Dù cho hai người đã kết hôn được một năm, nhưng anh vẫn luôn chuyên tâm nhìn cô như vậy, còn dùng những lời nói không có nguyên tắc để dung túng cô, Lạc Kỳ không thể kiểm soát được nhịp tim đập nhanh hơn của mình.
Cô đứng dậy, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh anh.
Giữa hai người cách nhau một tay vịn rộng rãi, cánh tay anh rất tự nhiên đặt lên trên cô, còn cô vô cùng quy tắc ngồi thẳng lưng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tưởng Thịnh Hòa thay đổi tư thế ngồi, chống cằm nhìn cô, ý bảo cô dựa vào sô pha: “Em ngồi như vậy có mệt không?”
“Lười biếng trước mặt ông chủ không thích hợp đâu.” Cô nhìn chiếc cài áo màu đen của anh: “Nếu như em là nguyên tắc của anh thì em phải làm gì đó khiến nguyên tắc đó của anh cao hơn một chút chứ.”
“Vậy sau này em đừng ăn dâu tây xanh nữa, chờ chúng nó chín rồi hẵng ăn, được không?”
Lạc Kỳ vốn muốn nghiêm túc thế nhưng lại bị câu nói của anh phá vỡ sự phòng thủ mà bật cười.
Cô giơ tay chạm vào cái cài áo bằng kim cương của anh: “Đây là ở phòng tiếp khách, anh không được nhắc đến chuyện riêng của em đâu.”
Rõ ràng cô nghiêm túc cảnh cáo anh, nhưng không hiểu sao khi rơi vào tai Tưởng Thịnh Hòa lại biến thành cô đang làm nũng với anh.
Anh hứa với cô: “Được, không nói nữa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khách đã bị hai người bọn họ chọc giận mà bỏ đi, còn bọn họ vẫn nhàn nhã ngồi ở bên trong.
Cà phê đã nguội lạnh từ lâu, cửa phòng khách mở rộng, Tiểu Khương không biết xấu hổ đi vào quấy rầy. Có lúc anh ta rất thắc mắc, vợ chồng ngày nào cũng gặp nhau, tại sao chuyện ông chủ muốn nói với chị Lạc lại nói không mãi không hết được như thế cơ chứ.
“Chắc chắn muốn đánh cược với Thường Sở Tân sao?”
Trong phòng tiếp khách, bọn họ vẫn tiếp tục trò chuyện.
Lạc Kỳ gật đầu: “Em không có ăn nói lung tung, cũng không phải tạm thời tính kế lừa anh ta đi đâu.”
Tưởng Thịnh Hòa không phải không tin cô có thể thắng, chỉ là muốn thắng y tế Viễn Duy thì cái giá Duệ Phổ phải trả sẽ là vất vả và nỗ lực gấp mấy chục lần, nói thì dễ làm mới khó.
Lạc Kỳ: “Thế nào cũng phải thử xem, cho dù đến cùng vẫn không thắng được, mặc dù thất bại nhưng vẫn vinh quang.”
Sắp đến giờ tan làm, Tưởng Thịnh Hòa đứng lên, đưa tay về phía cô: “Hai năm kế tiếp em vất vả rồi.”
“Không vất vả, em nguyện ý.” Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh.
Cái bắt tay công việc cuối cùng trở thành anh nắm chặt không buông, mạnh mẽ kéo cô đến trước mình.
Đợi Lạc Kỳ đứng vững, thì cả người cô đã được anh ôm trọn trong lòng.
Lo lắng sẽ làm hỏng lớp trang điểm của cô, nên anh rất hiếm khi hôn cô trong công ty.
Tưởng Thịnh Hòa giữ gáy cô, môi chạm vào vành tai cô.
Anh hôn cô, Lạc Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo anh, ngón tay chạm qua chạm lại cúc áo của anh, chỉ là một hành động trong vô thức.
“Trước đây hình như em rất thích nhìn chằm chằm vào cài áo của anh.” Khi đó cô vẫn còn là trợ lý của mình, anh hỏi: “Có lý do đặc biệt gì không?”
Lạc Kỳ: “Không có nguyên nhân đặc biệt gì cả, chỉ là không dám đối diện với anh, cũng không có chỗ nhìn nên em mới nhìn vào cài áo.” Còn có một nguyên nhân khác chính là: “Cài áo của anh rất đẹp.”
“Có nhìn trúng cái nào không?” Anh nói: “Để anh tặng cho em.”
“Em muốn cài áo…” Nhưng nhận ra không có chỗ để dùng nên nói được một nửa cô lại đổi ý: “Em có nhìn trúng, nhìn trúng được vài cái.” Lúc đó cảm thấy cúc áo của anh còn đắt hơn cả áo sơ mi. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Cái hôm nay thì sao?”
“Ừm.”
Tưởng Thịnh Hòa buông cô ra, lúc này mới đưa tay cởi cài áo xuống cho cô.
“Không vội, về nhà rồi cho em. Nếu bây giờ tháo, ống tay áo rũ xuống nhìn không đẹp nữa.”
“Không sao.”
Anh đưa tay áo ra, nhờ cô xoắn lên giúp mình.
Từ phòng tiếp khách đi ra, Lạc Kỳ đã trực tiếp trở về Duệ Phổ.
Tưởng Thịnh Hòa nhìn theo bóng lưng cô: “Khoảng sáu giờ anh còn một cuộc họp video, em có chờ anh tan ca được không?”
Lạc Kỳ quay đầu: “Chờ chứ. Em sẽ đợi anh ở dưới lầu.”
Trở lại tầng mười sáu, cô gọi điện thoại cho Lộ Duệ, nói cuộc đánh cược miệng với Thường Sở Tân cho Lộ Duệ biết.
Điện thoại đột nhiên chìm vào im lặng.
Đầu kia im lặng đến nỗi Lạc Kỳ cho rằng anh ấy đã cúp điện thoại.
Một lúc sau Lộ Duệ chỉ nói một câu: “Cô điên rồi.”
Khó trách Thường Sở Tân hẹn anh ấy buổi tối đi ăn cơm.
Anh ấy và Thường Sở Tân quen biết đã nhiều năm, tuy là đối thủ cạnh tranh nhưng khi nói chuyện lại rất hợp nhau, nếu như gặp nhau cũng có thể bình tĩnh cùng nhau ngồi ăn một bữa cơm.
Lúc này hai người hẹn nhau tại một nhà hàng gần tòa nhà Viễn Duy.
Không nói về tình hình gần đây của ngành công nghiệp, Thường Sở Tân câu đầu tiên gặp đã nói: “Năm nay của cậu thật không dễ dàng.” Sau đó anh ta cười khổ, tiện thể đồng tình với chính mình: “Tôi cũng không dễ dàng gì.”
Bị Lạc Kỳ dày vò khổ không thể kể xiết.
Lộ Duệ cười nói: “Tôi còn khổ hơn anh nhiều.”
Khi Lạc Kỳ vừa đến Duệ Phổ, anh ấy tức giận đến nỗi đêm nào cũng mất ngủ. Nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, anh ấy đã tập mãi thành thói quen, ngay cả tức giận cũng không tức giận nổi.
…
Cuộc họp video của Tưởng Thịnh Hòa kéo dài đến bảy giờ, lúc này lại được Lạc Kỳ lái xe đến cửa chính chờ anh, khiến anh vui vẻ một lúc lâu. Có điều anh hơi tiếc nuối, đã qua giờ cao điểm tan ca nên chỉ còn lẻ tẻ mấy người từ trong tòa nhà đi ra. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lại ngẩng đầu lên, Tưởng Thịnh Hòa đeo kính viền vàng, bước đi ra khỏi tòa nhà. Cài áo ở chỗ cô, áo sơ mi được xắn lên không tiện mặc âu phục, cứ thế anh khoác lên cánh tay.
Lạc Kỳ ra hiệu tay với anh từ cửa sổ xe: “Hôm nay em làm tài xế.”
Tưởng Thịnh Hòa mở cửa ghế lái: “Anh lái cho, em cứ chơi điện thoại di động một lát đi.”
“Em không có gì muốn xem cả.”
“Vậy em dựa ghế để nghỉ ngơi đi. Mệt mỏi cả một ngày rồi.”
Tưởng Thịnh Hòa kiên trì, Lạc Kỳ đành phải xuống xe, cô vừa định vòng qua bên cạnh anh thì hai tay anh đã nắm lấy vai cô: “Chờ đã.”
Anh liếc nhìn cài áo của cô.
Áo sơ mi Lạc Kỳ không có nút trên cùng, cô đeo chiếc cài áo vào trong khuy áo sơ mi, độ chặt lỏng vừa vặn thích hợp, nhìn qua vô cùng sang trọng.
Lạc Kỳ hỏi: “Có đẹp không?"”
“Đẹp lắm.” Anh nói: “Anh có nhiều cài áo lắm, em có thể thay đổi mỗi ngày một cái cũng được, xong đến hôm sau sẽ đổi lại là anh đeo.” Như vậy chắc sẽ được coi thành đồ tình nhân nhỉ.
Anh nắm tay cô đưa đến ghế phụ rồi mở cửa xe cho cô.
Giải thưởng quý ba được phát vào ngày hôm nay, doanh thu hiện tại của Lạc Kỳ đã tăng gấp đôi so với thời điểm tổng giám đốc cũ điều hành.
“Chồng ơi, tối nay em mời anh ăn cơm.”
“Đã có tiền thưởng rồi sao?”
“Ừm.” Một năm trôi qua, cô tiết kiệm được không ít, không nhắc lại chuyện trả tiền với anh, chờ tích góp đủ tiền rồi cô sẽ tặng anh một chiếc xe hơi.
“Chúng ta sẽ đến nhà hàng đắt nhất.”
Tưởng Thịnh Hòa rẽ trái ở phía trước, lái xe đến nhà hàng mà anh thường đi.
“Chắc là có thể gặp được người quen.” Anh nói.
“...”
Đây là hy vọng muốn người khác chúc mừng anh kết hôn ngay trước mặt đây mà.
Tuy nhiên, mọi thứ lại không như mong muốn.
Bãi đậu xe nhà hàng ngay cả một chiếc xe quen thuộc cũng không có, bình thường liếc mắt một cái đã có thể thấy mấy chiếc xe có biển số quen thuộc, nhưng hôm nay lại như biến mất không chút dấu vết.
Khi ăn cơm, Tưởng Thịnh Hòa lấy khăn ướt ra: “Đưa tay cho anh.”
Lạc Kỳ đưa tay phải qua, khăn mặt ấm áp quấn lấy đầu ngón tay, lau xong, anh đưa lên môi hôn.
Giống như có dòng điện chạy qua, tê dại khiến cô vội vàng rút về.
Khi Tưởng Thịnh Hòa lau tay trái cho cô, cô vẫn hơi phòng bị, siết chặt tay, lúc anh cầm đầu ngón tay cô đặt lên môi anh, hôn vài cái cô cũng không rụt lại.
Lạc Kỳ mặc cho anh hôn, mắt nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, ánh mắt của anh nụ hôn của anh, không có một phút nào không khiến người khác say đắm.
Kết hôn được một năm, nhưng mỗi ngày trôi qua đều giống như mới lúc yêu.
“Em có từng nghĩ khi nào sẽ tổ chức hôn lễ chưa?”
Anh lại bổ sung một câu: “Tổ chức hai đám, một đám làm ở Tô Thành.”
Lạc Kỳ nói: “Mấy ngày trước mẹ em cũng hỏi khi nào tổ chức. Em vẫn chưa nghĩ xong, còn anh thì sao? Anh có thích ngày nào không?”
“Tháng sáu?”
“Em như thế nào cũng được.”
Tháng sáu tổ chức tại Tô Thành, tháng tám tổ chức tại Bắc Kinh.
Anh muốn kỉ niệm ngày cưới của mình sớm hơn so với Tần Mặc Lĩnh một tháng. Tần Mặc Lĩnh nhận giấy kết hôn sớm hơn anh một tháng, thế nên anh tổ chức hôn lễ không thể muộn hơn Tần Mặc Lĩnh được.
Về đến nhà, Tưởng Thịnh Hòa rót nửa ly rượu vang đỏ, nói với Lạc Kỳ mình ra sân gọi điện thoại. Anh gọi cho Hạ Vạn Trình, nhờ ông ấy hỗ trợ liên hệ với giám đốc Triệu, người có mấy khách sạn ở Tô Thành.
Hạ Vạn Trình lên tiếng trêu ghẹo: “Cậu còn nhớ ông ấy à.”
“Bạn bè của chủ tịch Hạ, tất nhiên phải để ý rồi.”
Lúc trước Hạ Vạn Trình tổ chức tiệc chiêu đãi anh, lần đó Lục Bách Thanh cũng đến, trên bàn đều đang nói về đám cưới của Lạc Kỳ, lúc đó, ai có thể ngờ được đám cưới kia mấy tháng sau lại bị hủy bỏ. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
“Muốn đặt khách sạn tôi giúp cậu đặt luôn, không cần tìm lão Triệu nữa đâu.”
“Tôi yêu cầu nhiều, sợ ngài không làm chủ được.”
Hạ Vạn Trình nói đùa: “Vẫn chưa làm chủ được sao, tôi đầu tư tiền làm cổ đông khách sạn, không tin rằng không làm được yêu cầu tiệc cưới của cậu.”
“Khó nói lắm.” Tưởng Thịnh Hòa nói thẳng: “Tôi muốn chọn sảnh lớn nhất tại một trong những khách sạn tốt nhất của chủ tịch Triệu, tạo ra hình ảnh 5D.”
Tổ chức cho Lạc Kỳ một cái đám cưới lớn nhất.
…
Cuộc điện thoại này của Tưởng Thịnh Hòa gọi hơn nửa tiếng đồng hồ, Lạc Kỳ đã tắm rửa xong xuôi đang dựa vào giường đọc tạp chí. Tạp chí tài chính kỳ một năm ngoái, cô không có việc gì thì lấy ra đọc, bị người như Tưởng Thịnh Hòa đọc qua một lần là nhớ chọc ghẹo, cứ xem đi xem lại một quyển tạp chí để làm gì chứ, anh thật sự không hiểu.
“Trên đó có con đường làm giàu sao?”
“...” Lạc Kỳ cười: “Có chứ.”
“Cho anh xem một chút.”
“Không thích hợp để ông chủ lớn như anh xem đâu, dù gì các anh cũng xem thường chút tiền nhỏ làm giàu này thôi à.” Cô nhét tạp chí dưới gối.
Từ khi cô chuyển đến phòng ngủ chính thì gối của cô đã trở thành đồ trang trí.
Tưởng Thịnh Hòa chỉ thuận miệng nói thôi chứ anh không có hứng thú với bài viết và nội dung phỏng vấn trên tạp chí, bởi vì chính anh đã trải qua bài phỏng vấn đó, mà bên trong có mười câu thì hết tám câu là đi ngược lại với ý anh muốn nói rồi.
Trong cuộc phỏng vấn, những gì dễ nghe đều là những thứ được chọn sẵn.
Anh nhìn chằm chằm môi cô, nhân lúc cô không phòng bị mà công thành chiếm lấy, một trận trời đất quay cuồng, đèn tắt, cô bị Tưởng Thịnh Hòa ép dưới thân.
“Cuối tuần này em muốn đi đâu?”
Lạc Kỳ bị áp sát đến mức không có sức lực dư thừa để suy nghĩ.
Khi cô định nói thì Tưởng Thịnh Hòa lại chặn môi cô lại. Cô siết chặt eo anh, bỏ câu nói lúc trước của anh ra sau đầu, trước khi đi ngủ cũng không có trả lời anh.
Ngày hôm sau cô ngủ đến không thể ngủ nữa mới tỉnh lại, ngày nghỉ ngơi đầu tiên sau khi công khai quan hệ, Lạc Kỳ suy nghĩ về việc làm chút gì đó mới có thể làm cho tâm lý muốn khoe khoang của anh được thỏa mãn.
Cô hỏi Giản Hàng, có muốn đi câu cá hay không, thuận tiện tổ chức một buổi dã ngoại luôn.
Giản Hàng: [Được thôi, cô sắp xếp hành trình, tôi bảo Tần Mặc Lĩnh gọi thêm vài người bạn, càng nhiều người càng đông vui. Đúng rồi, nghe nói Hạ Hử là cao thủ câu cá, cô không gọi anh ta sao?]
Lạc Kỳ: [Anh ta và Lạc Vũ đi công tác. Gọi hay không gọi anh ta cũng như nhau thôi, bởi vì anh ta biết chúng tôi kết hôn rồi.]
Trong chốc lát Giản Hàng đã hiểu ra: [Vậy tôi tìm mấy người có thể để thỏa mãn tính khoe khoang của Tưởng Thịnh Hòa vậy. Biệt danh bây giờ của Tưởng Thịnh sẽ là 'Cua nhỏ'.]
Lạc Kỳ: [?]
Giản Hàng: [Chính là ngang như cua.]
Lạc Kỳ bật cười, thả liên tiếp mấy dấu like.
“Chồng, buổi chiều đi câu cá nhé, đi câu cá ở khu nghỉ dưỡng lần trước chưa đi được ấy.”
“Đi với ai?”
Quả nhiên, điều anh quan tâm nhất chính là có những người nào.
“Bọn Giản Hàng, còn có những người khác, em không biết Giản Hàng đã gọi ai.” Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Tưởng Thịnh Hòa hôm nay đối với Tần Mặc Lĩnh đặc biệt hào phóng: “Anh hái dâu tây trong nhà cho cậu ấy.”
“Em nói với Giản Hàng một tiếng, đồ ăn dã ngoại để anh mang, sẵn hỏi họ cần bao nhiêu chai rượu vang ha.”
Lạc Kỳ đang đánh răng 'ừm' một tiếng.
Tưởng Thịnh Hòa tới rửa tay, bồn rửa mặt có hai bên, anh không dùng bồn bên kia mà dùng chung bồn với cô, đứng sau lưng cô, ỷ vào ưu thế chiều cao và tay dài, ôm cô vào lòng, hai tay vòng qua cạnh cô để mở vòi nước, đặt tay dưới dòng nước đang chảy.
Lạc Kỳ đứng trong lòng anh đánh răng, nhìn vào gương mỉm cười với anh.
Cằm cô dính một chút bọt, đầu ngón tay anh mang nước lau sạch cho cô.
Sau khi rửa mặt xong, Lạc Kỳ gọi điện thoại cho Giản Hàng, thảo luận xong nên mang theo những gì để dã ngoại thì nói đến chuyện câu cá: “Không biết cá trong hồ nhiều không.”
Giản Hàng: “Nhiều lắm, vị kia của nhà tôi còn muốn ăn cá nướng.”
Đang nói chuyện, Tưởng Thịnh Hòa từ phòng thay đồ mặc quần áo đi ra, chợt nghe Lạc Kỳ nói: “Tưởng Thịnh Hòa nhà tôi thì thích ăn cá phi lê, câu được con cá thích hợp tôi sẽ trở về làm một ít cá phi lê cho anh ấy.”