Hai người nói từ cá phi lê đến chuẩn bị những loại thực phẩm, cuối cùng lại nói đến việc cần mang theo mấy chai rượu vang đỏ. Giản Hàng đang mang thai nên cô ấy chỉ uống được nước trái cây, Lạc Kỳ nói sẽ mang máy ép trái cây trong nhà đi.
“Cô không cần mang theo đâu, phiền phức lắm.”
“Tôi cũng muốn uống nước ép trái cây tươi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bọn họ hẹn khoảng một tiếng sau sẽ gặp nhau ở khu nghỉ dưỡng, Lạc Kỳ cúp máy, quay đầu đã thấy Tưởng Thịnh Hòa đang đi tới, cô nói với anh: “Em hỏi Giản Hàng rồi, cô ấy bảo mang theo khoảng bốn năm chai rượu vang đỏ là đủ.”
Tưởng Thịnh Hòa không quan tâm đến rượu vang đỏ: “Em muốn làm cá phi lê cho anh à?”
“Ừm.” Lạc Kỳ cười nhìn anh: “Anh nghe thấy hết rồi à?”
“Anh chỉ nghe được một nửa thôi.” Anh còn muốn nghe nửa câu đầu không được tính là lời tỏ tình một lần nữa. Anh muốn nghe là bởi vì cô rất hiếm khi thẳng thắn bày tỏ tình cảm của mình với anh mà chỉ viết trong email, còn những lần khác là trên giường, là khi được anh lấy lòng đến mức gần như mất hết kiểm soát, cô mới sẵn sàng nói vài câu.
“Anh không nghe toàn bộ, lúc trước em còn nói những gì?” Anh dụ dỗ cô.
Lạc Kỳ đặt điện thoại xuống đi vào phòng thay đồ tìm quần áo mặc ngày hôm nay: “Không nói chuyện gì cả, chỉ nói cá trong hồ nhiều lắm, Tần Mặc Lĩnh muốn ăn cá nướng.”
“Không phải câu này.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“...”
Cả hai nhìn nhau rồi bật cười.
Lạc Kỳ đứng trước tủ quần áo, tạm thời quên mất mình phải làm gì. Cô cẩn thận nhớ lại nội dung cuộc điện thoại ban nãy mình nói với Giản Hàng, hai người nói chuyện hơn mười phút, trí nhớ có tốt đến đâu cũng không thể nhớ rõ từng câu từng chữ được.
Điều duy nhất có thể chắc chắn là anh đặc biệt quan tâm đến câu đó và muốn nghe cô nói thêm một lần nữa. Lạc Kỳ không vội vàng thay quần áo mà đi tới trước người anh: “Anh nhắc em mấy chữ để em nhớ lại với.”
Tưởng Thịnh Hòa khó có thể mở miệng, mỉm cười: “Anh cũng quên mất tiêu rồi, lúc nãy nghe không rõ.” Anh đẩy vai cô đến trước tủ quần áo: “Em đi thay quần áo trước đi.”
Lạc Kỳ cuối cùng cũng nhớ ra, ôm eo anh: “Tưởng Thịnh Hòa nhà tôi.” Cô hỏi: “Có phải câu này không?”
Tưởng Thịnh Hòa không lên tiếng, cúi đầu cắn nhẹ môi cô.
Lạc Kỳ suy ngẫm về bản thân, vì sao mấy chữ bình thường như thế anh nghe được lại có thể vui vẻ như vậy. Có lẽ cô chưa bao giờ thể hiện ra mình có ham muốn chiếm hữu anh, cũng chưa từng 'ăn giấm chua' của anh.
Vành tai nóng lên, cô nói: “Khi anh đang ngủ, em đã lén hôn anh rất nhiều lần.”
Động tác hôn cô của Tưởng Thịnh Hòa đột nhiên dừng lại, bỗng chốc biến thành một nụ hôn sâu.
Hơi thở ấm áp phả vào mặt cô, hòa lẫn với mùi hương nam tính mát lạnh riêng biệt trên người anh, Lạc Kỳ giống như bị mắc kẹt trong đó, bàn tay nắm lấy áo sơ mi bên hông của anh ngày càng chặt, quần áo trong lòng bàn tay bị nắm chặt đến nỗi trở nên nhăn nhúm.
“Lạc Kỳ.” Một lúc sau anh rời khỏi môi cô, Tưởng Thịnh Hòa dán lên vành tai cô nói: “Giúp anh cởi ra.”
Lạc Kỳ cởi khóa thắt lưng cho anh, sau khi mò mẫm vài lần, đã trở nên thành thạo hơn.
Những lời Tưởng Thịnh Hòa muốn nói, anh đều sẽ dùng cơ thể để nói cho cô biết.
…
Lạc Kỳ cho rằng sáng thứ bảy này sẽ không phải tắm rửa, kỷ lục vẫn không bị phá vỡ, nhưng trên người cô lúc này lại có mấy dấu hôn đậm có nhạt có, do Tưởng Thịnh Hòa gây ra. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Chiếc váy ban đầu dự định mặc đã không thể mặc được, cô đành phải kết hợp với một bộ đồ giản dị khác.
Trên giường lộn xộn không chịu nổi, Tưởng Thịnh Hòa trong lúc cô tắm rửa dọn dẹp giường một chút, lúc đang sửa sang lại chăn không cẩn thận làm rớt đồ đạc trên tủ đầu giường.
Anh khom lưng nhặt quyển tạp chí cô đọc gần cả năm nay, tiện tay lật đến trang cô đã gấp mép, đập vào mắt anh là tên tuổi của mình.
Cửa phòng tắm mở ra, Lạc Kỳ đang lau mái tóc ướt. Chăn mỏng trên giường vẫn chưa trải thẳng, thấy anh đang lật xem tạp chí, xem ra bí mật của cô đã không giấu được nữa rồi.
“Sao anh lại nhìn trộm con đường làm giàu của em chứ.” Cô mỉm cười nói.
“Ai lại mang con đường làm giàu của mình ra bên ngoài chứ?”
Lạc Kỳ cười, đương nhiên biết phỏng vấn trên tạp chí đều là cách nói truyền thông, từ ngữ được chọn lọc cẩn thận chặt chẽ, tránh gây ra những tranh cãi không đáng có. Nhưng có liên quan đến anh thì những lý do trên không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cô.
“Đây là lần đầu tiên em mua tạp chí.”
Tưởng Thịnh Hòa nói rồi đóng tạp chí lại, đi qua ôm lấy cô.
Lạc Kỳ chỉ vào mái tóc còn đang nhỏ nước của mình, cô lau tóc rất mất thời gian, dùng khăn mặt nhẹ nhàng thấm nước, không chà xát, lau tóc như vậy thì mới không bị xơ.
“Nếu như em muốn xem, một ngày nào đó anh sẽ viết quá trình mười mấy năm làm giàu của mình cho em xem.”
“Vậy em chờ anh viết, coi như là món quà năm mới của em.”
Tạp chí không dùng đến, Tưởng Thịnh Hòa giúp cô để vào phòng sách. Ngoại trừ một chồng sách ra thì hầu hết đồ đạc cô đặt trong nhà cho thuê đều không chuyển tới đây. Những cuốn sách này sau bao nhiêu lâu cũng quay về với cô, những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm cô sẽ lấy ra ôn lại, dù đã chuyển nhà vài lần, nhưng ngay cả một trang giấy cô cũng không làm mất.
Sách của cô không nhiều lắm, tổng cộng chưa đến ba mươi quyển, xếp ở ngăn giữa của tủ sách bên trái.
Tưởng Thịnh Hòa đặt tạp chí vào tủ sách của cô, vô tình liếc mắt nhìn thấy một quyển tiểu thuyết quen mắt, bộ phim đầu tiên bọn họ xem trên bãi biển ở Hải Thành chính là dựa theo quyển tiểu thuyết này mà chuyển thể.
Anh thuận tay rút ra, trong sách có kẹp thứ gì đó, bìa bị cộp phồng lên, trong trang tiêu đề trượt ra một tờ giấy quảng cáo khuyến mãi hàng tuần của siêu thị, anh mở tờ quảng cáo ra xem, mặt trên dùng bút đen đánh dấu những hàng hóa đặc biệt cần thiết.
Suy nghĩ của anh đột nhiên quay trở lại tám năm về trước.
Hôm đó sau khi kết thúc cuộc họp, Tưởng Tư Tầm bảo anh ở lại một chút, nói với anh về tình hình thực tập sinh của công ty.
“Danh sách đăng ký đã đầy. Nhưng buổi sáng lại có một người bạn gọi cho anh nhờ anh giúp đỡ, nói rằng cô bạn trong nhà gặp chuyện, công ty của ba mẹ cô ấy bị phá sản, không thể trả nổi học phí, mà theo chương trình học thì còn một năm cuối nữa mới xong, nên rất muốn đi làm để có tiền đi học.”
Người bạn kia của Tưởng Tư Tầm đánh giá cô gái đó cực kỳ cao, nếu không cũng sẽ không nhiều lời nhờ anh ta giúp đỡ.
Anh nói: “Vậy thì tài trợ cho cô gái đó học xong chương trình đi.”
Tưởng Tư Tầm lại nói, ý của cô gái kia là nếu như có cơ hội cô muốn tới công ty thực tập. Một là muốn tự dựa vào chính mình để kiếm tiền. Hai là, cô không có cơ hội tiếp tục đào tạo chuyên sâu để cạnh tranh vị trí với người ưu tú, nếu như đối phương là thạc sĩ, trình độ học vấn của cô không chiếm được ưu thế, nên mới muốn đi thực tập để tô điểm thêm lý lịch của bản thân. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Vì vậy anh đã đồng ý tăng thêm một suất thực tập, nhờ Tưởng Tư Tầm thông báo cho nhân sự gửi thông tin cho cô.
Ngày hôm sau, cô gái đó đến công ty báo cáo, Tưởng Tư Tầm giữ cô ở lại nhóm dự án của mình.
Một tuần sau trong thang máy, anh gặp Tưởng Tư Tầm và cô gái kia, Tưởng Tư Tầm giới thiệu cô gái với anh: “Là em ấy đã cho cô suất thực tập đấy.”
Cô nói cảm ơn anh nhưng anh không nghe rõ.
Tuy người ở trong thang máy thế nhưng hồn phách lại ở ngoài, ai có thể ngờ được sau lần chia tay ở rạp chiếu phim còn có thể gặp lại nhau. Mấy tháng không gặp nhau, sự lấp lánh trong đôi mắt cô đã không còn, trong con ngươi đen kịt có sự tiều tụy, còn có sự cứng cỏi cùng một chút bối rối.
Hôm đó sau khi tan ca anh đến tìm Tưởng Tư Tầm, Lạc Kỳ lúc này vẫn chưa đi, cô đang ở trong góc gọi điện thoại.
“Vũ Bảo, chị không sao, em mau lên lớp đi.”
“Học phí có giảm, cựu sinh viên giúp chị tìm một công ty đầu tư thực tập, hai ông chủ đối với chị rất tốt, cho chị cơ hội thực tập. Tiền lương cũng rất cao.”
“Chị có tiền ăn cơm, có thể ăn no được. Là thật mà, chị nói dối em để làm gì.”
“Gần nhà chị có một siêu thị dành cho người Trung Quốc, mỗi thứ tư đều có hàng hóa giá rẻ đặc biệt, chị hay mua được đồ rẻ lắm.”
“Cuộc sống vẫn ổn. Ừ, chị không lừa em đâu mà.”
Bước chân anh dừng lại vài giây, đi thẳng đến văn phòng Tưởng Tư Tầm.
Sau khi nói xong chuyện công việc, anh đã nói với Tưởng Tư Tầm: “Sau này thứ tư hàng tuần cố gắng để Lạc Kỳ tan ca sớm hớn.”
“Làm sao vậy?”
Anh im lặng hồi lâu, cổ họng giống như bị thứ gì đó thiêu đốt: “Để cô ấy có thể dành thêm được chút hàng hóa giảm giá đặc biệt ở cửa hàng.”
Kể từ đó, anh thường xuyên gặp cô trên đường đi làm. Anh ở trong xe, còn cô thì ở trên vỉa hè, dòng người tuy vội vã, nhưng cô còn vội hơn họ.
…
Tưởng Thịnh Hòa đặt tờ giấy quảng cáo kia trở lại trang bìa, nhét sách trở lại.
“Chồng ơi?”
“Anh đây.”
Anh ngồi trước máy tính, máy tính chưa kịp mở, anh đã tiện tay mở sổ ghi chép trên bàn ra xem.
Lạc Kỳ sau khi sấy khô tóc thì đến tìm anh: “Đi vào phòng bếp chuẩn bị thức ăn với em, chúng ta qua đó trước.”
“Được.” Anh khôi phục lại cảm xúc rồi đi xuống với cô. Bước chân cô nhẹ nhàng, khi xuống cầu thang còn quay đầu lại nhìn anh cười.
Lạc Kỳ liệt kê những món đồ ăn cần mang theo ra, không nhờ dì giúp việc hỗ trợ, cô thích tự mình và Tưởng Thịnh Hòa chuẩn bị hơn.
“Chúng ta lấy rượu vang đỏ ra trước, tránh một lát nữa lại quên.”
“Không quên được đâu. Tần Mặc Lĩnh gửi tin nhắn nhắc anh tận ba lần rồi.”
“...”
Tưởng Thịnh Hòa từ trong hầm rượu lấy ra mấy bình rượu đã được mình sưu tầm với giá đắt đỏ, hai bình đắt nhất anh không mang đi mà để lại ngày kỉ niệm cho Lạc Kỳ uống thử.
Trước khi đi còn nói với cô: “Lần dã ngoại này em không thể uống đâu. Anh cũng không uống.”
“... Ừm.”
Anh không bao giờ quên việc chuẩn bị mang thai của cô.
Sau một lúc lâu, anh lại nói: “Nếu như tháng này chưa mang thai, chúng ta cứ từ từ, sau đám cưới rồi có con cũng không muộn.”
Lạc Kỳ cũng muốn trải qua thế giới hai người thêm nửa năm nữa.
Bọn họ khởi hành sớm hơn một tiếng, mang theo Đô Đô và Mi Mi. Bọn chúng đã không được ra ngoài trong thời gian dài, nên không khỏi vui mừng, tò mò dán mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Đến bãi đỗ xe của khu nghỉ dưỡng, Tưởng Thịnh Hòa chỉ liếc mắt nhìn biển số xe thì đã biết hôm nay có những người nào tới.
“Lúc quay về chúng ta mua thêm dụng cụ trồng trọt nhé.”
Chuông báo động trong đầu Lạc Kỳ vang lên: “Anh muốn trồng cái gì? Đừng có trồng bí ngô nữa nhé.”
Tưởng Thịnh Hòa dừng xe, nói: “Sau này dâu tây nhà Tần Mặc Lĩnh sẽ do chúng ta cung cấp.”
Năm ngoái, anh đã đăng một bức ảnh lên vòng bạn bè của mình, Tần Mặc Lĩnh đã kêu toàn bộ nhóm người kia để lại bình luận 'Tưởng - bắt chước người khác'.
Chủ khu nghỉ dưỡng cũng nằm trong danh sách đó.
Khi Lạc Kỳ còn làm trợ lý đã gặp tất cả bạn bè của Tưởng Thịnh Hòa, khi đó cô vẫn chưa biết Tưởng Thịnh Hòa thích cô, còn Tưởng Thịnh Hòa thường lấy lý do công việc để dẫn cô đi cùng.
Bên hồ có mấy cái bàn, chia làm hai bên, một bên câu cá một bên chơi bài.
Bọn họ chỉ trêu chọc Tưởng Thịnh Hòa ở trong nhóm còn ở trước mặt vợ mình đều tỏ ra là những người chín chắn, không khác gì nhiều so với khi làm ăn.
Sau khi chào hỏi xong, Lạc Kỳ đi tìm nhóm Giản Hàng, sáu bảy người đẹp ngồi câu cá dưới tán ô, bên cạnh còn có mấy đứa trẻ vây quanh. Tụi trẻ nhìn thấy Đô Đô và Mi Mi, thì co chân thi nhau chạy về phía bãi cỏ.
Lạc Kỳ nhìn trong thùng không có lấy một con cá.
Cá trong hồ là do khu nghỉ dưỡng đặc biệt nuôi, chủng loại không ít, nhưng đã nửa ngày trời bọn họ cũng không câu được một con nào, một lúc sau ngay cả cần câu cũng chẳng thèm nhìn đến, tựa vào ghế dài nhàn rỗi nói chuyện phiếm.
Giản Hàng đẩy kính râm, cười nói: “Người nhà cậu có hài lòng với sự sắp xếp hôm nay không?”
Lạc Kỳ: “Đủ để anh ấy đắc ý vài tháng rồi.”
Bà chủ khu nghỉ dưỡng nghe vậy thì nói thêm vào: “Mấy người bọn họ họp lại cũng chẳng bằng cái mắt muỗi, buồn cười hơn là bọn họ luôn cảm thấy mình rất thông minh nữa cơ.”
Mấy người bật cười ha ha.
Ngoại trừ Giản Hàng, Lạc Kỳ tương đối quen thuộc chính là chị dâu Thẩm Đường, vợ của anh họ Tưởng Thịnh Hòa. Trước kia Thẩm Đường là minh tinh, sau khi kết hôn thì quyết định lui về phía sau làm chủ một công ty điện ảnh và truyền hình.
“Hai người quyết định khi nào tổ chức đám cưới thế?” Thẩm Đường hỏi.
“Quyết định tạm thời là tháng sáu năm sau.”
“Cũng nhanh ghê. Nhưng mà tiếc là chúng tôi không thể làm phù dâu. Không tổ chức ở Tô Thành sao?”
“Có, trước tiên sẽ tổ chức ở Tô thành.”
“Ngày đó chúng ta cũng đến Tô thành góp vui, xem xem bọn họ đón dâu như thế nào.” Thẩm Đường hỏi Giản Hàng: “Còn cô thì sao? Cô có đi được không? Chỉ sợ là không đi được rồi.”
“Đi được chứ. Đến lúc đó cũng sinh em bé rồi.”
Mấy người bên kia bày thức ăn xong xuôi, thì lên tiếng kêu bọn họ qua ăn. Bản chuyển ngữ truyện này được dịch và đăng không khóa tại luvevaland.co. Hi vọng mọi người sẽ đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Nếu có thắc mắc hay có truyện muốn đề cử cho nhóm dịch thì cứ inbox về page Sắc - Cấm Thành hoặc LuvEva land nhé.
Lạc Kỳ thiếu chút nữa là muốn chuyển luôn phòng bếp trong nhà tới đây, cô mang theo nồi lẩu, mang theo giá nướng thịt, đến cả khay nướng thịt cũng mang đến.
Tần Mặc Lĩnh muốn nướng thịt cho Giản Hàng, Tưởng Thịnh Hòa ngồi xuống bàn chơi bài, Lạc Kỳ đang cầm một ly nước trái cây đứng ở bên cạnh anh xem bài, ở trước mặt người ngoài cô ngại ngồi cạnh anh nên vẫn duy trì một chút khoảng cách với anh, không quá thân mật, nghiêng người nhìn lá bài trong tay anh.
Tưởng Thịnh Hòa cảm thấy tư thế ngồi như vậy của cô không thoải mái, anh hơi đứng dậy, di chuyển ghế về phía cô, để cô dựa vào anh xem bài.