Năm thứ 7 phải lòng em

*Sơ Lâm VS Lạc Vu Lễ 
 
*Lạc Vũ VS Hạ Hử 
 
*Lạc Kỳ VS Tưởng Thịnh Hòa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lạc Vu Lễ đợi ở trong xe gần hai tiếng. Xe đỗ ngay trước cửa quán rượu, nếu Sơ Lâm đến đây thì không thể không thấy anh ấy được.
 
“Lâm Lâm, anh ở trước cửa quán rượu của em.”
 
Đây là câu nói thứ hai của anh ấy, cũng là câu nói cuối cùng. Cô ấy lập tức cúp máy luôn, từ đầu đến cuối không nói một chữ nào. 
 
Đợi đến hai tiếng hai mươi lăm phút, Lạc Vu Lễ không khỏi hoài nghi có phải là tự mình đa tình hay không. Cho dù cô ấy mở quán rượu nhỏ để chờ bạn trai cũ, nhưng bạn trai cũ của cô ấy không chỉ có mình anh ấy. 
 
Mấy năm nay, anh ấy luôn phải sống trong cảm giác lo được lo mất và ghen tuông này. 
 
Cô ấy không biết câu nói dù sao em cũng chưa từng yêu anh kia của cô ấy tổn thương người khác đến mức nào. 
 
Trong hai tiếng rưỡi kia, Lạc Vu Lễ chỉ làm hai việc: ngẩng đầu nhìn tấm kính ô tô phía trước, cúi đầu nhìn đồng hồ. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần thứ hai ngẩng đầu lên, một hình bóng cao gầy tiến vào tầm mắt. 
 
Cuối tháng mười, hai đợt không khí lạnh tràn về, vậy mà cô ấy chỉ mặc một chiếc áo sơmi trắng dáng dài, không đóng một chiếc cúc nào, bên trong là một cái áo len ghile màu xanh, trong tay cầm một cái áo khoác màu nâu. 
 
Lạc Vu Lễ vội vàng mở cửa xe đi ra. 
 
Đã tưngt ngày nhớ đêm mong, nhớ nhung in hằn tận xương tủy, đến lúc thật sự đối mặt, lời muốn nói lại nghẹn nơi cổ họng. 
 
“Xe của em đâu?”
 
Không tìm được câu nói thích hợp nào để bắt chuyện, câu nói này cũng là câu quen thuộc. 
 
Đôi mắt của Sơ Lâm vẫn rất thuần khiết, trong sáng, không nhìn ra bất kì dấu vết đã từng khóc nào.
 
Anh ấy nhìn sâu vào mắt của cô ấy. Hôm nay cô ấy không trang điểm, để mặt mộc đi ra ngoài. 
 
Sơ Lâm bình tĩnh nói: “Không lái xe.”
 
Đi bộ tới, thấy nóng lên nên cởi áo khoác bên ngoài ra. 
 
Cô ấy tiến lên vài bước, mũi giày của cô ấy đạp lên mũi giày của anh ấy. Đầu ngón tay của cô ấy chui vào theo khe hở giữa cúc áo sơ mi, chọc mấy cái trên cơ bụng cứng rắn của Lạc Vu Lễ. Khóe miệng cô ấy khẽ nhếch lên: “Mối tình đầu kia lại vứt bỏ anh rồi à?”
 
“...”
 
Lạc Vu Lễ biết cô ấy cách mình gần như vậy, sau đó sẽ ra tay, cũng không có lời nói dễ nghe nào chờ đón anh ấy. 
 
“Mối tình đầu của anh đã xuất hiện ở bữa tiệc gia đình nhà anh rồi, anh còn lời gì muốn nói?”
 
“Đúng. Hai ngày trước, mối tình đầu của anh tự nói với em rằng cô ta sắp đính hôn với người mới rồi, hi vọng em cũng có thể hạnh phúc.”
 
Cô ấy cười như không cười nhìn anh ấy, trong ánh mắt như có dao, mũi dao chĩa về phía anh ấy. 
 
Cuối cùng Lạc Vu Lễ cũng biết tại sao cô ấy lại tới đây, mang theo oán hận dành cho anh.  Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Lạc Vu Lễ đối mặt với cô ấy: “Mẹ anh dẫn cô ta đến, anh chưa từng nói một câu nào với cô ta.”
 
Sơ Lâm vẫn cười: “Nhà anh cũng dưỡng sinh thật, lúc ăn không nói gì với nhau. Thế còn lúc ngủ thì sao? Không phải vừa nãy nói ngủ cũng không nói sao? Lúc ở trên giường hai người có nói gì hay không?”
 
“Sơ Lâm!”

 
Lạc Vu Lễ không thể nhịn được nữa, một tay ôm eo cô ấy, một tay nắm chặt gáy cô ấy, cắn môi cô ấy một cái. 
 
Cảm giác đau thấu tim ấy khiến Sơ Lâm suýt chút nữa rớt nước mắt. 
 
Cô ấy nhấc chân, định đá anh ấy. Lạc Vu Lễ đã có kinh nghiệm đối phó cô ấy nên trước khi cô ấy giơ chân, anh ấy đã giơ tay đè chân cô ấy lại. 
 
Không giữ chặt rồi trừng trị cô ấy như lúc trước, Lạc Vu Lễ chỉ ngăn không cho bắp đùi giơ lên trên. Nụ hôn trên môi chợt trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng mút lấy, hút lấy. 
 
Sơ Lâm hơi nghiêng đầu, điều chỉnh hô hấp. 
 
Lạc Vu Lễ ôm cô ấy vào trong ngực: “Em tin cũng được không tin cũng được. Từ khi xa em, anh chưa nói.”
 
Anh ấy hôn lên mắt của Sơ Lâm: “Anh yêu em.”
 
Sơ Lâm sửng sốt mấy giây. 
 
Lạc Vu Lễ hôn vào môi Sơ Lâm một cái: “Cô ta gọi cho em, có lẽ là vì anh nói người anh yêu là em, không thể ở bên cô ta nữa.”
 
Từ đầu đến cuối, Sơ Lâm không hề nói gì. 
 
Cô ấy đưa tay ôm eo anh ấy thật chặt.
 
--
 
“Ấy?”
 
Sau khi Lạc Vũ thấy rõ, cô ấy vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Nhanh thế sao? Ôm nhau làm hòa luôn rồi à?”
 
Hạ Hử thấy là xe của anh rể tương lai thì đạp phanh lại. Có lẽ tối nay quán rượu không thể mở được rồi. 
 
Anh ta lùi xe về phía sau. 
 
Lạc Vũ vui vẻ hẳn lên, mặt mày hớn hở, muốn mua pháo hoa bắn chúc mừng.
 
“Ái chà chà, ái chà chà, anh họ dính người ta quá.”
 
Trước cửa quán rượu, hai người lại ôm hôn nhau. Không hợp cho cô ấy nhìn, Lạc Vũ lấy tay che mắt lại. 
 
Hôm nay cô ấy còn vui hơn tết.
 
“Tối nay em mời anh.”
 
Cô ấy nghiêng đầu nói với Hạ Hử. 
 
Hạ Hử được sủng mà sợ hãi: “Em chắc chắn không phải là Campuchia chứ?”
 
Cô ấy làm cái gì cũng phải Campuchia với anh ta, ngay cả mua BCS cũng thế. Trong lòng anh ta rất uất ức nhưng lại không có chỗ trút giận.
 
“Đã nói là em mời anh rồi, anh không hiểu à?”
 
Hạ Hử thừa dịp tâm trạng cô ấy đang tốt, nói chuyện nên quyết định ra: “Vậy thứ hai anh mời em đi đăng ký kết hôn nhé. Ngày mai chúng ta trở về Tô Thanh, đến Tô Thanh đăng ký.”
 
Lạc Vũ đưa tay định kiểm tra trán anh, nhưng lại bị Hạ Hử đẩy ra. Anh ta khích tướng: “Lạc Vũ, em như một con đà điểu nên tưởng ai cũng giống em chắc.”
 
Anh ta liếc nhìn cô ấy: “Có dám đăng ký kết hôn với anh không? Không chơi nổi thì em không cần đăng ký, em mà dám đăng ký thì anh gọi em là tổ tông luôn.”
 
Lạc Vũ không mắc mưu: “Em không muốn có một đứa cháu trai bất hiếu như anh!”
 
“...”
 

Hạ Hử giận quá lại bật cười.
 
“Em chỉ giỏi mạnh miệng gặp chuyện là lại sợ hãi.”
 
Lạc Vũ không để anh ta đắc ý: “Em sợ đấy, nên anh đừng có mà mơ mộng, trước khi kết hôn thì vắt hết nước trong não ra đi.”
 
Cô ấy nói sang chuyện khác, không muốn nói chuyện đăng ký kết hôn nữa.
 
“Haizz…”
 
Lạc Vũ nghiêng người đối mặt với anh ta: “Sao anh cứ dành hết tình cảm với một con người nhát gan như em thế?”
 
“. . . Nước trong đầu còn chưa chảy ra hết.”
 
Lạc Vũ cười, cách không khí tát anh ta hai cái tát. Nếu không phải anh ta đang lái xe thì chắc chắn không thể tránh khỏi trận đòn này.
 
“Tóm lại thì anh thấy thích em ở chỗ nào?”
 
“Nhan sắc.”
 
Lạc Vũ buồn bã nói: “Chỉ có nhan sắc mà không thấy được chút phẩm chất đặc biệt nào bên trong em sao?”
 
Hạ Hử liếc nhìn cô ấy một cái: “Vốn dĩ anh chỉ là một con người nông cạn. Đối với anh, nhan sắc là tất cả.”
 
Anh ta nói sang câu chuyện khác: “Trứng đà điểu, em có thể đừng chuyển đổi đề tài không? Anh cầu hôn em cả buổi, tóm lại là em có đồng ý hay không?”
 
Lạc Vũ: “Trứng làm gì có miệng? Em còn không biết nói chuyện.”
 
Cô ấy quay người nhìn khung cảnh bên ngoài xe. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Hạ Hử nhân lúc chờ đèn tín hiệu, gửi tin nhắn thúc dục Tưởng Thịnh Hòa: [Anh rể, thế nào rồi? Sơ Lâm và Lạc Vu Lễ cũng làm hoà luôn rồi, bây giờ chỉ còn mình em thôi đấy.] 
 
Hôm nay anh ta đi tìm Tưởng Thịnh Hòa, nhờ Tưởng Thịnh Hòa giúp anh ta thuyết phục ba mẹ mình. 
 
Tưởng Thịnh Hòa đang nói chuyện với Hạ Vạn Trình. Hai tiếng trước anh đã gọi một cuộc rồi, Hạ Vạn Trình đang họp, bây giờ mới gọi lại.
 
“Giám đốc Tưởng, có gì muốn dạy bảo?”
 
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Không dám dạy bảo.” Anh đi vào vấn đề chính: “Không phải trước đây ngài đã từng bảo tôi để ý xem có cô gái nào tốt để giới thiệu cho Hạ Hử một cô sao, đúng là có thật.”
 
“Cảm ơn, cảm ơn.”
 
“Đừng khách sáo.”
 
“Con gái nhà ai vậy?”
 
“Lạc Vũ, em gái họ của Lạc Kỳ.”
 
Tưởng Thịnh Hòa không cảm thấy xấu hổ vì gia đình của Lạc Vũ sinh ra trong gia đình bình thường: “Ngài và Hạ Hử chọn thời gian gặp mặt trước đi, sau đó tôi sẽ nói với Lạc Vũ. Lạc Vũ theo chủ nghĩa không kết hôn khiến chị gái của em ấy sắp lo chết rồi. Nhưng Lạc Vũ lại sợ tôi, tôi bảo em ấy đi, em ấy không dám không đi.”
 
Hạ Vạn Trình vừa nãy còn đang suy nghĩ Tưởng Thịnh Hòa sẽ giới thiệu cho Hạ Hử con gái nhà ai thế. Không thể nào là nhà họ Tưởng, bởi vì không có cô gái nào vừa tuổi, nhưng trong hội Tưởng Thịnh Hòa thì không có mấy nhà có thể bằng với nhà họ Tưởng.
 
Bây giờ có quan hệ anh rể này, trên không lo thì dưới lo làm gì. Còn là do Tưởng Thịnh Hòa chủ động mai mối, Lạc Kỳ không có anh chị em ruột nào, sau này Tưởng Thịnh Hòa suy tính về mặt lợi ích thì chắc chắn sẽ quan tâm đến anh em họ có quan hệ tốt với Lạc Kỳ. 
 
Tưởng Thịnh Hòa lại nói: “Sơ Lâm và Lạc Vu Lễ thành đôi rồi. Lạc Vu Lễ là anh trai họ của Lạc Kỳ.”
 
Hạ Vạn Trình hỏi: “Chính là nghệ sĩ dương cầm trẻ tuổi Sơ Lâm đó ư?”

 
“Đúng vậy.”
 
Hạ Vạn Trình biết bối cảnh gia đình của Sơ Lâm, cũng là người nhà của nhà họ Tưởng.
 
“Tôi gọi điện thoại cho Hạ Hử ngay đây. Nếu nó không chịu đi xem mắt, vậy tôi sẽ đến Bắc Kinh bắt nó đi.”
 
Mười phút sau, Hạ Hử đã nhận được cuộc gọi từ chú hai. 
 
Hạ Vạn Trình đi thẳng vào vấn đề: “Tưởng Thịnh Hòa giới thiệu cho cháu một đối tượng hẹn hò, là em gái họ của vợ cậu ấy, người Tô Thành. Đêm nay hai người gặp nhau đi. Nếu như là người khác giới thiệu, cháu cho người ta leo cây thì thôi, nhưng Tưởng Thịnh Hòa giới thiệu, cháu có biết kết quả cho người ta leo cây là gì không?”
 
Hạ Hử vừa tới phòng ăn, cầm cốc nước cho Lạc Vũ uống một ngụm, bất mãn trả lời với Hạ Vạn Trình: “Không đúng. . . Chú hai, sao chú lại bảo anh ta giới thiệu bạn gái cho cháu? Nếu cháu chướng mắt, cháu phải từ chối như thế nào? Thế này không phải là chú với bố mẹ cháu đẩy cháu vào hố lửa hay sao?”
 
Hạ Vạn Trình thuyết phục anh ta: “Chú nghe bố cháu nói, ngũ hành của cháu thiếu Thủy, đúng lúc cô gái này lại tên là Lạc Vũ, hai người đúng là quá hợp nhau rồi đấy.”
 
“...”
 
Hạ Hử âm thầm vui vẻ, ngoài miệng vẫn ra vẻ không muốn: “Nếu ngoại hình không vừa ý cháu thì sao? Mẹ cháu không gọi cho cháu mà nhờ chú gọi đúng không?”
 
“Chút nữa chắc chắn ba mẹ cháu cũng sẽ gọi cho cháu. Là Tưởng Thịnh Hòa tìm chú, đương nhiên chú phải căn dặn cháu rồi.”
 
Sau đó, Hạ Hử bị chú hai dặn dò mười mấy phút, tẩy não đủ thứ, bảo tối nay nhất định anh ta phải đi, phải khách sáo với con gái nhà người ta, không thể cà lơ cà phất. 
 
Lần đầu tiên Hạ Hử cảm thấy chú hai lải nhải rất dễ nghe, anh ta luôn để di động ở bên tai nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng hùa theo hai câu. 
 
Vừa cúp điện thoại của chú hai, mẹ anh ta đã gọi đến. 
 
Câu đầu tiên chính là: “Con đổi ảnh đại diện WeChat ngay cho mẹ! Để con gái nhà người ta thấy thì còn ra cái gì nữa!”
 
“Mẹ, con có thể từ chối buổi xem mắt này không? Sao chú hai và ba mẹ lại có thể thao túng cuộc đời của con như vậy?”
 
“Bởi vì con còn phải dựa vào cây to là ba mẹ. Không có chuyện ngồi mát ăn bát vàng được đâu con.”
 
Mẹ nói liên hồi, khuyên anh ta: “Nếu như sau khi con gặp cô gái đó, con cảm thấy khi kết hôn với cô ấy rất đau đớn, vậy cho dù mẹ đắc tội chú hai và Tưởng Thịnh Hòa cũng sẽ không để con uất ức sống hết đời.”
 
Hạ Hử chợt không cười nổi nữa. Anh ta nghĩ rằng mẹ coi hạnh phúc của mình quan trọng hơn lợi ích. 
 
“Cảm ơn mẹ. Yên tâm, buổi tối con sẽ đi.”
 
Lạc Vũ không hiểu lắm, nghĩ rằng nhà anh ta sắp xếp đối tượng hẹn hò cho anh ta. 
 
Khó trách đột nhiên anh ta lên cơn muốn kết hôn với cô ấy. Chắc là muốn làm cô ấy cảm động trước, để lại đường lui sau này cho anh ta ấy mà.
 
Cô ấy đẩy cốc nước mà anh ta đưa tới lần nữa, chờ anh ta cúp điện thoại, cô mới lên tiếng, bình tĩnh nói: “Đi xem mắt là quyền tự do của anh, em cũng biết anh có lý do bất đắc dĩ của anh, nhưng đầu tiên là hai chúng ta phải chia tay, sau đó anh mới được đi xem mắt.”
 
Hạ Hử tự uống một ngụm, lại gần làm bộ dùng miệng đút cho cô ấy uống. Lạc Vũ Tâm tức giận, vung tay làm nước rơi ra, làm ướt quần của Hạ Hử.
 
“...”
 
Hạ Hử dở khóc dở cười. Anh ta xoa mặt, lúc quá vui còn sinh buồn.
 
“Đối tượng hẹn hò là do anh rể của em giới thiệu, là em gái họ của vợ anh ấy, em không phải lo lắng nhà anh không đồng ý sao? Bây giờ lại bắt anh gặp em đấy.”
 
Thừa dịp cô ấy giật mình, Hạ Hử hôn cô ấy một cái: “Hài lòng không? Trứng đà điểu nhỏ?”
 
________
 
Cái giá mà Hạ Hử phải trả vì sự giúp đỡ của Tưởng Thịnh Hòa là sau này, khi anh và Lạc Kỳ bận rộn, anh ta sẽ trông trẻ giúp bọn họ. 
 
Sau khi Đằng Đằng và Tiểu Mân Côi tròn một tuổi, nói tròn một câu, mỗi tuần Hạ Hử đều phải trông em bé nửa ngày. 
 
Anh ta và Lạc Vũ đã gặp phụ huynh, đính hôn. Bọn họ còn muốn sống trong thế giới riêng của hai người, sinh con không nằm trong kế hoạch của hai năm kế tiếp của bọn họ.
 
“Quần áo, cho này.”
 
Tiểu Mân Côi đưa bình sữa uống một nửa vào trong tay của Hạ Hử, vỗ tay nhỏ đuổi theo Đậu Đậu và Mê Mê. 
 
Con bé chỉ gọi Hạ Hử là quần áo, dượng nhỏ khó phát âm quá, không nói được. Cái tên này là do Lạc Vũ nghĩ ra.
 
Hôm nay Tưởng Thịnh Hòa với Lạc Kỳ đều tăng ca, lúc này vẫn chưa trở về. 

 
Lạc Kỳ vừa kết thúc cuộc họp video với đám Dư Ba. Hôm nay cuối cùng cô cũng trả hết năm ngàn vạn mượn của tư bản nhà họ Lăng rồi.  
 
Cô vừa mới gia hạn thời gian cá cược với Thường Sở Tân thêm hai năm. Thường Sở Tân nói tính cả thời gian mà cô mang thai vào thì cho dù cô ta thắng cũng không vui. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Có cái gì thắng cũng không vui cơ chứ, chẳng qua là tâm thái của Thường Sở Tân đã khác, đã không có ý kiến với cô như lúc đầu gặp mặt, đồng ý hợp tác cùng có lợi với cô mà thôi. 
 
Vừa nãy trong cuộc họp, Dư Ba còn nửa đùa nửa thật đánh giá cô: Cao Thủ Bốn Lạng đẩy Ngàn Cân. 
 
Y Tế Viễn Duy mất hai năm rưỡi đã ổn định ra thị trường, sớm hơn nửa năm so với dự tính. 
 
Thật ra cho dù Thường Sở Tân không gia hạn thời gian cá cược thì Duệ Phổ của bọn họ muốn vượt xa Viễn Duy cũng rất khó. 
 
Nhưng thời gian nửa năm mà Y Tế Viễn Duy tăng tốc kia cũng là chỗ mà bọn họ thắng, Thường Sở Tân mới đồng ý giới thiệu khách hàng cho Duệ Phổ. Lộ Duệ không còn châm chọc, khiêu khích cô nữa mà đồng ý phối hợp với cô đánh cược với Thường Sở Tân. Đó là thành công lớn nhất của cô. 
 
Y Tế Viễn Duy là tâm huyết của Tưởng Thịnh Hòa. Nguyện vọng của cô là muốn Y Tế Viễn Duy chứng minh đẳng cấp của mình, trong tương lai sẽ chiếm vị trí đầu trong lĩnh vực của mình.
 
[Anh ở dưới lầu.]
 
Tưởng Thịnh Hòa gửi tin nhắn cho cô. 
 
Lạc Kỳ: [Em xuống lầu ngay đây.] 
 
Cô tắt máy tính xuống lầu. 
 
Tưởng Thịnh Hòa vẫn như mọi lần, ghế lái ở ngay bên cạnh cửa toà nhà Viễn Duy, hạ cửa sổ xe xuống, để người ta biết là anh tự mình lái xe đón cô tan làm. 
 
Ngồi trên xe, Lạc Kỳ hôn trộm anh một cái. 
 
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Hôm nay tâm trạng tốt nhỉ?”
 
“Ngày nào tâm trạng em cũng tốt hết, nhưng mà không có gánh nặng nợ nần thì cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, đã trả được hết nợ rồi.”
 
Tưởng Thịnh Hòa hỏi: “Phát thưởng rồi à? Vậy thì mời anh một bữa đi.”
 
“Không có. Năm nay trễ, cuối tháng vẫn chưa phát nữa, nói có có chút trục trặc, tiền thưởng nhiều hơn những năm qua.”
 
Lạc Kỳ trêu ghẹo anh: “Đừng có nói là vì một bữa cơm mà ngày mai anh thúc giục bên tài vụ đấy nhé?”
 
Tưởng Thịnh Hòa cười: “Thật ra anh không thúc giục bên tài vụ, từ trước đến nay chưa từng thúc giục bao giờ, sao em lại không tin anh chứ?”
 
Lạc Kỳ cười ha ha, dù thế nào cô cũng không tin anh đâu. 
 
Đến cửa biệt thự, từ xa xa đã nghe thấy tiếng cười của hai đứa bé. 
 
Trong nhà, Hạ Hử và Lạc Vũ đang trông hai đứa bé. 
 
Đằng Đằng và Tiểu Mân Côi đang chơi cùng với Đậu Đậu và Mê Mê. Thấy xe của ba đi vào, Tiểu Mân Côi đứng từ trên đồng cỏ lên, nhảy nhót tại chỗ.
 
“Ba mẹ!” Đằng Đằng nằm trên đồng cỏ cũng hô theo. 
 
Tưởng Thịnh Hòa và Lạc Kỳ xuống xe. Tiểu Mân Côi lao đến, trong miệng còn hát bài hát gì đó. 
 
Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống, ôm lấy con gái: “Nói cho ba nghe con đang hát bài gì được không?”
 
Tiểu Mân Côi xấu hổ, khuôn mặt vùi trong cổ anh, không nói lời nào. 
 
Hỏi lần nữa, nó lập tức cười chạy đi, ôm lấy đùi Lạc Kỳ: “Mẹ, bế.”
 
Lạc Kỳ bế đứa nhỏ lên. 
 
Đằng Đằng cũng chạy từ bãi cỏ tới, Tưởng Thịnh Hòa bế con trai lên. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé. 
 
Đậu Đậu và Mê Mê cũng vây quanh.
 
Lạc Vũ tựa trên đầu vai Hạ Hử, chụp một tấm ảnh chung cho một nhà sáu người của chị họ.
 
(Xong cả bộ).

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận