Năm thứ 7 phải lòng em

Tưởng Thịnh Hòa quỳ một gối xuống đất, anh muốn lau nước mắt cho cô, bàn tay còn chưa chạm được vào mặt cô, anh còn chưa đeo nhẫn cho cô nên không thể đứng dậy được.
 
“Đừng khóc nữa.”
 
Anh nhẹ nhàng dỗ dành cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Dưới sân khấu, rất nhiều khách mời đang nhìn bọn họ. Lạc Kỳ cố gắng không để nước mắt rơi tiếp, cô vội vàng nắm lấy tay anh: “Em đồng ý.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy microphone, anh mỉm cười nhìn cô: “Anh còn chưa nói xong lời cầu hôn mà.”
 
Lạc Kỳ đút ngón áp út của mình vào trong nhẫn cưới: “Anh không cần phải nói, em đồng ý.”
 
Sau khi nói xong, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
 
Phía dưới sân khấu, mọi người cười vang.
 
Tưởng Thịnh Hòa dở khóc dở cười, cô hận mình không thể tự đeo nhẫn được, không muốn để anh quỳ tiếp. Anh không biết vì sao, anh có thể quỳ lâu thêm chút nữa.
 
Đeo nhẫn xong, anh đứng dậy, ôm cô vào lòng, vừa hôn lên trán cô vừa đưa microphone cho người dẫn chương trình.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sân khấu được bàn giao lại cho người dẫn chương trình, sự chú ý của khách khứa được chuyển sang chỗ anh ấy. Anh nắm tay Lạc Kỳ, dẫn cô xuống sân khấu.
 
Tưởng Thịnh Hòa dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt anh, hai mắt anh đỏ bừng, nhòe đi. Anh nói tiếp lời cầu hôn đang còn dang dở, chỉ còn lại hai người bọn họ, không cần phải lo lắng dùng từ ngữ không phù hợp.
 
“Nếu có một ngày anh vô tình làm em buồn thì em cứ nói ra, đừng giận dỗi anh.”
 
“Sẽ không có chuyện đó đâu.”
 
Lạc Kỳ nói rõ: “Em sẽ không giận dỗi, bắt anh phải đoán ý em đâu.”
 
“Cho dù bây giờ hay sau này, cho dù là việc công hay việc tư, anh vẫn là người quan trọng nhất trong lòng em.”
 
Anh bật cười, cô quá lý trí: “Dù người ta nói anh không phân biệt công tư, nói anh không giữ vững nguyên tắc, anh cũng nhận. Anh không muốn giữ nguyên tắc với em, anh chỉ muốn thiên vị em thôi, chẳng vì lý do gì cả.”
 
Anh không quan tâm tới những lời đánh giá của người ngoài.
 
Sống mũi Lạc Kỳ cay cay, nước mắt cô lăn dài trên má.
 
Thứ mà Tưởng Thịnh Hòa không muốn nhìn thấy nhất chính là nước mắt của cô, cho dù là bất kỳ lý do gì. Anh xoay lưng về phía dưới sân khấu, cúi đầu, hôn lên nước mắt cô: “Đừng khóc.”
 
Lạc Kỳ gật đầu, hít mũi.
 
“Em cũng muốn tặng cho anh một điều bất ngờ. Anh muốn đoán thử không?”
 
Điều bất ngờ mà cô tặng cho anh là để bù đắp lại những nuối tiếc của anh, thứ duy nhất mà Tưởng Thịnh Hòa có thể đoán ra được là điều này có liên quan tới những hình ảnh trên máy chiếu khi nãy, cô đang đứng đợi đèn đỏ, anh gọi tên cô.
 
Vào thời điểm đó, trong lòng anh chỉ nghĩ tới sự nghiệp, anh không có ý định yêu đương, càng không ngờ rằng chỉ gặp có một lần mà đã bị vẻ bề ngoài của cô hấp dẫn, sau đó tỏ tình với cô.
 
Không ngờ là cô lại tới tập đoàn Viễn Duy để thực tập, bản kế hoạch của dự án ấy đã thu hút sự chú ý của anh. Ngày qua ngày, sự ràng buộc giữa anh và cô càng trở nên bền chặt, anh muốn từ bỏ nhưng không thể buông bỏ được.
 
“Em muốn nói là nếu ngày hôm đó anh gọi em thì em sẽ quay đầu lại, phải không?”
 
“Nếu lúc ở trong rạp chiếu phim, anh xin webchat của em, sau đó theo đuổi em, thì em cũng sẽ thích anh, đúng không?”
 
Tưởng Thịnh Hòa không kìm chế nổi, vừa nói xong những lời đó, anh muốn hôn lên môi cô ngay, nhẹ nhàng mút lấy bờ môi cô.
 
Lạc Kỳ nắm chặt cổ áo vest của anh, đắm chìm trong nụ hôn của anh, một chút lý trí còn sót lại nhắc nhở cô rằng đây là tiệc cưới, khách khứa vẫn còn đang nhìn lên sân khấu, cho dù bọn họ đang chú ý tới người dẫn chương trình nhưng mà vẫn có thể liếc thấy cô và anh.
 
Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, môi Tưởng Thịnh Hòa tách khỏi môi cô.
 
Lạc Kỳ lau vết son vô ý dính lên môi anh: “Những gì anh vừa nói là điều bất ngờ đầu tiên, chuyện tốt phải có đôi có cặp, em cho anh thêm một bất ngờ nữa.”
 
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Lần này thì anh không đoán ra nữa rồi.”
 
Lạc Kỳ bảo anh xoay người, kề sát lỗ tai lại đây, môi cô sát lại gần tai anh: “Anh sắp phải làm ba rồi.”
 
Phản ứng của anh nằm ngoài dự đoán của cô, anh nhìn cô chằm chằm, sau đó nghẹn ngào, kích động, vui sướng và không dám tin. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Cô cầm tay anh, mười ngón tay vào đan vào nhau: “Em cũng muốn thề nguyện. Nếu thật sự có kiếp sau, em nhất định sẽ tìm anh trước, anh vẫn sẽ là Tưởng Thịnh Hòa, em vẫn là Lạc Kỳ. Em cũng sẽ phá bỏ nguyên tắc vì anh.Từ khi đăng ký kết hôn, đến khi sinh hoạt cùng nhau và có em bé, em đều sẽ làm như vậy. Sau này cũng vậy. Không vì một lý do nào cả, em chỉ muốn phá bỏ nguyên tắc vì anh, muốn khiến cho anh vui vẻ.”
 
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô vào lòng, mặt hai người kề sát vào nhau.
 
Lạc Kỳ không nhìn thấy mặt anh, cô đưa tay lên, chạm vào cằm anh, sau đó tiếp tục di chuyển lên trên, sờ vào má anh.
 
Dưới sân khấu, bữa tiệc đã bắt đầu, nhưng bọn họ vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới hạnh phúc của riêng mình.
 
Hạ Vạn Trình trêu Hứa Hướng  ́p: “Ông là người chứng hôn vô tác dụng nhất trong lịch sử.”
 
Hứa Hướng  ́p cười: “Tới khi tổ chức tiệc cưới ở Bắc Kinh, tôi phải làm người chứng hôn thêm một lần nữa mới được.”
 
Khi nãy, MC mời ông ấy lên sân khấu, nhưng ông ấy còn chưa kịp nói câu nào thì Tưởng Thịnh Hòa đã quỳ xuống.
 
Tưởng Thịnh Hòa căng thẳng đến mức quên luôn cả lời hứa nguyện trước khi kết hôn, vậy thì việc quên mất ông ấy là người chứng hôn cũng có thể thông cảm được.
 
Hứa Hướng  ́p nhìn lên sân khấu, hai người bọn họ vẫn còn ôm nhau thủ thỉ.
 
Mãi tới khi Lương Chân tới giục bọn họ đi mời rượu, Lạc Kỳ mới hoàn hồn, đây là hôn lễ của cô, cô vội vàng đẩy Tưởng Thịnh Hòa ra, chạy trối chết tới phòng thay đồ.
 
Tưởng Thịnh Hòa nóng lòng muốn chia sẻ tin tức tốt lành này với mẹ, rằng anh sắp được làm ba rồi: “Mẹ, một năm tới đây, nhờ mẹ chăm sốt tốt cho Đô Đô và Mi Mi nhé.”
 
“Việc này có gì mà vất vả.”
 
Lương Chân ở cùng với Đô Đô và Mi Mi một khoảng thời gian dài, tình cảm giữa bọn họ rất tốt, chỉ cần vài hôm không gặp là sẽ thấy nhớ, ở cùng với chúng nó, bà ấy chỉ cảm thấy thoải mái, chứ không hề thấy vất vả.
 
Đi được vài bước, bà mới hiểu được hàm ý trong lời nói của con trai.
 
“Con và Lạc Kỳ định điều chỉnh lại kế hoạch làm việc, phải đi công tác thường xuyên hay là có dự định gì khác sao?”
 
Tưởng Thịnh Hòa mỉm cười: “Lạc Kỳ mang thai, ngày hôm qua vừa mới kiểm tra.”
 
“Mẹ biết ngay mà.”
 
Lương Chân cười không khép miệng được, bà ấy thấy mừng thay cho con.
 
Thảo nào hai đứa cứ nắm tay nhau thì thầm trên sân khấu mãi, nói mãi vẫn chưa xong, tình tứ với nhau, chẳng thèm quan tâm tới ai. Cũng may là khách khứa tới dự hôn lễ ngày hôm nay đều biết bọn họ hay dính lấy nhau, nếu không bà ấy thật sự không dám nhìn mặt khách mời.
 
“Sắp tới kì nghỉ hè rồi, mẹ ở nhà cũng chẳng có việc gì làm, nếu Lạc Kỳ muốn ăn gì thì mẹ sẽ nấu cho con bé ăn.”
 
“Không cần đâu ạ. Không cần nhờ mọi người đâu.”
 
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Để con tự làm.”
 
Vừa nãy, khi nghe Lạc Kỳ nói sau khi có thai, khẩu vị của cô khác với trước đây, trước kia cô không thích ăn nhiều nhưng bây giờ ăn mấy cũng không thấy no.
 
Tưởng Tư Tầm cầm một ly rượu đỏ qua, bình rượu này được đưa từ Bắc Kinh tới Tô Thành, là một trong hai bình rượu mà Tưởng Thịnh Hòa quý nhất, anh muốn để Lạc Kỳ thưởng thức nó trong ngày đặc biệt nhất đời mình.
 
Tiếc là cô không có lộc ăn.
 
“Lạc Kỳ không uống được.”
 
Tưởng Thịnh Hòa vô cùng hào phóng: “Tặng cho anh đó.”
 
Tưởng Tư Tầm dùng ánh mắt ngờ vực để nhìn anh: “Em lại muốn nhờ anh làm gì nữa hả?”
 
“Không cần làm gì nữa đâu.”
 
Nguyên cả buổi tối, lúc nào cũng thấy Tưởng Thịnh Hòa đang cười.
 
Tần Mặc Lĩnh trêu anh: “Biết là hôm nay cậu kết hôn nên rất vui nhưng mà cười từ nãy tới giờ, cậu không thấy đơ mặt à?”
 
Hiếm khi anh không khịa lại Tần Mặc Lĩnh, anh trả lời một cách nghiêm túc: “Không đơ.”
 
Hạnh phúc nhân đôi, bọn họ sao có thể cảm nhận được điều này. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lúc mời rượu tới bàn của đội phù rể, những người khác đều chúc Tưởng Thịnh Hòa tân hôn vui vẻ, chỉ có Tiểu Khương cười rồi nâng ly: “Giám đốc Tưởng, chị Lạc, chúc hai người mau sinh được quý tử.”
 
Ý cười trên mặt Tưởng Thịnh Hòa càng rõ ràng hơn: “Cám ơn. Tối về tôi phát lì xì thêm cho các cậu.”
 
Ông chủ chỉ nói đùa thôi, mọi người đều không nghĩ là thật.
 
Rạng sáng hôm sau, trong nhóm chat phù rể của giám đốc, một đống bao lì xì ngập cả màn hình, số tiền trong bao lì gì như nhau, mỗi bao lì xì ghi tên từng người, mọi người tự nhận phần của mình.
 
Tiểu Khương nhận lì xì xong, đang định nằm xuống ngủ thì phải bật màn hình lên xem lại, không phải vì chơi trò chơi nhiều, bị hoa mắt nên nhìn lầm, mà ông chủ thật sự lì xì bọn họ số tiền bằng với tiền thưởng quý vừa rồi.
 
Tưởng Thịnh Hòa nhắn vào trong nhóm: [Đây là tấm lòng của tôi và Lạc Kỳ. Mấy năm qua, các cậu đã vất vả rồi.]
 
Lạc Kỳ đã ngủ từ lâu rồi, không biết anh phát lì xì cho bọn họ.
 
Ba rưỡi sáng, một chiếc xe việt dã màu trắng dừng ở trong con hẻm đối diện trường học, một cánh tay gác lên cửa sổ xe, trên bàn tay có một điểm đỏ đang phát sáng.
 
Từ bảy giờ tối hôm qua tới ba rưỡi sáng hôm nay, Bùi Thời Tiêu vẫn đậu xe ở đây. Anh ta mua hai gói thuốc lá, một gói đã hết sạch, gói còn lại chỉ còn hai điếu.
 
Xe tải đi ngang qua, khói bụi che khuất khói thuốc lá.
 
Anh ta hút nhiều tới mức đau họng, uống nước xong vẫn không đỡ đau.
 
Điếu thuốc trong tay anh ta tự cháy, anh ta không hút nổi nữa, Bùi Thời Tiêu bóp tắt điếu thuốc, hạ ghế xuống để nằm nghỉ, bầu trời tối đen, không gian xung quanh thật yên tĩnh, thỉnh thoảng có xe chạy nhanh qua.
 
Anh ta như một cái xác không hồn, không biết ngày mai phải sống như thế nào?
 
Bỗng nhiên, ‘bịch’, tiếng có người đá mạnh vào cửa xe.
 
Bùi Thời Tiêu không còn sức lực để ngoái đầu nhìn ra cửa nữa, tiếng giày cao gót đạp cửa xe một cách giận dữ, anh ta biết chỉ có mẹ anh ta mới quan tâm tới chuyện nửa đêm rồi mà anh ta vẫn chưa chịu về nhà.
 
“Tắt di dộng, biến mất một ngày một đêm, rốt cuộc con muốn làm gì? Học ba con sao? Con đi đâu từ qua tới giờ?”
 
Lý Cẩn vẫn chưa nguôi giận, bà ấy lại đạp vào cửa xe thêm một cái nữa.
 
“Nếu con không phải do mẹ sinh ra thì cú đá này đã giáng thẳng vào mặt con rồi!”
 
Một đêm trước khi làm thủ tục ly hôn, chồng bà ấy soạn một đoạn tin nhắn ăn năn hối lỗi, sau đó tới nơi bọn họ gặp nhau lần đầu để chờ bà ấy.
 
Nhưng trái tim bà ấy đã chết từ lâu, bà ấy không thể cảm thông cho ông ta được.
 
Chiều hôm sau, lấy được giấy chứng nhận ly hôn, bà ấy mới sống lại.
 
“Tối hôm qua con đã đi đâu? Nếu con dám đi tham dự hôn lễ của Lạc Kỳ, mẹ sẽ cắt đứt quan hệ với con!”
 
Giọng Bùi Thời Tiêu khàn khàn, anh ta tự giễu: “Con tới tiệc cưới của em ấy để làm gì? Làm loạn sao?”
 
Lửa giận bùng lên, Lý Cẩn giận cá chém thớt với con mình, bà ấy nói chuyện rất khó nghe: “Vậy mới đúng chứ. Con không có tư cách làm loạn!”
 
Sau đó bà ấy dịu giọng lại: “Về nhà rồi nói.”
 
Bùi Thời Tiêu: “Mẹ về trước đi.”
 
Bây giờ, anh ta như mất hết sức lực, còn đau hơn cả lột da rút gân.
 
Sau khi về Bắc Kinh, Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ tiếp tục nghỉ phép, kế hoạch hưởng thụ tuần trăng mật bị cục cưng quấy rầy. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Kỳ luôn cảm thấy mệt mỏi trong người, không muốn động đậy, dễ dàng mất sức.
 
Sáng sớm, ánh mặt trời không nóng lắm. Tưởng Thịnh Hòa ra sân phơi nắng chung với Lạc Kỳ, anh kê hai chiếc ghế dựa cạnh nhau, khuỷu tay của Lạc Kỳ đặt lên lòng bàn tay anh, hai tay cô kê má nhìn anh.
 
Cô đội mũ che nắng, nhưng không cản hết được ánh mặt trời, một ít ánh nắng chiếu lên tai cô, Tưởng Thịnh Hòa dùng tay che giúp cô.
 
Anh hỏi: “Khi nào đi bệnh viện khám thai?”
 
“Chờ thêm ít hôm nữa, mẹ em nói bây giờ cái thai còn nhỏ, đi siêu âm còn chưa thấy được đâu.”
 
Hôm đi bệnh viện khám thai, Tưởng Thịnh Hòa đi cùng cô, Lạc Kỳ đi vào phòng siêu âm, nằm xuống giường và kéo áo lên, vì muốn tiện cho việc siêu âm bụng, cô mặc một bộ quần áo rộng thùng thình.
 
“Em cứ nằm yên đi, để anh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa kéo quần cô xuống một chút, sau đó kéo áo cô lên, bác sĩ bôi gel bôi trơn, Tưởng Thịnh Hòa dùng hai tay giữ áo cho cô, tránh cho gel dính lên áo.
 
Bác sĩ nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt theo bản năng, từ khi hành nghề tới nay, bác sĩ cũng đã gặp người chồng tâm lý như anh, nhưng số lượng không nhiều lắm.
 
Tưởng Thịnh Hòa không biết đọc kết quả siêu âm, anh không vì tò mò mà nhìn màn hình, anh nhìn Lạc Kỳ đầy dịu dàng: “Có nhột không?”
 
Lạc Kỳ sợ nhột, cô cười rồi gật đầu.
 
Anh nói: “Sắp xong rồi.”
 
Bác sĩ cất đầu dò, tiện tay đưa cho anh một ít khăn giấy: “Hai em bé đều khỏe mạnh.”
 
Tưởng Thịnh Hòa chỉ chú ý tới chỗ em bé khỏe mạnh, anh cúi người, lau bụng cho Lạc Kỳ, Lạc Kỳ muốn ngồi dậy, anh đỡ hai vai cô: “Từ từ đã.”
 
“Sao anh không có phản ứng gì hết vậy?”
 
Lạc Kỳ vừa khóc vừa cười, hai tay cô ôm lấy anh, ra sức lay người anh, gel bôi trơn trên bụng còn chưa kịp lau khô, Tưởng Thịnh Hòa nắm vạt áo cô, bây giờ, anh mới nhận ra khi nãy bác sĩ nói là có hai em bé. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Bác sĩ nói là tuổi thai còn nhỏ, tạm thời chưa thể kiểm tra được là cùng trứng hay khác trứng.
 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui