Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Lưu Diệp rất chăm chỉ chuẩn bị cuộc thi, ban đầu còn là vì cuộc thi mới học, sau đó lại thật sự học đến nghiện rồi.

Dần dần đối với các loại phương pháp nấu nướng đều bắt đầu thành thạo, có điều cô vẫn cảm thấy món ăn ngon nhất là phải giữ lại hương vị nguyên thủy, dùng nguyên liệu đơn giản nhất nấu lên những món đó.

Cũng bởi vì gần tới cuộc thi nên cô càng chăm chỉ học tập, hơn nữa cô ở cùng Điền Thất đã lâu, mỗi lần thấy đứa bé kia, đều luôn cảm thấy dường như đứa trẻ đó rất cô độc, trong lòng cũng muốn ở cùng bé đáng thương này nhiều hơn, cho nên chờ lúc trở về thì trời đã tối rồi.

Kết quả đi đêm nhiều, không để ý thì đã gặp phải cướp đường rồi.

Lúc bị người túm tóc, cô thiếu chút nữa là bị hù chết.

Nhất là khi mấy người vẻ ngoài thô bỉ đang nhìn cô từ trên xuống dưới.

Cô bị dọa sợ ba hồn bay mất hai, theo bản năng ôm lấy bộ ngực.

Kết quả đối phương chỉ mạnh mẽ kéo cô tới một chỗ khuất, dùng dao nhỏ đâm vào bụng của cô, uy hiếp: "Nhanh, móc hết tiền ra đây."

Trong nháy mắt Lưu Diệp có một loại cảm giác lệ nóng doanh tròng, cô còn tưởng mấy tên này định cướp sắc chứ, bây giờ cô mới phản ứng được, tất cả mọi người đều trong thế giới đàn ông, có tên cướp nào lại rảnh rỗi không có việc gì làm đến mức đi cướp sắc chứ.

Nhưng mà sau khi cô móc ví ra, đối phương vừa nhìn thấy số tiền trong đó thì bị chọc tức, ở đó hầm hừ mắng cô: "Chỉ có ngần ấy tiền, con mẹ nó, mày còn nghèo hơn cả tao, vậy mà còn dám lắc lư trên đường..."

Lưu Diệp thật sự không biết nói gì cho tốt... Cô là nghèo tự nhiên không thể chữa được đâu...

Chờ lúc trở về cô liền than thở, vốn đã nghèo, bây giờ ví tiền còn bị cướp mất, tiền cũng không mất bao nhiêu, nhưng vấn đề là ví tiền còn đáng giá hơn cả số tiền trong đấy nữa... Hơn nữa tìm được cái ví nữ tính như vậy cũng đâu có dễ...

Thật là đã rách lại còn nát, vốn đã nghèo bây giờ lại càng nghèo rớt hơn rồi.

Ngược lại bọn Vũ Mị vừa nhìn dáng vẻ chán chường này của cô, nhất định muốn kéo cô đi giải sầu, gần đây cô một lòng một dạ học tập, quả thật một chút thời gian nhàn rỗi cũng không có.

Lưu Diệp cũng vô cùng buồn bực, liền đi theo.

Cô còn tưởng rằng bọn họ muốn dẫn mình đi dạo phố chứ, kết quả đến lúc đó cô mới phát hiện ra mình bị lừa, căn bản những người này không phải đi trung tâm thương mại gì đó, mà là đến sân quyền anh*.

*Quyền anh: còn gọi là đấm bốc, boxing là môn võ và thể thao đối kháng giữa hai người xuất phát từ phương Tây, sử dụng cú đấm kết hợp với di chuyển chân, đầu và thân mình.

Trước kia cô cũng nghe bọn Vũ Mị nói qua, nói sân quyền anh dưới lòng đất này đủ loại máu tanh kinh khủng, mỗi tuần đều có quyền thủ bị đánh đến chết, hơn nữa khoản cược bên trong cao kinh người, mỗi lần bọn họ đi đều phải chặn một phen.

d..iễ.n.đ.à.nl..ê.q.u.ý.đ.ôn~Bồ~Công~Anh

Lưu Diệp phát hiện bất kể đám Vũ Mị biểu hiện giống như phụ nữ cỡ nào, nhưng phần tử khát máu trong cơ thể vẫn không thay đổi được, rõ ràng là cảnh tượng dọa người như vậy, bọn họ lại vẫn có thể kích động không gì sánh kịp ở đó gào thét trầm trồ khen ngợi.


Cô lại sợ như con gà con, mắt cũng không dám mở ra.

Chính là đang nhắm mắt bị người đẩy tới đẩy lui, bỗng nhiên cả đại sảnh giống như bị cái gì đó dập tắt nhiệt độ, đột nhiên yên tĩnh lại.

Cô không biết xảy ra chuyện gì, mờ mịt mở mắt, ngay sau đó cô liền nhìn thấy không biết từ lúc nào trên võ đài đã có một người đứng lên.

Thân hình người nọ nhìn cũng không phải cao lớn, nửa thân trên trần trụi, tuy rằng cơ bắp trên người cuồn cuộn, nhưng đầu lại kém đối thủ không phải một cái.

Cô đang rất buồn bực, lại nghe bọn Vũ Mị hưng phấn kêu lên: "Dã thú tới rồi! Lần này thật mẹ nó kiếm được rồi!"

Cô theo bản năng cho rằng ngoại hiệu của người đàn ông cao lớn vạm vỡ bên kia là dã thú, dù sao dáng dấp người nọ dữ như vậy, hơn nữa lại còn cường tráng như một con tinh tinh lớn.

Giống như muốn chứng thực phỏng đoán của cô, người cường tráng đi lên đánh ra một đấm liền đánh ngã người đàn ông vóc người gầy gò xuống mặt đất, người nọ quả thật giống như bay ra ngoài vậy.

Cách xa như vậy, Lưu Diệp vẫn có thể nhìn thấy lỗ mũi người nọ chảy máu.

Người nọ cũng là dáng vẻ thân cấm bách chiến, vẻ mặt cũng không thay đổi, chỉ nâng tay lên lau đi, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều nhầy nhụa máu me. 

Lưu Diệp hơi bị choáng máu, nhìn cảnh này suýt nữa thì trực tiếp ngất đi.

Ngược lại bọn Vũ Mị hưng phấn túm cánh tay cô, đứng đó điên cuồng la hét: "Dã thú! Dã thú!"

Tiếp đó tráng hán vạm vỡ kia lại cho người đàn ông một đấm.

Người nọ cũng không thèm tránh tiếp tục chịu đựng như cũ.

Lưu Diệp cảm thấy hàm răng mình cũng chua xót đau đớn rồi, cô nhìn thôi cũng thấy đau, không biết đối phương chịu đựng kiểu gì.

Ngược lại cái người bị đánh ngã, dường như nhàm chán chống cánh tay xuống, sau đó, Lưu Diệp còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

Con người có thể nhảy cao như vậy à?

Người đàn ông kia bước một bước dài liền nhảy lên, đầu gối thẳng tắp đánh tới trên đầu tráng hán.

Không hề tưởng tượng, đơn giản lưu loát kết thúc một trận đấu.

Lần này toàn trường như bị nổ tung, không ngừng điên cuồng la hét, dã thú dã thú!!!


Lần này Lưu Diệp mới nhìn ra, thì ra người đàn ông vóc dáng không cao đó mới là dã thú!!

Chỉ là chuyện xảy ra phía sau, lập tức làm Lưu Diệp không thoải mái, lồng ngực của cô phát nghẹn, cả người choáng váng.

Khi đám Vũ Mị đi ra vẫn còn đang hưng phấn thảo luận.

Đầu óc Lưu Diệp kêu ong ong, một mặt là bên trong nóng bức dữ dội làm cô hơi thiếu dưỡng khí, mặt khác là cô bị giật mình, dáng vẻ máu me dầm dề, người bị đánh ngã, lại còn bị bẻ gãy cánh tay... Âm thanh xương cốt vỡ tan vặn vẹo...

Cô không ngừng hít sâu hít sâu mới có thể bình tĩnh lại.

Cho nên chờ tới khi ra bên ngoài, cô không chịu đựng nổi ngồi trên mặt đất há miệng thở dốc.

Vũ Mị lại không có một chút lòng đồng cảm nào cười nhạo cô: "Bây giờ cậu giả bộ là phụ nữ làm cái gì, cậu ở trong tiệm mà có chút tiền đồ này thì đâu phải đi làm đầu bếp chứ?"

Lưu Diệp hối hận, vốn là để cho đỡ sợ, bây giờ thì hay rồi, ngược lại bị kinh sợ rồi.

Thật may là chuyện này không ảnh hưởng cuộc thi sau đó, nếu không nhất định cô sẽ bị tác phong của đám Vũ Mị làm cho tức chết rồi.

Cuộc thi ngày đó tất cả đều rất thuận lợi, lúc điền tên, cô còn cố ý viết cái tên Lưu Diệp của chính mình vào.

Trước kia cô luôn cảm thấy tên của mình là vì cha mẹ trọng nam khinh nữ vì muốn con trai mới đặt, nhưng bây giờ cô lại cảm thấy cái tên này vô cùng tốt, ít nhất cái tên trung tính như vậy, khi gọi lên thì người khác cũng sẽ không thể đoán được cô là con gái.

Sau khi thi xong, cô cũng không buông xuống chuyện học hành, lại nói thư viện này còn có một tiểu Điền Thất đang chờ cô đấy.

Mặc dù tiểu Điền Thất không nói, nhưng cô vẫn có thể cảm thấy đứa bé kia rất cô đơn, cho dù bọn họ không có tiếng nói chung, nhưng có người cùng mình nói chuyện vẫn luôn tốt hơn, huống chi căn bản đứa bé kia không thể xuất hiện dưới ánh mặt trời.

d..iễ.n.đ.à.nl..ê.q.u.ý.đ.ôn~Bồ~Công~Anh

Hơn nữa chuyện mang thức ăn cho đứa trẻ kia, thời gian dài dường như trở thành một loại trách nhiệm, nhưng rõ ràng cuộc sống của bản thân cô đã đủ gian khổ rồi, nếu không phải bọn Vũ Mị thích ăn cơm cô nấu, bằng lòng chủ động đảm nhiệm việc mua nguyên liệu nấu ăn, cô đoán chừng ngay cả mình cũng không nuôi sống nổi.

Rất nhanh cuộc thi thông báo thành tích, vốn Lưu Diệp còn đang vui mừng, cho rằng vượt qua cuộc thi thì có thể có cơ hội học tập miễn phí, kết quả sau khi thấy thư thông báo, cô lập tức trợn tròn mắt, gì mà học tập miễn phí chứ, cái này là để cô qua một khách sạn nào đó làm phụ bếp, không phải là làm việc không công cho người ta à?

Nhưng vất vả lắm mới vượt qua cuộc thi tranh thủ cơ hội lại không thể buông tha được, lần này Lưu Diệp cực kỳ có cảm giác bị lừa gạt.

Hơn nữa công việc bên "Phụ Nữ Nhất" cũng không thể để xuống, coi như cô không kiếm tiền, nhưng dù sao cũng đã ký hợp đồng, mặc dù mẹ Tang cảm thấy cô chính là một món tiền thua lỗ, nhưng hợp đồng cũng đã bày ra đó rồi, nếu là đuổi cậu, cấp dưới quản thế nào chứ, cho nên mẹ Tang cũng nói với Lưu Diệp, ban ngày cô sắp xếp thế nào cũng được, nhưng đến buổi tối vẫn phải bắt đầu làm việc...


Lưu Diệp cũng biết dựa vào bản thân bây giờ, muốn kiếm được tiền thuê phòng cũng không dễ, cô cũng liền sảng khoái đồng ý.

Chẳng qua hai đầu chạy qua chạy lại ít nhiều cũng có chút vất vả.

Hơn nữa bận rộn như vậy, cô cũng không có thời gian đến thư viện, cô rất lo lắng cho Điền Thất, chỉ là thật sự hết cách không có biện pháp nào.

Cái chức vụ phụ bếp này dễ nghe bao nhiêu, nhưng thật sự không hề đơn giản chút nào, phần lớn đều là công việc dùng thể lực, hầu hết thời gian, Lưu Diệp đều ở đó rửa chén bát.

Cái gọi là học tập cũng chính là tự mình để tâm học lỏm.

Hơn hết chỗ đó thật sự vô cùng cao cấp, là một địa phương thuộc loại cô và đám Vũ Mị tuyệt đối không dám đi tiêu phí.

Ở bên trong cô phát hiện ngoại trừ vài người là thân phận người nghèo đến làm việc như cô, khách tới phần lớn đều là người từ khu nhà giàu bên kia.

Người nghèo và người giàu nơi này ngoại trừ có thể dựa vào mặt để phân biệt, còn có thể nhìn xem cổ tay có vòng thân phận hay không.

Những người như bọn họ cần phải có vòng thân phận trên cổ tay, để ứng phó với bộ phận kiểm tra bất cứ lú nào.

Lúc đầu học tập một chút cũng không làm cho người ta hưng phấn nổi, toàn bộ đều là mấy công việc bưng thức ăn rửa bát đĩa, cho dù là thái thức ăn cô đều nhận, ít nhất còn có thể vào phòng bếp, giống như cô mỗi ngày chà rửa chén đĩa mà có thể học được kỷ xảo nấu nướng mới là lạ.

Cho nên rất nhanh có một vài phụ bếp rời đi.

Không phải Lưu Diệp không muốn rời đi, chỉ là cô thật sự muốn học được vài thứ, cho dù chỉ có thể xem trộm, cho nên cô cũng cố gắng kiên trì.

Có lẽ nhìn dáng dấp cô da mịn thịt mềm, con người lại tương đối thành thật khiêm tốn, cũng không nói nhiều, về sau người phụ trách liền sắp xếp công việc bưng bê cho cô, còn là chuyên phục vụ phòng VIP cao cấp.

Thật ra thì nơi đó cũng không có chỗ gì tốt, người giàu coi như bỏ qua, có một vài người xuất thân là người nghèo siêu cấp khó hầu hạ, quả thật giống như nhà giàu mới nổi, thái độ rất tồi tệ, hơn nữa hơi không cẩn thận cũng sẽ bị mắng rất khó nghe.

Hơn nữa cô không ngờ lại khéo như vậy, ở loại địa phương này cô lại gặp phải cái tên Dã Thú đó.

Nhìn gần, mặc dù tên dã thú đó không dọa người như vậy, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là hung thủ tay không bẻ gảy cổ địch thủ, cô liền cảm thấy không rét mà run, liền liếc mắt nhìn thẳng vào đối phương cũng không dám.

Hơn nữa con dã thú này đối với người khác không có chút khách sáo nào, ngồi trên ghế sa lon cũng là một bộ dạng duy vũ độc tôn.

Hơn nữa không biết tên dã thú này ăn cơm kiểu gì, mà làm cái bàn bẩn như vậy, quả thật như một đống rác, mỗi lần cô dọn dẹp đều cực kỳ phiền toái, hơn nữa tốc độ của cô đã rất nhanh, đối phương còn ghét bỏ cô chậm như rùa, dùng lời nói rất khó nghe mắng chửi cô, thậm chí còn có một lần uống say vươn chân muốn đạp cô, cũng bởi vì cô đi qua thu dọn bàn ăn...

Ấn tượng của Lưu Diệp với hắn rất kém, cảm thấy cái tên kia đúng là dã thú hàng thật giá thật, quả thật không phải người!!

Sau đó, cô nói với bọn Vũ Mị.

Ngược lại bọn họ vừa nghe thấy cái tên này đều ở đó bát quái, nói với cô: "Aizzz, biết không, thật ra rất nhiều người nói dã thú chính là Hầu Gia sống lại đấy, nếu không với sức chiến đấu đó, người bình thường đều không so được, đúng không?"

Mọi người đều gật đầu phụ họa, giống như đã nhận định tên dã thú ấy là người tái sinh.


Lưu Diệp đối với việc là Hầu Gia hay không phải Hầu Gia cũng không phải để ý bao nhiêu, chỉ là nghĩ tới bức họa dán trên tường kia, cô liền cảm thấy khoảng cách của tên dã thú kia với Hầu Gia thật sự rất xa.

d..iễ.n.đ.à.nl..ê.q.u.ý.đ.ôn~Bồ~Công~Anh

Cô có một loại trực giác của cô gái, cảm thấy tên dã thú đó bị gọi là Hầu Gia, trình độ kém bao nhiêu.

Cho dù không có trí nhớ, người cũng hoàn toàn là một người khác, nhưng gien cũng sẽ di truyền một vài phẩm chất riêng.

Dù Hầu gia sống lại thành người nghèo, cũng không thể là dáng vẻ ấy.

Bất kể tên dã thú đánh đấm lợi hại cỡ nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ là gã võ biền mà thôi, nhưng người đàn ông có khả năng khai thác Tinh Đồ, tiến công hải tặc sao có thể là người không có đầu óc chứ?

Kích thích và mạo hiểm không giống nhau, đàn ông có lòng hiếu kỳ, thích mạo hiểm, cùng với loại đàn ông thích kích thích chém giết chắc chắn cũng không giống nhau.

Hơn nữa đối với người đã xin thua còn thờ ơ hành hạ, bẻ gãy cánh tay của đối phương, cuối cùng lại còn vặn gãy cổ như vậy...

Sao có thể làm ra hành động buông tha tất cả tài sản?

Lưu Diệp nghĩ tới đây mới chợt ý thức được, đánh giá của mình với Hầu Gia thật là cao mà.

Chỉ là ở thế giới này nghe nhiều người đồn đại, cũng tựa như bị tẩy não, vô thức cảm thấy người đó hẳn rất lợi hại, quả thật không giống loài người.

Vậy đến cùng đối phương là kiểu người gì đây?

Lưu Diệp suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ không ra nguyên do vì sao, có điều mặc kệ đối phương là ai, dù sao cũng không liên quan gì đến cô là được.

Thế giới người nghèo lớn như vậy, khả năng cô có thể gặp được đối phương quả thật nhỏ bé giống như sao chổi đụng phải trái đất.

Chính là chờ đến khi đi làm phụ bếp, cô còn đang cúi đầu hết sức chuyên chú  rửa chén bát, bỗng nhiên có một người giúp việc bếp núc tới đây, kín đáo đưa cho cô một túi đồ.

Cô có chút không hiểu, nhanh từ chối.

Người nọ lại kiên trì nói: "Đây là Hoàn Thiểu Hàng cho."

"Ai vậy?" Cô sao lại không biết có một người như vậy chứ.

"Chính là người bán rau ấy, nguyên liệu ở đây của chúng ta đều do anh ta cung ứng, anh ta không chuẩn bị tốt thì chúng ta có thể giúp đỡ chút ít."

Lưu Diệp lại càng không hiểu, người bán rau cũng cần phải phát đồ à?

Người nọ thấy dáng vẻ ngu ngốc của cô, chỉ đành phải nói cho cô: "Cậu cứ nhận đi, Hoàn Thiểu Hàng vẫn luôn hào phóng, chút này không coi vào đâu, chính là nếu thức ăn có vấn đề, nhìn phân lượng quà biếu, trước đừng nói cho phía trên, trực tiếp nói cho anh ta biết, hiểu không?"

Lúc này Lưu Diệp mới hiểu, thì ra còn có buôn bán như vậy, trên dưới đều chuẩn bị hết, ngay cả loại người thái rau dự bị như cô cũng chuẩn bị tốt, cái số lượng này, thật sự là rất lớn đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận