Nắm Trong Tay

Hai người đi chơi rất vui vẻ, tới lúc về thì cũng đã hơn chín giờ tối rồi, Tịch Thành Nghiễn tìm mọi lý do để lừa Dư Duyệt về nhà anh, cuối cùng vẫn không thành công, anh đành bất đắc dĩ chở Dư Duyệt về nhà.

Tối đó, không có Tịch Thành Nghiễn ngủ bên cạnh, Dư Duyệt vô cùng thoải mái, vừa không nóng, vừa rộng rãi, sáng hôm sau thức dậy, tinh thần cô cực kỳ sảng khoái, tùy tiện dọn dẹp một chút rồi vui vẻ đi làm.

Dư Duyệt làm ở tầng bốn mươi tám, nhưng ở đây chỉ có Tịch Thành Nghiễn và một vài lãnh đạo cấp cao của Hoa Vũ, không có ai trò chuyện, nên mỗi ngày Dư Duyệt đều tới tầng bốn mươi sáu 'tâm sự' một lát, rồi mới lên tầng bống mươi tám.

Hôm nay cô tới hơi sớm, đúng lúc gặp Dương Diễn cầm bánh bao chuẩn bị ăn trong thang máy.

“Hôm nay cô tới sớm thật.” Dương Diễn thuận tay đưa cho Dư Duyệt một lon nước dừa, rồi vừa ăn bánh bao trắng mềm, vừa nói một câu không rõ lắm.

“Ừm, hôm nay tôi tới sớm.” Dư Duyệt cười híp mắt đáp lại, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cô nghiêng đầu nhìn Dương Diễn nói: “Không đúng, chẳng phải hôm nay anh nghỉ sao?” Mấy hôm trước, Dương Diễn vừa đi công tác ở Tây Tạng về, mệt muốn chết, nhưng không chịu nghỉ, bảo là muốn nghỉ vào ngày đầu tiên đi làm sau Trung Thu, vừa khéo có thể nghỉ tận năm ngày. Đã vậy anh ta còn đắc ý khoe với Dư Duyệt, thế nên cô mới biết được chuyện này.

“Đừng nói nữa.” Dương Diễn khoát tay, nuốt bánh bao xuống, “Tôi tới công ty lấy tài liệu, ngày mai lại phải đi công tác ở Tân Cương.”

“Sao lại là anh nữa?” Dư Duyệt lắp bắp kinh sợ, nhân viên ở Hoa Vũ đâu ít ỏi gì, sao cứ phải lựa một người vừa đi Tây Tạng về, giờ lại phải chạy đi Tân Cương, anh ta thật sự chịu nổi u?

“Tôi tự xin đó.” Dương Diễn nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng, vo bịch xốp trong tay thành một nắm, nói: “Vốn định nghỉ năm ngày, nhưng đột nhiên bên Tân Cương có một dự án ô nhiễm, nên tôi tự mình xin đi.”

“Anh không sợ mệt à?”

“Hết cách rồi, sang năm tôi còn phải kết hôn nữa.” Thang máy dừng lại ở lầu 46, Dương Diễn đi ra, vừa vứt cái bịch vào sọt rác, vừa nói với Dư Duyệt, “Tới tận bây giờ, tôi vẫn còn phải trả góp tiền phòng, tiền trang hoàng còn không biết lấy từ đâu ra bây giờ, không cố gắng một chút thì sao được.”

“Anh mua nhà luôn rồi hả?” Dư Duyệt trừng mắt ngạc nhiên, không dám tin nhìn Dương Diễn, không ngờ một người lúc nào cũng cười đùa vui vẻ, còn thích chọc người khác lại có một cuộc sống như vậy!

“Đúng vậy.” Dương Diễn gật đầu, trong mắt hơi đắc ý, nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Nhưng không phải là vi trị tốt, kế bên Long Cương, gần tới Huệ Châu luôn rồi.”

Vậy cũng giỏi lắm rồi, Dư Duyệt thầm nói. Bởi vì Phùng Vũ Thần từng muốn sinh sống ở Thẩm Quyến luôn, nên cô cũng từng đi theo cô ấy hỏi giá phòng, tự nhiên cũng biết được giá cả ở Long Cương. Mặc dù không thể so sánh với nội thành, nhưng ít nhất cũng là một ngàn năm, Dương Diễn có thể trả góp như vậy, đúng là khiến người khác vô cùng bội phục.

Chỉ là cô chưa kịp nói những suy nghĩ của mình ra, Dương Diễn đột nhiên mở miệng: “Đúng rồi, không phải cô vẫn muốn tham gia vào hạng mục sao? Để tôi xin phép quản lý dẫn cô đi, cô có thời gian không?”

Nghe vậy, tim Dư Duyệt thoáng đập nhanh hơn một nhịp. Tuy Dương Diễn còn trẻ, nhưng có nhiều kinh nghiệm, đi theo anh ta tuyệt đối có thể học được nhiều thứ! Nghĩ tới đây, hai mắt Dư Duyệt sáng lên, nắm chặt tay, “Đi! Sao lại không đi chứ! Tôi nhất định sẽ nói với tổng giám Tịch!”

“Tổng giám đốc Tịch có thể đồng ý sao?”

“Có thể chứ, gần đây phòng thư ký có người mới, lần trước Lý Chí nói với tôi, ông ta muốn tôi sắp xếp cho ông ta một số bài rèn luyện thêm, lần này, đúng lúc ông ta có thể thế chỗ tôi vài hôm rồi.”

“Tôi thấy được đó.” Dương Diễn nói, anh ta cười híp mắt vỗ vai cô, “Đồng chí, tôi rất xem trọng cô.”

Buổi sáng, Tịch Thành Nghiễn vừa đi làm, anh đã cảm thấy có gì không đúng, bưng trà rót nước như vậy, nhìn vào là biết đang xu nịnh chuẩn bị cầu xin anh cái gì rồi. Chỉ là Tịch Thành Nghiễn đợi mấy tiếng đồng hồ mà Dư Duyệt vẫn chưa nói gì.

Vẫn bình tĩnh như cũ, Tịch Thành Nghiễn đặt tách hồng trà nóng hầm hập lên bàn, gọi Dư Duyệt vào phòng.

“Nói đi, có chuyện gì?”

“Chuyện này... Chuyện này, Tịch Thành Nghiễn.” Dư Duyệt vừa cười vừa đi vòng qua sau Tịch Thành Nghiễn xoa bóp vai cho anh, “Anh thấy em có cố gắng không?”

Hả? Đây là câu hỏi gì vậy? Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, nhớ tới Dư Duyệt cả ngày không chịu buông quyển sách ra, nhất định phải thi đậu quản lý hạng mục, anh gật đầu nói: “Cũng được.”

“Vậy anh xem, em chỉ học qua sách vở thôi, không có kinh nghiệm thực tế, cho dù có lấy bằng quản lý hạng mục cũng không thể dùng được gì.”

“Nên?”

“Nên... Tân Cương có một hạng mục ô nhiễm, ngày mai em muốn đi cùng Dương Diễn.”

Đi Tân Cương? Sắc mặt Tịch Thành Nghiễn trầm xuống. Cô cho rằng đi công tác là tốt lắm sao? Chẳng những phải thức thâu đêm để chuẩn bị hồ sơ dự thầu, còn phải tham gia đấu thầu, mặc kệ bao nhiêu tiếng cũng phải đợi, đôi khi còn chẳng có thời gian đâu mà ăn cơm!

“Không được!” Tịch Thành Nghiễn phản đối ý kiến cả cô, sắc mặt anh âm u, lạnh lùng nhìn Dư Duyệt, “Em nên quan tâm tới kỳ thi trước đã, còn rất nhiều cơ hội cho em đi công tác. Nhiêm vụ quan trọng nhất của em bây giờ chính là lấy được tấm bằng, thi xong khoảng hai tháng sau sẽ có điểm, lúc đó anh sẽ sắp xếp cho em đi công tác, nếu em biểu hiện tốt anh cũng có thể cho em làm một số hạng mục nhỏ, nhưng nếu đi công tác bây giờ thì rất tốn thời gian!”

Dư Duyệt cũng biết bây giờ không phải là lúc đi công tác, nhưng cô cần một cơ hội để xem mình có thể thích ứng được hay không, hoặc có thích hớp với cuộc sống phiêu bạt bên ngoài không, như vậy cô mới yên tâm đi thi được, cô lo sợ mỗi bước đi của mình.

Cô lo lắng cho khả năng thích ứng của mình, lo cho bà nội, thậm chí cô còn lo tới cả chuyện gia đình sau này, nhưng cô không lo lắng gì tới Tịch Thành Nghiễn. Nói trắng ra, trong lòng Dư Duyệt, cô không tin Tịch Thành Nghiễn có thể đi với cô tới cùng, cô có thể từ chối những kế hoạch tương lai mà Tịch Thành Nghiễn đã sắp xếp.

“Anh cho em đi được không?” Dự Duyệt dựa vào vai Tịch Thành Nghiễn, lần đầu làm nũng với anh, “Em tới Hoa Vũ bốn tháng rồi, chưa được làm một cái hạng mục nào, cho em đi coi như để học tập một chút được không?”

Cô làm nũng với anh! Nhưng cô lại muốn đi Tân Cương năm ngày... Trong lòng Tịch Thành Nghiễn hơi dao động, anh vừa muốn hưởng thụ cô lấy lòng mình, lại vừa muốn cô ở bên cạnh.

Dường như biết anh đã động lòng, Dư Duyệt hôn má anh một cái, mềm giọng nói: “Em cam đoan chỉ lần này thôi, được không? Lúc về em sẽ mang mứt táo Tân Cương cho anh!”

Tịch Thành Nghiễn bị cô chọc cười, anh kéo cô ngồi lên chân mình, bất đắc dĩ thở dài, “Nếu em thật sự muốn đi thì đi đi, anh sẽ nới với Dương Diễn một tiếng, để anh ta dẫn em theo.” Dừng một chút, anh vuốt ngón tay nhỏ bé của cô, nghiêm túc nói: “Anh cảm thấy bây giờ không phải là thời gian tốt để em đi công tác, lúc trước em làm những gì anh không biết, nhưng sau khi tới Hoa Vũ, em chỉ làm những việc ở đây, em xác định mình có thể theo kịp Dương Dương à?”

“Có thể chứ!” Thấy anh cuối cùng cũng đồng ý, Dư Duyệt vui vẻ không ngậm miệng được, cô gật đầu mạnh, nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn không tin, cô giơ cằm lên, kiêu ngao nói: “Nếu Dương Diễn cảm thấy em không theo kịp thì anh ấy đã không hỏi em có muốn đi Tân Cương hay không rồi!”

Nghe vậy... Tịch Thành Nghiễn híp mắt lại, “Em nói là Dương Diễn nói cho em biết hạng mục ở Tân Cương sao?”

“Đúng đó!” Dư Duyệt không hề biết tâm trạng bây giờ của Tịch Thành Nghiễn, bất tri bất giác bán đứng Dương Diễn, “Hồi sáng anh ấy nói cho em biết đấy, may là anh ta nói, chứ không thì em chẳng biết gì cả đâu!”

“À.” Tịch Thành Nghiễn suy nghĩ gật đầu, anh nhẹ nhàng xoa đầu Dư Duyệt một cái, bảo cô xuống tần hai mươi lấy tài liệu. Đến khi anh xác định Dư Duyệt đã vào thang máy, anh lập tức cầm lấy điện thoại gọi cho Dương Diễn, “Đến phòng làm việc của tôi.”

Đột nhiên bị ông chủ gọi tới như vậy, Dương Diễn hơi lo sợ bất an, anh ta cẩn thận gõ cửa phòng Dư Duyệt, đứng trước bàn anh, “Tổng giám đốc Tịch, có chuyện gì sao?”

“Hạng mục gần đây thiếu người à?” Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn không thay đổi nhìn anh ta, đáy mắt lạnh lẽo, khiến Dương Diễn không khỏi rùng mình một cái, “Không, không thiếu.”

“Vậy à.” Tịch Thành Nghiễn xoay cây bút trong tay, lạnh lùng nói: “Sao tôi cứ thấy hạng mục lần này bị thiếu người ấy nhỉ, ngay cả thư ký của tôi trưởng phòng Dương cũng lôi đi làm hạng mục, vậy mà bảo không thiếu người à?”

Dừng một chút, đúng lúc Dương Diễn mặt đỏ tai hồng định mở miệng giải thích, anh đã thong thả nói: “Mấy năm gần đây phòng hạng mục phát triển không tệ, chức vụ của vài phòng trong công ty cũng đi lên rất nhiều, tôi thấy một mình thư ký Dư nhất định không đủ đâu, hay là vây đi, tôi sẽ cho anh mượn hết người ở phòng thư ký, trưởng phòng Dương thấy thế nào?”

Mồ hôi lạnh trên trán Dương Diễn suýt nữa đã rơi xuống, anh ta biết tổng giám đốc Tịch đã biết chuyện mình rủ Dư Duyệt đi công tác chung rồi. Nhưng lúc Lý Chí vẫn còn làm thư ký của tổng giám đốc Tịch, chẳng phải tổng giám đốc vẫn hay gọi ông ta đi công tác à, sao lần này thư ký Dư không thể đi được?

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi, Dương Diễn không dám nói những lời này, đành phải lau mồ hôi trên trán một cái rồi nói: “Tổng giám đốc Tịch, tôi... tôi nghĩ thư ký Dư là người mới, để cô ấy ra ngoài rèn luyện một chút, tôi...”

“Hả?” Tịch Thành Nghiễn nhíu mày nhìn Dương Diễn, “Trưởng phòng Dương quan tâm tới công việc của thư ký luôn cơ đấy, xem ra trưởng phòng Dương rất tích cực với công ty.”

“Không phải! Tổng giám đốc Tịch, tôi... tôi...” Mặt Dương Diễn đỏ bừng lên, bây giờ anh ta mới biết mình đã chọc vỡ tổ ong rồi, anh ta liên tục cam đoan nói, “Lần này tôi sai rồi, tôi chắc chắc sẽ không để chuyện này xảy ra lần thứ hai đâu!”

“Tôi có nói trưởng phòng Dương sai sao?”

“Không có! Là tôi tự cảm thấy mình đã sai!” Dương Diễn nhanh chóng nhận lỗi, nhìn vào ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn, hai chân anh ta không ngừng run rẩy, hận không thể quay ngược lại thời gian bóp chết mình của sáng hôm nay!

Tịch Thành Nghiễn không nói gì, anh nhìn chằm chằm Dương Diễn, khiến Dương Diễn suýt nữa đã phải quỳ xuống cầu xin tha thứ anh mới bỏ qua, “Được rồi, lần sau đừng làm vậy nữa.”

Dương Diễn thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã sống lại rồi.

“Còn nữa.”

Tổng giám đốc thật đáng sợ! Dương Diễn thầm rơi lệ, vắt óc suy nghĩ tìm cớ ra khỏi phòng Tịch Thành Nghiễn, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên mở miệng, khiến Dương Diễn vừa thả lỏng đã thấy nặng nề lại.

“Không được nói với Dư Duyệt tôi gọi anh lên đây!”

Chuyện gì vậy? Tuy Dương Diễn không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng vẫn gật đầu.

Lúc ra khỏi phòng Tịch Thành Nghiễn anh ta nghĩ, xem ra tổng giám đốc Tịch không hài lòng về công việc của Dư Duyệt lắm, cũng không cho cô cơ hội đi công tác, sau này phải tìm cơ hội nhắc nhở cô một chút mới được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui