Kể từ khi Thánh Quân trở lại vực sâu đã nửa tháng.
Chạng vạng tối, hoàng hôn nhuộm áng mây lên chân trời.
Langmuir đứng trước cổng cung điện, hít một hơi thật sâu.
Đầu tiên y thò đầu vào, gọi to: "Ngô Vương, em về rồi."
Bên trong không có tiếng trả lời, ngay cả tiếng nói của tôi tớ cũng không có, chắc là bị đuổi đi cả rồi.
Langmuir mở cửa rồi bước vào trong ba bốn bước liền nghe thấy tiếng leng keng của xiềng xích!
Hôn Diệu đứng lên từ trong bóng tối, đôi mắt âm trầm như mãnh thú săn mồi nhăm nhe ăn thịt người, móng vuốt nhắm về phía Langmuir ——
"Ah."
Langmuir lùi lại một bước, lưng đập vào tường.
Cùng lúc đó lại là một tiếng leng keng vang lên, Ma Vương bị ép dừng lại!
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, chỉ thấy ở cổ tay phải của Hôn Diệu có một chiếc còng sắt, tuy đã được bọc cẩn thận bằng ba lớp bông dày từ trong ra ngoài nhưng đó vẫn là một chiếc còng tay!
Lúc này, oán khí của Hôn Diệu sắp biến thành thực thể, hắn nghiến răng ken két:
"Langmuir đại nhân, cuối cùng em cũng bằng lòng trở về rồi? Thạch điện có thoải mái không, ngai xương thú ngồi quen không? Ta đã sớm biết em muốn tạo phản mà, ta thấy em..."
Langmuir bình tĩnh ôm cổ Hôn Diệu, kiễng chân lên chặn lại giọng nói của Ma Vương bằng một nụ hôn.
Hôn Diệu thực sự mất tập trung vài giây, nhưng nhanh chóng đẩy ra Thánh Quân, càng thêm nổi giận: "Langmuir!!"
Langmuir thở dài: "Ngô Vương, không ai muốn giam giữ ngài, mà do ngài không chịu dưỡng thương đàng hoàng, còn đi ra ngoài gây chiến với người khác, em sắp chết vì lo lắng mất rồi, thành ra đâu còn cách nào khác?"
Hôn Diệu lắc sợi xích trên cổ tay: "Vậy ra cách của em chính là thế này, hả? Nhốt ta lại!?"
Thật ra thì Langmuir cũng không muốn làm vậy, nhưng Hôn Diệu đã quen lộng quyền, người ta khuyên tử tế dễ nghe cũng không có tác dụng gì.
Còn việc sắp xếp thủ vệ thì càng không có khả năng, hoàng cung rộng lớn như vậy, ai dám ngăn cản Ma Vương?
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như không có cách nào đơn giản và hiệu quả hơn là nhốt lại.
Điều này làm cho Ma Vương rất tức giận.
Dù độ dài xiềng xích thực ra đã được đo lường cẩn thận, chỉ cần hắn chịu ở trong cung điện, hành động không bao giờ bị hạn chế —— nhưng làm sao Hôn Diệu chịu nổi?
Lúc này, xuân sang hoa nở, hồ băng dưới dãy núi Sương Giác đã tan băng, các loài dã thú ngủ đông cũng bắt đầu náo loạn, mà đây cũng là thời gian thích hợp nhất để cưỡi ngựa săn thú!
Langmuir vội dỗ ngọt: "Vâng vâng vâng, Ngô Vương tủi thân lắm, em biết mà...!ráng thêm một tháng nữa thôi, có được không?"
"Lỡ bị thương gì nữa thì sao, ngài cũng biết cảm giác bị bệnh tái phát là gì mà."
Y vừa nói vừa dọc theo gáy Hôn Diệu sờ lên trên, nhẹ nhàng xoa ấn đôi sừng gãy ấy.
Lúc sừng trái của Ma Vương còn chưa đứt thì khi chạm vào đã từng rất ấm áp, nhưng giờ đây cả hai bên đã trở nên lạnh lẽo.
"Vậy tại sao em lại ra ngoài?" Hôn Diệu giận dỗi kéo tay Langmuir xuống: "Còn thay ta quản lý thạch điện, em định chuẩn bị làm Ma Vương có phải hay không?"
Langmuir bất đắc dĩ: "Ngài có thể nói đạo lý hay không? Em đi ra ngoài cũng không đánh nhau với ma tộc nào..."
Hôn Diệu không thèm nghe.
Hắn dữ dằn cắn vào một bên cổ của Langmuir, chỉ cảm thấy tình trạng hiện tại của mình thảm bỏ mẹ.
Nghĩ mà xem, một Ma Vương mà ma lực trong huyết mạch đã ngừng lưu thông, quyền tự do cũng bị tước đoạt, quyền lực của một vị vua cũng bị cướp mất, thuộc hạ còn chẳng tỏ vẻ dị nghị, thậm chí còn không dám tới thăm hắn một lần...
Đây không phải quá trình giam lỏng đoạt quyền hay sao!?
Còn không bằng đi trông coi vách kết giới!
Điều đáng sợ nhất là gì?
Hôn Diệu oán giận thầm nghĩ: Rõ ràng đã đến nước này, thế mà hắn chỉ hung tợn mắng mấy câu, lại tủi thân phàn nàn mấy câu, rồi chờ nhân loại dỗ ngọt, sờ sờ một cái là có thể cho qua!
Thậm chí, hắn đã tức đến anh ách còn bị nhốt trong cung điện, vẫn không kìm lòng được làm mọi việc để chăm sóc cho Langmuir.
Sau khi tôi tớ bị đuổi đi, hắn liền tự tay đốt đá lửa cho căn phòng trở nên ấm áp, trải giường êm ái, đun thuốc bồi bổ cơ thể rồi chán ngấy nằm bên cửa sổ chờ Langmuir trở về...
Cái này! Tính! Là! Cái! Gì!
Langmuir còn dịu dàng khuyên nhủ: "Thôi mà thôi mà, ngài nhả ra đi, cắn nữa em đau."
"..."
Ma Vương chán nản cụp đuôi xuống, không tình không nguyện nhả răng ra.
Thôi, dù sao hắn cũng biết mình toi đời từ lâu rồi.
Chống đối vô ích, đầu hàng đi.
"Cảm ơn Ngô Vương."
Langmuir mỉm cười với hắn, hàng mi cong cong, đôi mắt long lanh mà động lòng người.
Dáng vẻ này qua mắt Hôn Diệu, vừa đáng ghét...!vừa đáng yêu.
...
Đêm nay, Hôn Diệu và Langmuir vai kề vai ngồi dưới cửa sổ, ngắm vầng trăng tròn, mỗi người đều tự uống thuốc của mình.
Ma Vương dùng ngón trỏ chọc vào mép bát thuốc, hừ nói: "Đúng là phong thủy luân chuyển.
Năm đó ta nhốt em ở trong cung điện, hiện tại lại đến lượt ta bị em nhốt."
Langmuir đành chịu: "Em đã nói với ngài không giống nhau mà..."
Hôn Diệu: "Nhưng ta thấy giống."
"Vâng, em biết." Langmuir lại bắt đầu dỗ ngọt: "Năm đó Ngô Vương nhốt em lại là vì bảo vệ em."
"Nếu không phải ngài giữ em trong cung điện thì không biết em đã bị ma tộc nào bắt đi làm đồ chơi rồi."
Ngay cả sau khi tắm xong, nằm trên giường, Hôn Diệu vẫn cố tình quay lưng lại với Langmuir, nhưng hắn sẽ bâng quơ quét lòng bàn chân của người yêu, kiểm tra nhiệt độ cơ thể của đối phương.
Nếu cảm thấy lạnh thì nhất định phải xuống giường, bỏ thêm hai viên đá lửa vào bếp mới được.
Thật ra thì cũng không tức giận đến vậy.
Hôn Diệu thầm nghĩ.
Thay vì bị "Langmuir nhốt lại", lý do khiến hắn uất ức dường như là do "Langmuir nhốt hắn trong cung điện rồi đi ra ngoài một mình".
Chỉ là sau khi trải qua những chuyện đó, càng ngày càng không thể chịu đựng được thời gian không thấy Langmuir trong tầm mắt.
"Ngô Vương."
Đột nhiên, Langmuir quấn chăn bông nhích đến gần hắn, nhỏ giọng hỏi: "Hôn Diệu, đừng giận mà.
Hứa với em tĩnh dưỡng cho tốt thì em không nhốt ngài nữa, được không?"
Hôn Diệu: "Hừ."
Langmuir lại nói: "Nếu không thì hai ngày nữa chúng ta ra ngoài chơi nhé?"
Đi ra ngoài!
Khuôn mặt Hôn Diệu thoáng chốc tươi tắn lên, nhưng hắn lập tức nhéo lòng bàn tay mình một cái.
Không được, không được tỏ ra dao động, đây không phải đánh một gậy rồi cho quả ngọt sao!
"Không có thèm." Hôn Diệu giận dỗi nói.
"Nhưng hôm nay em nghe thấy Thiếu Vương nói, băng tuyết dưới chân núi đã tan.
Đây chính là mùa xuân đầu tiên của vực sâu, ngài thực sự không muốn đi xem sao?"
"..."
"Tướng quân Modo và Asain chuẩn bị dẫn một đội kỵ binh hạng nhẹ đi ra ngoài săn xuân, chúng ta có thể đi ké hộ vệ của bọn họ.
Lên núi hóng gió, cưỡi ngựa dạo một vòng, thoải mái lắm luôn."
"..."
"Không đi à? Thật sự không đi à? Thời tiết gần đây ấm áp, nếu lần này không đi, thì đến mùa mưa em không cho ngài đi đâu, đến lúc đó ngài không hối hận ư?"
"..."
Hôn Diệu chậm rãi quay đầu lại, nghiến răng nói: "Langmuir, đôi khi, ta thực sự cảm thấy..."
"Em mới càng giống cái gọi là ác ma!"
=========
Ba ngày sau, Hôn Diệu vừa chửi đổng, vừa tự tay mặc giáp nhẹ cho Langmuir rồi buộc lại đại bào.
...!Cả hai vẫn đi ra ngoài.
Khi Hôn Diệu dắt Langmuir lên ngựa chiến, y cũng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Quả thực y không dám nhốt Ma Vương mãi, Langmuir thầm biết rõ, từ nhỏ mình đã quen với cuộc sống yên tĩnh trong thần điện, một mình ngồi trong phòng tĩnh tâm là thói quen hàng ngày của y.
Năm đó bị Hôn Diệu nhốt lại trong cung điện, nguồn gốc nỗi đau của y luôn là vực sâu chứ không phải việc bị hạn chế hành động.
Song Hôn Diệu thì khác, vị này là một ma tộc trời sinh không chịu ngồi yên được.
Langmuir thực sự muốn dùng một số biện pháp cưỡng chế để Hôn Diệu tĩnh dưỡng cho tốt, nhưng y cũng sợ mình làm vậy sẽ khiến Ma Vương rơi vào trạng thái trầm cảm...
Ma Vương và Thánh Quân cùng cưỡi một con ngựa đến vùng hoang dã.
Từ xa nhìn lại, các chiến sĩ của hoàng cung đã tụ tập ở nơi đó, chúng ma tộc đã thay đồ nhẹ, nhiều tên còn để hở phần thân trên, chỉ che thân bằng vảy.
Mặt mày của bọn họ hồng hào, lưng đeo cung tiễn và ống tên, tay cầm giáo và đoản đao, la hét ầm ĩ khiến bầu không khí hừng hực khí thế.
"Ngô Vương!", "Langmuir đại nhân!"
Mấy tên đó tinh mắt thấy họ liền hòa âm gọi vang.
Langmuir quay đầu nhìn Hôn Diệu, khẽ cười: "Năm nay xuân săn, mọi người vẫn nhiệt tình như vậy."
Ở vực sâu, mỗi khi đến mùa đông giá rét rời đi, một lượng lớn ma tộc đều sẽ vào núi.
Liệt ma và một ít phàm ma nhỏ yếu băng qua núi để săn giết dã thú, cố gắng kiếm lấy thịt quý để ăn, đồng thời cũng thu thập nấm và trái cây trong núi.
Mà đối với phàm ma và đại ma mạnh mẽ hơn —— bọn họ thường là chiến sĩ trong bộ lạc, thậm chí tướng quân, mà săn xuân là lúc để bọn họ khoe khoang sức mạnh của mình.
Modo tết mái tóc đỏ của mình thành ba bím dày, vung cây roi dài, cười cợt: "Oắt con, hôm nay cho các ngươi xem Modo đại nhân ghê gớm thế nào!"
Asain: "...!Hôm nay ngươi không để mất dấu Ngô Vương thì coi như ngươi ghê gớm."
Thiên Phách đang cưỡi một ngựa chiến ở phía trước, nàng kéo dây cương, hưng phấn hét lên: "Ngô Vương tới rồi, chúng ta vào núi thôi!"
Tiếng giục ngựa vang lên.
Vạn vật hướng về mặt trời, mọi thứ đều bừng bừng sức sống một cách tự nhiên.
Trên đỉnh đầu là bầu trời xanh vô ngần, chỉ có vài đám mây nhạt màu, tầm nhìn khoáng đãng là thời tiết hoàn hảo nhất để đi săn.
Mấy ngựa chiến của hoàng cung chạy băng băng ngược gió xuân, ma tộc lựa chọn đường nhỏ hẻo lánh, không nỡ để ngọn lửa từ bốn vó của ma thú bốc ra đốt mất mầm cỏ mới mọc.
Modo hắng giọng gào: "Ngô Vương! Người đứng đầu năm nay có được ban thưởng gì không?"
"Giỏi, lúc này mới nhớ tới tìm vương của các ngươi?"
Hôn Diệu cười mắng một tiếng, cũng hét to đáp lại trong gió ngược: "Ma Vương bị Thánh Quân giam lỏng, tìm Langmuir đại nhân của các ngươi xin phần thưởng đi!"
Chúng ma tộc liền vồn vã gọi: "Langmuir đại nhân!"
Langmuir cười đến không ngậm miệng lại được, hai tay khép lại bên môi, cũng đáp lại: "Nhưng ta nghèo đến nỗi chỉ còn lại Ngô Vương! Nên ta không thể tặng ngài ấy cho các ngươi được đâu ——"
Nhất thời lại là một trận cười rôm rả.
Các chiến sĩ dưới trướng Ma Vương chưa từng thoải mái đùa giỡn như vậy.
Hôm nay khó có ai nhớ tới lễ nghĩa tôn ti, chỉ vui đùa thỏa thích.
Cứ như vậy, ngựa chiến lại chạy vùn vụt khoảng mười lăm phút nữa, Hôn Diệu thì thầm vào tai Langmuir: "Lát nữa, chúng ta không đi cùng bọn họ nữa."
Langmuir kinh ngạc quay đầu lại: "Ý ngài là sao?"
Tên này, vừa nãy rõ ràng còn giả vờ muốn quan sát thuộc hạ và chiến sĩ thể hiện kỹ năng của mình, giờ lại tính lật lọng?
Hôn Diệu híp mắt, sâu xa nói: "Chắc chắn em không cho ta đi săn ma thú, muốn ta nhìn bọn họ vui đùa khiến ta thèm chết đúng không?"
Langmuir nhỏ giọng hỏi: "Vậy thì, chúng ta đi đâu đây?"
Hôn Diệu: "Dẫn em đến một nơi hay ho, hơi xa một chút nhưng em yên tâm, em chắc chắn thích."
Lần này Langmuir tò mò, Hôn Diệu còn có "địa phương hay ho" nào mà y không biết?
"Vậy." Langmuir do dự nói: "Em đi nói một tiếng với mấy vị đại nhân rồi gọi thêm hộ vệ?"
"Không được." Hôn Diệu nói với vẻ mặt thần bí: "Đừng gọi thêm hộ vệ, chán lắm.
Chỉ có hai chúng ta mới có thể đến nơi đó.".