Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

“Người trẻ tuổi, đừng không biết tốt xấu, Triệu gia không phải cậu có thể đắc tội nổi đâu!” Thím ba Trương gia đã có chút ngoài mạnh trong yếu.

“Vậy chúng ta liền chậm rãi chờ xem!” Hứa Tư Văn cũng không cam yếu thế, đã bị người ta đến bắt nạt, nếu y còn không phản kích, sau này sẽ bị chèn ép gắt gao.

Hứa Tư Văn nói xong cũng nhấn điện thoại cắt đứt.

Đầu kia như thế nào không biết, dù sao thì đầu này Hứa Tư Văn thật sự chán muốn chết rồi.

Vừa vặn vị Tổng đốc sát kia đã trở lại.

“Trương tổng, Hứa bộ trưởng, còn thật sự tra được!” Tổng đốc sát mang đến một cặp văn kiện bình thường, nhưng mà sau khi đặt lên bàn mở ra, lại là một cái máy tính xách tay mỏng dính đến không thể ngờ được!

Con ngươi Vũ Khánh Cương thiếu chút nữa là trừng ra khỏi viền mắt luôn!

Vẻ mặt Trương Lam Hà tối tăm, Hứa Tư Văn thì lại gật gật đầu: “Thế mới đúng chứ! Cô ta vô duyên vô cố đi quấy nhiễu dữ liệu máy chủ, vất vả không có kết quả tốt. Có cái này mới là mấu chốt, muốn đánh cắp cơ sở dữ liệu, sau khi tới tay thì dù cho không giống mô-đun chương trình trong công ty, cũng có thể mở ra lối riêng.”

Giống như một thân cây vậy, cơ sở dữ liệu chính là thân cây, máy chủ chính là rễ cây, đào rễ cây lấy thân cây, lại trồng ở nơi khác, tự nhiên sẽ sinh sôi nẩy mầm, nở hoa kết trái.

“Trực tiếp xử lý đi, nên làm gì liền làm đó!” Hứa Tư Văn một chút cũng không muốn buông ra.

“Nhưng mà, cô gái kia nói mình là em họ của Trương tổng, còn nói là đùa giỡn, hơn nữa bên Trương gia cũng điện thoại tới xác nhận.” Tổng đốc sát tự nhiên là không tin, thế nhưng cái này quan hệ đến Trương Lam Hà, hắn cũng có chút do dự, đừng để xong vụ án rồi trả đũa nói ngay cả người mình hồ đồ gây ra trò cười mà bọn họ cũng đường đường chính chính đi bắt gì đó, thời đại này, trị pháp cũng không phải là cán bộ tốt mà!

“Anh đừng hiểu lầm!” Trương Lam Hà nhanh chóng rửa sạch quan hệ: “Nhà tôi ba mẹ tôi đã sớm ly hôn, hơn nữa bên mẹ tôi cũng không có anh chị em, bà là con gái một, xuất ngoại định cư rất lâu rồi, ba tôi đến bây giờ còn chưa cưới thêm đâu!”


“Hả?” Tổng đốc sát không nghĩ tới còn có chuyện này: “Vậy thì dễ làm rồi, chỉ cần anh không phản đối, bên chúng tôi liền cân nhắc mức hình phạt, nếu các anh còn có việc gì, có thể tìm chúng tôi.”

Dù sao thì công ty phần mềm Hà Văn hiện tại rất có danh tiếng, ngay cả châu trưởng cũng chú ý, Tổng đốc sát cũng muốn tạo mối quan hệ với bọn họ.

“Được rồi, cám ơn các anh.” Hứa Tư Văn và Trương Lam Hà đều cầm tay nói lời từ biệt với Tổng đốc sát, chỉ có ông chủ Vũ là không, hắn trực tiếp dẫn người che chở hai người cùng đi.

Có một tiểu đốc sát nhìn thấy ông chủ Vũ thêm cả sáu nhân viên bảo an đều thân cao mã đại, còn tưởng rằng là bảo tiêu chứ.

“Bảo cái gì mà tiêu? Vị kia là ông chủ Đông Bắc Hổ, là lão hổ chân chính đến từ Đông Bắc, cũng không ai dám chọc. Vừa tới liền tóm lấy cao ốc VT, bậc cha chú của châu tự phê văn kiện đó.” Tổng đốc sát không dám bắt chuyện với Vũ Khánh Cương, cũng bởi vì hắn tự giác thân phận của mình, tám phần là không có tư cách bắt chuyện với ông chủ này, ai bảo tư liệu cá nhân của Vũ Khánh Cương đều bị liệt vào cơ mật chứ.

Kỳ thực Vũ Khánh Cương chỉ là bề ngoài có thể doạ dẫm người khác, vừa há miệng thì cái gì cũng không cần làm, chính hắn sẽ tự lộ.

Thế nhưng Vũ Khánh Cương treo lên cái mác như vậy là đủ để dọa sợ bọn trộm rồi.

Sau khi ba người trở về, tâm tình cũng không phải rất tốt, Bách Lý Hãn Mạc chưa từng xuất hiện, Hứa Tư Văn nhìn hồi lâu mới dám hỏi Trương Lam Hà, Bách Lý Hãn Mạc sao không tới?

“Sao anh biết được?” Trương Lam mở miệng rõ ràng là bộ dạng lảng tránh: “Anh cũng không phải mẹ hắn, ngày ngày đều trông hắn!”

“Anh liền làm đi anh!” Hứa Tư Văn học một câu nói Đông Bắc của Vũ Khánh Cương, Trương Lam Hà không nắm chắc Bách Lý Hãn Mạc, sau này hắn sẽ hối hận.

Trương Lam Hà trầm mặt tự mình chạy tới phòng làm việc bế quan.

“Vợ à, anh vẫn là qua bên này với em đi!” Vũ Khánh Cương đã điện thoại qua, sắp xếp nhân thủ dọn nhà.


“Vậy chỗ cũ của anh làm sao bây giờ?” Hứa Tư Văn thấy Vũ Khánh Cương đã quyết định muốn qua, y ngăn cũng vô dụng, nhưng mà bên kia không phải Vũ Khánh Cương mới vừa lắp ráp sao?

“Đổi thành ký túc xá! Nhiều người như vậy sau này chạy chuyên cần rất lãng phí thời gian cùng tinh lực! Dứt khoát đều ở cùng nhau đi, lầu hai đổi thành siêu thị, lầu ba bán trang phục, lầu bốn phòng ăn, lầu năm giải trí, bắt đầu từ lầu sáu lên trên, liền cho người ở.” Bàn tính Vũ Khánh Cương vang ầm ầm, người đều có tính trơ, đi làm ở bên cạnh cao ốc, tan tầm trở về nhà, ngoại trừ lầu một là đại sảnh, lầu hai lầu ba lầu bốn lầu năm tất cả đều là chỗ để tiêu phí! Phát tiền lương xong quay đầu lại còn phải để công ty kiếm lời trở về.

“Quá lãng phí đi?” Hứa Tư Văn cảm thấy tiếp tục gây sức ép như thế, chỉ sợ cũng tốn không ít tiền, hơn nữa còn tốn thời gian.

“Vốn là đợi sửa đổi, sửa lại mấy tầng phía dưới, không làm lỡ việc!” Vũ Khánh Cương nắm chắc rằng sửa đổi cũng không phải khó khăn cỡ nào.

“Vậy cũng tốt.” Kỳ thật Hứa Tư Văn vẫn rất muốn cùng làm việc với Vũ Khánh Cương, ông chủ Vũ dính người, cũng khiến lòng hư vinh của kỹ thuật viên Hứa dính ra luôn rồi.

Vốn Hứa Tư Văn còn lo lắng Trương gia hay nói là Triệu gia sẽ không giảng hoà, nhưng mà đợi nửa tháng, ông chủ Vũ cũng đã mang người dời đi trận địa, cũng không đợi được bất cứ tin tức gì.

Vì vậy năm mươi tầng bị chia thành hai bộ phận, mười tầng trên thành công ty phần mềm Hà Văn, còn lại đều bị Đông Bắc Hổ chiếm lĩnh.

Hứa Tư Văn vẫn như trước mang người của bộ kỹ thuật khai phá mô-đun chương trình, công ty của Vũ Khánh Cương bắt đầu đại triển quyền cước, lấy tiền đập người thôi cũng đủ chết rồi.

Ai cũng biết trong châu mới tới Đông Bắc Hổ nhiều tiền, người nào cũng không ngốc, nhắm ngay hạng mục cũng vô cùng có thị trường, kiến trúc của Đông Bắc Hổ từ đầu đến giờ, vẫn luôn là kiến trúc được đánh giá chất lượng tốt nhất.

Tình cảm của hai người cũng từ từ hài hòa, chỉ là Trương Lam Hà gần đây có chút ủ rũ, Hứa Tư Văn không đi an ủi hắn, chuyện như vậy, người khác nói một ngàn một vạn đều vô dụng, chỉ xem bản thân hắn có muốn thông hay không thôi.

Vốn tưởng rằng gió êm sóng lặng, kết quả lại có sóng lớn.


Nguyên nhân là Hứa Tư Văn nhận được một cái tin nhắn MMS, tám phần là chụp trong lúc vội vàng, bức ảnh phía trên có chút mơ hồ, trên ảnh là một phòng ăn cơm kiểu Tây, dựa vào cửa sổ trong một nhã phòng, một nam một nữ ngồi đối diện nhau, đang giơ rượu đỏ chạm cốc, từ vóc người mà nhìn, nữ quyến rũ nam cao to, chỉ cần không phải bộ dạng quá xin lỗi khán giả, chỉ nhìn thân hình và khí chất hai người, cũng đã đủ xứng đôi, chỉ cần không phải mặt ma quỷ, quả thực có thể nói là trai tài gái sắc.

Vốn là không có gì ghê gớm, dãy số cũng là số xa lạ, Hứa Tư Văn cũng cho là gửi sai rồi.

Nhưng mà nam nhân bên trong tuy không chụp rõ ràng, quần áo và vân vân ngược lại nhìn quen mắt, Hứa Tư Văn suy nghĩ hồi lâu, đây không phải là quần áo mà sáng nay y chọn ra cho Vũ Khánh Cương mặc sao?

Bởi vì phẩm vị của ông chủ Vũ thì khỏi nói rồi, sau khi Hứa Tư Văn ở cùng hắn, quần áo của Vũ Khánh Cương liền về tay vợ, hiện tại ra ngoài đi một vòng, ai không nói ông chủ Đông Bắc Hổ thật sự ra dáng chứ?

Hứa Tư Văn đem cả người Vũ Khánh Cương đều xử lý lưu loát đến một bậc thang mới, nhóm Ngụy Diên là người trực tiếp được lợi, không cần bận tâm hình tượng công chúng của ông chủ nữa, quả thực không thể vui vẻ hơn được nữa, vì thế còn gửi tin nhắn và lễ vật cảm ơn đến cho Hứa Tư Văn, khiến Hứa Tư Văn sau khi biết dở khóc dở cười.

Hứa Tư Văn xem tin nhắn MMS trong điện thoại im lặng không lên tiếng, cuối cùng giữ tin nhắn, phản ứng gì cũng không có, nên làm gì thì làm đó.

Đến giờ tan tầm, Hứa Tư Văn trực tiếp đến tầng ba mươi tìm Vũ Khánh Cương.

Đã nói trước là ngày mai cuối tuần, về Hứa gia tập.

Hứa Tư Văn dự định cuối tuần đi sớm một ngày, về Đông Bắc xem sao, thuận tiện hỏi Vũ Khánh Cương, bên Đông Bắc có yên tĩnh không?

Vừa nghĩ sự tình vừa đi về phía phòng làm việc của Vũ Khánh Cương, Đông Bắc Hổ không ít người tới, mặc dù Vũ Khánh Cương không trực tiếp tuyên bố thân phận của Hứa Tư Văn, nhưng mà nhóm cao tầng nên biết đều đã biết, chỉ thiếu đặt lên mặt bàn mà nói thôi.

Đến cửa còn không đợi Hứa Tư Văn đẩy cửa, cửa đã tự mở từ bên trong, một đại mỹ nữ đi ra, Hứa Tư Văn gặp qua không ít đại mỹ nữ, thế nhưng đại mỹ nữ này vừa ra tới, lông mày Hứa Tư Văn chính là nhíu lại.

Quần áo của cô gái này không khác biệt lắm với trong hình, sở dĩ nói không khác biệt lắm, là bởi vì bức ảnh dù sao cũng hơi mơ hồ, không dám khẳng định có phải là cùng một bộ quần áo không.

Đại mỹ nữ vẻ mặt kinh ngạc, giống như có chút thất kinh đối với việc Hứa Tư Văn đột nhiên xuất hiện, sau đó liền trấn định quay đầu nói lời tạm biệt với người ở bên trong: “Ông chủ Vũ, vậy tôi cáo từ trước.”


“Ừ!” Vũ Khánh Cương liền cho một âm thanh, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Trên mặt đại mỹ nữ chợt lóe vẻ tức giận, thế nhưng lúc xoay đầu lại, liền là vẻ mặt thẹn thùng, gật đầu với Hứa Tư Văn một cái, liền duyên dáng rời đi.

“Còn bận sao?” Sau khi Hứa Tư Văn đi vào tiện tay đóng cửa lại, diện tích trong phòng lớn, bốn phía là bồn cảnh cùng cây xanh cầu nhỏ cùng với nhiều loại thực vật mà Hứa Tư Văn tự mình bố trí, dùng để tô điểm không gian và giữ chất lượng không khí.

“Lập tức liền xong, em ngồi chỗ đó nghỉ một lát trước đi!” Trên bàn làm việc của Vũ Khánh Cương bày đầy văn kiện, hắn cũng không kịp dọn dẹp, vừa làm việc thì nào bìa nào ảnh bày đầy bàn, đều là đồ của một mình hắn.

Hứa Tư Văn quen đường quen lối ngồi trên ghế sa lon, nhìn Vũ Khánh Cương làm việc, hổ Đông Bắc lúc làm việc rất chăm chú, có thể là vì không có bao nhiêu văn hóa, lúc Vũ Khánh Cương xem văn kiện có chút vất vả, chữ đều biết, chính là có vài từ ngữ không làm rõ được ý tứ gì. Sau khi tra rõ hắn mới tiếp tục xem.

Áo khoác ném ở trên ghế sa lon, áo sơ mi xắn tay áo lên trên khuỷu tay nửa tấc, thắt lưng màu đen buộc ở bên hông hùng tráng, da dẻ lộ ra ngoài hiện ra màu vàng nhạt.

Chỉ cần Vũ Khánh Cương không lên tiếng, hoàn toàn là hình tượng nam nhân thành công!

Hứa Tư Văn cầm lấy áo khoác của hắn, nhìn thấy cổ tay áo có chút bẩn: “Quần áo sao lại dơ tay áo vậy?”

“Hả? Buổi trưa lúc ăn cơm không cẩn thận đụng phải.”

“Ồ?” Hứa Tư Văn nhìn nhìn chỗ cổ tay áo, hỏi một vấn đề không liên quan: “Đúng rồi, cái người lúc nãy vừa đi là ai vậy?”

“Cô đó à? Tổng giám đốc của công ty gì đó, không phải là muốn cùng anh hợp tác sao, nhưng mà tự anh có thể làm thì sao lại muốn kiếm người hợp tác chia tiền chứ? Liền từ chối. Anh nói cho em biết nha vợ, cô ta rất đáng ghét, giống như nghe không hiểu tiếng người vậy, nhất định phải nói rõ ràng với cô ta thì cô ta mới biết ý tứ của anh, người như vậy em nói xem sao còn có thể làm tổng giám đốc chứ? Ngay cả nhân viên phục vụ cũng không cần giống như cô ta đâu.” Nói nói, Vũ Khánh Cương còn uất ức, người như vậy hắn thật lòng không thích nổi.

“Có lẽ là vì có quan hệ thân thích với ông chủ đi? Người như vậy cũng không phải chưa từng thấy.” Hứa Tư Văn vừa nghe Vũ Khánh Cương nói, đột nhiên cười đặc biệt vui vẻ: “Anh nhanh lên một chút nha, một hồi đi mua một ít đậu phụ, anh hầm cá chép cho em đi, em thèm cá chép.”

“A! Anh đi liền, mấy thứ này ngày mai lại xem, dù sao cũng không vội…” Vũ Khánh Cương vừa nghe vợ thèm, lập tức bỏ bút lại, cầm áo khoác cùng vợ tan tầm mua thức ăn…

Hết chương 113


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận