Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Nhìn dáng vẻ hả hê của những người đó, cô 囧không biết nên nói gì, sóng điện
não của cô và bọn họ không ở trên cùng một đường thẳng, thật sự không có cách nào sinh ra cộng hưởng...

Còn có chiếc váy công chúa này, thật sự siêu siêu siêu đẹp luôn mà!

Cô cầm lấy đi vào trong phòng nhìn một chút, thiếu chút nữa là rơi nước
mắt, mới đầu cô còn lo lắng là mấy thứ buồn nôn dung tục chứ... Kết quả
mở ra xem, mẹ nó, lại là một thứ vô cùng xinh đẹp tinh sảo như thế này!

Mặc thứ này lên người thì muốn không xinh đẹp cũng không được á!

Sau khi cô mặc lên thì soi vào chiếc gương trong phòng tắm, thật sự là
không nhìn ra khuyết điểm nào, vừa trong sáng, vừa khí chất, đường viền
hoa cũng không dung tục, nhất là chất vải hoàn hảo đến nổ tung!

Cô lớn như vậy, vì sao xuyên đến nơi này mới có thể được mặc một bộ quần áo tốt như vậy chứ!

Vấn đề duy nhất chính là dưới chân nếu đi một đôi giày cao gót thì càng hoàn hảo hơn.

Bây giờ mình đi một đôi giày vải lớn cảm thấy không ra ngô ra khoai gì cả, gần như là phá hỏng bộ váy này.

Đợi chút, bộ dạng bây giờ của cô không phải thứ đối phương muốn!

Lưu Diệp vội vàng điều chỉnh lại thái độ, soi gương méo mũi lé mắt muốn làm ra dáng vẻ uất ức.

Nhưng này chiếc váy này thật sự đẹp vô cùng, cô không nhịn được lại sờ sờ váy, còn tiện thểxoay một vòng hoàn hảo.

Đợi khi ra ngoài, bị tình thế ép buộc, cô vội vàng làm ra vẻ đáng thương chịu uất ức.

Vì khi vậy đợi khi cô đi ra, mấy tên quân đoàn hai kia nhìn thấy một tiểu
tử nhỏ gầy từ bên trong chầm rì rì đi ra, thần kỳ là vốn bình thường
liếc nhìn người này một cái đã cảm thấy thật khó chịu, lúc này sau khi
mặc chiếc váy kia vào, lại có một loại cảm giác rất quái lạ.

Nhất là khi tên kia giương mắt lên thì cặp mắt nước kia ươn ướt như động vật nhỏ, cẩn thận nhìn bọn họ...

Tất cả mọi người đều cảm thấy lồng ngực kéo căng.

Không phải dáng vẻ xinh đẹp cỡ nào, nếu so với cô thì bộ dạng của thập đại
phụ nữ bình chọn trên ti vi thì còn lộng lẫy xinh đẹp hơn nhiều, động
tác của cô cũng không khoa trương, thậm chí là hèn nhá, thận trọng đứng
đó, nửa bước cũng không dám bước.

Nhưng cảm giác lại không giống nhau, bỗng nhiên cảm thấy bắt nạt người như vậy rất quá đáng.

Thật mẹ nó tà môn mà!!

Nhất thời bọn họ cũng quên chuyện bắt cô phải nhảy múa, ngược lại Lưu Diệp lại rất tự giác bắt đầu nhảy.

Cô đâu có biết nhảy múa gì chứ, điệu nhảy duy nhất biết chính là thủ ngữ
học được nhân dịp kỷ niệm thành lập trường thời đại học nhảy, động tác
kia rất nhẹ, cũng không khoa trương.

Cô nhảy rất nghiêm túc, chỉ
là khẳng định động tác trông rất ngu, ban đầu ngày kỷ niệm thành lập
trường, tổ tiết mục của bọn họ được bầu chọn là một trong những tiết mục nhàm chán nhất.

Chỉ là những người kia bị làm sao vậy, nhìn cái gì mà mắt cũng không chớp thế?!

Cô căng thẳng đến mức tay chân cứng ngắc, dáng vẻ hoảng sợ cẩn thận kia,
chẳng khác gì động vật nhỏ lông xù quanh quẩn vòng quanh.

Nhưng mới nhảy được một nửa, cô chợt nghe thấy giọng nói từ một nơi không xa truyền tới.

Giọng nói lạnh lẽo không hề có nhiệt độ: “Cậu không có tự ái à?”

Lưu Diệp lắp bắp kinh hãi, dừng động tác ngẩng đầu lên, thấy không biết Quan Chỉ đã tới từ lúc nào.

Diện mạo Quan Chỉ rất đẹp, hơn nữa còn là loại xinh đẹp trung tính, chnhìn qua còn đẹp hơn cả phụ nữ.

Lưu Diệp không biết có phải dáng vẻ mình bây giờ, kích thích dây thần kinh
của hắn hay không, dù thế nào đi nữa thì ánh mắt hắn rất trầm, giống như hận chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Quan Chỉ nhanh chóng đi
tới trước mặt cô, mở miệng khiển trách: “Năng lực của con người không
quyết định dựa vào bề ngoài, sự tôn trọng cũng không phải do người khác
bố thí, mà là dựa vào bản thân tự tranh thủ. Tôi mặc kệ sinh hoạt trước
kia của cậu thế nào, nhưng nếu đã vào đội ngũ của tôi, cậu phải đường
đường chính chính làm một nam tử hán cho tôi!”

Bồ.CôngAnh~di.ễ.n.đ.à.nl.ê.q.úy.đ.ôn

Ánh mắt Quan Chỉ như điện, sau đó lớn tiếng quát: “Biết bản thân là ai
không? Biết bản thân muốn cái gì không, nói cho tôi biết! Nói hết những
thứ cậu muốn ra!”

”Tôi... Tôi!!” Lưu Diệp sợ hết hồn, không biết Quan Chỉ như cắn thuốc lắc là vì cái gì...

Cô đần độn sững sờ chết cứng, đang do dự không biết làm sao.

Nhưng Quan Chỉ cũng không chịu bỏ qua cho cô, không ngừng khích lệ cô: “Nhuệ
khí của cậu đâu? Có phải đàn ông không? Có muốn làm đàn ông không? Chẳng lẽ cậu vẫn muốn bị bọn họ coi rẻ sao? Cứ nhẫn nhục chịu đựng sống một
cách uất ức như vậy?”

Cô làm sao lại nghĩ...

”Nói cho tôi biết, cậu muốn cái gì?”

Lưu Diệp đại khái cũng biết mơ ước của mình, cô dè đặt trả lời: “Tôi muốn, muốn làm một đầu bếp, dựa vào chính mình để sống... Dựa vào tay nghề
kiếm cơm...”

”Nói lớn lên!”

”Tôi muốn làm một đầu bếp, tôi muốn dựa vào chính sức lao động của mình để kiếm sống! Không cần dựa dẫm vào ai cả!!!”

”Nói lớn hơn chút nữa!”

”Tôi... Tôi... Không muốn bị người khác bắt nạt, bị người tôi cười nhạo!!” Cuối cùng cô cũng hô lên, cô vẫn cẩn thận, luôn cẩn thận từng ly từng tí,
vẫn luôn cố gắng tránh né... Lại có một số người thật quá đáng!

Cô dùng sức nói: “Tôi!! Tôi muốn một cuộc sống độc lập, tôi không muốn lệ
thuộc vào bất cứ ai!! Tôi muốn sống như một con người! Tôi... Tôi phải
để cho những người cười nhạo tôi biết, tôi không phải là thứ người gặp
người bắt nạt! Tôi cũng có tôn nghiêm!”

Cho dù đang ở thế giới này, cô cũng phải cố gắng sống tiếp!

Đúng vậy!!

Thật ra thì cô vẫn luôn hiểu!!

Chỉ là cô không dám suy nghĩ như vậy, điều duy nhất cô có thể làm chính là tránh né, tránh né!!!

Bất kể là ở thế giới gì, bị cha mẹ nói nuôi con gái chỉ uổng công, bị người ta cười nhạo!

Nhưng trong lòng cô vẫn luôn hiểu, mình không phải là vật lệ thuộc vào bất cứ ai!!!

Cô phải làm một người độc lập!

Cho nên mới luôn trốn tránh, rất sợ bị người ta phát hiện mang đi nghiên cứu.

Dù là loại độc lập này rất uất ức, rất vô dụng, nhưng vẫn muốn sống dựa vào chính mình, tự mình sống ngày qua...

Quan Chỉ thu lại lửa giận, từ từ đi tới trước mặt cô.

Cô tức giận thở hổn hển, ngực không ngừng phập phồng.

Quan Chỉ luôn luôn tỉnh táo lúc này cũng kích động, dùng sức vỗ bả vai của
cô, làm cô thiếu chút nữa thì đau sốc hông, sau đó cô nghe thấy Quan Chỉ tuyên bố với những tên khốn kiếp xung quanh: “Tôi mặc kệ các người có ý kiến gì, nhưng nếu cậu ta đã là người của quân đoàn một chúng tôi, cho
dù cậu ta là phế vật, tôi cũng có thể luyện được cậu ta!”

Hắn
ngừng lại một chút, giống như để cô yên tâm nói cho cô: “Hơn nữa tôi sẽ
tự mình huấn luyện cậu, biến cậu thành một nam tử hán không thua kém bất cứ ai... Tôi nói là làm...”

Hắn nhìn Lưu Diệp với ánh mắt hứa hẹn.

Lưu Diệp vốn còn kích động, nhưng cái này hình như không đúng chỗ nào rồi...

Quả nhiên ngày hôm sau cô biết mình rớt xuống hố.

Ngày hôm sau còn chưa huấn luyện thể năng, Quan Chỉ đã cho người ta mang thuốc tăng hooc-môn tới.

Từng hộp từng hộp bày la liệt.

Người đưa đồ còn rất nghiêm túc giảng giải: “Nhất định phải uống đúng hạn,
trong khi uống mà có cảm giác không thoải mái thì phải nhanh chóng đến
phòng y tế để kiểm tra, dưới tình huống bình thường, uống đến hộp thứ
hai là râu ria có thể mọc ra lần nữa rồi.”

Lưu Diệp tuyệt đối
trợn tròn mắt, người kia lại dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với cô: “Bây giờ cậu còn trẻ, vẫn còn kịp sửa chữa lại, nếu để mấy năm nữa thì hầu kết
cũng chưa chắc mọc ra được, cho nên phải quý trọng cơ hội này.”

Lúc này Lưu Diệp mới biết Quan Chỉ thật sự muốn chỉnh cô thành đàn ông đích thực.

Cũng không phải cô phản đối những thứ kia, biện pháp che giấu tốt nhất chính là biến mình thành một Tiểu Hồ Tử, sau đó trà trộn vào một đám râu ria.

Chỉ là vừa nghĩ tới mình mọc đầy râu, cô đã không thể quyết tâm xuống tay
được, bình thường lông mày mà mọc lung tung, cô đã muốn nhổ hết đi rồi,
bây giờ nếu để mình biến thành một con gấu đen, cô cảm thấy còn không
bằng chết luôn đi cho xong.

Đống thuốc kia cô cứ để đó không động vào.

Ngược lại những thứ khác cô lại hăng hái bừng bừng, đặc biệt muốn học hỏi.

Năm đó ở đại học cô có học qua một khóa học phòng thân cho con gái, hiện
tại đã có người muốn dạy cô, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Hơn
nữa trừ những thứ bên ngoài, còn có những buổi học về tránh né truy bắt
thế nào, che giấu mình ra sao, nhất định chính là đặc biệt thiết kế cho
cô.

Cô vẫn luôn vô cùng lo lắng thân phận của mình sẽ bị đưa ra ánh sáng.

Hiện tại đã có cơ hội học được kỹ xảo ẩn núp phòng thân, như vậy có chịu một chút khổ cũng không sao cả.

Lưu Diệp là người rất nỗ lực.

Cứ như thế, Lưu Diệp nghiêm túc nỗ lực học tập mấy ngày, ngày đó lúc Quan
Chỉ từ đại sảnh đi ra, đã nhìn thấy Lưu Diệp ở trong sân vừa dạng chân
vừa xoay bước, bộ dáng kia giống như con thỏ đang nhảy loạn khắp nơi,
tất cả các lỗi đều mắc phải, duy chỉ có không có làm đối diện một lần.

Bồ.CôngAnh~di.ễ.n.đ.à.nl.ê.q.úy.đ.ôn

Chẳng khác nào một quyển bách khoa toàn thư những lỗi sai không nên mắc phải.

Làm bản sao cũng có thể trực tiếp giới thiệu những điều không thể làm cho giới học viện tiếp theo.

Quan Chỉ nhíu mày, hít vào một hơi, gần đây hắn vẫn luân tôi luyện Lưu Diệp, bất kể là động tác hay điểm mấu chốt.

Hắn có thể hiểu Lưu Diệp cố gắng, nhưng có một số người trời sinh chính là phế vật.

Nhất là phế vật trăm năm kỳ tài thành như vậy, cố tình để cho hắn cho đụng phải.

Chờ khi đến gần nghe thấy cô lẩm bẩm: “Duỗi chân trái, uốn gối, dùng sức,
tập trung hết sức lực vào mũi chân, chân phải ổn định! Đúng!! Chính là
như vậy, Lưu Diệp mày thật giỏi!! Mày thật lợi hại!!”

Kết quả
bước quá lớn, lại không dừng chân, chờ khi Quan Chỉ đi qua, chỉ thấy Lưu Diệp trượt chân, cả người nghiêng ngả ngã xuống đất.

Song người
này có chút kiên nhẫn, lại có thể nhanh chóng đứng lên, còn cười hì hì
phủi phủi bụi đất trên người, tiếp tục khắc khổ học.

Lười còn có thể cứu, chăm chỉ mà vẫn thành ra như vậy... Thật là một chút pháp cũng không có.

Quan Chỉ bất đắc dĩ thở dài, lạnh nhạt mở miệng nói: “Cậu luyện từ sớm à.”

”Đúng vậy!!” Lưu Diệp cười nói: “Đội trưởng, hôm nay có huấn luyện tránh
thoát khỏi truy đuổi không, ở trong ngõ hẻm cắt đuôi người theo dõi, tôi đều muốn học...”

Kết quả Quan Chỉ không nói gì, chỉ gật đầu nói: “Rất tốt, cậu cứ tiếp tục học đi...”

Quan Chỉ thật sự thấy hơi thương hại tên phế vậy này, rõ ràng đã cố gắng như vậy, nhưng khó chống lại chân ngắn hơi sức nhỏ, hơn nữa bất kể thế nào
ngộ tính cũng kém nửa đoạn.

Đã như vậy rồi, tên Lưu Diệp này còn có thể cảm thấy mình rất tốt, đây mới thật sự là một loại kỳ ba* đích thực!

*Kỳ ba: Dùng để miêu tả những người kỳ lạ, hiếm có trên thế giới, mang ý mỉa mai và trêu chọc.

Sau này Quan Chỉ không để ý đến cô nữa, mỗi lần Lưu Diệp đi qua xin chỉ
bảo, Quan Chỉ luôn mang dáng vẻ cậu làm rất khá, tiếp tục cố gắng.

Lưu Diệp cảm thấy không giải thích được, rõ ràng những động tác kia cô đều học được mà, cô cảm thấy mình làm vô cùng tốt.

Cũng không biết tại sao, rõ ràng cô cố gắng rèn luyện như vậy, lượng cơm ăn
cũng tăng gấp đôi so với trước, rõ ràng là muốn rèn luyện bản thân trở
nên lợi hại một chút, nhìn cho có giá trị vũ lực.

Kết quả bắp
thịt không thêm được tí nào, bộ ngực bánh bao nhỏ lại không biết từ khi
nào đột nhiên tăng mạnh biến thành bánh màn thầu cỡ trung...

*Màn thầu không có nhân và to hơn bánh bao.

Có cần phải ngược đời như vậy không hả?

Lúc muốn mi trở nên hùng vĩ, thì mi lại không si nhê tí nào!

Bây giờ ta không muốn mi!

Mi... Mi lại đi tìm cảm giác tồn tại à!!!

Trước kia cô lấy vải quấn ngực thì còn có thể che dấu được, bây giờ căn bản không đè xuống nổi.

Hơn nữa cái mông cũng vểnh lên.

Cô phát hiện gần đây rèn luyện, chợt biến cô từ miếng cá dẹp thành hình Tiểu S.

Cô nghi ngờ có phải có vài động tác cô làm quá lớn hay không, buổi tối cô phải đến bãi tập luyện tập tiếp.

Đúng lúc quân đoàn hai của Sở Linh cũng đang ở bãi tập, chỉ là những người
đó không giống cô, đang chơi một thứ giống như bóng rổ.

Lúc cô đi qua, tên Sở Linh kia nhất định là cố ý, ném bóng về phía cô, sau khi
thấy cô sợ hãi kêu lên, thì hắn còn có thể cười ha ha.

Cô thật sự thấy những người đó rất phiền, liền tìm một góc, bắt đầu luyện tập động tác đá chân với những dụng cụ kia.

Kết quả luyện một chút, đám người Sở Linh liền đến vây quanh.

Hơn nữa những người đó còn rất đáng ghét, cô vừa làm sai thì bọn họ liền vỗ tay huýt sáo.

Hơn nữa có phải tên Sở Linh kia có tật xấu hay không vậy, có lúc cắn răng
nghiến lợi nhìn cô, giống như muốn cắn cô một cái mới hả giận, có lúc
lại nhìn chằm chằm vào mặt của cô mà ngẩn người, hiện tại cô đang luyện
tập, liền cảm thấy Sở Linh vẫn đang ngó chừng cô.

Ánh mắt đó cũng quá trắng trợn rồi.

Làm cả người cô dựng hết lông măng.

Cô cũng không hiểu đối phương có ý gì, cho dù cô từng xâm phạm Khương
Nhiên, thì người trong cuộc cũng đã không để ý rồi, những người này còn
bám theo không buông làm gì vậy, cô cũng đâu có xâm phạm bọn họ, có cần
phải chơi đùa như vậy không.

Cô không có thân hình cao lớn như
những người đó, chân lại càng ngắn hơn một đoạn, sau khi đá chân ra thì
căn bản không với tới những dụng cụ kia.

Thật vất vả làm ra một cú đá hoàn mỹ, kết quả khi thu chân lại liền ngã như chó gặm bùn.

Sau khi những người đó thấy thì cười nghiêng ngả.

Lưu Diệp vừa thẹn vừa cáu, nhưng không hề dừng động tác lại, vẫn nỗ lực luyện tập như cũ, dần dần bọn họ cũng không cười cô nữa.

Cảm xúc có thể lây nhiễm, mặc kệ là động tác khó coi, không đúng tiêu chuẩn bao nhiêu, nhưng cái loại cảm giác tôi đang rất cố gắng tôi rất nghiêm
túc đó, vẫn đủ để dao động lòng người.

Dần dần những người đó
thu lại nụ cười, lại nói tên Lưu Diệp này cả người đều hỏng bét, động
tác một cái cũng không đúng, mở miệng lại không biết phê bình thế nào.

Dần dần những người đó tản đi, ngược lại Sở Linh vẫn không đi, nhìn còn đặc biệt chuyên chú, quả thật mắt cũng không hề nháy một cái.

Trong
lúc đó có một lần cô lại ngã xuống, Sở Linh còn bỗng nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới bên cạnh cô, có lẽ là muốn đỡ cô.

Nhưng động tác của cô rất nhanh, đã sớm tự mình đứng dậy.

Nhìn Sở Linh đứng bên cạnh, cô mang vẻ mặt phòng bị liền kêu ôi một tiếng.

Sở Linh cũng bị động tác của mình làm kinh hãi, song hắn nhanh chóng sa
sầm mặt chất vấn cô: “Không phải cậu muốn làm đầu bếp à, bây giờ cậu đá
chân thì có ích lợi gì, cậu không muốn tìm một cơ hội luyện tập tay nghề sao?”

Lưu Diệp không hiểu hắn có ý gì, toàn thân phòng bị.

Ngược lại Sở Linh rất quen thuộc, nắm lấy cánh tay kéo cô về phía phòng bếp.

Lưu Diệp bị hắn kéo rất khó chịu, thế nhưng nơi này sản sinh ra đầy Đại Lực Vương, cô căn bản không nhúc nhích được.

Hơn nữa câu nói tiếp theo của Sở Linh, cũng làm cho cô rất căng thẳng, hắn
nắm cổ tay của cô, ở đó cau mày hỏi cô: “Cổ tay của cậu sao lại mảnh mai như vậy, cậu không uống thuốc à, sao mà đã qua nhiều ngày rồi, da cậu
vẫn trắng như thế, có phải liều lượng thuốc quá ít không... Bản thân cậu có biết trắng nõn như cậu làm cho người ta thấy rất không được tự nhiên không?! Đúng rồi, giày dưới chân cậu quá lớn à, tôi thấy nhiều lần cậu
đá chân thiếu chút nữa thì văng cả giày ra... Đúng rồi, có một nơi có lẽ sẽ có giày vừa với cậu...”

Bồ.CôngAnh~di.ễ.n.đ.à.nl.ê.q.úy.đ.ôn

Nói xong Sở Linh không nói lời nào liền lôi cô đến một tòa nhà mái vòm.

Gần đây cô vẫn luôn đàng hoàng thành thật, cũng không dám đi loạn, cái tòa
nhà đó ngược lại từng cô thấy, nhưng cứ có cảm giác lối kiến trúc chỗ đó dường như không hợp với những nơi khác.

Hiện tại vừa thấy mình lại bị dẫn đi chạy loạn, cô cũng rất lo lắng, rất sợ mình sẽ thấy cái gì không tầm thường.

Nhưng sau khi tiến vào, cô bỗng chốc bị đồ vật bên trong làm sững sờ.

Chỗ kia rất lớn, bên trong trưng bày rất nhiều vật phẩm giống như một viện
bảo tàng, cô nhìn qua một chút, đều các loại trang sức quần áo.

Đi vào trong nữa còn có nhiều gian phòng khác nhau, hơn nữa những vật phẩm kia đều là những thứ dành riêng cho phụ nữ.

Thấy cô hiếu kỳ như vậy, Sở Linh liền giải thích cho cô: “Đây là Hạ cung,
thủ lĩnh đời trước biết Eve sắp thành công, liền vội vàng tìm người xây
nên địa phương như vậy, đồ vật bên trong đều là hắn vơ vét từ khắp nơi
mang về, đúng rồi, bộ váy lần trước đưa cho cậu, chính là lấy từ nơi
này...”

Sở Linh dẫn cô xem mấy căn phòng, vật phẩm bên trong rất
nhiều, trang sức quần áo xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi... Vật phẩm
giá trị liên thành...

Người kia hẳn là rất thích Eve, vào lúc thí nghiệm còn chưa thành công, đã tràn đầy mong đợi xây dựng nên cái trụ
sở so với vàng bạc còn xa hoa hơn này.

Lưu Diệp tự nhiên nhớ lại
gương mặt Khương Nhiên, mặc dù là đời trước của Khương Nhiên, nhưng
trong gien thì không thay đổi được.

Chỉ là thấy được tất cả vật
phẩm, Lưu Diệp lại cảm thấy kỳ quái, vừa có quần áo vừa có đồ trang sức, nhưng vì cái gì lại cô đơn không có ở chỗ chứ?

Cô vừa muốn hỏi, liền nghe Sở Linh nói: “Còn có chỗ ở này, lúc ấy cũng là xuống Đại Lực Khí.”

Hắn chỉ cho Lưu Diệp xem một căn phòng toàn bộ đều làm bằng thủy tinh.

Cô kinh ngạc liền oa một tiếng, cô còn tưởng rằng đây là tủ trưng bày chứ, không ngờ lại là phòng ngủ?!

Bên trong còn có một chiếc giượng đặt ở chính giữa.

Cô buồn bực nhìn, lại nghe Sở Linh tiếp tục nói: “Vì đề phòng Eve bị trộm, trụ sở này được theo dõi 24/24, đúng rồi, còn có đồ vật bên trong đều
không có tính nguy hiểm, cậu sờ thử tấm thủy tinh này mà xem, nhìn rất
cứng, nhưng thật ra nếu đụng vào, bên dưới lớp thủy tinh sẽ nhanh chóng
bắn ra một nệm hơi cực lớn, có thể phòng ngừa Eve bị thương...”

Ngón tay Lưu Diệp vuốt cánh cửa thủy tinh lạnh như băng, hơn nửa ngày sau
mới nói: “Nhưng Eve ở bên trong có vui vẻ không? Làm gì cũng bị người
khác theo dõi, một chút tự do cũng không có...”

Sở Linh căn bản
không chú ý tới mình đã dọa tới Lưu Diệp, còn tại đứng đó ngu ngốc trả
lời: “Cái đó không quan trọng, chỉ cần chúng tôi có thể bảo vệ cô ấy là
được rồi, lại nói chức năng chủ yếu nhất của Eve không phải là kéo dài
sinh mạng ư, phục chế ra nhiều Eve hơn, sau đó cùng thủ lĩnh của chúng
tôi sinh ra những đứa bé khỏe mạnh.”

Lưu Diệp không lên tiếng, nhưng trong lòng đã ra quyết định, có thể uống thuốc thì cứ uống thuốc đi, thật mẹ nó!

Mọc râu ria thì sao, dù sao cũng hơn bị nhốt ở nơi này làm công cụ sinh con cho người ta!

Còn có tên Khương Nhiên kia, trước đó cô còn cảm thấy anh ta là người tốt! Bây giờ nhìn lại, cô là tránh được bao xa thì tránh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui