Cùng đêm đó, khi những quỷ chim sơn ca bắt đầu cất tiếng hót từ cành cây bên ngoài cửa sổ cung điện, Langmuir tắm rửa thay quần áo xong, đi chân trần trên tấm chăn dày trên sàn nhà, rồi đi về phía chiếc giường lớn mềm mại mà y đã không ngủ trong bốn tháng qua.
"Langmuir đại nhân!"
Thị quan Lưu Sa ôm bộ đồ cũ vừa mới thay của Langmuir trên tay nhanh chóng đuổi kịp từ phía sau, ngạc nhiên nói: "Trời ạ, khóa giam của ngài đâu?"
"À." Langmuir quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt dở khóc dở cười, bảo: "Nó đã bị Ngô Vương lấy đi rồi."
Lưu Sa lộ ra vẻ mặt hiểu rõ ngay.
Nàng cũng không mấy ngạc nhiên, từ khi vương bắt đầu treo chìa khóa xương trước ngựa đại nhân, cái gọi là khóa giam đã hoàn toàn mất đi chức năng ban đầu.
Bây giờ bị gỡ xuống, cũng chỉ là thay đổi hình thức.
Sáu bảy năm trôi qua, vị ma nữ từng làm bầu bạn hợp hóa của Ma Vương vẫn mỹ miều như cũ, thậm chí càng thêm thông minh và quyến rũ hơn trước.
Có lẽ do cuộc sống và tinh thần trở nên tốt hơn.
Lưu Sa dặn dò cho tôi tớ lấy quần áo cũ đi giặt giũ, sau đó lắc chiếc đuôi màu mật ong, cười tủm tỉm nhào tới làm nũng với Langmuir: "Lưu Sa đã lâu không gặp đại nhân rồi..."
"Thị quan đại nhân, xin hãy tự trọng." Langmuir vỗ nhẹ Lưu Sa ý bảo nàng lùi ra xa chút, nhưng vẻ mặt y lại rất hòa nhã: "Nếu bị Ngô Vương trông thấy, chẳng lẽ ngươi lại quỳ xuống khóc lóc lần nữa à? Ngươi đã làm điều này bao lần rồi?"
Lưu Sa liền mỉm cười ngọt ngào, nói mấy lời như "đại nhân sẽ cứu em".
Một người một ma xuyên qua màn giường rủ xuống.
Lưu Sa đỡ Langmuir để y ngồi yên trên giường, còn mình thì quỳ ngồi trên mặt đất, vừa xoa bóp chân cho Langmuir vừa tò mò hỏi nhân loại về những điều thú vị trong chuyến viễn chinh phương Bắc.
Langmuir cũng chọn ra một số đoạn ấn tượng kể lại cho nàng nghe.
Y nói rằng đại quân hành quân qua dãy núi tuyết Sương Giác, bọn họ đã làm gần mười ngàn con quạ giật mình thét chói tai bay đi, nói rằng ngựa chiến lao nhanh qua sông băng, Ma Vương dùng áo khoác quấn chặt lấy y, khi cười to sương trắng còn bay vào tai hắn.
Còn nói rằng hai quân giao chiến ở vùng hoang dã phương Bắc, vì ma lực quá mạnh mà kích thích lửa bùng lên từ mặt đất...
"...!Cuộc chiến đang hỗn loạn, con trai của Ngõa Thiết thấy tình hình không ổn bèn dẫn số quân còn sót lại lén trốn ra khỏi hậu phương.
Ngô Vương tinh mắt thấy, dẫn theo mấy trăm chiến sĩ phóng ngựa đuổi theo.
Đến khi chạng vạng, đại quân rút về kiểm kê thì phát hiện không thấy vương đâu, nghe nói tướng quân Modo và tướng quân Asain lúc ấy sợ đến xanh mặt, vội chạy tới báo cáo với ta..."
Nói tới phần gay cấn, Langmuir không khỏi bật cười: "Báo cáo cho ta thì ta có thể làm gì đây? Ta thì sợ hú vía, nhưng mặt lại vờ bình tĩnh tự nhiên, trấn an hai vị tướng quân...!thật ra lúc đó chân của ta đã đứng không vững rồi."
Thị quan Lưu Sa cũng bị chọc cười không ngừng: "Em không tin, đại nhân cũng có lúc hoảng sợ sao?"
Nếu Ma Vương ở đây, nàng sẽ không bao giờ dám không có phép tắc như thế, nhưng ở trước mặt Langmuir đại nhân, dù có gây ra bao nhiêu rắc rối cũng sẽ được y chiều chuộng.
"Cái khác ta không lo lắng." Langmuir khẽ thở dài: "Chỉ là vết thương cũ của vương...!mấy năm nay vẫn dùng thuốc điều dưỡng, nhưng chẳng khá hơn là bao, thực sự rất kinh khủng."
Nói đến đây, Lưu Sa ngừng cười ngay.
"Thị quan Lưu Sa." Langmuir nói: "Ngô Vương đã quen mạnh mẽ rồi, mà Thiếu Vương còn trẻ, hai vị tướng quân bề bộn nhiều việc, đại nhân Tako lại không thể hầu hạ mọi lúc...!Ta thực sự không yên tâm.
Nếu ngày sau ta không còn ở bên cạnh vương, còn xin thị quan hãy để ý giúp ta nhé."
Thị quan Lưu Sa thoáng ngạc nhiên, mơ hồ cảm thấy lời này cổ quái khó diễn tả.
Hai năm nay, Langmuir đại nhân và vương như hình với bóng, tình cảm ngày càng mặn nồng, sao lại đột nhiên nghĩ đến việc "không còn ở bên cạnh vương"?
Song nàng còn chưa kịp suy nghĩ thì bên ngoài đã vang lên tiếng động.
Một hộ vệ ma tộc bước vào cung điện, cầm trên tay chiếc đĩa vàng mà Ma Vương chỉ dùng khi thưởng bảo vật, quỳ gối bên ngoài màn.
"Chúc ngài một buổi tối tốt lành, Langmuir đại nhân.
Đây là đồ do Ngô Vương ban tặng xin ngài hãy nhận lấy."
Trên đĩa vàng phủ một lớp sa tanh trắng mềm mại, đây đã là một trong những loại vải quý hiếm nhất ở vực sâu, nhưng khi hộ vệ cung kính mở ra, ánh sáng tuyết màu bạc lộ ra từ bên trong lập tức làm mờ đi mọi thứ xung quanh.
"Trời ạ..." Lưu Sa che miệng, nhỏ giọng thán phục một câu.
Một cây đàn hạc Ngân Diệp, sáng bóng như ngọc, lặng yên nằm giữa tấm lụa trắng.
"Đây là..."
Langmuir kinh ngạc đứng lên, vén màn đi ra ngoài rồi vươn tay cầm lấy cây đàn hạc, trong mắt ánh lên vẻ dịu dàng.
"Ngô Vương dặn dò, ngài ấy còn có một số việc, đêm nay sẽ không trở về bầu bạn với đại nhân.
Xin ngài hãy nhận lễ vật rồi nghỉ ngơi sớm, tối mai Ngô Vương sẽ về."
"Làm phiền rồi, Ngô Vương còn ở đại điện chứ?"
"Bẩm đại nhân, Ngô Vương đang thẩm vấn đám phản tặc đột kích trong ngục tối."
Langmuir ngẩng đầu nhìn bầu trời, thầm nghĩ: Muộn như vậy còn thẩm vấn, tối nay Hôn Diệu thực sự không về được.
Chỉ có điều, bây giờ hoàng cung không giống ngày xưa, Ma Vương lại bị tập kích trên đường chinh phạt bộ lạc trở về, đúng là rất kỳ lạ.
Nếu có thể tìm ra kẻ đứng đằng sau càng sớm thì cũng là một điều tốt.
Langmuir nhìn quanh, sau đó lấy mấy sò ngọc làm phần thưởng nhét cho hộ vệ này, bảo hắn trở về.
Đối phương cảm động đến rơi nước mắt, nhanh chóng quỳ xuống hôn lên mũi chân nhân loại, thay cho lễ nghi hôn đuôi.
Tôi tớ vừa đi ra ngoài, đôi mắt của Lưu Sa không ngừng tỏa sáng.
"Trời ạ, trời ạ." Nàng nói: "Langmuir đại nhân, ngài sắp được phong hậu rồi, chắc chắn là vậy!"
Langmuir vừa giận vừa buồn cười, theo bản năng phản bác như thường ngày: "Lưu Sa, đừng nói bậy, ta chỉ là nô lệ của Ngô Vương..."
"Chỉ có điều." Lưu Sa đúng lý hợp tình ngắt lời: "Rõ ràng ngài đã không còn đeo khóa giam nữa."
Langmuir chợt ngẩn ra.
Y theo bản năng sờ lên cổ của mình, không nói gì.
Hồi lâu, y mới lấy lại bình tĩnh, lặp lại nói: "Không nên nói bậy."
=========
Tất nhiên Langmuir không cho rằng Hôn Diệu sẽ phong hậu cho mình.
Hôn nhân của Ma Vương liên quan đến quá nhiều thứ, quá khứ và lịch sử giữa hai chủng tộc của bọn họ đã tạo thêm quá nhiều hận thù cho mối quan hệ này.
Nhưng sự xuất hiện của cây đàn hạc này khiến y có chút hoang mang.
Langmuir gần như quên mất rằng trước đây y vẫn còn một loại nhạc cụ mà y vô cùng yêu thích bị Hôn Diệu tịch thu.
Qua nhiều năm ở vực sâu, tâm thế của y dường như đã bị mài giũa ngày càng trở nên điềm tĩnh hơn, cảm xúc hiếm khi dao động mạnh, chẳng trách Hôn Diệu luôn lo lắng về những món quà trao tặng cho y.
Y chỉ lấy làm lạ —— vì đây là một bất ngờ lớn, theo tính tình của vương, có lẽ hắn nên đắc ý rồi vẫy đuôi tự tay ban thưởng cho y mới đúng.
Langmuir luôn cảm thấy có gì đó không ổn, y nghĩ thầm.
Có lẽ là vì thời gian cuối cùng của cuộc đời đang đến gần, vậy nên dạo gần đây y thường hơi không an tâm.
Lưu Sa đi ra ngoài, nhưng Langmuir vẫn chưa ngủ.
Y thổi tắt ngọn đèn đồng, mò mẫm đi hai bước rồi ngồi một mình trên chiếc ghế mềm cạnh cửa sổ.
Langmuir thích vị trí này rất nhiều năm, y từng xuyên thấu qua cánh cửa sổ này nhìn thấy vách trăng ở cuối chân trời, cũng nhìn theo bóng lưng của Hôn Diệu nâng xương cốt đi trong gió tuyết từ đây.
Sau đó, Hôn Diệu đặc biệt đặt cho y một chiếc ghế mềm dưới cửa sổ, nó được làm theo hình thể của ma tộc, vậy nên Langmuir có thể cuộn tròn một chút là có thể làm giường.
Vì thế y càng thích nơi này, có thể ngồi bên cửa sổ cả ngày khi không có việc gì làm, thậm chí có đôi khi sẽ bị vương chê vì trông giống bức tượng điêu khắc.
Vương...
Langmuir lại sờ lên nơi lẽ ra phải là khóa giam trên cổ mình, nghĩ thầm: Sau khi mình đi, thỉnh thoảng Hôn Diệu có nhớ đến mình không?
Y sắp nói lời chia tay mãi mãi với thế gian này, mà con đường phía trước của hắn còn dài.
Sau này, vương sẽ nghĩ gì về mình đây?
Y bắt đầu mơ hồ bị ù tai, không nghe rõ tiếng tôi tớ đi tới đi lui và nói chuyện bên ngoài.
Langmuir nhíu mày xoa thái dương, chậm rãi cụp mắt xuống nhìn cây đàn hạc trong lòng, trầm tư hồi lâu muốn thử gảy dây đàn một chút lại lỡ tay làm rơi nhạc cụ xuống đất.
Một cơn đau nhức dày đặc bò lên tạng phủ cơ thể, Langmuir ho mấy tiếng, đột nhiên cảm thấy đầu có hơi choáng váng.
Y vốn định khom lưng nhặt đàn hạc, bây giờ lại không dám cử động, đau nhức trong cơ thể ngày càng dữ dội, y siết chặt tay vịn ghế mềm hít vào, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
...!Vương sẽ nghĩ gì về mình đây?
Ý nghĩ này vừa mới nổi lên rồi lại bị đè xuống.
Langmuir nhắm mắt lại một lúc, cố gắng giảm bớt cơn chóng mặt dai dẳng, nhưng khi mở mắt ra, tầm mắt vẫn dần trở nên mờ ảo.
Ánh sáng của vách trăng lan tỏa như chảy trong sóng nước.
Ý thức thoát ra khỏi cơ thể đang ngồi yên lặng của y, trước mắt Langmuir ngày càng choáng váng, mí mắt nặng trĩu như muốn khép lại, cho đến khi không còn nhìn thấy rõ màu sắc, trời đất quay cuồng.
Dần dần, y quên mất mình đau ở đâu, mình đang ở đâu, chỉ cảm thấy như mình sắp vỡ vụn.
Langmuir cố gắng hết sức để mở mắt ra, nhưng dường như có một cơn gió sáng ngời thổi qua trước mặt y.
Vách trăng, vách trăng mà y đã nhìn lên suốt bảy năm, đang dùng ánh sáng lau đi con ngươi của y một cách tàn nhẫn.
Trong thoáng chốc, y như đang chạy trốn, trước mặt là khung cảnh đang nhanh chóng lùi về hai bên, bên tai y là tiếng gió và hơi thở gấp gáp của mình.
Cỏ dài cắt rách da, vảy từ trên người tróc ra, mà nước mắt càng không ngừng tuôn ra từ hốc mắt.
Y từng hoảng sợ chạy trên vùng hoang dã không biết tên, thở hổn hển đến gần như bật khóc.
Nếu Đức Mẹ cho y một cơ hội nữa, y nhất định sẽ quay đầu lại.
Trên chiếc ghế mềm mại, cơ thể của Langmuir lặng lẽ trượt xuống một chút.
—— y quá im lặng, rõ ràng là đang bị bệnh, đang giãy giụa ở biên giới ngất xỉu, nhưng vẫn cố gắng không phát ra âm thanh nào.
Các tôi tớ đi lại chỉ cách đó vài chục bước, cách nhau một tấn rèm, nhưng không ai nhận ra điều gì khác lạ ở y.
Một lúc sau, thị quan Lưu Sa đến xem, chỉ tưởng rằng y đang ngủ trên ghế mềm nên cẩn thận bế y lên giường, kéo rèm lại.
Động tác dời đi này làm cho Langmuir hồi hộp bừng tỉnh.
Màn đêm che giấu rất tốt gương mặt tái nhợt, y yên lặng hít sâu mấy hơi, sau đó cười xấu hổ nói: "Xin lỗi, vách trăng đêm nay dịu dàng đến mức dỗ ta ngủ quên mất."
Lưu Sa không biết vừa rồi người này vừa ngất đi một lần, nhẹ giọng bảo: "Đại nhân mau nghỉ ngơi đi."
Langmuir nhắm mắt lại.
Y muốn quay trở lại vùng hoang dã mà y đã chạy qua trong giấc mơ, nhưng thời gian không cho y cơ hội nhìn lại.
Langmuir mất ngủ, y chỉ có thể chìm vào chỗ sâu tối tăm trên chiếc giường lớn, quấn trong chăn bông mềm mại, để suy nghĩ của mình lang thang qua lại giữa vấn đề đó.
Vương sẽ nghĩ gì về mình đây?
Khi y nói ra quãng thời gian còn lại của mình và bí mật mà y đã che giấu bấy lâu nay.
Tác giả có lời muốn nói:
Langmuir: Ngô Vương, sau khi em chết, thỉnh thoảng ngài cũng sẽ nhớ (muốn) em không?
Hôn Diệu: Bỏ từ thỉnh thoảng, bỏ từ cũng sẽ, bỏ luôn câu hỏi.
Langmuir: (Nhíu mày suy nghĩ nghiêm túc) (Đột nhiên hiểu ra) à, em hiểu rồi!
Hôn Diệu: Ừ ——
Langmuir: (Lộ ra nụ cười đáng yêu) Ngài muốn em chết!
Hôn Diệu: *&!...!@ $#-!.