Nằm trong lòng nam phụ Hắc Liên Hoa run lẩy bẩy

– Edit by Link –

Tiêu Sắt Sắt bị phỏng đoán của mình dọa đổ mồ hôi, gió đêm thổi qua lạnh cả người.

Hai ngày nay tinh thần của cô hơi mất tập trung, mất ngủ nhiều đêm, tối hôm nay cũng là đang ngủ rồi chợt bừng tỉnh, vì mơ hồ nghe thấy tiếng kéo màn cửa ở sát vách nên cô mới đứng dậy qua xem thử.

Xưa nay Tiêu Sắt Sắt không đi tiểu đêm, cô vốn cho rằng Bạch Cố Kiềm cũng như mình, đến tối là đi ngủ. Nếu không phải đêm nay “đột kϊƈɦ” thì cô thật sự cũng không biết nửa đêm Bạch Cố Kiềm sẽ ngồi trong phòng, không biết đang mân mê thứ gì.

Mùi khói thuốc thoảng qua trong không khí, không biết đây có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng nghi ngờ giống như một hạt giống trồng vào lòng người khiến người ta cách ứng.

Tiêu Sắt Sắt xuống lầu làm một ly sữa bò nóng cho Bạch Cố Kiềm nhưng không vào phòng anh nữa mà đặt trêи kệ để đồ, sau đó gõ cửa một cái bảo anh nhớ uống rồi lại nhẹ nhàng trở về phòng.

Biệt thự tạm thời không ra được, đồ dùng hàng ngày của hai người đều nhờ nhân viên công tác nhà họ Bạch bổ sung, nhưng người đến đưa đồ lần này không phải trợ lý Trương mà là một nhân viên công tác lạ mặt, Tiêu Sắt Sắt tò mò hỏi một câu.

Người kia trả lời thế này: “Trợ lý Trương được cô chủ nhờ ra nước ngoài làm việc, nghe nói trung tuần* mới về được.”

*trung tuần là từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.

Tiêu Sắt Sắt nghe xong, trong lòng có hơi vui vẻ, cô biết Bạch Thơ Ly đã tán thành đề nghị của mình. Không ngờ một câu nói của cô đã thay đổi được kịch bản trong nguyên tác, cũng không biết sẽ tạo ra hiệu ứng cánh bướm thế nào nữa. Cô không lo về tuyến tình cảm, chỉ sợ làm chậm trễ việc nữ chính bắt được BOSS phản diện mà thôi.

Nghĩ đến cái này, Tiêu Sắt Sắt không khỏi nhìn về phía Bạch Cố Kiềm đang ngồi trêи salon.

Dưới ánh sáng sáng tỏ, người đàn ông ngồi an tĩnh trêи ghế salon, vẻ mặt chăm chú lại thờ ơ gọt hoa quả trong tay, lưỡi đao sắc nhọn phản ra ánh sáng có hơi chói mắt. Dường như anh rất cố chấp với việc gọt táo này, lúc không làm gì cũng an vị loay hoay trêи salon, không biết đã lãng phí bao nhiêu thịt quả rồi. Cũng may bây giờ đã có tiến bộ, cuối cùng quả táo gọt ra đã không còn hình thù kỳ quái nữa.

Tiêu Sắt Sắt nhìn chằm chằm vào Bạch Cố Kiềm có hơi thất thần. Bây giờ hành vi của anh quen thuộc như vậy khiến cô không khỏi hoài nghi, nếu anh thật sự đang giả ngu thì anh bắt đầu giả ngu từ lúc nào?

Vào khoảng hôn lễ sao? Vì sao cô lại không cảm thấy lạ lẫm với một Bạch Cố Kiềm như vậy chứ…

Nếu như là sớm hơn nữa, vậy lần trước cô đã hỏi thẳng như thế mà anh cũng không muốn thừa nhận, bây giờ chắc chắn cũng sẽ không thừa nhận.

Trong lòng Tiêu Sắt Sắt phức tạp, cô cũng không muốn tin rằng Bạch Cố Kiềm sẽ lừa mình nhưng cô lại không nhịn được nảy sinh cảm giác tức giận vì bị lừa gạt. Cô quay người đi vào phòng bếp, vừa thu dọn đồ vừa tự hỏi trong lòng, không hề chú ý tới sau lưng có người lặng lẽ tới gần.

Trêи lưng chợt trầm xuống dọa cho cô run lên, hoảng hốt né sang bên cạnh. Quay đầu lại mới phát hiện ra là Bạch Cố Kiềm, động tác đang đưa quả táo của anh hơi khựng lại, vẻ mặt khó hiểu.

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui