"Các trưởng lão thần điện đã từng nói cho ta biết, cũng nói cho con dân của ta...!ma tộc vì bản tính tà ác tàn nhẫn trời sinh mà bị Đức Mẹ Quang Minh trừng phạt.
Tà ác bị giam cầm trong vực sâu mãi mãi, thế là dưới ánh mặt trời, không còn bi thương và chiến tranh nữa."
"Năm đó, khi ta kéo thần cung của thần điện Quang Minh, quả thật đã cầu nguyện bằng cả lòng thành, mong tiêu trừ tà ác và bảo vệ nhân gian."
"Sau đó, khi ta nhận ra sự thật không như mình nghĩ thì đã quá muộn."
"Ngô Vương."
Trên vách núi, dưới kết giới, Langmuir ngước đôi mắt trong veo màu tím nhạt.
Y nhẹ nói: "Máu mủ của ta, đồng bào của ta."
Hôn Diệu đưa tay che miệng y lại.
"Đừng nói nữa."
Ma Vương gãy sừng trước mặt cũn không nhìn y mà là nhìn bóng dáng dãy núi xám xa với vẻ mặt phức tạp, âm trầm nói: "Langmuir, đôi khi ta thực sự rất muốn giết quách ngươi đi, xong hết mọi chuyện."
Langmuir kéo cổ tay Hôn Diệu xuống: "Ngô Vương, ta từng là thần tử lấy Brett làm họ, tuy rằng pháp lực đã mất, nhưng vẫn là người thành thạo pháp trận Quang Minh của kết giới Gasol nhất."
"Chỉ cần ngài chịu tin tưởng ta, ta có thể vì ma tộc đánh vỡ kết giới Gasol, để mặt trời chiếu rọi trong vực sâu, hoa tươi nở rộ..."
Hôn Diệu đột nhiên ngước mắt lên, đạp Langmuir ngã xuống đất.
Đôi mắt của Langmuir mở to đầy bối rối, cây đàn hạc làm bằng gỗ thô rơi khỏi tay y, "lộp bộp" lăn xuống dọc theo vách núi.
Y buồn bã nói: "Ngô Vương...!ngài không tin ta sao?"
"Vớ vẩn." Hôn Diệu cười khẩy: "Tất nhiên ta không tin ngươi, ta sẽ không bao giờ tin ngươi."
"Vì sao?"
"Thì sao? Thánh Quân bệ hạ, ta chỉ hỏi ngươi một điều: Ngươi tuyên bố sẵn sàng phá bỏ kết giới vì ma tộc, bằng chứng đâu?"
Langmuir không cam lòng cau mày, nghĩ thầm vốn chính là sự thật, ắt có chứng cớ.
Y theo bản năng muốn trả lời, nhưng vừa mở miệng lại chợt khựng lại như bị sét đánh!
"Hiểu chưa?" Hôn Diệu nhướng mi, nhìn y như nhìn kẻ ngốc.
Langmuir muộn màng nhận ra điều gì đó, trong phút chốc sắc mặt y trắng bệch như sắp suy sụp.
Y phát hiện Hôn Diệu nói đúng.
Không có bằng chứng gì cả.
Giữa vực sâu và nhân gian có kết giới Gasol làm vách ngăn, ma tộc bên trong không ra được, nhân loại bên ngoài không thể vào được.
Hai bên chỉ có sự nghi ngờ và hận thù lan rộng không cách nào kiểm soát được.
Chừng nào Langmuir còn ở trong vực sâu, mỗi một chữ y nói ra, mỗi câu chuyện nhân gian y kể ra, phàm là chuyện ma tộc không biết, không cách nào nghiệm chứng...!thì khi ấy đều sẽ bị quy về bốn chữ không có bằng chứng.
Nếu đổi từ một góc độ khác, một ma tộc từ vực sâu đến vương quốc nhân loại, nó mỉm cười bảo rằng: Đến đây, giao kết giới cho ta, ta sẽ giúp các ngươi phong ấn hoàn toàn vực sâu.
Ai tin?
Ai dám tin?
Tin nhầm là lỗi của ai?
"Xuống núi." Hôn Diệu đột nhiên nói.
"Chờ..." Langmuir hoảng hốt: "Chờ đã, Ngô Vương..."
Hôn Diệu không nói lời nào xoay người rời đi.
Langmuir giống như bị đả kích đến hoảng hốt, rõ ràng còn định xoay người nhặt cây đàn hạc lên, nhưng cổ lại đau rát, đó là khóa giam đang thúc giục nô lệ theo sát chủ nhân của mình.
Nhân loại không dám nhặt đàn nữa, xoay người rời đi, nhưng cơ thể vừa mới khỏi bệnh nặng, còn chưa đủ khỏe, đi được mấy bước đã mệt mỏi, toát mồ hôi vịn vào vách núi.
Langmuir đau đớn nhẹ nhàng hít khí, trong lòng chợt bị nỗi buồn vô tận lấn át.
Trên đời có cách nào chứng minh mình vô tội nào khó hơn việc đứng trước một nhóm người nghi ngờ mình, còn mình lại cố gắng chứng minh rằng "ta chưa từng làm điều gì xấu xa"?
Đó có thể là tình thế tiến thoái lưỡng nan mà Langmuir đang gặp phải lúc này: Y phải đứng trước một nhóm chủng tộc thù địch và chứng minh rằng "việc tiếp theo mình làm không phải điều xấu".
Hơn nữa, đó là để chứng minh rằng "những việc tốt mà y đã làm trước đây không phải là ngụy trang để làm điều ác".
Langmuir nhận ra rằng mình đã phạm một sai lầm nghiêm trọng: Y đã vượt qua ranh giới của "nô lệ" và để lộ ý đồ riêng của mình, nhưng không có cách nào để chứng minh rằng đó là lòng tốt đối với ma tộc, chứ không phải ác tâm.
Bên tai vang lên tiếng ngựa chiến.
Cơn đau trên người chậm rãi dịu đi, Langmuir cố sức ngẩng đầu lên, thấy Ma Vương ngồi ở trên lưng ngựa chiến liếc nhìn y, trong mắt mang theo vẻ nham hiểm đề phòng chưa từng thấy trước đây.
"Đừng có ý nghĩ đó nữa, Langmuir."
"Hai trăm năm tù đày, hai trăm năm băng giá và lửa nóng.
Cho đến hôm nay, giữa ma tộc và nhân tộc chỉ còn lại hận thù, ngươi tưởng rằng ngươi có thể thay đổi được cái gì?"
"..."
Langmuir hạ mi mắt, khàn giọng nói: "Dẫu sao cũng nên làm hết sức.
Dù có thành công hay không, cũng không thẹn với lương tâm."
"Cũng không thẹn với lương tâm?" Ma Vương thở dài chế giễu: "...!Nhân loại xứng à."
Langmuir nhắm mắt lại, không giấu được vẻ buồn bã, y nhỏ giọng nói: "Là ta không suy nghĩ chu đáo."
Hôn Diệu xuống ngựa, đi ngang qua Langmuir, cúi xuống nhặt chiếc đàn hạc rơi xuống đất.
"Hết hy vọng đi, ma tộc có thể bị vây chết ở vực sâu, có thể vong tộc tuyệt chủng, nhưng sẽ không bao giờ giao sự sống còn của huyết thống mình vào tay một nhân loại."
Hắn nhét cây đàn hạc vào tay Langmuir, sau đó ôm người này lên ngựa chiến: "Ngồi yên, nắm chặt dây cương."
"Ta sẽ vờ như không nghe thấy những gì ngươi nói trên vách núi hôm nay."
"Ngươi chỉ làm một nô lệ, ta còn có thể đối xử tốt với ngươi, nếu ngươi vọng tưởng làm chúa cứu thế hoặc thần Quang Minh can thiệp vào chuyện của ma tộc...!ta tuyệt đối không tha cho ngươi."
...
Sau khi trở về từ vách núi, Langmuir lại đổ bệnh.
Hôn Diệu phiền không chịu được, lại không thể thực sự kiên quyết mặc kệ.
Vớ vẩn, đã nuôi ba năm rồi.
Hắn đã quen trả lời những câu hỏi hóc búa "tại sao", cũng quen bị Langmuir lải nhải mấy điều ngu ngốc như "mặc thêm đồ, uống ít rượu, ít tạo sát nghiệt".
Cũng đã quen cưỡi ngựa mang theo nhân loại đi săn thú trong rừng khô, đi núi tuyết Sương Giác đập vỡ hồ băng bắt cá, lắng nghe âm thanh của mạch lửa di chuyển dưới lòng đất...
Hắn không còn tìm bầu bạn hợp hóa nào khác ngoài Langmuir.
Không biết từ khi nào trở đi, trái tim của hắn chỉ khao khát có được mỗi mình Langmuir.
Biểu hiện của nhân loại vào ban đêm vẫn rất tệ, nhưng thỉnh thoảng cũng có một chút tiến bộ, điều này khiến hắn thích vô cùng.
Hôn Diệu nghĩ thầm, mình đã nói đủ rõ ràng, chỉ cần Langmuir không hành động ngu ngốc và không bao giờ đề cập đến những chủ đề cấm kỵ như "kết giới" và "hận thù giữa hai tộc" sau này nữa, thì cả hai vẫn có thể giống như trước đây.
Song Langmuir không buông tha cho hắn.
Ban đêm, nhân loại mới có thể xuống giường kéo hắn đến bên ngọn đèn đồng, y ngồi thẳng dậy, nghiêm túc như sắp bắt đầu tranh luận.
"Việc kết giới quan trọng, Ngô Vương không thể dễ dàng tin dị tộc, điều này hợp tình hợp lý nhưng ta vẫn có thể làm được một số việc."
Vẻ mặt của Hôn Diệu xanh mét: "...!Ta thấy ngươi chê mạng mình quá dài..."
Langmuir nhanh tay lẹ mắt, trước khi Ma Vương nổi giận, đẩy một tấm da dê trước mặt hắn.
"Hai ngày nay nhàn rỗi không có việc gì, vậy nên ta đã dùng cách của nhân loại vẽ bản đồ quân sự để vẽ hướng của các mạch lửa gần hoàng cung, khác với cách mà ma tộc thường dùng."
Y nháy mắt mấy cái, nở nụ cười: "Ngô Vương nhìn một chút đi, ngài sẽ thích đấy."
Hôn Diệu mở ra nhìn, lưng hắn đột nhiên tê dại.
"Chậc."
Làm Ma Vương gãy sừng tự tay gầy dựng được hoàng cung, hắn rất quen thuộc với bản đồ này.
Hôn Diệu chỉ nhìn lướt qua đã biết, những đường nét ngang dọc, ký hiệu chuẩn xác, màu sắc rõ ràng đó đều là những thứ ma tộc cào nát đầu cũng không làm ra được.
Ma Vương lập tức thầm mắng một tiếng, vẽ mạch lửa lang thang dưới lòng đất có ích lợi gì, loại kỹ thuật này nên dùng để ——
"Sự chuyển động của mạch lửa không phải không có quy luật, mà có thể dùng để tính toán và suy luận."
Giọng nói trong trẻo của Langmuir vang lên, Hôn Diệu mới giật mình phát giác mình nói ra tiếng lòng.
Langmuir giống như làm ảo thuật lấy ra một tập sách khác, đặt trước mặt hắn: "Ta đã tính toán từ trước, sau này sẽ chờ Ngô Vương nghiệm chứng.
Nếu như có thể chứng thực, sau này hoàng cung di chuyển sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
Hôn Diệu: "..."
"Còn về bản đồ, ngài còn muốn xem ta vẽ gì nữa?"
Langmuir mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng: "Ngô Vương có cảm thấy hứng thú với hai mươi ba bộ lạc và những ngọn núi, sông, hồ và biển xung quanh của vực sâu không?"
Hôn Diệu: "..."
Langmuir: "Vực sâu có hai mươi bốn bộ lạc, khi Ma Vương ra đời bọn họ mới có thể đoàn kết trong thời gian ngắn, mỗi khi Ma Vương chết, các bộ lạc ngay lập tức tan rã, chắc chắn sẽ đi kèm với những trận chiến đẫm máu."
"Ngô Vương, ngài chưa bao giờ nghĩ tới việc chấm dứt hoàn toàn kiểu tàn sát nội bộ và thực sự thống nhất vực sâu sao?"
Chết dở, Ma Vương híp mắt nghiến răng, thầm nghĩ bị y bắt bí rồi.
Năm thứ nhất, Langmuir còn non nớt ngây thơ.
Hai năm trôi qua, con cáo khoác da cừu cuối cùng cũng lộ ra đôi mắt xảo quyệt.
Nó giơ móng vuốt ra và khéo léo ném ra miếng mồi khiến Ma Vương không thể cưỡng lại.
Ma tộc như Hôn Diệu, bẩm sinh đã có dục vọng muốn chinh phục, làm sao hắn có thể không nghĩ tới?
Langmuir: "Nếu Ngô Vương cảm thấy hứng thú với việc này, ta cũng có thể giúp ngài kiểm kê dân số, ban hành một loại tiền tệ thống nhất, xây dựng luật khen thưởng và trừng phạt, kiểm soát các bệnh truyền nhiễm."
"Ta còn biết cách hạn chế quyền lực của thủ lĩnh bộ lạc, cách giáo dục tộc nhân thông qua lễ nghi."
"Ngô Vương, ta từng là vua của nhân loại, nay là tù binh của ngài."
Langmuir cúi người, khẽ hôn chiếc đuôi của Hôn Diệu.
Y bình tĩnh nói: "Xin hãy sử dụng ta."
=========
Có một số sự thật mà Hôn Diệu phải thừa nhận.
Thánh Quân Langmuir Brett được thần linh chúc phúc, trưởng tử của hoàng tộc, từ nhỏ đã được giáo dục tốt nhất, sở hữu một vùng đất màu mỡ cách xa ngàn dặm, con dân đông hơn nhiều so với ma tộc.
Xét về kiến thức và tầm nhìn, đừng nói Hôn Diệu tự nhận không bằng y, dõi mắt nhìn khắp cả vực sâu, ở vùng đất man rợ ăn tươi nuốt máu này không hề có thủ lĩnh bộ lạc nào có thể so bì với y.
Tất nhiên Hôn Diệu hận nhân tộc, giống như mỗi một ma tộc trong vực sâu này.
Nhưng khi sự lựa chọn "có nên chấp nhận sự giúp đỡ của nhân loại để mang lại lợi ích cho con dân" được đặt ra trước mắt, Ma Vương ngẫm nghĩ trong hai ngày rồi đưa ra quyết định.
Hôn Diệu nói với Langmuir rằng mũi tên bắn rồi không thể quay đầu lại.
Langmuir nói: "Nếu một ngày nào đó ta phạm sai lầm, Ngô Vương có thể giết ta."
...!Sau này y mới biết rằng, câu "mũi tên bắn rồi không thể quay đầu lại", cũng không ám chỉ bản thân.
Năm nay, sau khi thảm họa mưa lớn vừa mới gột rửa vực sâu, Ma Vương bắt đầu học hỏi kiến thức và công nghệ của nhân loại từ nô lệ.
Hắn cũng không có ý che giấu chuyện này, huống chi những thứ rõ ràng đến từ vương quốc nhân loại đó, nói biến ra từ hư không cũng không ai tin.
Chẳng mấy chốc, thuộc hạ của Hôn Diệu đều hoảng sợ chạy tới khuyên can.
"Tiện heo nhân loại đó làm sao có thể thật lòng trợ giúp ma tộc, chắc chắn y có ý đồ xấu xa!"
Ma Vương lười biếng ngồi ở trên ngai vàng: "Vậy thì lấy tội trạng của y ra, ta trị tội y."
Các ma tộc kháng nghị đều nghẹn họng, mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng hét lên: "Chỉ là, dù bây giờ chưa tìm được nhược điểm, sớm muộn ——"
Hôn Diệu: "Vậy tìm được rồi nói."
Vậy mà Ma Vương bắt đầu trọng dụng nô lệ nhân loại, muốn lấy văn minh của nhân loại cải cách hoàng cung!
Tin tức nghe rợn cả người này giống như tờ giấy bay lên truyền ra ngoài hoàng cung, chọc giận ma tộc của vô số bộ lạc.
Cuối năm đó, chưa đầy nửa năm, hỗn loạn đã nổ ra cả trong lẫn ngoài vương cung.
Thuộc hạ từng trung thành với Hôn Diệu lần lượt rời bỏ, bao gồm cả những bạn cũ đã cùng hắn tranh giành thiên hạ trước khi hắn thành lập hoàng cung.
Những ánh mắt đã từng nhiệt tình ngưỡng mộ Ma Vương đó, từ khó hiểu đến thất vọng, từ phẫn nộ đến cừu hận.
Bọn họ tức giận mắng: "Chẳng lẽ ngươi vì quyền lực, đã quên đi hận thù giữa hai tộc, quên đi oan hồn của tổ tiên!?"
Hôn Diệu lười nói mà chỉ cười khẩy.
Langmuir xông lên, chặn trước mặt hắn bằng cơ thể gầy gò, lớn tiếng cãi lại đám ma tộc đó.
Cùng lúc đó, bộ lạc lần lượt tạo phản đã lên tới tám.
Có bộ lạc yếu đến mức tấn công hoàng cung chẳng khác gì lấy trứng đập vào đá, nhưng bọn họ vẫn trèo đèo lội suối đến đây, cuối cùng hóa thành máu tươi tụ lại thành sông, không biết một ngày nào đó nó có chảy về quê hương hay không.
Một số bộ lạc cũng rất hùng mạnh.
Ba bộ lạc Ngõa Thiết, Trinh Tán, Black Thor đều có căn cơ đọ sức với hoàng cung một phen, mà ba vị thủ lĩnh bộ lạc đều không ủng hộ cải cách của Ma Vương.
Trong đó thủ lĩnh Ngõa Thiết cao ngạo ngang ngược, mối quan hệ với Hôn Diệu vốn đã rất căng thẳng.
Mà sau khi thủ lĩnh Black Thor biết được sự việc của nô lệ nhân loại, trực tiếp tuyên bố muốn chặt đầu Ma Vương gãy sừng thờ tổ tiên.
Ngay cả thủ lĩnh Trinh Tán vốn trung thành nhất với hoàng cung cũng bắt đầu có thái độ quan sát.
Mức độ thảm khốc này vượt xa tưởng tượng của Langmuir.
"...!Là ta đã đánh giá thấp lòng căm thù của ma tộc với nhân loại."
Y đến gặp Ma Vương thừa nhận sai lầm của mình, áy náy nhỏ giọng nói: "Ngô Vương, tốt hơn là nên tạm hoãn một thời gian."
"Lúc trước ngươi nói gì thì ta làm cái đó, giờ ngươi lại không muốn làm thì ta phải dừng lại?"
Hôn Diệu lộ ra răng nanh sắc nhọn với y: "Nghĩ hay lắm, cút!"
Hôn Diệu không chút dao động, lòng dạ của Ma Vương này hình như làm bằng sắt.
Bộ lạc bên ngoài phản loạn thì xuất chinh đi bình định.
Thuộc hạ nhà mình gây chuyện thì dễ dàng hơn, sáng sớm cầm loan đao bằng đồng đó ra cửa, khi trở về cả người đã đầy mùi máu tươi.
Trong thời gian đó, số lượng sát thủ tăng mạnh.
Có một lần như vậy, mũi tên suýt chút nữa đã đâm trúng ngực Langmuir.
Hôn Diệu đưa tay ra đỡ, mũi tên xuyên thấu lòng bàn tay.
—— vua của ma tộc, lại chặn mũi tên cho nô lệ nhân loại!
Sát thủ không thể tin vào mắt mình, hắn ta chỉ vào mũi của Ma Vương mắng nhiếc.
Mà Hôn Diệu bỉnh thản như không rút tên ra, ném xuống đất giẫm gãy, sau đó dùng bàn tay đẫm máu đè thích khách xuống đất, bóp cổ hắn ta đến khi tắt thở.
Gương mặt Langmuir không còn chút máu đứng nhìn ở một bên, mãi cho đến khi Hôn Diệu kết thúc trận chiến, xách y đi như con thú nhỏ.
...
Vào tháng cuối cùng của năm này, một trong những ma tướng trong hoàng cung thay lòng đổi dạ.
Tướng quân tên là Muma, đó là đại ma đã đi theo Hôn Diệu chém giết nhiều năm, thân như anh em.
Đồng thời cũng là thanh mai trúc mã và bầu bạn hợp hóa của Modo.
Thậm chí lúc ấy, Hôn Diệu đã chuẩn bị giúp Modo và Muma lên kế hoạch kết hôn.
Vào một đêm sấm sét, bằng chứng về kế hoạch ám sát của Muma đã được gửi đến cung điện của Ma Vương.
Hôn Diệu im lặng khoảng mười lăm phút, sau đó gọi Modo tới, ném loan đao bằng đồng của mình trước mặt nàng: "Đi giết Muma, hoặc là tới giết ta.
Chính ngươi tự chọn đi."
Modo cầm đao rời đi, một lát sau đã trở lại, ôm đầu Muma theo.
Đôi mắt nàng đỏ hoe, dường như đã khóc một hồi, nhưng gương mặt lại rất kiên định.
"Modo là một liệt ma." Modo tự giễu cười rồi nghiêng đầu: "Năm đó khi Ngô Vương trọng dụng ta, những tên phản đối đó cũng đều một vẻ này, ta đều nhớ rõ."
...!Ở vực sâu, yêu là dứt bỏ.
Đêm đó, cuối cùng Langmuir cũng gục ngã.
Y khóc không thành tiếng, chỉ cắn vào tay mình mà run rẩy.
Hôn Diệu kéo Langmuir ôm vào lòng, nhỏ giọng hỏi: "Quyết sách là Ma Vương ban bố, sát nghiệt là Ma Vương tạo, ngươi chỉ là một tên tù binh đáng thương bị ta bóc lột, ta chưa khóc, ngươi khóc cái gì?"
Langmuir nghẹn ngào nói, ma tộc chết nhiều lắm, có lẽ y đã sai rồi.
Hôn Diệu chê cười y: "Tốt xấu gì cũng là quân chủ, ngươi sợ giết chóc như vậy, chẳng lẽ chưa từng giết con dân đồng tộc của mình?"
Langmuir nhắm mắt lắc đầu, Ma Vương liền nói: "Muốn làm quân chủ không có ai không giết người.
Nếu ngươi chưa từng giết ai thì cũng có kẻ khác làm việc đó thay cho ngươi, hừ, cũng đâu vô tội hơn ta."
Hắn quen trêu chọc nô lệ, không ngờ Langmuir lập tức rơi nước mắt, nhưng vẻ mặt lại rất bình tĩnh, y chỉ nói với đôi mắt đỏ hoe: "Ngô Vương nói đúng, ta vốn là kẻ có tội, xuống địa ngục cũng là đáng đời đấy."
Trong lòng Hôn Diệu có nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Người này nhắm mắt làm ngơ trước nỗi đau khổ của chính mình, nhưng mỗi khi làm tổn thương người khác thì lại đau buồn đến mức muốn khóc.
"Địa ngục." Hôn Diệu thấp giọng hỏi: "Langmuir, thần giáo các ngươi nói địa ngục trông như thế nào?"
Langmuir cố nhớ lại những câu chuyện mà các trưởng lão kể cho y nghe khi còn nhỏ: Nơi đó không có ánh mặt trời, luôn nóng hoặc lạnh, ma quỷ lang thang khắp nơi, linh hồn tội lỗi chịu đọa đày ở đây...
Không ngờ Hôn Diệu lại cười to, chẳng phải vực sâu trông như thế sao?
"Nếu ở vực sâu ta có thể làm Ma Vương, vậy thì đến địa ngục ma quỷ cũng phải quỳ xuống hôn đuôi của ta."
Hôn Diệu mỉm cười xoa tóc Langmuir: "Còn ngươi, ngươi vẫn là nô lệ của vua, giống với hiện tại thì có gì đáng sợ?"
Langmuir bật cười, nước mắt từ khóe mắt lăn xuống, y chưa bao giờ nghĩ có người có thể giải thích "địa ngục" với thái độ ngạo mạn như vậy.
Y áp trán vào ngực Ma Vương, hai chân ôm lấy chiếc đuôi thật dài đó, nhắm mắt bình tĩnh lại rồi dần ngủ thiếp đi.
Khi đó Hôn Diệu đã nghĩ: Người này khi cười trông vẫn đẹp hơn.
...
Cũng là tháng cuối cùng của năm thứ ba.
Langmuir không chỉ truyền đạt kiến thức và kỹ thuật mà còn bắt đầu can thiệp vào công việc của ma tộc.
Đúng vậy, Hôn Diệu người này, ờm không, ma này —— độc đoán chuyên quyền.
Không chỉ không bị tiếng phản đối ngăn cản mà chỉ tổ hưng phấn và táo tợn hơn.
Mặt ngoài Langmuir chỉ là một nô lệ nhưng thực ra y cũng gánh vác tránh nhiệm như phụ tá của Ma Vương.
Y nói những lời đề nghị của mình với Ma Vương, sau đó do vương đưa ra quyết định: Có thể chấp nhận, hoặc tham khảo một phần, hoặc "phạm sai lầm".
Nếu phạm sai lầm, lập tức xử tử.
Ma tộc trong hoàng cung dần bắt đầu quen bàn tán về cái tên Langmuir này.
Có kẻ nói: "Tiện heo nhân loại đó, chắc chắn có mưu đồ khác."
Có kẻ nói: "Ả Lưu Sa đó thấy tiền là sáng mắt đó, lần trước còn khăng khăng nói y là người tốt! Làm ta cười đến rụng răng, hừ hừ, người tốt!"
Có kẻ nói: "Chờ xem, chúng ta sớm muộn gì cũng tìm ra chứng cứ phạm tội chứa đầy dã tâm của nó, để vương giết nó!"
Có kẻ nói: "Mà thực ra, cách của tiện heo đó quả thực có hiệu quả, lại có thể chữa khỏi bệnh cho thằng nhóc nhà ta.
Nếu chỉ áp dụng cách đó..."
Langmuir biết rất rõ hoàn cảnh của mình.
Đúng như Hôn Diệu đã từng nhắc nhở, y đã ở vực sâu, miễn việc y làm có chút hiềm nghi đều sẽ không thể cứu vãn được.
Bởi vậy, y làm việc càng thêm cẩn thận dè dặt, nhiều lần thà rằng bản thân mình chịu thiệt còn hơn phạm sai lầm trong lời nói và việc làm.
Cứ như vậy, Thánh Quân vào vực sâu bảy năm, nhúng tay sự vụ ma tộc bốn năm.
Trong tình huống có mười triệu cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào y, nghi ngờ y, vắt hết óc cố gắng chứng minh y không thể nào là người tốt...
Y không để lại một vết nhơ nào, thậm chí còn biến từ "tiện heo" thành "Langmuir đại nhân".
Cho đến khi vực sâu thống nhất, hoa dại đã nở rộ trên vách kết giới.
Không ngờ kết quả là, khúc đàn hạc lặng lẽ vang lên vào một đêm năm thứ bảy hóa ra lại là bằng chứng "có tính thuyết phục" duy nhất, bằng chứng phạm tội "không thể chối cãi" duy nhất.
Nói cho cùng, đó cũng chỉ là một bài hát mà thôi.
Chẳng trách y vừa buồn lòng vừa tức giận, dù là người có tính tình tốt đến đâu, cố gắng lâu như vậy, cuối cùng vẫn rơi vào hoàn cảnh không thể tự chứng minh mình trong sạch, tất nhiên vẫn cảm thấy tủi phận bẽ bàng.
Vì vậy, mới nói ra những điều dỗi hờn như "chờ ta chết rồi", tất nhiên là điều rất dễ hiểu mà...!đúng không?
...
"Ngô Vương."
Mưa đã tạnh, đêm đã qua.
Tako thu dọn hòm thuốc, cun cút đi đến trước mặt Ma Vương.
Ông xoa tay, đầu tiên nói đại nhân tạm thời thoát khỏi nguy hiểm rồi thăm dò hỏi: "Không biết Langmuir đại nhân có từng nhắc với Ngô Vương hay không..."
"Cơ thể của đại nhân đã rất yếu, sẽ không còn nhiều thời gian nữa.".