Năm Thứ Bảy Thánh Quân Bị Ma Vương Giam Cầm


Ngay khi nhận ra điều gì đã xảy ra ở vách kết giới, Langmuir thực sự bị dọa rồi.
Vốn dĩ y định điều khiển ma lực chậm rãi phá vỡ không gian giam cầm, lần này đâu còn dám? Y trực tiếp ước tính vị trí rồi mở ra pháp trận trước bắn một mũi tên, rồi không để ý tới lời khuyên can của Aiden mà dùng tốc độ nhanh nhất vạch ra chướng ngại ngay vách kết giới.
Y vừa mới đến vực sâu, cũng không có tâm tư cảm nhận chốn cũ gì, mà vội dọc theo sườn núi đi xuống tìm đường, nhưng đi được vài phút y lại nghe thấy tiếng Hôn Diệu đang gọi mình từ phía sau.
Cả hai suýt nữa đã bỏ lỡ nhau.
Langmuir dở khóc dở cười, đành phải quay lại theo đường cũ.
Y vội vịn vào cành cây, nghiêng người về phía trước gọi một tiếng "Ngô Vương", nhưng vừa rồi tiêu hao quá mức mà khiến chân đứng không vững, lúc leo lên đỉnh núi xém nữa đã ngã sấp xuống.
—— cho tới hôm nay, y đã lên kế hoạch rõ ràng cho mọi chuyện, vô số lần tưởng tượng mình sẽ trước mặt Ma Vương thế nào.
Song khi gặp lại nhau thật sự, cả hai đều nhếch nhác như vậy, nhưng Langmuir vẫn đi lên đỉnh vách núi bên kết giới, đi tới trước mặt Hôn Diệu.
Thánh Quân vẫn cầm cổ tay Ma Vương, ở vách kết giới trống trải, ở ranh giới hai tộc giao nhau.
Vì vậy không còn điều gì khác quan trọng với họ nữa.
Xuyên qua màn sương mù trên đỉnh núi, Langmuir đứng ngược sáng.

Nhịp tim Hôn Diệu đập nhanh nhìn vào Langmuir, vẻ mặt ấy tựa như đang nằm mơ.
Langmuir cong đôi mắt, nở nụ cười.

Ánh nắng chiếu vào mái tóc y, trong chốc lát lại nhuộm thành màu vàng óng như xưa.
"Đúng vậy, em quay lại rồi." Y nói.
Yết hầu của Ma Vương khẽ động.

Hắn đưa tay phải ra nâng gò má đầy vảy của Langmuir, cẩn thận như đang nâng niu một viên ngọc trai dễ vỡ.
Hắn thấp giọng hỏi: "Em xảy ra chuyện gì? Mà biến thành bộ dáng này, con dân của em không cần em nữa?"
"Em cũng muốn hỏi Ngô Vương câu này."
Langmuir khẽ cau mày: "Sao ngài lại thành thế này? Ngài không có ma lực nên bị hoàng cung đuổi ra ngoài rồi à?"
Y đánh giá Hôn Diệu từ đầu đến chân, lúc thì sờ vào chiếc sừng gãy của Ma Vương, lúc thì muốn nhấc chiếc đuôi kia lên.
Hôn Diệu vừa giận vừa buồn cười: "Vừa khéo hôm nay ta đến vách kết giới thôi, em đừng táy máy nữa."
"Ngài lại nói dối, rõ ràng Ngô Vương đã canh giữ ở đây từ mùa đông."
"Ai nói đấy."
"Em thấy."
"Vậy là, Thánh Quân bệ hạ nhìn ta cả một mùa đông?"
"Quả thực em đã nhìn ngài cả mùa đông."
Vẻ mặt của Hôn Diệu thay đổi, qua hai giây, một cảm giác vui vẻ rộn rạo lai đau lòng đan xen mãnh liệt trong lồng ngực hắn.
Vui là vì không ngờ tới Thánh Quân chấm dứt cuộc chuộc tội dài này, lại có thể nhớ tới mình.
Song nhiều hơn chính là cảm giác đau lòng, hắn biết rõ khi Langmuir rời khỏi vực sâu đã bệnh nặng cỡ nào, không yên tâm tĩnh dưỡng...!làm sao được.

"Em lại lén nhìn ta."
Ma Vương nhắm mắt lại, chiếc sừng gãy của hắn vô ý hay vô tình kề vào chiếc sừng mới mọc trên đầu Thánh Quân, giống như cọ xát giữa dã thú.
"Nào có đâu." Langmuir ngẩng đầu lên, lấy ra đóa hoa bách hợp do con dân tặng từ mái tóc bạc của mình, cài vào dưới chiếc sừng gãy của Hôn Diệu: "Lần nào em cũng công khai tới nhìn."
Giọng điệu của họ rất nhẹ nhàng chậm rãi, vì sợ phá sỡ phút yên bình này.
Khi họ trò chuyện, đôi môi của cả hai phớt qua nhau, hơi thở cũng hòa quyện vào nhau.
Một lát sau, Hôn Diệu mở mắt cúi đầu, đầu tiên là trân trọng hôn lên trán của Langmuir, rồi lại nâng gương mặt của Thánh Quân, triền miên hôn lấy nhau.
Chậm rãi lại nhẹ nhàng.
Đó là một nụ hôn đã lâu không gặp.
"Em trai em đi cùng với em, có lẽ còn ở trên đó." Langmuir nhỏ giọng nói: "Vào nhà trước nhé?"
Họ bước vào căn nhà gỗ, đóng cửa lại trước rồi đến cửa sổ.
Hôn Diệu theo thói quen dẫn Langmuir tới chỗ ngồi, nhưng người sau lại ấn hắn ngồi xuống: "Ngài bị thương thành thế này thì phải xử lý trước...!Còn kẻ địch vây hãm ngài thì sao?"
"Chạy không thoát, đội quân của hoàng cung lập tức tới, em không cần quan tâm việc này."
Mọi thứ vẫn như cũ, Langmuir đi vòng quanh căn phòng quen thuộc.

Y bưng chậu đồng đi lấy nước rồi lấy thuốc ra từ trong tủ.
Y vén lên mái tóc đen xõa sau lưng của Ma Vương, băng bó vết thương từ phía sau, thỉnh thoảng còn trách cứ một câu: "Quá nguy hiểm, ngài đối đầu trực diện với bọn họ làm gì, không thể trốn một chút sao?"
Căn nhà gỗ im lặng nhiều ngày nay lại tràn ngập sự sống ấm áp, tựa như cả hai chưa bao giờ xa cách, chưa bao giờ trải qua nguy hiểm sinh tử.
Song, làm sao có thể chứ?
Hôn Diệu đắm chìm trong cảm giác lạc lối như mơ, rơi vào trạng thẫn thờ một lúc lâu, nhưng khi hắn sực tỉnh lại liền ngồi không yên.
Hắn không biết cuộc hội ngộ kỳ diệu này sẽ kéo dài bao lâu, hắn chỉ muốn thấy Langmuir thêm một lát nữa thôi, quay lưng lại với người mình yêu thì có ý nghĩa gì chứ?
Thế là Hôn Diệu nhịn không được quay đầu lại nhìn.
Một lát sau, lại quay đầu nhìn lại.
"Được rồi được rồi, lập tức xong rồi." Langmuir vừa giận vừa buồn cười, nhẹ nhàng vuốt vẻ tấm lưng đầy vảy của Ma Vương: "Đừng cử động."
"Cũng đâu có gì nghiêm trọng, khỏi làm nữa." Hôn Diệu hoàn toàn mất kiên nhẫn, trầm giọng nói: "Em còn chưa nói, vì sao lại trở về đây?"
Langmuir vẫn đang cẩn thận bôi thuốc lên chiếc đuôi của Hôn Diệu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên: "Muốn gặp ngài."
Những lời này dường như có tác dụng diệu kỳ, Langmuir phát hiện Ma Vương đã nề nếp không còn cáu kỉnh lộn xộn nữa.
Khi y băng bó vết thương ở đuôi xong, vừa ngước mắt lên đã bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của Hôn Diệu.
"Muốn gặp...!ta? Gặp ta làm gì?"
"Không làm gì cả." Langmuir rửa tay rồi nói: "Xong rồi, còn lại chúng ta quay về hoàng cung tìm tư tế xử lý."
Sau khi sững người ra một lúc lâu, Ma Vương mới có động tĩnh.

Vẻ mặt của hắn hiển nhiên là muốn hỏi thêm điều gì, cũng không biết vì sao khi mở miệng lại lại nao núng.
"Vậy...!đi." Hôn Diệu mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác: "Khụ, vậy khi nào em đi?"
"Đi?" Langmuir trợn tròn mắt: "Ai bảo em muốn đi?"
Y nghiêng đầu, vài sợi tóc bạc tản ra: "Em đã làm hết việc nên làm ở nhân gian, lần này trở về sẽ không rời đi."
Hôn Diệu đứng bật dậy.
Chiếc chậu đồng chứa đầy nước ở đầu giường bị lật ngược, máu đỏ nhạt hắt đầy đất.

Ma Vương nắm chặt cổ tay Thánh Quân, ánh mắt sắc bén: "Langmuir, ta đã nói..."
"Đừng sốt ruột, em hiểu mà." Langmuir ôn tồn ngắt lời: "Bây giờ em đã tự do, không còn tội nữa.

Em hiểu mà."
"Vì thế hôm nay, em lựa chọn trở về vực sâu trở lại bên cạnh Ngô Vương...!là vì xuất phát từ tư tâm và nguyện vọng của bản thân.

Không liên quan đến hai tộc hay trách nhiệm."
Hôn Diệu nhướn mày: "Nguyện vọng của em?"
Hắn thả lỏng cổ tay Langmuir rồi lại siết chặt, cảm nhận cổ tay trong lòng bàn tay, gầy đến nỗi cảm nhận được cả xương.
Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng được người này đã phải trải qua những nguy hiểm thế nào mới thoát khỏi ánh mắt của tử thần trong suốt mùa đông qua lời nhẹ tênh của Langmuir.

Đó đều là những tổn thương do vực sâu và Ma Vương gây ra cho Thánh Quân.
Ngoài tổn thương ra, nơi này còn có điều gì khiến Langmuir mong ngóng?
"Là gì?" Thế nên hắn hỏi.
"Em muốn làm một việc chưa xong." Langmuir nghiêm túc nói: "Để giải đáp một mối tơ vò, làm sáng tỏ một khái niệm mà em chưa thực sự tìm hiểu nhưng luôn tò mò."
"Nói thử xem."
Langmuir suy nghĩ một chút, ngồi xuống bên cạnh Hôn Diệu.

Hắn gần như theo thói quen vươn tay ôm y, muốn ôm người vào lòng mình.
Langmuir liền thuận theo nắm lấy bàn tay của Hôn Diệu, mười đón đen xen với Ma Vương.
"...!Sau khi trở lại nhân gian, vào mùa đông dưỡng bệnh đó, em thường nhớ tới ngài."
"Có đôi khi khi em thấy thứ mình thích sẽ nghĩ tới ngài, muốn ngài cùng san sẻ niềm vui với em."
"Có đôi khi em lo lắng cho ngài sẽ nhớ tới ngài, đó là lý do tại sao em muốn đến bên cạnh ngài, nhưng lại có lúc em cảm thấy bối rối, đó là lý do tại sao em muốn ngài đến bên cạnh em."
"Có đôi khi em nhớ tới vết thương của ngài, ước gì có thể ở bên chăm sóc ngài ngay lập tức, nhưng có đôi khi, em đổ bệnh nằm trên giường nhìn tuyết ngoài cửa sổ, lại nhớ tới những lúc Ngô Vuông ôm em vào lòng, dỗ em uống thuốc."
Langmuir cụp mi xuống, chậm rãi nói: "Ngô Vương, ngài nghĩ em bị làm sao?"
Y vừa nói xong đã trịnh trọng quay đầu nhìn về phía Hôn Diệu, ánh mắt của đối phương gần như ngay lập tức né tránh, nhưng vẻ mặt của Thánh Quân vẫn mãi một vẻ trong sáng thẳng thắn vô tư, không hề có chút ngượng ngùng nào.
Lần này Hôn Diệu như quân lính tan rã, đầu óc hắn quả thực muốn sục sôi.

Mỗi một câu Langmuir nói, trái tim của hắn lại không tự chủ được mà gia tăng, cả người nóng lên như bị nguyền rủa.
Thánh Quân đã nói đến mức này, khả năng
nhưng Ma Vương luôn to gan lớn mật lại không dám nói ra chữ kia, giả ngu giả khờ: "Sao...!em bị làm sao?"
Langmuir lắc đầu, tiếp tục nói: "Ngô Vương, chúng ta đã từng nói về yêu."
"Em đã từng nói với ngài rằng, yêu là dứt bỏ, vì người khác mà thay đổi.

Mà ngài nói với em rằng yêu là đòi hỏi, là khao khát chiếm hữu người khác, bao bọc người đó bằng bản thân mình."
"Bây giờ em cảm thấy có lẽ cả hai đều đúng, hoặc sự kết hợp của cả hai mới là tình yêu trọn vẹn và đích thực."
"Đúng như nhiều người nói, em là thần tử có tình yêu thương vô bờ bến, là Thánh Quân hy sinh vì ngàn vạn con dân, nhưng đối với ngài, em lại nảy sinh mong muốn đòi hỏi."
"Vậy nên, em trở lại bên cạnh ngài là vì muốn biết..."
Langmuir mím môi cười: "Ma Vương Hôn Diệu, có phải em sắp yêu ngài, hay em đã yêu ngài rồi chăng, tựa như ngài đã nói yêu em như thế."
...
Binh sĩ hoàng cung tiến tới vách kết giới.
Bọn họ đè bẹp tàn binh của bộ lạc Gureron, vô cùng lo lắng xông lên đỉnh núi, nhưng đều không có ngoại lệ đôi mắt của tên nào cũng mở to ——
Trên vách kết giới, Ma Vương gãy sừng ngồi cạnh nô lệ trước đây, cả hai đang thấp giọng nói với nhau gì đó.
Đôi mắt Hôn Diệu rất sáng, hệt như ngọn lửa xâm lược.

Mà đôi mắt của Langmuir trầm lắng lại bao dung như bầu trời trong xanh hồ nước yên ả.
Đuôi của cả hai chồng lên nhau giữa cỏ dại, đầu hai đuôi thỉnh thoảng quấn vào nhau, sau đó lại buông ra như không có việc gì rồi lại chạm nhau một cái.
"Lan —— Langmuir đại nhân!?"
Tướng quân Modo kinh ngạc hét toáng lên, níu lấy Asain bên cạnh: "Ê ê, mặt đá, ngươi xem, xem, xem đó có phải Langmuir đại nhân không!"
"Thấy, tướng quân Modo ta có mắt." Asain thở ra một hơi rồi híp mắt, bình chân như vại nói: "Xem ra, rốt cuộc cũng phải đổi giọng gọi vương hậu rồi."
Ma Vương và Thánh Quân đồng thời chú ý đến người quen phía sau, quay đầu lại.
Langmuir khẽ cười phất tay: "Hai vị tướng quân đến rồi, chờ một lát, chúng ta lập tức đi liền."
"Langmuir, em tự nghĩ cho kỹ.;
Khi Hôn Diệu đứng dậy bèn chọt vào ngực Langmuir: "Đây là cơ hội đổi ý cuối cùng, lần này theo ta về hoàng cung thì ta sẽ không bao giờ thả em rời khỏi vực sâu nữa."
Langmuir: "Ồ, vậy cũng không được, em đã hứa với con dân của em, sau này em còn phải trở về thăm."
Hôn Diệu cố ý nheo mắt lại: "Vậy em nói phải làm sao bây giờ?"
"Chi bằng." Y nháy mắt: "Sang năm em trở mặt, đến lượt em bắt Ngô Vương đi, ngài cũng theo em đến vương quốc của em ở một thời gian nhé?"
...
Hoàng cung cách xa vách kết giới, đại tư tế Tada đang thần bí loay hoay với mảnh xương bói của mình
Cuối cùng, ông cam đoan với Thiếu Vương, hôm nay sẽ có một tin vui.
Thiên Phách khoanh tay cười lạnh, chế nhạo nói: "Ta nghĩ bói toán của ông lại sai rồi! Thủ vệ ở vách kết giới đều bị tên khốn Gureron ám toán cả rồi, tin tốt đấy hả?"
Tada vuốt bộ râu trắng của mình một cách cao thâm: "Langmuir đại nhân từng nói, nhân gian có một ngạn ngữ, trong họa có phúc..."
Thiên Phách: "Hừ, trước đây ông còn nói vương và Langmuir có nhân duyên.

Ta thấy nên lật câu này là trong phúc có họa thì đúng hơn."
Đúng lúc này, từng tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài hoàng cung, dường như thủ vệ đang gọi to: "Ngô Vương trở về."
Thiên Phách trợn tròn mắt: "Ngô Vương quay lại rồi!?"
Nàng kinh ngạc nhìn Tada, lẩm bẩm: "Về thật à?"
Đúng lúc này Hôn Diệu sải bước đi vào.
"Vừa nãy ai nói nhân duyên gì?"
"Ngô Vương!" Thiên Phách kích động đến nhảy cẫng lên: "Ngài đã chịu quay lại rồi, ngài ——" Nàng đột nhiên cứng đờ: "Khoan đã, Lan, Langmuir!?"
Langmuir đi theo Hôn Diệu vào trong, bình tĩnh mỉm cười với nàng: "Thiếu Vương, từ khi tạm biệt đến giờ không có vấn đề gì chứ."
"Xin lỗi, ta không chết như đã hứa, mà tạm thời cũng chưa chết được, coi như ta nợ ngài một lần."
Thiên Phách trợn mắt há hốc mồm, nhìn sang Tada.
Ông già, được phết!
Lão tư tế thản nhiên vuốt râu: "Ồ, tin vui, nhân duyên, chẳng phải đã đủ cả rồi sao?"
...
Langmuir đại nhân đã trở lại rồi.

Hơn nữa còn chữa khỏi căn bệnh bị nhiễm chướng khí, lấy diện mạo mới của ma tộc trở về.
Tin tức chấn động như vậy lập tức khiến mọi người trong hoàng cung đều rộn cả lên.
Tư tế Tako vừa lăn vừa bò ôm hòm thuốc tới, ôm Langmuir khóc rống: "Đại nhân à, ngài đã trở lại rồi, hoàng cung không thể tồn tại nếu không có ngài..."
Đôi mắt thị quan Lưu Sa đỏ hoe, nhưng trước khi đi vào thì dụi mạnh vào mắt, nở nụ cười ngọt ngào yêu kiều: "Ngài thấy chưa, Lưu Sa đã nói rồi, Langmuir đại nhân sẽ làm vương hậu mà!"
Langmuir an ủi từng người một, phong thái vẫn như cũ.
Đến chạng vạng tối, rất nhiều bình dân ma tộc mà Thánh Quân quen biết hoặc không quen cũng tới —— tất nhiên, không thể nào vào cung điện của Ma Vương.
Bọn họ tụ tập ở vùng hoang dã để tổ chức một lễ hội hoành tráng nhất chào đón Ma Vương và Langmuir đại nhân kính yêu đã trở lại với bọn họ.
Một lễ mừng tầm cỡ này ở vương quốc nhân loại ít nhất cũng phải mất mười phải để chuẩn bị.
Song ma tộc thì không cần, bọn họ chỉ cần đốt một đống lửa, đeo những đồ trang trí bằng xương đẹp nhất, sơn lên người những màu sắc mình yêu thích rồi ai thích hát thì hát, ai thích nhảy thì nhảy là xong.
"Muốn đi hay không?" Hôn Diệu hỏi.
"Tất nhiên rồi." Langmuir nói.
Trước khi lên đường, Hôn Diệu tự tay đeo những đồ trang sức bằng xương lộng lẫy nhất cho Langmuir, khoác lên áo choàng bằng lông nhung, dùng dây tóc màu đỏ sậm tết từng lớp mái tóc bạc.
Hắn có thể nhìn ra cơ thể của Langmuir vẫn còn yếu.

Nếu muốn cơ quan nội tạng bị vỡ nát hoàn toàn trở lại bình thường thì vẫn cần hồi phục từ từ.
"Được rồi, được rồi...!Ngài cũng thế." Langmuir vừa bất lực, vừa thầm buồn cười.
Thôi, dù sao Hôn Diệu cũng vừa bị thương, quả thật không thể quá mệt mỏi.
Cả hai người tám lạng nửa cân, ai cũng không thể trách ai được.
Khi họ bước ra khỏi cung điện thì trời đã tối, thuộc hạ của Ma Vương đã chuẩn bị ngựa xong đang cười đùa ồn ào bên cạnh.
Hôn Diệu thắp một ngọn đèn dầu treo lên yên ngựa rồi bế Langmuir lên.
Tiếng thúc ngựa vang lên, ngựa bắt đầu lao vùn vụt.
Langmuir ngồi trong lòng Hôn Diệu, hoàng cung dần bị bỏ lại phía sau.

Y trông thấy bóng tối bao phủ cánh đồng, một lúc sau trước mặt y mơ hồ xuất hiện chút ánh sáng.
"Ở đó à?" Y chỉ.
"Đúng, em có lạnh không?"
"Không lạnh, gió rất mát mẻ."
Gió mạnh lay động áo khoác ngoài, Langmuir nheo mắt lại.

Thật sự không lạnh, bởi vì đã là mùa xuân rồi.
Lễ mừng dần dần đến gần, đống lửa trại của ma tộc giống như từng ngọn đèn sáng, các vũ công thắp đuốc nhảy múa như đom đóm bay múa.

Xung quanh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cười và tiếng vỗ tay.
Dù là đại ma, phàm ma hay liệt ma, lúc này đều giống như anh chị em, khi múa thì nắm tay, khi ngồi thì đặt chân vào nhau.
Có người gào thét vung quyền đấu vật, uống rượu gặm thịt, thậm chí nhìn vừa mắt thì hợp hóa tại chỗ...!Tất cả đều trông như hoàn toàn điên rồ.
"Nhìn bọn họ như vậy, tối nay định làm việc này tới khi nào?" Langmuir buồn cười.
"Ít nhất phải đến sáng mai." Hôn Diệu nói.
"Sáng mai?"
"Khi mặt trời mọc."
Những lời này đả động nhẹ nhàng vào trái tim Langmuir.
—— sáng mai mặt trời sẽ mọc.
Nó sẽ chiếu sáng vùng đất từng bị chìm xuống bởi cái ác vô tận này, rồi lại được dâng lên bởi lòng nhân ái vô biên.

Nó cũng soi sáng những linh hồn đã phải vùng vẫy trong bóng tối và rét lạnh quá lâu, cùng như con cháu của bọn họ cuối cùng đã trông thấy ánh sáng.
Mà trước khi mặt trời mọc, đêm nay sẽ có gió xuân thổi bay màn đêm dài, ánh lửa ôm lấy các vì sao.
Langmuir cười lớn, đột nhiên nói: " Hôn Diệu."
"Hử?" Ma Vương vô thức nghiêng đầu.
Langmuir lại gần hôn hắn, đôi mắt sáng ngời cắn vào vành tai hắn: "Hôn Diệu, đây là năm thứ mười lăm."
"Năm thứ mười lăm...!của chúng ta."
Đêm nay cũng là đêm đầu tiên Ma Vương và Thánh Quân đoàn tụ sau khi chia ly.
Năm thứ mười lăm thuộc về họ dần dần bắt đầu với những phúc lành như vậy ——
—— "Trăng sa đáy vực, sà vào hoàng hôn".
End.
Tác giả có lời muốn nói:
Về phiên ngoại: Vẫn chia làm hai phần như đã đề cập trước đó.

Phần thứ nhất là phần tái bút, có thể đọc như chính văn.

Phần thứ hai là trí tưởng tượng của mình về dòng if (nếu như), tính chất có nó giống đồng nhân (what?).

Mọi người có thể đọc phần này trước cũng được.
Câu chuyện này là truyện ngắn nhiều kỳ đầu tiên của mình, thử trải nghiệm niềm vui của truyện ngắn.

Nói tóm lại, đây là một câu chuyện tình cảm có cốt truyện rất đơn giản.

Mặc dù yêu ghét của hai chủng tộc đã kéo dài hai trăm năm, tuy có vẻ là một bối cảnh rộng lớn, nhưng lại viết theo cách tương đối đơn giản, hệ thống bối cảnh và logic cũng không cứng nhắc, chỉ đề cập đến những chủ đề phức tạp hơn mà không đi sâu vào.

Cá nhân mình nghĩ đây có lẽ là cách diễn đạt câu chuyện này phù hợp nhất, xét cho cùng nếu nó thực sự viết theo kịch bản cả triệu chữ về việc một mình Langmuir giãy dụa gánh vách tội nghiệt của tổ tiên thì quá chán nản, quá áp lực, đừng nói độc giả không chịu nổi, mình còn chịu không nổi nữa là orz
Từ góc độ cấu trúc, truyện này gần như sao chép lại bối cảnh trong câu truyện đầu tiên của tôi "Vô Tuyệt": Quyển 1 hoàn thiện cốt truyện chính và giải quyết mâu thuẫn cốt lõi, quyển hai xen vào hồi ức thiếu niên và lấp các lỗ hổng, quyển ba hợp lại phụ trách bẻ "BE" thành "HE" và kết thúc.

Trước khi mình viết truyện này đã có một ý tưởng rất đơn giản về mục đích viết truyện này, ngoài việc mài giũa kỹ năng viết truyện ngắn thì mình còn mong rằng mình có thể viết táo bạo hơn, thuần tùy hơn, gõ nhiều chữ bớt băn khoăn hơn.

Cả hai mục tiêu đều đã đạt được, mình rất hài lòng vì cảm thấy viết rất thoải mái vui vẻ.

Khu vực bình luận mãi là suối nguồn vui vẻ của mình, mình bày tỏ tình cảm và niềm đam mê của mình với mỗi độc giả.
Cuối cùng nói về thiết lập của Đức Mẹ.

"Thần" trong truyện này không phải là một khái niệm thực tế.

Mình muốn viết một cảm giác bí ẩn mơ hồ.

Có thể có, có thể không, có thể đã có lại không có.

Mình cũng rất rối khi viết về cách nối tiếp tình tiết sau khi Langmuir trở lại nhân gian.

Tưởng tượng theo hai hướng đi, một thì quá suôn sẻ, Langmuir bước về đội quân, tướng quân và binh sĩ nhận ra Thánh Quân mà bọn họ hằng mong ước.

Loại thứ hai là tên lính sợ hãi Ma Vương bắn nhầm Langmuir, sau đó y sống lại bằng một cách thần kỳ, nhưng sau đó mình chợt nhận ra rằng cách xử lý kết thúc không ảnh hưởng nhiều đến cốt lõi của câu chuyện.

Bởi vì cả Đức Mẹ/nàng công chúa trong lịch sử, hay Langmuir đều "vì công đức và khổ hạnh mà thành thần/được thế gian tôn làm thần", chứ không phải "trở thành thần mới có sức mạnh cứu thế và ý chí vượt qua khổ nạn', thế nên trong câu chuyện này thần rất mơ hồ.

Cho nên cuối cùng viết thành dạng mở, mong rằng độc giả có thể lựa chọn cách giải thích cho riêng mình.
Đồng thời, trên con đường Langmuir cố gắng cứu vực sâu cũng có rất nhiều chiếc vòng của số phận, hoặc trùng hợp ngẫu nhiên.

Chẳng hạn như, giả sử cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Langmuir và Hôn Diệu không phải trong cảnh đuổi giết, Hôn Diệu cũng không vươn tay cứu "tiểu liệt ma', thì có lẽ thần tử sẽ trực tiếp giết chết Ma Vương, tất nhiên cũng không có chuyện xưa sau đó.

Lại ví dụ như, nếu xác của đôi cha con bị Langmuir giết trong vực sâu không được Hôn Diệu thấy, Hôn Diệu sẽ không bị xúc động, cũng sẽ không đi lên vách kết giới mà hát tế ca, tất nhiên cũng sẽ không đánh tỉnh thần tử đã đau khổ suy nghĩ bảy ngày liên tục, thì khi đó Langmuir cũng chết.

Bao gồm cả bà lão mang đến sự thật, bà cũng bị đuổi đánh mà vừa khéo chạy trốn tới góc đường mà Langmuir đi qua (chứ không phải luôn sống ở con phố đó, v.v..)
Sau đó mới có sự thật được tiết lộ.
Vậy những sự trùng hợp này có thực sự chỉ là xác suất? Trên đời có thần linh không? Liệu những linh hồn tốt đẹp sau khi chết có đi đến vùng đất ánh sáng không? Nó có dẫn đường cho người tốt không? Điều đó không quan trọng, khi một người dũng cảm và tốt bụng lựa chọn đối mặt với bóng tối, có thể có một ý chí tốt lành nào đó từ nơi sâu xa (số phận) hướng dẫn cho bạn, hoặc có lẽ không có.

Song dù có hay không, con đường phía trước vẫn phải tự bước đi bằng đôi chân của mình.
Đó có lẽ là tất cả những gì, cảm ơn mọi người rất nhiều, bắn tim.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui