tổ chức sự kiện thì lấy đâu ra gió.
Hạ Vạn Trình cười ra tiếng: “Đây thực sự là gió đấy, tóc ông cũng bị thổi làm rối hết rồi.” Chính ông ấy cũng như thế.
Hứa Hướng Ấp là người chứng hôn, một lát nữa lại phải lên sân khấu, sao tóc có thể bị rối được, vội vàng bảo vợ chỉnh lại cho mình: “Ông nói xem thằng nhóc Tưởng Thịnh Hoà này định làm gì! Tiêu nhiều tiền như vậy để mua một cơn gió lớn làm rối tóc người ta à?”
Vợ ông ấy thiếu tí nữa thì thành cười đau hông, mượn cơ hội đó xoa nhẹ tóc ông ấy, giờ lại càng không ra gì cả.
Khách mời ở sảnh tổ chức hôn lễ vừa ngâm nga theo khúc dương cầm, vừa nhìn đông rồi lại nhìn tây, muốn biết gió đến từ đâu.
Một cơn gió lớn thổi qua, phòng tiệc đang tối mịt cũng dần sáng lên, khi ngẩng đầu lên, cả bầu trời đầy gió lớn và mưa bay.
Đột nhiên có một đứa bé reo lên đầy thích thú: “Trời mưa rồi! Mẹ ơi, trời mưa rồi!”
Mưa bụi bay xuống lất phất, mặt đất cũng bắt đầu “ướt”, trong lúc họ đang ngạc nhiên là cơn mưa này đến từ đâu, thì khung cảnh trong phòng nhạc chuyển thành ngõ cổ ở Tô thành.
Hứa Hướng Ấp không có cảm giác gì đặc biệt, còn Hạ Vạn Trình thì lại thấy quen thuộc, đây là cảnh tượng trên con đường đặc biệt ở Tô thành của họ vào mùa mai. Đa số những vị khách hôm nay đều là người bản địa ở Tô thành, tất cả đều bị kéo vào ký ức.
Ba mươi năm, tất cả đều đã thay đổi, nhưng hình như cũng không có gì thay đổi.
Tưởng Thịnh Hòa dẫn Lạc Kỳ đi lên thảm đỏ.
Trên màn hình chiếu ở bên cạnh đường đi của phòng tiệc xuất hiện ba đứa trẻ nhỏ, dùng giọng nói mềm mại của Tô Thành để nói chuyện: “Em không chạy nổi nữa rồi.”
“Vậy để anh đẩy em.”
Hai người nói chuyện là Lạc Tân và Lạc Vũ khi nhỏ, còn có cả một cô bé xinh đẹp, có đôi mắt to tròn và trắng như tuyết cao ngang tầm Lạc Tân là Lạc Kỳ.
Lạc Kỳ kéo Lạc Vũ, Lạc Tân đẩy cô, ba đứa bé đi một chút lại đùa giỡn, phía sau là Lạc Trí Khâu đang quay video cho các cô.
Lạc Kỳ nhìn con đường lát đá khi cô đi lúc còn bé, nghiêng mặt nhìn Tưởng Thịnh Hòa, làm thế nào mà anh có thể khôi phục lại cảnh hồi nhỏ của họ trong video chứ.
Chờ đến khi cô quay sang nhìn về phía ngõ cổ, cầu đá, Tưởng Thịnh Hòa mở dù, ôm cô vào lòng, họ đang chụp ảnh cưới.
Còn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp độp.
Khúc dương cầm vẫn còn tiếp tục, đột nhiên trên màn trời trống không xuất hiện vài chiếc ô được mở ra để che, đủ mọi màu sắc, như khinh khí cầu đang chậm rãi hạ xuống, khi gió dịu đi, mưa cũng tạnh.
Có một nhóc nhón chân lên, muốn bắt lại.
Khi trời đã tối rồi, đầy sao lấp lánh trên bầu trời, trăng cũng được treo lên.
Hạ Vạn Trình lấy lại tinh thần: “Đây không phải là bức tranh họa sĩ Ngu vẽ cho Tưởng Thịnh Hòa hồi trước à?” Trước mắt anh ta là một cánh cửa gỗ, anh ta đưa tay ra như có cảm giác rằng cửa sổ sẽ thật sự mở ra.
Ở bàn bên kia, những người từng xếp hàng để check-in trong phòng khách nhà Lạc Kỳ hôm nay như tưởng họ đang đứng trong nhà Lạc Kỳ.
Mặt trăng và các ngôi sao lặn xuống, một ngày mới lại đến.
Sau cơn mưa, bầu trời trong xanh như mới được gột rửa, trên con đường, các tầng lầu san sát nhau, một nhóm người ồn ào đi thẳng qua dòng xe cộ.
Lần này Hạ Vạn Trình không còn thấy chóng mặt nữa, cười nói với Hứa Hướng Ấp: “Cảm giác giống như đang đứng trên đường ở Manhattan, hẹn ông đi uống cà phê.” Ngay cả tiếng ô tô đi qua cũng trông như thật. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Trong đó, đằng trước là giao lộ, Lạc Kỳ đang đứng chờ đèn tín hiệu.
Khi đèn đỏ còn đến hai giây cuối cùng, ở đằng sau có người gọi cô: “Lạc Kỳ?”
Tưởng Thịnh Hoà xuất hiện trong cảnh này.
Lúc đó, họ vẫn còn rất trẻ.
Những vị khách ở dưới sân khấu cũng tò mò không biết trong đó Lạc Kỳ có quay đầu và lên tiếng hay không, lúc này Tưởng Thịnh Hoà lại đưa Lạc Kỳ đến sân khấu. Cảnh tượng lại thay đổi, cả phòng tiệc như mộng như ảo, ngày đêm luân chuyển, tất cả mọi người đều cho rằng bản thân đã vào một pháo đài.
Bầu trời đầy pháo hoa rực rỡ, như đang nở rộ trên đầu.
Pháo đài trên đồng cỏ, ở nơi đó tiến hành một buổi đám cưới lớn, còn họ chính là vị khách trên đồng cỏ, đắm mình trong hoa tươi và đại dương.
Ba khúc dương cầm hoàn thành, MC lên sân khấu, Hứa Hướng Ấp cũng bị mời lên sân khấu.
Mắt Giản Hàng đỏ lên, không ngờ lại bị Tần Mặc Lĩnh nhìn thấy.
Tần Mặc Lĩnh đúng lúc quay đầu lại: “Sao thế?”
Giản Hàng nói sang chuyện khác: “Có thể làm lại cảnh khi còn bé của anh với Tưởng Thịnh Hoà không?”
“... Cũng không được. Đừng nhìn việc trải nghiệm mười mấy phút thế này thôi chứ thực ra đốt tiền lắm.”
Trên sân khấu, Tưởng Thịnh Hoà đang quỳ một gối xuống, đêm đó cầu hôn gấp quá, quên luôn nghi thức cầu hôn.
Lạc Kỳ nắm tay anh, dùng khẩu hình miệng để hỏi: “Anh đứng lên đi, không cần quỳ.”
Tưởng Thịnh Hoà ngoảnh mặt làm ngơ, ngửa đầu nhìn cô, anh cho rằng anh sẽ không căng thẳng, nhưng bây giờ đầu óc anh lại trống rỗng: “Anh đã chuẩn bị kỹ càng cho việc cầu hôn, đọc nhiều lần, nhưng bây giờ lại quên rồi.”
Dưới sân khấu là một tràng cười.
Lời thề khi cầu hôn được anh viết trên giấy, đặt ở chỗ ở của Tưởng Tư Tầm, trên đường đi đón dâu anh còn lấy ra để xem mấy lần.
Bây giờ Tưởng Thịnh Hoà lại phải nghĩ gì nói nấy: “Đã qua mấy năm rồi, nhưng anh luôn nghĩ, có phải kiếp trước anh đã chọc em giận hay không mà em mới xa cách anh như vậy, đến bảy năm không muốn tha thứ cho anh. Kiếp này, anh sẽ không bao giờ làm em giận, làm em không vui nữa.” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Nước mắt của Lạc Kỳ rơi như mưa, trượt qua chóp mũi.