Ngày hôm sau là hai mươi tám Tết, vẫn rất nhàn nhã.
Hai người ngủ tới khi tỉnh dậy tự nhiên.
Tưởng Thịnh Hòa cầm giấy đăng ký kết hôn đưa cho Lạc Kỳ. Cô đang chơi cùng Đô Đô và Mi Mi, quay đầu lại liếc anh, hỏi: “Anh lấy giấy đăng ký kết hôn ra làm gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em chụp cho ba mẹ xem đi. Nếu anh tới nhà em ăn Tết, còn ở lại nhà em, dùng thân phận bạn trai không danh chính ngôn thuận tí nào cả.”
Nhà của cô nhỏ xíu, giường có một mét hai mà anh cũng không chê chật chội.
Lạc Kỳ thả Đô Đô xuống, chỉ chụp bìa ngoài và trang có ảnh chụp chung bên trong, không chụp thời gian đăng ký kết hôn.
Khương Nghi Phương và Lạc Trí Khâu đang tính đi siêu thị mua một số đồ dùng trong bếp. Nhà họ cải tạo lại bếp và nhà vệ sinh, mấy hôm trước vừa mới làm xong.
Chuông điện thoại vang lên, bà mở điện thoại ra, nhìn thấy ảnh giấy đăng ký kết hôn thì phấn khởi vẫy tay với chồng: “Ông mau qua đây! Con gái mình đăng ký kết hôn rồi, ra xem này.”
Lạc Trí Khâu đang mặc áo khoác bông, mới xỏ được một tay, cũng chẳng thèm xỏ nốt tay còn lại vào đã vội vã chạy từ trong phòng ngủ ra: “Hôm nay đăng ký à?”
“Chắc là thế.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khương Nghi Phương phóng to ảnh chụp hai người trên nền đỏ, hỏi: “Trông thế nào?”
Lạc Trí Khâu rơm rớm nước mắt, miệng khen liên tục: “Đẹp lắm, đẹp lắm.”
Khương Nghi Phương hắng giọng, hít sâu một hơi rồi mới gửi tin nhắn thoại: “Bố mẹ xem rồi, ảnh đẹp lắm. Chúc con yêu tân hôn vui vẻ, hạnh phúc mãi mãi.”
Một tin nhắn còn chưa đủ, bà lại gửi thêm một tin nữa, tất cả đều là những lời chúc cho con gái và con rể có một cuộc sống hôn nhân mỹ mãn.
Lạc Kỳ bật tin nhắn thoại tận hai lần, sau đó trả giấy đăng ký kết hôn cho anh: “Chúc mừng anh, bây giờ đã danh chính ngôn thuận rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô, lấy lại giấy đăng ký rồi nói: “Anh mua quà cho em đó, tới phòng để quần áo xem thử không?”
"Sao lại tặng quà nữa thế?"
“Nợ em đấy. Em lấy được quýt từ tay anh mà anh vẫn chưa tặng quà cho em."
Lạc Kỳ đã quên béng mất chuyện này.
"Anh mua cho em cái gì?"
"Khăn lụa."
Vậy còn được, không quá đắt.
“Anh mua 10 cái.”
"..."
“Cuối cùng lại bị nhầm, mua về rồi mới biết loại khăn lụa này dùng để buộc túi xách." Tưởng Thịnh Hòa nói: "Nên anh lại phối hợp thêm mấy chiếc túi."
Lạc Kỳ cười, nói: "Anh cố tình mua nhầm phải không?"
Anh nói: "Không phải."
Lạc Kỳ đi theo anh vào phòng để quần áo. Tối qua cô vào đây lấy đồ vẫn chưa thấy gì, hôm nay đã thấy tận mấy chiếc túi mua sắm xếp chồng dưới đất.
"Anh mang lên lúc nào vậy?"
"Tối qua lúc em ngủ rồi bọn họ mới đem tới."
Lạc Kỳ mở hết các hộp ra.
Từ màu sắc tới hoa văn của khăn lụa đều do Tưởng Thịnh Hòa lựa chọn, anh hỏi cô: "Em thích không?"
"Thích, anh tặng cái gì em cũng thích hết." Đến tấm thiệp chúc mừng cô cũng thích, vẫn luôn để ở trong ví tiền.
Lạc Kỳ đã quên mất cách thắt khăn cho túi, cô thử buộc một cái, cảm thấy không hài lòng lại tháo ra. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa cầm lấy chiếc khăn trong tay cô, nói: "Để anh làm."
"Anh biết à?"
"Để anh nghiên cứu xem, hẳn là không khó. Hôm nay cũng chẳng có việc gì."
Cứ thắt vào lại tháo ra, tháo ra xong lại thắt vào.
Tưởng Thịnh Hòa tìm mấy video có liên quan xem thử, nghiên cứu hết cả một ngày. Tới lúc chạng vạng, mấy chiếc túi đều đã được thắt khăn hết, mỗi cái lại được buộc theo một kiểu khác nhau.
Bày thành một hàng nom rất đẹp mắt.
Lạc Kỳ chụp ảnh từng cái một, sau đó lại xếp cạnh nhau chụp chung một tấm.
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô vào lòng hỏi: "Cái này cũng muốn chụp hả?"
"Vâng, lần đầu tiên anh buộc giúp em, phải chụp lại làm kỷ niệm chứ."
"Sau này anh sẽ nhận thầu hết tất cả khăn buộc túi xách của em."
Lạc Kỳ quay đầu lại nhìn anh, nụ hôn của anh rơi xuống môi cô.
Điện thoại trong tay bị cô quăng xuống thảm, cô xoay người ôm lấy cổ anh đáp lại nụ hôn ấy.
Hai người ngã vào sô pha.
Trong lúc ý loạn tình mê, Lạc Kỳ để lại một dấu hôn trên cổ anh.
Dấu hôn không hề nhỏ, sáng hôm sau đã chuyển thành màu tím.
Lạc Kỳ tìm áo sơ mi cho anh mặc nhưng vẫn không thể che khuất được.
Hôm nay họ còn phải về nhà ăn cơm nữa.
Tưởng Thịnh Hòa nói: “Mặc áo len cao cổ đi. Chẳng phải em mua cho anh một chiếc áo len đó à?”
“Nhiệt độ trong công ty không thích hợp mặc áo len.” Lạc Kỳ lo lắng nói: “Trong nhà cũng ấm nữa, mặc áo len sẽ bị nóng.”
“Không sao. Nóng thì cố chịu một chút.”
Anh tới phòng để quần áo cầm chiếc áo len cao cổ màu đen ra, kể từ lúc mua tới nay, đây là lần đầu tiên mặc tới nó.”
Có lẽ là do thay quần áo mới, suốt quãng đường Đô Đô và Mi Mi cứ nhìn anh suốt.
Lạc Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, cách nhà cũ càng gần, trái tim cô không khỏi đập càng nhanh.
Tưởng Thịnh hòa nắm tay cô động viên: “Em đừng lo. Anh đã nói chuyện mình kết hôn với bố mẹ rồi.”
Lạc Kỳ quay phắt lại hỏi: “Anh nói rồi á?”
“Ừ. Tối qua nói rồi.” Tưởng Thịnh Hòa trấn an cô: “Sáng nay ba anh mới về đến nhà, nếu ông ấy muốn phản đối thật thì sẽ không cố ý trở về như thế.”
Anh nói: “Chỉ là về nhà ăn bữa cơm thôi, bố mẹ sẽ không hỏi em nhiều đâu.”
Hôm nay anh cả và anh hai không về, mẹ anh nói chờ Lạc Kỳ tới chơi thêm vài lần cho quen rồi sẽ gọi hai nhà anh cả và anh hai về chơi cho vui.
Không có cháu trai cháu gái tới chơi, trong nhà vẫn yên tĩnh như mọi ngày.
Tưởng Thịnh Hòa vừa bước vào cửa, một luồng khí nóng đã ập tới trước mặt.
Ông Giang đang nghiên cứu đồ ăn vặt mua cho Đô Đô và Mi Mi, thoạt nhìn chẳng khác đồ ăn cho người là bao. Tưởng Thịnh Hòa cất tiếng gọi từ ngoài cửa: “Ba, mẹ.”
Lương Chân bước ra khỏi phòng luyện đàn, bà từng gặp Lạc Kỳ mấy lần thảo luận về việc trang trí biệt thự nên không xa lạ gì với cô nữa.
“Tới nhanh vậy à? Có lạnh không?”
“Không lạnh ạ.”
Ông Tưởng đứng dậy, ông từng gặp Lạc Kỳ, chỉ là thân phận giờ đã khác trước. Khi đó cô vẫn còn là trợ lý của Tưởng Minh Nguyệt, giờ đã là con dâu ông. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Rõ ràng đây là nhà ông mà không biết vì sao bỗng dưng ông lại cảm thấy có vẻ mất tự nhiên.
“Ba, mẹ.” Lạc Kỳ gọi, giọng hơi run run.
Gọi trước mặt họ thế này cô có hơi không quen.
Ông Tưởng càng bối rối hơn, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra rất bình tĩnh nói: “Mau lại đây ngồi.”
Lạc Kỳ âm thầm thở phào, cô buông Đô Đô và Mi Mi xuống.
Lương Chân vừa nhìn đã thích hai cục lông trắng như tuyết, bà ngồi xổm xuống hỏi: “Đâu là Đô Đô? Đâu là Mi Mi?”
Tưởng Thịnh Hòa liếc nhìn rồi đáp: “Đứa mà mẹ đang ôm là Đô Đô.”
Mi Mi đã chạy ào tới trước mặt ông Tưởng, ngẩng đầu nhìn đồ ăn vặt trong tay ông.
Lạc Kỳ: “...”
Đô Đô và Mi Mi đã xóa tan bầu không khí ngại ngùng trong lần đầu họ gặp nhau chính thức.
Lúc này Lạc Kỳ mới hiểu tại sao Tưởng Thịnh Hòa lại để ba mẹ đặt tên cho cún con. Cái tên này do họ đặt, vô hình chung sẽ khiến cho hai người có sự thiên vị, ưu ái chúng hơn.
Lương Chân vào trong bếp lấy hai hộp kem ra, bà để lại một hộp nhỏ, hộp to thì đưa cho Lạc Kỳ, nói: “Mẹ tự làm kem sữa chua, con nếm thử đi.”
“Con cảm ơn mẹ.”
“Không ăn hết thì đưa cho Thịnh Hòa.” Lương Chân không dám ăn nhiều đồ lạnh, tính chia cho chồng bà cùng ăn.
Lạc Kỳ mở nắp hộp ra, bên trong còn có cả miếng anh đào.
Hẳn là Tưởng Thịnh Hòa đã nói với mẹ anh rằng cô thích ăn anh đào.
Ông Tưởng chơi với hai chú cún con, thi thoảng liếc nhìn sang con trai, ông hỏi: “Con không nóng à?”
Mặc áo cao cổ thế kia, ông nhìn cũng thấy nóng hộ.
Trên trán Tưởng Thịnh Hòa đã lấm tấm một ít mồ hôi, anh vốn rất sợ nóng, nhưng vẫn đáp: “Không nóng. Con hơi lạnh, hôm nay cố tình mặc áo len để cho ra mồ hôi.”
Lạc Kỳ: “...”
Mặc dù Tưởng Thịnh Hòa trước nay chưa từng hòa hợp với ba mình nhưng hôm nay có Lạc Kỳ ở đây nên hai người cũng không hề cãi vã nhau, không ưa nhau cũng chỉ giấu trong lòng.
Suốt buổi tối Tưởng Thịnh Hòa nóng hết cả người, ăn cơm xong bước ra ngoài, sau lưng anh đã ướt đẫm mồ hôi.
Vào trong xe, anh vớ một cuốn tạp chí làm quạt, lôi áo ra nhìn xem thành phần: “Loại len gì đây? Giữ nhiệt tốt thế?”
Lạc Kỳ bật cười, lấy tay lau mồ hôi trên trán anh.
Tưởng Thịnh Hòa cũng cười, nói: “Lần sau chú ý cắn xuống phía dưới một chút nhé.”
“Ngày mai về bên nhà em là ổn. Mặc áo len vẫn sợ lạnh.” Nhà cũ của cô không có máy sưởi, bật điều hòa lâu thì không thoải mái, ở trong nhà vẫn phải mặc thật dày.
Đô Đô và Mi Mi ở lại nhà cũ, ngày hôm sau hai người họ sẽ đi tàu cao tốc về Tô Thành.
Em họ nói với cô rằng Hạ Hử cho em ấy nghỉ phép rồi. Sau Tết Nguyên tiêu mới đi làm lại, gom ngày nghỉ Quốc Khánh lần trước lại nghỉ bù một thể.
Lạc Vũ không mua được vé, ngồi xe của Hạ Hử từ Bắc Kinh về Tô Thành.
Xế chiều mới ra khỏi cao tốc, Hạ Hử cố ý dừng lại trạm dừng nghỉ ăn cơm, nói: “Cũng coi như là ăn bữa tất niên với cô.”
Anh ta nhìn Lạc Vũ, hỏi: “Giao thừa cô sẽ gọi cho tôi chứ?”
Lạc Vũ cúi đầu không nói gì.
“Đang hỏi cô đó.”
Lạc vũ giở vờ cúi đầu ăn canh, nói: "Anh mà còn hỏi nữa, mười hai giờ một phút tôi mới gọi cho anh."
[Chị, em sắp về tới nhà rồi.] Lạc Vũ nhắn tin báo cho chị họ.
Lạc Kỳ đang ăn cơm tất niên ở nhà, thấy vậy nhắn lại: [Sáng hai mươi chín các em đi từ Bắc Kinh, tới tối giao thừa mới về tới nơi hả?]
Lạc Vũ cười đáp: [Tắc đường ạ.]
Tưởng Thịnh Hòa gắp thức ăn cho Lạc Kỳ, nói: “Ăn trước đã, lát nữa đồ ăn nguội mất.”
Lạc Kỳ buông điện thoại xuống, rót nửa ly rượu vang khẽ cụng ly với Tưởng Thịnh Hòa, sau đó cụng ly với ba mẹ. Cô không cần nói bất cứ điều gì, nhưng trong lòng dấy lên sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Bên ngoài trời đang đổ tuyết, mấy năm nay Tô Thành không có trận tuyết nào lớn đến vậy.
Lạc Trí Khâu nói: “Nếu tuyết rơi không ngừng cả một đêm, ngày mai có thể làm người tuyết được rồi.”
“Ba, lần trước ba nói làm người tuyết cho con là lúc nào ấy nhỉ? Con chẳng nhớ rõ nữa.”
“Năm con lớp 11.”
Ngày hôm đó Lạc Trí Khâu dậy sớm, làm một người tuyết thật lớn bên dưới cửa sổ phòng con gái. Khi đó nhà họ ở trong biệt thự, sáng sớm mở cửa sổ ra, ập vào mắt là một màu trắng xóa.
Bây giờ ở trong ngôi nhà cũ cũng rất tốt, cả nhà quây quần ấm áp.
Ăn cơm xong, sau khi dọn dẹp bàn sạch sẽ, bốn người bắt đầu chơi bài.
Lạc Kỳ ngồi đối diện mẹ, Tưởng Thịnh Hòa thường xuyên nhường bài cho cô. Anh và ông Khưu chưa từng thắng lần nào. Mỗi lần thua, Tưởng Thịnh Hòa lại gửi lì xì cho cô. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Trí Khâu thì gửi lì xì cho vợ mình.
“Anh họ với đối tượng xem mắt thế nào rồi ạ? Bao giờ thì quyết định thế?” Lạc Kỳ hỏi mẹ.
“Chắc không thành rồi.”
“Tính cách hai người không hợp ạ?”
“Cũng không phải.” Khương Nghi Phương không biết quá nhiều, nói: “Mẹ nghe bác của con bảo rằng lần trước sinh nhật chú ba của con, bác gái cả con tự dẫn cô gái kia tới, Vu Lễ không biết trước chuyện đó.”
Chả trách cả buổi ngày hôm ấy anh họ chẳng giao lưu gì với đối tượng xem mắt hết.
Khương Nghi Phương nói tiếp: "Không biết bác gái cả của con nghe ai nói, cô gái kia là bạn gái thời đại học của Vu Lễ. Sau này hai người chia tay, cô gái kia lại muốn quay lại. Nhà cô gái đó cũng ở Tô Thành, tìm người quen giới thiệu. Bác gái cả của con cực kỳ hài lòng về cô ấy, nói rằng cô gái đó và anh con có nền tảng tình cảm vẫn tốt hơn là không có chút nào."
Lạc Kỳ không hiểu rõ câu chuyện nên không bình luận gì.
Tưởng Thịnh Hòa lại nhường, Lạc Kỳ lại thắng.
Lạc Kỳ cầm lấy di động chờ nhận lì xì.
Số tiền mỗi lần gửi lì xì đều khác nhau, cô sáp lại gần bên cạnh anh, muốn xem lần này anh gửi bao nhiêu.
Tưởng Thịnh Hòa nhập số 520 rồi chuyển khoản cho cô.
Lạc Kỳ vui vẻ ấn nhận.
Chương 60.2
Phải đến hơn mười một giờ mới cất bài đi.
Lạc Kỳ tắm rồi gọi video cho Tưởng Nguyệt Như.
“Cô, năm mới vui vẻ.”
Tưởng Nguyệt Như cười không khép được miệng lại: “Cùng vui, cùng vui nhé.” Bà ấy lắc lắc lì xì trong tay: “Giữ cho hai đứa, khi nào gặp mặt thì đưa.”
Lúc này năm ngoái Tưởng Thịnh Hòa đưa Lạc Kỳ đến chỗ bà ấy cho khuây khỏa với danh nghĩa là đi công tác. Lúc đó Lạc Kỳ không biết tâm ý của Tưởng Thịnh Hòa dành cho mình, cô vẫn đang thất tình, chưa đi ra được.
Chính bà ấy cũng không dám nghĩ chỉ mới một năm trôi qua thôi mà hai đứa trẻ này đã đăng ký kết hôn rồi.
Khoảng mười phút nữa thôi là năm thứ tám đứa cháu của bà ấy thích Lạc Kỳ rồi.
Gọi điện cho cô xong, còn chín phút nữa mới đến không giờ.
Tưởng Thịnh Hòa lên giường, đưa tay cho cô: “Ngồi lên đùi anh đi, nói chuyện một chút.” Năm mới đầu tiên của anh và cô, cùng cô đếm ngược.
Lạc Kỳ tắt đèn đi, nằm trong lòng anh, Tưởng Thịnh Hòa dùng chăn để bọc cô lại thật kín.
Tưởng Thịnh Hòa hỏi cô: “Năm mới có điều ước gì không?”
“Chỉ có một điều ước thôi.”
“Mong Duệ Phổ có thể sớm ngày vào guồng?”
“Đấy là mục tiêu trong công việc của em, không coi là điều ước được.” Cô dí sát vào tai anh nói: “Điều ước của em là anh luôn ở bên em.”
Tưởng Thịnh Hòa ôm cô thật chặt: “Vốn là luôn ở bên em mà.”
Chưa từng rời đi một khắc nào.
Lạc Kỳ hỏi anh: “Chồng, năm mới anh có điều ước gì không?”
“Mong Duệ Phổ có thể sớm ngày vào guồng.”
Lạc Kỳ lại ôm anh chặt, đây là đang ước cho cô.
Khi tiếng chuông điểm lúc không giờ, Tưởng Thịnh Hòa hôn cô: “Sẽ luôn ở bên em.”
Ngoài cửa sổ, tuyết không ngừng.
Sáng sớm hôm sau Lạc Kỳ tỉnh dậy trong vòng ôm của Tưởng Thịnh Hòa.
Trong con ngõ còn tiếng người ta xúc tuyết, chắc là ba đang đắp người tuyết cho cô.
Năm mới đến rồi.
Ngày đầu tiên đi làm sau tết, Duệ Phổ chuyển nhà.
Lạc Kỳ không có đồ đạc cá nhân gì ở văn phòng cả, mọi thứ trong tủ tài liệu chỉ cần một cái hộp thôi là chứa được hết rồi.
Trước khi nghỉ lễ cô đã bảo Trì Tâm thông báo xuống, thu don được cái gì thì thu dọn, đóng gói hết trước, bây giờ đỡ việc. Sau khi người của công ty chuyển nhà đến đưa thẳng lên xe luôn.
Mười rưỡi, họ chuyển đến tòa nhà Viễn Duy một cách hoành tráng.
Bộ phận hành chính ở Viễn Duy làm việc rất chu đáo, hôm nay còn đặc biệt để trống ba thang máy cho bọn họ dùng để vận chuyển đồ đạc.
Tầng mười lăm và mười sáu là khu làm việc mới của Duệ Phổ, phòng làm việc của Lạc Kỳ ở tầng mười sáng, khu tiếp đãi đa năng cũng ở tầng này.
Đứng ở khu trưng bày sản phẩm, cô có cảm giác không chân thực. Khu trưng bày cũ của Duệ Phổ chỉ tiêu mấy chục nghìn để làm thôi, không nỡ dùng những nguyên liệu tốt nhất. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Cũng chỉ có Tưởng Thịnh Hòa mới chu đáo với cô như vậy, anh biết cô quan tâm điều gì nên chuyển hết những thứ mà cô để tâm nhất đến.
Trì Tâm ôm thùng giấy đi vào, cô ấy cũng bị bất ngờ bởi khu trưng bày đầy vẻ công nghệ cao này: “Tổng giám đốc Lạc, cô cũng làm một cái với tỷ lệ tương tự ở bên này sao?”
Lạc Kỳ cười, không phủ nhận.
Lộ Duệ luôn muốn một khu trưng bày như vậy nhưng điều kiện phòng làm việc khi trước không cho phép, không có không gian lớn như vậy. Khi anh ấy rẽ từ cửa vào, nhìn thấy cảnh trước mắt, phản ứng của anh ấy cũng như Trì Tâm vậy.
“Tổng giám đốc Lộ.” Trì Tâm thấy Lộ Duệ.
Lộ Duệ gật đầu, hỏi: “Phòng đó là phòng làm việc của tôi sao?”
“Phòng ở phía Bắc nhất.”
Tổng giám đốc Lạc của họ ở phòng phía Nam nhất, phòng làm việc của hai người họ cách nhau phòng làm việc, khu làm việc mở, khu đa năng, cách đủ xa rồi.
Ban nãy khi ở sảnh tầng một, bọn họ kiểm kê thùng đồ, cô gái lễ tân ở tầng một đến chỉ vào Lộ Duệ đang gọi điện thoại ở cửa, hỏi nhỏ cô ấy người đang gọi điện thoại ở bộ phận nào trong Duệ Phổ.
“Anh ấy là tổng giám đốc Lộ của chúng tôi, cổ đông của Duệ Phổ.”
“Ồ.” Cô lễ tân cười: “Là người của Y Tế Viễn Duy nhờ tôi hỏi.”
Tổng bộ và trung tâm nghiên cứu, phát triển của Y Tế Viễn Duy ở Tô Thành, có công ty con ở Bắc Kinh, địa chỉ của phòng làm việc công ty con cũng ở trong tòa nhà Viễn Duy.
Cô ấy luôn tò mò sao tổng bộ của Y Tế Viễn Duy lại ở Tô Thành.
Liên tục có người đi vào, khu đa năng có cả đám người đứng đó.
Lạc Kỳ vào phòng làm việc của mình, bố trí khá giống với phòng làm việc ở văn phòng giám đốc của cô lúc trước. Tưởng Thịnh Hòa đặc biệt bảo người đặt giá chậu cây bên cửa sổ, trên đó có cây và hoa hồng, còn có hai chậu dâu tây nữa, có một chậu đã chuyển đỏ rồi.
Trên giá có tấm thẻ: [Chuyển công ty vui vẻ ___ Tưởng Thịnh Hòa]
[Quà chuyển công ty nhận được rồi, cảm ơn tổng giám đốc Tưởng.] Cộng thêm biểu cảm hôn.
Cô nhìn phòng làm việc một lượt: [Xa xỉ quá, cảm giác còn lớn hơn cả phòng làm việc của phó chủ tịch.] Đằng sau giá sách còn có một phòng nghỉ nhỏ nữa.
Tưởng Thịnh Hòa trả lời: [Ai bảo anh là chồng em, không thiên vị em thì thiên vị ai đây.]
Anh lại hỏi: [Trưa ăn với anh không?]
[Thôi, em còn việc đồ đạc phải xử lý.]
Ngày đầu tiên đi làm, Tưởng Thịnh Hòa cũng bận. Trưa anh không đến căn-tin ăn cơm mà bảo căn-tin đưa cơm lên luôn.
Anh không kịp nghỉ ngơi, hai giờ chiều còn buổi họp.
Buổi họp quản lý cấp cao lần đầu sau tết, Tưởng Thịnh Hòa mang máy tính xách tay của mình đến phòng họp, bảo Tiểu Khương kết nối với màn hình.
Bầu không khí trong phòng họp lặng đi, lần nào ông chủ chia sẻ màn hình của mình thì có chín trên mười lần là không hài lòng với tình trạng vận hành của lĩnh vực họ phụ trách, chia sẻ màn hình để đưa ra các bảng biểu số liệu của công ty con Viễn Duy và số liệu của đối thủ cạnh tranh để phân tích.
Tưởng Thịnh Hòa chuyển điện thoại về chế độ im lặng, anh nhắn cho Lạc Kỳ: [Anh họp đây, khoảng ba tiếng, chuyển thành chế độ im lặng, không trả lời tin nhắn em ngay được. Tan họp anh gọi điện cho em.]
Khi Lạc Kỳ thấy tin nhắn, cô đang làm quen với văn phòng mới, lần nào anh phải họp lâu cũng đều báo với cô trước.
Cô đánh chữ thật nhanh: [Chồng anh bận đi, em không có chuyện gì cần tìm anh đâu, lát Duệ Phổ cũng phải họp.]
Tưởng Thịnh Hòa khóa màn hình điện thoại lại, úp lên bàn. Mọi người đều đã đến đủ, anh nói: “Hôm nay không nói cụ thể về chuyện nào nữa, xem ba mươi năm nay Viễn Duy đã đi từng bước từ công ty hai mươi mốt người thành quy mô nghìn tỷ bây giờ thế nào đi. Powerpoint là tôi tự làm, mọi người xem tạm đi.”
Có một thành viên ban giám đốc tiếp lời: “Không tồi, ngày đầu năm đi làm tổng kết quá khứ, hướng về tương lai.” Nhắc đến khi Viễn Duy mới mở: “Tôi chính là một trong hai mươi mốt người đó.”
Ông ta hỏi Tưởng Thịnh Hòa: “Có hình ảnh phòng làm việc cũ của Viễn Duy không?”
Tưởng Thịnh Hòa gật đầu: “Có, tôi lấy không ít tài liệu cũ từ cô tôi.”
Thành viên ban giám đốc cười: “Đừng thấy tôi bây giờ bụng bia, tóc cũng không có nhiều lắm, lát tôi cho mấy người xem năm đó tôi cũng là một anh chàng đẹp trai đấy.”
Mọi người cười, phòng họp không nghiêm túc như ban nãy nữa.
Đây là một trong những lần hiếm có Tưởng Thịnh Hòa tham gia cuộc họp mà mọi người còn cười được.
Trước khi kết nối màn hình, Tiểu Khương phát hiện web Wechat của ông chủ chưa tắt đi.
Tưởng Thịnh Hòa nghiêng đầu nhìn máy tính cũng thấy logo của Wechat trên bảng thông báo, anh nói với Tiểu Khương: “Thoát ra khỏi Wechat đi.”
“Vâng.” Tiểu Khương đáp lại.
Đầu anh ấy nghĩ nhấn chuột phải để thoát ra, nhưng không hiểu sao ngón tay lại nhấn vào chuột trái, web Wechat bị nhảy ra.
Người liên hệ đầu tiên của anh được ghi chú là: Bà xã.
Avatar còn là hình đại diện Wehcat cực kỳ quen thuộc của chị Lạc.
Trong khung trò chuyện, câu cuối chị Lạc nhắn là: [Chồng anh bận đi, em không có việc gì...]
Tiểu Khương thấy rất hỗn loạn, may mà là trước khi kết nối màn hình, nếu động tác sai này bị lộ ra trên màn hình lớn thì anh ấy không dám nghĩ tới hậu quả.
Chuyện gì thế này?
Sao lại xưng với nhau bằng vợ chồng rồi vậy? Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Anh ấy nhấn hai cái, cuối cùng cũng thoát ra được khỏi Wechat.
Nhìn trộm thấy bí mật của ông chủ, trán Tiểu Khương toát cả mồ hôi, anh ấy đưa tay lên vuốt trán.
Anh ấy nghiêng đầu nhìn ông chủ, Tưởng Thịnh Hòa đang im lặng nhìn anh ấy.
“Tổng giám đốc Tưởng... tôi, anh yên tâm.” Anh ấy hạ thấp giọng, cố gắng lấy công chuộc tội: “Sau này tôi bảo đảm sẽ giấu giúp anh.”