Nam Thừa Nữ Thiếu Thật Đáng Sợ

Lưu Diệp không có giao tình với dã thú, nhưng nhìn hắn nghèo túng như vậy cũng cảm thấy rất đáng thương.

Cô liền bảo đám Sở Linh ngừng đánh.

Chỉ là có phải tên dã thú này bị bệnh không vậy!!!

Chờ sau khi Sở Linh đi, cô cảm thấy dã thú đáng thương, còn cho hắn thêm một ổ bánh mì.

Tên dã thú đó ngẩng đầu lên, rõ ràng là cô đưa tới, nhưng bàn tay dã thú giật một cái, giống như giành lấy thứ trong tay cô.

Cô chần chừ một chút, định tránh ra, chỉ là tên dã thú này bị đánh một trận như vậy, cô lại hơi do dự, sợ cứ để hắn đi như vậy, ngộ nhỡ có nội thương gì thì phiền.

Cô đành nhỏ giọng hỏi một câu: “Anh... Vết thương trên người anh không sao chứ, có muốn vào trong nghỉ ngơi một chút không...”

“Tôi từng gặp cậu à?” Dã thú chợt ngước mắt tới nhìn cô chằm chằm hỏi.

Cô thở dài một tiếng, mới nhớ ra có lẽ dã thú đã sớm không nhớ cô, cô liền vội vàng nói: “Cũng không được tính là chính thức gặp nhau, trước kia khi tôi còn làm phụ bếp có bưng đồ ăn lên cho anh...”

“Không.” Dường như dã thú nhớ tới gì đó, nói: “Ngươi chính là người X Khương Nhiên đúng không? Tôi từng nhìn thấy cậu trên ti vi.”

Ôi chao!!!

Lưu Diệp ghét nhất là nghe thấy chữ này, đời này cô có thể thoát khỏi chức danh tội phạm XXX hay không đây!!!

Cô cúi mặt xuống, hoài nghi không biết có phải tên dã thú này cố ý nói như vậy để trêu tức cô hay không đây.

Hơn nữa có phải đầu óc tên này có vấn đề không vậy, ngày hôm sau gần như là cùng một thời gian địa điểm, hắn lại tới cướp bánh bao nữa!!!

Lần này Lưu Diệp bực rồi nha, người này chỉ nhớ ăn không nhớ đánh à?!!!

Nhìn hắn bị đánh thì lại cảm thấy đáng thương, nhưng cướp bánh bao đấy, cho dù bánh bao của cô không có ai mua, cũng đừng có làm vậy chứ.

Chỉ là có lẽ lần trước bị thương, lần này dã thú chạy cũng không nhanh như trước, Lưu Diệp chạy mấy bước lại có thể đuổi kịp hắn.

Chẳng qua người này ấy mà, muốn đánh thì lại da dày thịt béo, mắng chửi thì hắn lại không quan tâm.

Lưu Diệp nhìn hắn ăn bánh bao như hổ đói, rốt cuộc động lòng trắc ẩn.

Chỉ là cái bánh bao thôi mà, hơn nữa hắn nghèo túng như vậy, đoán chừng có quan hệ với lần đánh cược của khu người nghèo đó, nghe nói rất nhiều người phải bồi thường tiền, sau đó lửa cũng lan đến trên người hắn.

Cho nên tên dã thú này mới không sống được trong khu người nghèo nữa.

Nhưng mà chắn hẳn hắn đã sớm là người giàu rồi, chẳng lẽ trước đó không có chút của cải để dành nào à?

Vừa rời khỏi đấu trường dưới lòng đất nên chẳng có gì cả?

Lưu Diệp nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Cái đó... Thật ra thì nếu anh muốn ăn, tôi cũng không phải là không thể cho anh, chỉ là anh đừng có cướp...”

Dù sao có vài việc cô và Điền Thất làm đều phải mất rất nhiều sức, mướn một người làm tạm thời giúp đỡ bọn họ ngược lại không thành vấn đề.

Cô cũng nói thẳng: “Anh tới đây làm việc cho tôi đi, dùng sức lao động đổi lấy miếng ăn, anh thấy sao? Kiểu gì cũng tốt hơn so với việc đi cướp giật.”

Cô cho rằng hơn phân nửa là tên dã thú này sẽ cảm động đến rơi nước mắt.

Kết quả dã thú lại không hề nhúc nhích, sau vài miếng ăn hết bánh bao trong tay, đáp lại một câu: “Cái tiệm rách nát này của cậu sắp đóng cửa được rồi, cậu còn muốn thuê thêm người?”

Lưu Diệp bỗng chốc bừng bừng lửa giận, sao lại có người không biết ăn nói như vậy, rõ ràng cô tốt bụng như thế.

Cô liền thở hổn hển phản bác: “Đóng cái gì mà đóng, dù sao thì tiệm mới mở cũng phải có quá trình chứ?”

“Quá trình?” Người nọ liếm ngón tay châm chọc cô: “Cậu cứ chờ đóng cửa đi.”

Lưu Diệp nghe xong càng buồn bực hơn, gần đây cô vẫn cảm thấy không đúng chỗ nào đấy, bây giờ nghe được lời này của hắn, cảm thấy chắc hẳn là hắn biết một chút sự tình, cô nghi ngờ bị ai đó thiết kế, nếu không đồ ăn mình làm ngon như vậy, tại sao ngay cả một người khách cũng không có?

Vừa thấy dã thú muốn đi, cô vội túm áo hắn hỏi: “Không được, anh chờ chút, anh phải nói cho tôi biết, tại sao những người đó không chịu ăn đồ ăn tôi làm, không phải có người nói gì đó sau lưng tôi chứ?”

“Cậu như vậy còn cần người nói à?” Dã thú nhìn cô từ trên xuống dưới, hừ một tiếng: “Chỉ cần nhìn cái chỗ cô mở cửa tiệm, ai dám tới chứ?”

Lưu Diệp đứng hình.

Dã thú thấy cô ngơ ngác, lại bổ sung một câu: “Lấy nơi trước kia là khu vực cấm, đi vào liền giết không tha, có một người đang cầm tài liệu thì bị gió thổi bay vào đó, hắn chỉ duỗi cánh tay, đã bị đánh mất luôn cả tay, chuyện như vậy mấy năm trước vẫn xảy ra thường xuyên, mỗi năm cũng phải có vài vụ, thỉnh thoảng ai đó tới đây thả diều, chỉ cần diều không cẩn thận vượt qua dải ngăn cách, thì ngay lập tức bị đánh ngã, thời điểm gay gắt còn có đoàn biểu tình, tên Khương Nhiên biến thái kia liền tìm đám binh lính càn quấy ném bom hơi cay vào đoàn người... Sau đó càng ngày càng ầm ĩ hơn, Khương Nhiên lại còn ở nơi này câu cá... Đoạn thời gian đó chỉ cần mở ti vi, nơi này liền ồn ào giống như đến Ngày Tận Thế… Ở chỗ này mở quán ăn... Người dám ăn nhất định là bị điên rồi.”

Trước kia Lưu Diệp cũng nghe thấy một vài tin đồn, nhưng cô thật sự không nghĩ tới tình huống lại nghiêm trọng như vậy, cô cho rằng chỉ là vài tấm biển nhắc nhở mà thôi, không ngờ chỗ này thật sự làm bị thương không ít người, hơn nữa gần đây cô thường xuyên gặp được một mặt dịu dàng điềm đạm của Khương Nhiên, cũng quên mất đó là một người có lịch sử đen...

Nhất thời, cô bị dã thú chặn họng nói không ra lời.

Chờ khi trở về nói chuyện này với Điền Thất.

Cô đây hết đường xoay xở rồi, Điền Thất cũng không biết nên khuyên cô thế nào.

Trước đó bất kể là phát quảng cáo hay lôi kéo người, bọn họ cũng đã rất cố gắng, nhưng những người đó vốn có thành kiến với nơi này, bọn họ có thể làm gì được nữa.

Đến tối Lưu Diệp không ngủ được, cô tự giam mình bận rộn trong phòng bếp.

Biết rõ là dù đồ ăn mình làm ra có ngon thế nào chăng nữa, vẫn sẽ bị lãng phí, nhưng con người dù sao cũng muốn tìm một vài việc để làm.

Cô vô cùng cố gắng vô cùng chăm chú, ngay cả lúc Điền Thất đến gần cũng không phát hiện.

Điền Thất nhìn một lúc, cô mới chú ý tới cậu, liền cười một cái.

Cô đang gắng sức đánh trứng gà, đánh đến mức cổ tay cũng thấy đau mỏi, cô liền xoa một cái lại tiếp tục đánh.

Điền Thất ngoan ngoãn giúp đỡ cô, không cần cô nói cũng biết nên làm gì.

Qua một hồi lâu Lưu Diệp mới nói: “Tôi... Thật ra thì tôi thấy rất khổ sở... Từ nhỏ tôi đã ước được trở thành một đầu bếp, lúc còn rất nhỏ... Đúng rồi, cậu có từng chơi đồ hàng không? Chính là trò chơi bắt chước làm người lớn ấy?”

Thấy Điền Thất lắc đầu, cô thở dài nói: “Lúc tôi còn nhỏ vẫn thường chơi, khi đó tôi thích nhất là dùng bùn làm thành đồ ăn đưa cho bọn họ, bọn họ sẽ giả bộ ăn rất ngon, lần nào tôi cũng bị chọc cười... Sau này lớn lên, mặc dù biết mình không thể nào làm đầu bếp, nhưng vẫn muốn nấu ra những món ăn ngon một chút, giống như là nguyên liệu khác nhau, cũng bởi vì góc độ cắt thái khác nhau sẽ có mùi vị khác nhau, tôi đều sẽ chú ý tới...”

Điền Thất yên lặng nghe.

Cô thở dài: “Khi tâm trạng tốt sẽ làm được thức ăn là thơm ngon nhất, đúng rồi, cậu có thể ăn được chua và cay không, trước kia tôi thích ăn nhất là món mỳ chua cay đó, tôi có vừa làm thử, cậu nếm một chút đi...”

Nói xong cô còn lấy ra những thứ kia cho Điền Thất nhìn thử một chút.

Điền Thất ngoan ngoãn nếm thử một miếng, bình thường bất kể cậu ăn cái gì, cũng sẽ khen Lưu Diệp một câu, lần này thế mà cậu không có, ngược lại cau mày nói: “Cái mùi này...”

Lưu Diệp buồn bực nhìn cậu một chút, vội vàng nếm thử một miếng, nhưng ăn ngon lắm mà, mùi vị siêu cấp chính tông.

Cô buồn bực gãi gãi đầu, quả nhiên khẩu vị của người ở thế giới toàn nam cũng không giống trước kia, cô còn cho rằng loại hương vị chua cay này sẽ được hoan nghênh chứ.

Cô lại thử mấy loại, đều để Điền Thất thử một chút, rốt cuộc cuối cùng cũng chọn ra vài món vô cùng đơn giản.

Nhìn dáng vẻ nỗ lực của Lưu Diệp, Điền Thất cho rằng cô vẫn còn không vui, đang muốn khuyên cô mấy câu, vậy mà Lưu Diệp đã vô cùng lạc quan nói đến kế hoạch ngày hôm sau.

“Ngày mai tôi muốn đi mua một cái xe đẩy nhỏ, tôi nhớ ở khu người nghèo có xe đẩy bán đồ ăn vặt, nếu chỗ này không được người ta chào đón, vậy thì chúng ta đẩy xe thức ăn ra ngoài bán thì sao?”

Lưu Diệp nói được là làm được, ngày hôm sau tức thực hiện ý tưởng một phút cũng không để lỡ, cô cũng không sợ khổ cực, sáng sớm đã mang theo Điền Thất đi mua xe đẩy nhỏ.

Lúc mua thì gặp được một người quen.

Cô không ngờ ở nơi này lại có thể đụng phải Hoàn Thiểu Hàng, chỉ là cô lập tức hiểu ra, Hoàn Thiểu Hàng là người bán thức ăn mà, không ở đây thì ở đâu chứ.

Địa phương bán thực phẩm với giá phải chăng, dĩ nhiên là nơi hắn thường đi nhất.

Cô vốn muốn xem như không nhìn thấy, nhưng tên Hoàn Thiểu Hàng có lỗ mũi chó, lại có thể dùng lỗ mũi ngửi được mùi của cô, hơn nữa vừa thấy cô liền bất ngờ sán tới không ngừng hít ngửi.

Lưu Diệp buồn bực nói thẳng: “Này này, tôi với anh có thể xem như không quen biết được không.”

Hoàn Thiểu Hàng đâu có chịu nghe, ở đó hi hi ha ha nói: “Ôi chao, Lưu Diệp, cậu đừng có giận, lần trước cậu gây ra họa lớn quá, nếu có thể cứu cậu thì tôi đã sớm cứu rồi... Đang trách tôi không để ý đến cậu à...”

Dáng vẻ ghé sát vào người cô hít lấy hít để kia, chẳng khác gì hít ma túy, ngây ngất say sưa quá nhỉ.

Lưu Diệp bị hắn làm buồn nôn quá chừng, vội vàng vừa tránh vừa nói: “Anh làm cái gì vậy, ôi trời, mau đem cái lỗ mũi tránh ra chỗ khác đi!!!”

Hoàn Thiểu Hàng vẫn còn dán vào trước mặt cô, vừa ngửi vừa buồn bực lẩm bẩm: “Mùi trên người cậu kỳ quái quá, càng ngửi càng thấy thích.”

“Có cái gì mà thích chứ!!!” Lưu Diệp tức giận đẩy đầu hắn ra, cắn răng nghiến lợi: “Anh đừng có làm phiền tôi nữa... Tôi tới đây có việc quan trọng.”

Không ngờ sau khi nói xong, tên Hoàn Thiểu Hàng này lại lấy dáng vẻ thương nhân bám lấy cô, không ngừng hỏi cô muốn làm việc quan trọng gì.

Hơn nữa chờ cô nói xong, Hoàn Thiểu Hàng không nói hai lời liền bắt đầu giúp cô thu xếp, hơn nữa Lưu Diệp phát hiện Hoàn Thiểu Hàng lấy được xe với rất thấp, ngay cả giá thức ăn cũng ưu đãi hơn nơi khác không ít.

Mặc dù con người Hoàn Thiểu Hàng rất buồn nôn, nhưng mà mọi người đều là người làm ăn, lại nói thức ăn mà Hoàn Thiểu Hàng cung cấp, cô cũng đã từng thấy, chất lượng đều tốt, dù sao cũng chỉ là đưa thức ăn mà thôi, không có giao thiệp gì khác, Lưu Diệp chỉ hơi do dự một chút, sau đó ký vào hợp đồng.

Còn dư lại chính là trở về chuẩn bị thôi.

Cô vốn cho rằng dã thú không đồng ý chứ, không ngờ chuyện này lại đặc biệt thuận lợi, đợi khi cô trở về, đã nhìn thấy tên dã thú cao to lực lưỡng đang ngồi trước cửa tiệm của cô.

Bộ dáng mắm môi mắm lại kia, giống như người khác thiếu tiền hắn vậy, rõ ràng là hắn đang không một xu dính túi.

Cô cười cười mở cửa, vừa lẩm bẩm: “A, không sợ cửa tiệm tôi sắp đóng cửa à.” Vừa để dã thú đi vào.

Dù sao cũng không phải là phòng ngủ, chỉ là ở phòng bếp mà thôi.

Cô nói những việc cần dùng nhiều sức với dã thú, sau đó nhìn chằm chằm vào bàn tay và gương mặt hắn, cảm thấy phải vệ sinh xong mới để dã thú làm việc.

Tên dã thú này làm việc ngược lại coi như đáng tin.

Đúng lúc có rất nhiều việc phải làm, phải chuẩn bị rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, cô mua đồ để làm thịt nướng, còn phải chẻ rất nhiều que.

Sau một ngày bận rộn như vậy, thật ra thì ý tưởng ban đầu của cô là, chỉ cần cho dã thú chút đồ ăn là được.

Nhưng bây giờ ở chung với dã thú suốt một ngày, người này bên ngoài chỉ hơi độc miệng một chút, nhìn chung lại, thật ra thì vô cùng chịu khó.

Lúc này chỉ cho người ta một chút đồ ăn, dường như có chút quá mức.

Lưu Diệp liền giữ dã thú lại ăn cơm với cô và Điền Thất.

Chỉ là đến tối, khẳng định không thể giữ người như vậy ở nhà, dù sao hắn cũng là người xa lạ, hơn nữa còn từng đấm bốc, lòng người khó dò ai biết nhân phẩm thế nào thứ?

Lưu Diệp liền để dã thú đi, còn cô và Điền Thất thu dọn một chút rồi đi ngủ.

Nào biết ngày hôm sau vừa mở cửa, Lưu Diệp đã nhìn thấy tên dã thú kia lại có thể ngủ trước cửa nhà cô.

Cô có chút không đành lòng, chỉ là giá trị vũ lực của cô và Điền Thất thấp như vậy, trước khi còn chưa thân quen, cô nhất định không dám để dã thú đi vào nghỉ ngơi.

Chờ đến buổi tối, cô lấy cho dã thú một tấm thảm, để cho hắn có cái mà đắp.

Người này đúng là rất có ý tứ, từ trước tới nay không biết nói lời cám ơn.

Giống như không biết đối mặt với lòng tốt của người khác như thế nào, thời điểm anh cho hắn đồ, chăm sóc hắn, xem hắn thích ăn món gì, cố ý đến gần hắn, hắn đều mang một gương mặt đề phòng.

Lưu Diệp chưa từng gặp phải một người như vậy, cả người đều mang gai nhím.

Dần dần cô sinh lòng hiếu kì với trận đấu cuối cùng kia, hoài nghi có phải dã thú bị ai đó hãm hại hay không.

Có điều mặc kệ cô nói bóng nói gió thế nào, tên dã thú này cũng không chịu thổ lộ nửa phần, lần nào cũng trầm mặc không nói.

Chỉ là sau khi dần dần quen thuộc, Lưu Diệp phát hiện, ngoại trừ lôi kéo chứ không nói chuyện bên ngoài, tên dã thú này làm bảo vệ giữ nhà, giúp đỡ những việc nặng nhọc cũng không tệ lắm.

Hơn nữa gần đây buôn bán cuối cùng cũng coi như có chút khởi sắc, ít nhất đồ ăn cô đẩy ra ngoài đều có thể bán được một chút.

Hơn nữa đẩy càng xa bán được càng nhiều, chẳng qua Điền Thất không thể đứng dưới ánh nắng mặt trời suốt, một mình cô lại không đẩy được, cuối cùng đành kêu dã thú cùng mình đẩy xe.

Sức lực dã thú thật lớn, mặc dù không kinh khủng như đám người Khương Nhiên, nhưng so với sức của người bình thường mà nói, tuyệt đối là sức lực vượt trội.

Chẳng qua bây giờ hình tượng dã thú không được tốt, đừng thấy trước kia cao cao to to nhìn rất anh tuấn, nhưng bây giờ, hai cái răng cửa không còn, há miệng chính là hai lỗ thủng.

Không biết là bị đánh rơi hay thế nào, dù sao nhìn dáng vẻ khốc bá suất* của hắn như vậy, hết lần này tới lần khác nói lời còn không cản được gió, lúc nói tôi biết rồi, giống như nói tôi chết rồi vậy.

*Khốc bá suất: Cool ngầu, bá đạo, đẹp trai ^^

Lưu Diệp lần nào nghe thấy cũng muốn cười.

Cho nên có một ngày xe đẩy của bọn họ ra ngoài rao hàng, đi ngang qua một phòng khám răng, Lưu Diệp bỗng nhiên lôi dã thú vào.

Thời gian này cô cũng chưa phát tiền lương cho dã thú, chi bằng thừa cơ hội này làm cho hắn hai cái răng cửa, ít nhất thì nhìn cũng đẹp mắt hơn, ăn cơm cũng dễ hơn một chút.

Kết quả dã thú sống chết không chịu làm, còn ở đó la hét mấy ngày nữa là có thể tốt lên, không cần cô trông nom.

Lưu Diệp nào có chịu tin, người này cho rằng mình vẫn đang còn răng sữa à.

Lưu Diệp qua thì dịu dịu dàng dàng, nhưng đến lúc cần thì sẽ vô cũng cố chấp, ở đó túm cổ tay dã thú dắt vào trong, vóc dáng dã thú cao như vậy, nếu là trước kia thì tuyệt đối sẽ hất cổ tay ra, bỏ rơi Lưu Diệp qua một bên.

Nhưng thời điểm này bị bàn tay nho nhỏ kia lôi lôi kéo kéo, làm hắn không thể không cúi đầu, thế nhưng hắn lại như bị cái gì đó kẹp chặt, kiểu gì cũng không nâng nổi cổ tay, chỉ cảm thấy nhiệt độ đôi tay kia vô cùng cao, còn có nhiệt độ từ trên bàn tay kia truyền đến, hơn nữa mùi kia cũng càng ngày càng đậm hơn, cái loại hương vị làm cho hắn cảm thấy say mê vô cùng... Đang từ trên người Lưu Diệp truyền tới...

Hắn chưa từng ngửi được mùi hương đó, không giống mùi của những người đàn ông khác, cũng không phải là mùi thơm của hoa, nhưng so với hoa còn làm người ta yêu thích hơn nhiều.

Gần đây Lưu Diệp ở cùng một chỗ với Điền Thất, rất có tác phong của trưởng bối, hơn nữa cô cũng được coi là ông chủ đấy, cho nhân viên chút phúc lợi cũng là việc nên làm.

Sau khi đi vào phòng khám, cô vung tay lên để cho bác sĩ khám cho nhân viên của cô.

Kết quả sau khi bác sĩ xem xong, lại giống như xem không hiểu, tháo mắt kính xuống, dùng sức xoa xoa, nhìn một lần nữa, cuối cùng nghiêng đầu mà nói: “Cái này không cần phải làm nữa... Có phải cậu trồng răng không, dùng kỹ thuật trồng răng mới nhất, tôi từng nghe về loại kỹ thuật này, có thể thông qua hợp chất khiến hàm răng mọc ra lần nữa.”

“Hả?” Lưu Diệp cũng ngây ngẩn cả người, hàm răng cũng có thể cắm vào sao? Còn cái hợp chất kia có cần khoa trương như vậy không?

Cô tò mò vô cùng, vội vàng vươn tay sờ vào lợi của dã thú, nhẹ nhàng vuốt.

Quả nhiên ở vị trí lợi cảm thấy cảm giác rất gai tay, giống như có hàm răng đang mọc ra ngoài...

Cô kinh ngạc vô cùng, lại vội vàng cúi người xuống, để dã thú há miệng lớn hơn một chút, cũng không biết tại sao khi mình đến gần, lại phát hiện mặt dã thú vọt một cái đỏ rực.

Cô nghĩ dã thú đang khẩn trương, vội vàng an ủi hắn: “Tôi xem một chút thôi, chỉ là anh đây là xảy ra chuyện gì vậy, không phải len lén chạy đi trồng răng chứ, làm tôi mất công lo lắng cho anh?”

Hơn nữa tên dã thú này cũng nhát gan quá đi, nhìn hắn cao to lực lưỡng như vậy, cô chỉ vươn tay sờ vào lợi hắn một cái, vậy mà hắn lại khẩn trương đến nỗi cả người cứng ngắc, có cần phải khoa trương như vậy không?

Chờ khi hai người ra khỏi phòng khám, dã thú vẫn mang bộ dạng đó, chỉ là đỡ hơn lúc trước một chút.

Còn như khoe khoang nói với cô: “Đã nói cậu không cần phải để ý đến tôi rồi, từ nhỏ tôi đã như vậy, mặc kệ bị thương nặng thế nào đi nữa, không cần quan tâm đến nó, qua một thời gian là tốt lên rồi.”

Lưu Diệp liếc hắn một cái, người này chả khác nào Quái Ngưu, thật sự không biết loại chuyện như vậy tốt cái lông gì mà đem ra khoe, cô cũng liền hơi cau mày dặn dò: “Dù là như vậy, cũng phải chú ý đừng để bị thương, đừng có mà ỉ vào năng lực tự lành mà không quan tâm đến bản thân.”

Lưu Diệp cũng muốn hỏi người này một chút, hắn lớn lên thế nào, bị thương cũng không thèm quan tâm, hắn có thể sống đến bây giờ toàn dựa vào làm chó săn à!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui