Năm Thứ Bảy Thánh Quân Bị Ma Vương Giam Cầm


Langmuir vẫn cảm thấy mệt với lễ mừng của ma tộc.
Những bài hát, điệu nhảy cháy bỏng ấy sẽ làm hao mòn thể lực của con người một cách vô thức.

Khi hưởng thụ thì chỉ đắm chìm trong vui vẻ, sau khi kết thúc mới cảm thấy kiệt sức, xương cốt cả người đều mỏi nhừ nhũn cả ra.
"Rõ ràng em đâu có khiêu vũ." Y nhỏ giọng than một câu.
"Em nhẹ dạ quá làm gì?"
Bàn tay Hôn Diệu chậm rãi vuốt sau lưng của y, vuốt phẳng chiếc áo bào trắng: "Bọn họ gọi em một tiếng, em liền chạy tới chạy lui, em không mệt thì ai mệt?"
Bánh xe ngựa lăn về phía trước, toa xe khẽ nhúc nhích theo tần suất.
Sợi tóc Langmuir tán loạn, sắc mặt có chút tái nhợt, mệt mỏi nằm sấp bên người Ma Vương, gối lên chân Hôn Diệu nhỏ giọng nói chuyện.
Giờ đây khi trở lại bên cạnh Ma Vương, y mới nhận ra mình thích tiếp xúc da kề da với Hôn Diệu cỡ nào -- đây là cảm xúc mà lúc ở chung với những người khác đều không có.
Đột nhiên, bàn tay Ma Vương đang ấn xoa dừng lại.

Lòng bàn tay của hắn đã lần tới đốt sống đuôi của Langmuir, sờ vào chiếc đuôi mới mọc ra một cách tự nhiên.
Hắn cười: "Giờ đuôi dài rồi, em cảm thấy thế nào?"
Langmuir: "Ban đầu không quen lắm, ngay cả quần áo cũng không mặc được, giờ thấy quen rồi thì em còn rất thích nữa."
Hôn Diệu nắm lấy chiếc đuôi xinh đẹp đang lắc lư ấy, nâng ở lòng bàn tay ngắm nghía kỹ càng.
Sau khi trải qua những thăng trầm mất đi rồi giành lại được, mãi đến lúc này hắn mới bắt đầu quan sát kỹ những thay đổi trên cơ thể người yêu.
Sau khi ma hóa những chiếc vảy của Langmuir có khuynh hướng ngả về màu tím, thần bí mà thâm sâu.

Y là do người hóa ma, nhìn kỹ sẽ phát hiện vảy thưa hơn ma tộc bình thường, trên người lộ ra từng vùng da trắng.
Song sừng và đuôi đã trông giống như huyết thống của Ma Vương, duyên dáng lại ẩn chứa đầy sức mạnh.

Hôn Diệu nhịn không được nhéo vào gốc đuôi một cái.
"Shhh."
Langmuir hít một hơi, theo bản năng muốn rút đuôi lại.
"Đừng trốn, để ta thử xem đuôi của em có cứng cáp chưa." Hôn Diệu lại bóp mạnh một cái: "Cảm giác thế nào?"
"Thế này thì sao?" Hôn Diệu lại bóp chóp đuôi.
"Ưm!"
Hôn Diệu vội buông tay: "Đau à?"
Langmuir: "Đúng là hơi đau, gân cũng căng cứng."
"Đúng là hoàn toàn ma hóa." Hôn Diệu dùng đầu ngón tay xoa nơi vừa ấn hai lần, rốt cuộc cũng buông cái đuôi của Langmuir: "Thêm mười ngày nửa tháng nữa, em cũng có thể dùng sừng cảm nhận ma lực trong cơ thể rồi."
Langmuir: "Vậy có thể dùng đuôi đánh nhau không?"
Hôn Diệu: "Ta khuyên em đừng làm ẩu, em không quen cận chiến, nếu bị đuôi của kẻ địch tóm được thì hậu quả cũng không phải thảm bình thường đâu."
Langmuir liền cười: "Em chỉ nói thế thôi."
Hôn Diệu: "Cũng đúng, tính tình ấy của em thì đánh với ai."
Có điều, lời này khiến Hôn Diệu nhớ tới.

Langmuir đã tò mò về đuôi của ma tộc từ lâu.
Một ngày nào đó vài năm trước, hai vị tướng Modo và Asain rỗi hơi đến độ choảng nhau.

Hắn đi ngang qua xem chiến, thuận tiện dẫn theo nô lệ nhân loại yêu dấu của hắn.
Chỉ thấy đuôi của Modo vất về phía Asain, người sau vừa tránh, chiếc đuôi liền va vào tảng đá làm đá cứng bay tứ tung.
Langmuir kinh ngạc vô cùng, nhận thức thuộc về nhân loại lại một lần nữa được làm mới bởi đám ma tộc bạo lực này.
Sân quyết đấu mà hai vị tướng quân luyện tập, thực chất là một bãi cát có hàng rào, rất đơn giản, bên cạnh có vài tảng đá rải rác, mà khán giả —— Ma Vương và nô lệ của hắn đang ngồi ở đó.
Ngày đó tâm trạng của Hôn Diệu rất tốt, vì thế hiếm khi chủ động mở miệng giải thích:
"Modo là liệt ma, đuôi và sừng đều mỏng, không có lợi ích gì lắm.

Còn đuôi của đại ma, quất vào có thể chặt ngang đại thụ trăm năm."
Nói đoạn, hắn chợt phát hiện ánh mắt Langmuir đã nghía qua mình rồi.
"Vậy, đuôi của ngài..."
Hôn Diệu cảm thấy thú vị bèn đứng lên khỏi tảng đá quan sát trận chiến, chiếc đuôi lắc lư rồi giơ lên: "Em ngồi lên đi."
Langmuir: "!"
Có thể, có thể ngồi sao?
Dù thế nào đi nữa, y vẫn là một thanh niên trưởng thành.
Langmuir nhìn Ma Vương bằng ánh mắt do dự rồi gật đầu.
Langmuir có hơi chờn chợn nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Ngồi...!ngồi không vững.

Em sẽ ngã xuống."
Hôn Diệu: "Ngồi phía sau, vịn lên vai ta."
Chiếc đuôi khỏe mạnh cong tròn lại, chừa chỗ cho một người ngồi lên.

Langmuir do dự một lúc vẫn thua tính tò mò bẩm sinh ——
Một tay y nắm lấy chiếc đuôi cuộn tròn lại, tay kia vịn bả vai Ma Vương để mượn lực, ngồi lên đuôi của Hôn Diệu.
"Có nặng không?" Đôi mắt Langmuir sáng lên, ngập ngừng nhấc chân khỏi mặt đất.
...! Làm cho nhân loại vui vẻ thực ra rất đơn giản, chỉ cần dùng mấy mánh khóe trẻ con như chơi với con nít là có thể khiến Langmuir vui cả ngày.
"Nhẹ lắm, em ngồi vững đi." Hôn Diệu cười thầm, trực tiếp dùng đuôi đỡ y lên.

Thoạt nhìn tư thế của hắn thoải mái, bước chân cũng không khác thường ngày.
Langmuir lại giật mình, theo bản năng ôm lấy cổ Hôn Diệu.
Đồng thời trong lòng cũng thấy bất lực: Dường như Ma Vương luôn thích, hay nói trắng ra là khoe khoang sức mạnh của mình trước mặt y, cũng đâu phải tìm bạn đời mà sao lại cố chấp đến vậy...!Cứ như một đứa trẻ.
Đột nhiên, y nghe thấy trên sân quyết đấu trở nên rất yên tĩnh.
Modo và Asain không đánh nhau nữa.

Thủ vệ ma tộc xung quanh cũng trố mắt.

Langmuir nhìn lại thậm chí còn trông thấy vẻ mặt như muốn rớt cằm của bọn họ.
"Ngô Vương."
"Hử?"
"Làm vậy có phải không tốt lắm không?" Langmuir cố nén cảm giác da đầu tê dại, nhỏ giọng hỏi: "Bọn họ đều đang nhìn chúng ta.

Có phải..."
Thực ra điều y muốn hỏi là: Có phải, chiếc đuôi của ma tộc thực ra rất quan trọng, không thể ngồi dưới mông kiểu kiểu vậy??
Hơn nữa, khi ma tộc tuyên thệ cũng lấy máu ở đuôi bôi lên trán, hôn vào đuôi của nhau để thể hiện sự thần phục...
Hôn Diệu lại không quan tâm: "Mắt mọc trên người bọn họ, em quản bọn họ làm gì."
"..."
"Độ cao này không tệ, em nói chuyện với ta, ta cũng không cần phải cúi đầu."
Ngày hôm đó, Langmuir trở về cung điện trên chiếc đuôi của Ma Vương.
Dọc theo đường đi không biết có bao nhiêu ma tộc bị chói mù mắt, lộ ra vẻ mặt không đành lòng nhìn thẳng.
Sau này, Langmuir mới biết, đuôi là bộ phận mạnh nhất trên người ma tộc, đồng thời cũng là bộ phận có thần kinh nhạy cảm nhất.

Ma tộc càng mạnh, càng không thể chịu đựng được việc đuôi của mình bị chạm vào.
Y nhớ tới trước đây mình hay tiện tay nắm lấy đuôi của Hôn Diệu, nhất thời ngượng chín mặt: Từ quan niệm của ma tộc, việc này cũng giống như việc Ma Vương đại nhân tôn quý vô cùng bị nô lệ sờ đầu.
Song cũng không thể hoàn toàn trách y, ai bảo Hôn Diệu chưa bao giờ ngăn cản chứ?
Mà đến năm thứ mười lăm, khi Langmuir cũng mọc đuôi, cả hai đã có thể vờn đuôi của nhau.
Lần này đổi thành Hôn Diệu yêu thích đuôi của Langmuir đến độ không nỡ rời tay, vuốt chiếc đuôi ấy suốt chặng đường trên xe ngựa trở về cung điện.
Khi xuống xe, Hôn Diệu lại vươn tay muốn ôm Langmuir, y lo vết thương trên người Ma Vương nên không dám cho hắn ôm, mà tránh né: "Hiện tại em đã mọc đuôi và sừng rồi, giờ chắc đã nặng hơn."
Hôn Diệu vừa bực mình vừa buồn cười: "Ta còn có thể khiến em ngã à?"
Langmuir: "Lần sau, lần sau chắc chắn cho ngài ôm."
Cuối cùng họ cũng quay trở lại cung điện.
Trước khi Hôn Diệu rời đi từng giao chìa khóa kho riêng của mình cho Lưu Sa, bảo nữ thị quan thừa dịp cả hai ra ngoài, sắp xếp cung điện giống như trước.
Lúc trở về, quả nhiên tất cả vẫn như lúc ban đầu.

Dù là tấm thảm lông cáo hay hàng tá đồ trang trí bằng xương nhỏ, tất cả đều lặng lẽ ở lại vị trí ban đầu dưới ánh sáng của ngọn đèn đồng.
Langmuir bước đến bên cửa sổ.
Trong bầu trời đêm đã không còn vách trăng, mà thay vào đó là ánh trăng thực sự.
Dù hôm nay chỉ uốn cong một nửa, thậm chí thỉnh thoảng bị mây xám như bông che khuất, cũng sáng ngời hơn vách trăng.
"...!Ánh trăng đẹp quá."
Ma Vương đứng ở phía sau Thánh Quân, quàng tay qua vai y: "Langmuir, em đã mang mặt trời và mặt trăng đến cho chúng ta."
Langmuir ngẩng đầu một lúc rồi vươn tay chạm vào chiếc ghế dài dưới cửa sổ: "Nhưng em có thể tận mắt trông thấy chúng là vì ngài, Hôn Diệu."
"Cảm ơn ngài đã cho em được sống.

Còn sống rất tốt...!rất hạnh phúc."
...
Vu y Tako cũng đang đợi trong cung điện, ông tới đây để kiểm tra sức khỏe của hai vị chủ nhân cung điện.
"Xem cho em ấy trước."
Hôn Diệu nắm lấy sừng của Langmuir, đẩy y về phía trước: "Lần này nếu ông còn dám giấu diếm...!thì đừng trách ta chặt phắt cái sừng của ông rồi làm đá lửa đốt."
Tako mếu máo: Tư tế nơm nớp lo sợ ngày xưa lại phải quay trở lại rồi sao.
Kết quả cuối cùng là cả hai đều bị Tako căn dặn "phải tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng".
Hôn Diệu nhởn nhơ —— cả đời này hắn chưa từng làm theo lời dặn dò của tư tế.
Mà Langmuir thì điềm đạm cười: "Tako đại nhân yên tâm, ta sẽ trông nom Ngô Vương."
Hiện tại mọi chuyện đều ổn định, quả thực có thể nghỉ ngơi thật tốt, để cho cơ thể được thư giãn.
Tako để lại một chồng đơn thuốc rồi rời đi, Langmuir lấy từng tờ cầm đến dưới ánh đèn nhìn xem, sau đó tự tay nhét vào tủ nhỏ.
Hôn Diệu bế y lên giường: "Muộn lắm rồi, chúng ta ngủ trước đi...!ừm, hình như cũng không nặng hơn bao nhiêu."
Langmuir cảm thấy cơ thể mình chìm trong chiếc giường lớn mềm mại.
Vốn dĩ, giường của ma tộc phải cứng hơn và mỏng hơn, nhưng vì nhân loại vốn yếu đuối, sợ lạnh nên Hôn Diệu mới bắt đầu để tâm.

Hắn triệu tập thợ thủ công giỏi nhất, thêm một lớp da thú, lông thú và lông chim, khiến chiếc giường trở nên mềm mại và ấm áp hơn.
Bây giờ, Langmuir thầm so sánh nó với chiếc giường của mình trong cung điện hoàng gia, ngạc nhiên thay mức độ thoải mái của nó lại chẳng khác là bao.
"Em đang nghĩ gì vậy?" Hôn Diệu đắp chăn cho y, lặng lẽ duỗi đuôi tới, quấn lấy đuôi của y.
Langmuir không khỏi thất bại thở dài: "Rõ ràng Ngô Vương đối xử với em tốt đến vậy, em lại không phát hiện ngài yêu em."
Hôn Diệu cười lớn, vò loạn tóc của y: "Ngoan, bây giờ biết cũng chưa muộn."
"Chưa muộn?"
"Tất nhiên chưa muộn." Hôn Diệu nghiêng người hôn nhẹ lên chiếc sừng của y: "Em vẫn có thể yêu ta thật lâu...!thật lâu."
Vì vậy, những năm sau đó có thể cẩn thận cảm nhận và từ từ đáp lại.
Langmuir ngẩng cổ lên đón nhận nụ hôn này, y vuốt ve vai của Ma Vương, cảm nhận được lớp băng mới quấn ở đó.
Trong đêm tối ánh mắt của y còn nóng bỏng hơn cả ngọn đèn đồng: "Vậy còn em? Hôn Diệu, chẳng lẽ ngài cảm thấy em yêu ngài sao?"
Y vừa mới dứt lời liền cảm thấy đuôi của mình căng cứng.
Hôn Diệu quấn lấy chiếc đuôi của y.
Lực ấy kích thích Langmuir tê dại từ xương cụt trở lên, hệt như bị điện giật.

Y theo bản năng hừ một tiếng, cảm thấy cả người như nhũn ra nhưng lại nóng lên lạ thường.
Sâu trong màn, dưới lớp chăn, hai chiếc đuôi quấn chặt vào nhau.

Chóp đuôi xoắn vào chóp đuôi, vảy cọ xát vào nhau.
"Nóng." Đuôi mắt Langmuir đỏ ửng, ngón tay co giật một chút, nắm chặt chăn đệm: "Ưm...!shh."
Bàn tay Hôn Diệu nâng gáy y, giọng đã khàn khàn: "Mạnh thêm chút nữa."
"Shh...!sao ngài, ưm...!không trả lời câu hỏi của em..." Langmuir run rẩy, cảm giác đuôi của mình sắp bị Hôn Diệu xoắn đứt.
Trong thoáng chốc, y nghe thấy Ma Vương nói ở bên tai mình ——
"Yêu hay không yêu ta? Câu hỏi xảo quyệt này..."
"Tất nhiên em phải tự đến chứng minh cho ta xem, Thánh Quân bệ hạ à.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui