Trong khoảng thời gian chờ đợi, tầm mắt của nàng hướng lên trên, đang nhìn thấy bảng hiệu "Phượng Nghi cung" trước cửa cung điện.
Lương Anh sau khi nhìn lướt qua thì lập tức dời ánh mắt, mặc dù như thế nhưng những ký ức xưa cũ vẫn là không thể tránh khỏi mà bắt lấy khe hở chui vào.
"Sau này, ta sẽ để nàng trở thành chủ nhân ở đây."
"Người đứng bên cạnh ta, cũng chỉ có thể là nàng."
Lúc đó khi nàng còn làyêu phi được sủng ái khắp hậu cung, nam nhân ấy đã từng nói như vậy.
Nhưng kỳ lạ thay, những ký ức nàng từng mong không bao giờ nhớ lại, giờ nghĩ đến, tâm tư cũng chỉ lướt qua, không gợn sóng trong lòng.
Lương Anh nhẹ nhàng thở ra.
Cung nữ sau khi đi vào không bao lâu lại một lần nữa đi ra, cung kính chào đón nàng.
Lương Anh vừa vào trong điện, hơi ấm lẫn mùi hương không rõ là gì ập đến, nhanh chóng bao trùm nàng.
Khi tầm mắt nàng chạm vào gấu váy lộng lẫy, đã không nhìn lên nữa, vì cổ họng bị tổn thương, nàng không tiện mở miệng, hành lễ không thể nói, nhưng động tác vẫn không tránh được.
Đang muốn quỳ xuống, một giọng nói trong trẻo ngăn lại: "Giữa chúng ta, không cần những lễ nghi này.
Người đâu, ban ghế."
Giọng nói kia vẫn uyển chuyển dễ nghe như trong trí nhớ, nhưng có thêm chút uy nghiêm không thể xen vào.
Lương Anh hơi dừng lại do dự, cung nữ đã chỉ dẫn nàng đi đến chỗ ngồi.
Nàng cũng thuận theo, cảm nhận được tầm mắt người phía trên đang đặt trên người mình, cho dù cảm giác chua xót trên đùi đã rất rõ ràng nhưng nàng cũng cố nén lại để giữ dáng đi như bình thường đi qua bên kia.
"Thực ra lần này gọi ngươi tới cũng không có việc gì đặc biệt." Thấy nàng đã ngồi vào chỗ của mình, hoàng hậu mới mở miệng: "Chỉ là nghĩ đếnngươi và ta đã nhiều năm không gặp.
Nghe nói ngươi tới kinh thành, ta muốn cùng ngươi ôn lại chuyện cũ."
Lương Anh không biết các nàng có chuyện cũ gì để ôn lại.
Hai người trước kia cũng không phải là quan hệ quen biết gì, huống chi lại có bao nhiêu ân oán vô cớ ở giữa như vậy.
Cũng may Lương Anh không tiện nói chuyện, cũng chỉ có thể lắc đầu, gật đầu tỏ vẻ đáp lại, cũng được nhẹ nhõm.
Toàn bộ quá trình giữa hai người đều là hoàng hậu đang nói, thật đúng là bị nàng ta kéo đông kéo tây nói không ít lời.
Hương thơm trong phòng, trà nóng bên cạnh, cùng với giọng nói của người phụ nữ, tất cả đều khiến người ta mê muội, cho đến khi Lương Anh nghe thấy nàng ta đột nhiên gọi: "Lương Anh."
Lương Anh giật mình, vô thức ngẩng đầu lên nhìn, cuối cùng cũng gặp hoàng hậu lần đầu tiên.
Dung mạo của nàng ta so với năm năm trước không khác biệt gì, vẫn là khuôn mặt xinh đẹp và đoan trang, mang một vẻ lạnh lùng, chỉ là trong mắt nàng ta, cảm xúc phức tạp khiến người ta khó phân biệt.
"Lúc trước ngươi thành thân, ta cũng không thể tự mình gửi lời chúc mừng." Nàng ta nói: "Ngươi và vị phu quân đó của ngươi, vẫn tốt chứ?"