Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

May là Hứa Tư Văn ở một bên, lúc này lại lên tiếng, trước kia là phiên dịch chuyên thuộc của Vũ Khánh Cương, hiện tại lại có đất dụng võ.

“Chị dâu, cô ấy nói cha mẹ cô ấy biết, hơn nữa cổ vũ cô ấy phải dũng cảm theo đuổi chân ái, còn nói đứa bé trong bụng cô ấy đã ba tháng rưỡi (chương trước ta nhầm, là ba tháng rưỡi chứ không phải một tháng rưỡi nhé), rất an ổn, không cần lo lắng ngoài ý muốn, mới cùng Nguyên Cát trở về gặp gia trưởng.”

“Cái gì?” Vẻ mặt chị dâu Thúy Hoa đưa đám: “Đứa nhỏ mềm mại đáng yêu này sao lại không bớt việc được vậy? Này cũng đã ba tháng rưỡi rồi!”

Adela dùng tiếng mẹ đẻ giao lưu với Hứa Tư Văn, muốn biết chị dâu Thúy Hoa làm sao vậy?

“Nó nói cái gì?” Chị dâu Thúy Hoa tan nát cõi lòng nhìn con dâu tây này, ngay cả ngôn ngữ cũng nói không thông, sau này phải làm sao?

“Cô ấy muốn biết chị làm sao vậy? Thoạt nhìn không cao hứng lắm?” Hứa Tư Văn thầm nói chuyện này, người nhà họ Vũ có thể cao hứng sao?

Hứa Tư Văn sờ sờ mũi, thoáng sửa một chút, thuật lại cho Adela: “Chỉ là có chút cảm khái, lập tức liền thành bà nội, muộn như vậy mới biết tồn tại của cháu và đứa bé, tâm tình rất là kích động.”

Adela vừa nghe liền cao hứng, nụ cười càng xán lạn hơn, đứng dậy lưu loát cho chị dâu Thúy Hoa một cái ôm ấp đầy nhiệt tình, sau đó ở trên mặt chị dâu Thúy Hoa trái phải hôn một cái!

Sau đó ngồi trở lại, bô bô nói một trận với Hứa Tư Văn.

Chị dâu Thúy Hoa đứng lên một cách khó hiểu, đến trước ngăn tủ tìm kiếm, rút ra chổi lông gà đặt ở trong bình.

Hứa Tư Văn còn chưa có chú ý tới hành động của chị dâu Thúy Hoa, nhưng Vũ Khánh Cương phục hồi tinh thần lại thì lại thấy được chị dâu hắn cầm chổi lông gà xông ra ngoài, thằng cháu ở bên ngoài oa oa la thảm gào khóc thảm thiết, cơn mưa chày cán bột của anh hai uy thế hừng hực, sau đó chị dâu gia nhập…

Hai mắt Adela nhìn Hứa Tư Văn gần như muốn tỏa ánh sáng, dùng tiếng Pháp lưu loát biểu đạt tâm tình của mình với Hứa Tư Văn.

Chú với ông chú rất xứng đôi!

Hai người hẳn là rất yêu nhau!

Giống như cháu và Ebner!


Hứa Tư Văn xoắn lòng phát hiện, vị tiểu thư Adela này, thế mà lại là bộ tộc hủ nữ thần kỳ!

Cố tình vào lúc này, người bên cạnh còn đi theo làm rối.

“Nó nói với em cái gì vậy? Bô bô một chuỗi không nghỉ xả hơi à?” Vũ Khánh Cương nghe không hiểu ngoại ngữ, nên cũng chỉ có thể hỏi Hứa Tư Văn, ai bảo thằng cháu Vũ Nguyên Cát ở bên ngoài nhảy nhảy nhót nhót tạm thời không có thời gian chứ.

Nhưng mà hắn vừa hỏi, Hứa Tư Văn thuận tiện đỏ mặt!

Bởi vì Adela nói y là phía dưới, mà Vũ Khánh Cương thoạt nhìn chính là tiểu công và vân vân, nói một tràng, còn biểu thị cô ủng hộ bọn họ.

Cho dù Hứa Tư Văn rất bình tĩnh, nhưng mà cũng không thể ngăn cản màu đỏ lan tràn ở trên mặt, lúc này mới đến Vũ gia không tới ba ngày, đã xảy ra bất ngờ một lần lại một lần.

Vũ Khánh Cương vừa thấy vợ không nói lời nào, còn tưởng rằng gái tây này khiến vợ khó chịu, sắc mặt cũng không dễ nhìn: “Nó nói em thế nào?”

“Không!” Hứa Tư Văn vừa nghe giọng điệu không đúng nha!

Vừa ngẩng đầu quả nhiên thấy mặt ông chủ Vũ dài ra, ánh mắt không quá thân thiện, nhanh chóng giải thích một chút tránh hiểu lầm.

“Adela chỉ nói là hai chúng ta rất xứng.” Về phần mấy cái từ ngữ ca ngợi khác, Hứa Tư Văn rất thông minh lựa chọn bỏ qua, y thật sự là không nói ra được mà!

“Không nhìn ra cô nhóc tây này còn rất có mắt nhìn nhỉ.” Vũ Khánh Cương cao hứng, cũng không tức giận, hắn cùng với vợ chính là xứng đôi.

Hứa Tư Văn lén lút liếc mắt…

Lúc này, rốt cuộc anh hai Vũ gia và chị dâu Thúy Hoa mang theo Vũ Nguyên Cát trở lại, chày cán bột cùng chổi lông gà đều hoàn hảo không chút tổn hại, chỉ có anh hai Vũ gia thở không ra hơi, chị dâu Thúy Hoa lải nhải, Vũ Nguyên Cát đi theo phía sau, bởi vì mặc áo sơ mi cộc tay, trên cánh tay từng vết từng vết thương, nhìn bộ dạng bị đánh không nhẹ.

Adela lập tức đứng lên, thất kinh vọt tới, ôm Vũ Nguyên Cát chính là một trận bô bô, lo lắng đến khóc lên, không dám chạm vào thương tích trên người Vũ Nguyên Cát, không thể làm gì khác hơn là hôn Vũ Nguyên Cát một cái, Vũ Nguyên Cát thì lại hào phóng ôm bạn gái làm một nụ hôn dài kiểu Pháp…

“Kéo ra! Kéo ra cho tao!” Anh hai Vũ gia tức giận!


Vũ gia bọn họ đến tột cùng làm chuyện gì xấu? Hả? Sao lại có con cháu mất mặt xấu hổ như Vũ Nguyên Cát chứ hả!

Vũ Khánh Cương nghe lời đứng dậy chuẩn bị đi lên kéo hai người ra, thế nhưng bị Hứa Tư Văn nhấn vai: “Anh hai, nói chuyện đàng hoàng với bọn nhỏ, đừng vội nổi giận, em thấy Nguyên Cát cũng là người trưởng thành, cậu ấy có suy nghĩ của chính mình, anh không ngại thì cùng chị dâu bình tâm tĩnh khí nghe cậu ấy nói một chút.”

Sáu miệng ăn Vũ gia, văn hóa cao nhất cũng là Vũ Nguyên Cát, hiện tại Vũ Nguyên Cát xảy ra chuyện, ba trưởng bối làm chủ trong nhà đã sớm bối rối, chỉ biết luống cuống đánh đứa nhỏ, nhưng Vũ Nguyên Cát lớn như vậy đánh thế nào? Đánh cậu thì vấn đề sẽ không cần phải giải quyết sao?

Lời của Hứa Tư Văn lúc này, lại thần kỳ đưa đến tác dụng làm người ta sáng suốt!

Con người Hứa Tư Văn vốn cực kỳ cao ngạo, đó là bởi vì trong lòng y có oán hận, hiện tại đã hoàn toàn giải quyết chuyện quá khứ, tâm tình của y cũng theo đó thay đổi, không khác biệt lắm so với Hứa Gia Văn, không những có phong độ của người trí thức, mà bởi vì dốc sức làm việc ở bên ngoài, còn nhiều hơn một chút thông suốt cùng lưu loát, nói chuyện cũng công bằng, rất dễ dàng khiến người ta nghe lời khuyên can, bình tĩnh lại suy nghĩ thật tốt.

Trong lòng Vũ Nguyên Cát lập tức cho mình một cái khen thưởng, quả nhiên, chú Hứa chính là định hải thần châm của Vũ gia bọn họ mà!

“Tư Văn, em xem việc này thế nào?” Anh hai Vũ gia là thật sự không có chủ ý, chị dâu Thúy Hoa cũng bó chân, Vũ Khánh Cương chỉ biết nghe theo vợ, chuyện này xảy ra, đến mức này vẫn phải tìm Hứa Tư Văn bây giờ còn có thể giữ vững lý trí để cho chút đề nghị.

Còn có thể làm thế nào?

Mặc kệ thôi!

Mấy thân phận gì đó của Adela, cũng là lừa gạt người nhà họ Vũ, Hứa Tư Văn biết, việc thừa kế của quý tộc nước ngoài khác với bổn quốc, bọn họ coi như là bảy cô tám dì, chỉ cần có quan hệ huyết thống, đều có thể tính trong vị trí người thừa kế.

Hứa Tư Văn trước tiên giải thích một phen, đánh tan cái nhìn đề phòng của người nhà họ Vũ với Adela, dù sao thì ai cũng không muốn cưới một tổ tông về cung phụng.

Vũ Nguyên Cát cũng có chút ảo não, cậu vội nghĩ biện pháp không cho người nhà động thủ với Adela, lại quên mất người nhà đều là dân chúng bình thường, bất thình lình mang một cô gái như thế vào cửa, còn không câu nệ chết à?

May là có thím ở đây!

“Anh hai chị hai, có phải là hai người có quyết định rồi không? Chỉ là khó nói ra?” Vừa nãy Hứa Tư Văn liền nhận ra, nếu như đổi thành nhà người khác, nhất định sẽ trách tội Adela, nhưng bất kể là anh hai Vũ gia hay chị dâu Thúy Hoa, đều là đánh Vũ Nguyên Cát.


Hơn nữa từ đầu đến cuối, Vũ gia, đều chưa từng nhắc thứ gì có liên quan đến thân phận của Adela, ngược lại chị dâu Thúy Hoa, nghĩ tới đầu tiên lại là đau lòng cháu nội…

“Con trẻ là vô tội, cũng đã nhét vào trong lòng rồi, chỗ nào còn có thể không muốn chứ!”

“Đúng vậy, đây chính là máu mủ của Vũ gia chúng ta mà!”

“Vậy thì kết hôn!” Vũ Khánh Cương quyết định, nếu đã ngủ rồi thì không thể không cần con gái người ta được, lúc đó chẳng phải hắn ngủ với vợ, mới tử triền lạn đả ôm được sao.

“Nhưng mà, bọn nó đều còn đang đi học! Mặc dù là sinh viên, cũng không đủ tuổi đăng ký kết hôn đi?” Hứa Tư Văn xoa xoa huyệt thái dương: “Hiện tại chỉ có thể trước tiên sinh đứa nhỏ ra, tương lai chờ bọn nó tốt nghiệp lại kết hôn.”

Đây cũng là biện pháp ổn thỏa nhất!

Nói kết hôn liền kết hôn, đó là không có khả năng!

“Vậy trước tiên bày tiệc, sau đó đăng ký bổ sung!” Vũ gia tự có biện pháp của bọn họ: “Ở quê bọn anh rất nhiều người đều như vậy.”

“Nhưng mà nơi này không phải là quê của mọi người!” Hứa Tư Văn thực sự là muốn thở dài: “Chúng ta trước tiên không nói cái khác, danh tiếng Đông Bắc Hổ bây giờ có bao nhiêu vang dội? Phàm là Vũ gia có gì gió thổi cỏ lay, bên ngoài còn không lưu truyền ồn ào huyên náo à?”

Người nhà họ Vũ thế mà lại nghĩ tới việc trắng trợn tuyên dương ra ngoài, chuyện này đổi thành nhà người khác, hận không thể che giấu đến vĩnh viễn không bao giờ gặp ánh sáng mới là phản ứng tự nhiên đi?

Người nhà họ Vũ ủ rũ.

Hứa Tư Văn nói quả thực quá đúng!

Mấy năm qua Vũ gia xem như là cảm nhận được cái gì là miệng người đáng sợ.

Chính là lúc đó Vũ Khánh Cương bắt đầu chán ghét kết thân, chán ghét bị người ta mưu hại tới gài bẫy lui.

Nếu như đời thứ ba Vũ gia, sinh ra lại không lên được hộ khẩu Vũ gia, vậy thật đúng là nói thì dễ mà nghe thì khó.

Không phải con hợp pháp, không lên được hộ khẩu, thanh danh đứa nhỏ vừa rơi xuống đất chính là hỏng bét!

Sầu người!


Hứa Tư Văn cũng đang suy tư, phá đi là không thể nào, người Vũ gia cũng không thể làm vậy, hơn nữa nhìn ý tứ Vũ Nguyên Cát cũng không phải vui lòng, bằng không làm gì nhất định phải để ba tháng rưỡi cho ổn định mới dẫn người trở về chứ.

“Như vầy đi, Tư Văn à!” Vẫn là anh hai Vũ gia nghĩ ra cái biện pháp không phải là biện pháp: “Như vầy được không? Đứa nhỏ này sinh ra, liền cho làm cháu của em và Cương tử, hộ khẩu rơi xuống danh nghĩa Cương tử, làm cháu của hai đứa, tương lai đứa trẻ lớn rồi, để nó nhìn ba mẹ nó dưỡng lão đưa ma cho hai đứa, nếu như thằng hai với gia đình thằng hai không hiếu thuận, sau này tụi nó già rồi cũng để cho đứa trẻ không hiếu thuận với tụi nó!”

Chiêu này của anh hai Vũ gia, quá tàn nhẫn!

“A?” Trong nháy mắt Hứa Tư Văn có chút không biết làm sao, đột nhiên từ đời chú lập tức đưa lên đến đời ông, chuyển ngoặt thần kỳ như vậy, quá nhanh đi?

“Chuyện này em xem như thành rồi đi!” Vũ Khánh Cương cao hứng: “Sau này em với vợ đã có cháu rồi!”

Bên kia Vũ Nguyên Cát cũng cảm thấy biện pháp này không tồi, bô bô giải thích với vợ mình, tư tưởng của Adela còn thoáng hơn so với Vũ Nguyên Cát, trực tiếp nói chờ đứa nhỏ sinh ra, liền ôm đến cho hai người bọn họ: “Gọi bọn họ là ông, còn phải nhận họ làm cha đỡ đầu!”

“Không thể làm cha đỡ đầu!” Hứa Tư Văn thật sự là nghe không nổi nữa: “Hai chúng tôi cũng không phải tín đồ, hơn nữa theo phong tục bên này mà nói, bối phận linh tinh cũng không đúng.”

“Được rồi.” Vũ Nguyên Cát không ngại cái đó: “Đứa nhỏ sinh ra, liền đăng ký trên danh nghĩa ông chú.”

Chị dâu Thúy Hoa đi làm đồ ăn ngon cho cháu nội, thông qua miệng của vợ thằng hai để tiếp tế cho cháu nội.

Hứa Tư Văn cảm thấy y có chút không thể nào hiểu được mạch não của người nhà họ Vũ rồi!

“Bọn họ đây là tiếp nhận em sao?” Bởi vì Adela vẫn luôn không thể làm rõ tình huống, cho nên còn chưa xác định mình đây là thành công hay là không thành công?

“Hả? Không biết, cơ mà nhất định là tiếp nhận quả cầu thịt nhỏ trong bụng em rồi.” Vũ Nguyên Cát vuốt mái tóc dài vàng óng của bạn gái nhỏ, cười thấy răng không thấy mắt.

“Hai người bọn họ thầm thì cái gì vậy?” Vũ Khánh Cương len lén hỏi Hứa Tư Văn, bởi vì hắn nghe không hiểu ngoại ngữ!

Không hỏi vợ thì đi hỏi ai đây?

“Đang nói xấu anh!”

Vũ Khánh Cương: “…!”

Hết chương 101


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận