Lý Sở Nguyệt có xuất thân danh gia vọng tộc Lũng Tây, là quý nữ được danh môn trăm năm nuông chiều.
Được đương kim thái hậu chỉ định làm thái tử phi tương lai, vinh hoa phú quý vô số.
Chỉ tiếc, một biến cố xảy ra, ngôi vị Thái tử rơi xuống trên đầu Dự vương hung ác nham hiểm ngày xưa.
Tệ hơn nữa, Lý gia trước đây đứng ở phe đối lập với Dự vương.
Vị trí Thái tử phi này, sợ là đừng hòng nghĩ tới nữa.
Phu nhân nhị phòng Lý gia cả ngày lo lắng: "Nguyệt Nguyệt, hôm nay Dự Vương đắc thế, chỉ sợ Lý phủ chúng ta sẽ bị trả thù.
"
"Con sinh ra dung mạo tuyệt diễm như vậy, nếu sau này phủ hầu gặp nạn, e là không giữ được trong sạch, đến lúc đó chi bằng thắt cổ, giữ lại thể diện.
"
Nhị bá mẫu từ trước đến nay vốn lòng dạ xấu xa, không biết bà ta đang có ý đồ quỷ quái gì.
Lý Sở Nguyệt trăm lần không đồng ý, nàng lắc đầu, sờ sờ cổ hơi lạnh đi của mình: "Tại sao phải thắt cổ? Ma treo cổ xấu xí lắm! Không phải chỉ là vị trí thái tử phi sao? Ta đi đoạt lại!"
Cách năm năm sau, Lương Anh lần nữa về lại tòa Đại Ngụy hoàng cung vừa quen thuộc vừa xa lạ này.
Tới gần cuối năm, toàn bộ kinh thành đều náo nhiệt vui vẻ, chỉ có hoàng cung vẫn trang nghiêm như cũ.
Cho dù là trên cột hai bên đường cũng treo đèn lồng, nhưng ngay cả sắc đỏ tươi thắm giữa trời tuyết bay lại có vẻ tịch mịch vô cùng.
Cả tòa hoàng cung tường đỏ ngói xanh, giống như! Lương Anh thoáng dừng chân quan sát, suy tư một lát, mới nghĩ ra được cách ví von chính xác, tựa như một chiếc quan tài khổng lồ.
Chỉ là ngày trước ở đây, tại sao mình chưa từng có ý nghĩ này.
Lương Anh rất nhanh đã thu hồi tầm mắt, nhưng vẫn đi rất chậm, mùa đông ở kinh thành lạnh vô cùng, bệnh cũ ở chân nàng đã tái phát mấy ngày, không chỉ đi không nhanh, cẩn thận nhìn còn có thể thấy nàng hơi khập khiễng.
Cung nữ dẫn đường phía trước là người bên cạnh hoàng hậu, rõ ràng được huấn luyện nghiêm chỉnh kỹ càng, cho dù này một đoạn đường ngắn ngủi này Lương Anh đã đi hồi lâu nhưng cũng không thấy các nàng thúc giục, ngược lại còn kiên nhẫn phối hợp với tốc độ của nàng.
Đôi lúc có cung nữ trẻ tuổi đi ngang qua, Lương Anh nghe được các nàng nghị luận bàn tán.
"Đó là ai vậy? Nhìn lạ mặt quá.
"
"Không biết, người dẫn đường là Ánh Tuyết cô cô, là khách của Hoàng hậu nương nương sao?"
Động tác của Lương Anh lại chậm vài phần, thì ra năm năm thời gian, đủ để xóa nhòa dấu vết của nàng ở trong cung này.
Cứ như thế đi xuyên qua cung môn này đến cung môn khác, bước chân của mọi người cuối cùng dừng lại dưới một toà cung điện, cung nữ hơi lớn tuổi phía trước quay đầu lại mỉm cười với nàng: "Phu nhân xin chờ một chút, nô tỳ đi thông báo một tiếng Hoàng hậu nương nương.
"
Lương Anh không thể nói chuyện, chỉ khẽ gật đầu.