Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

“Cậu nói xem cậu một tên đàn ông, ăn còn ít hơn thỏ, hoàn toàn là một con bê, một trận cảm mạo nóng sốt cũng phải trực tiếp tới bệnh viện tìm bác sĩ, sau này phải làm sao.” Ông chủ Vũ ăn uống no đủ, tự mình nhanh chóng đến phòng vệ sinh rửa sạch cà mèn, đũa là dùng một lần, trực tiếp ném vào trong thùng rác.

Cà mèn có tổng cộng tám cái, bốn cái một chồng bốn cái một chồng, xếp lên thành một bộ hoàn chỉnh, thì ra là một bộ cà mèn tổ hợp, còn là cái loại bằng inox đặc biệt lớn, ông chủ Vũ cầm một bộ áo khoác vải sợi bông, xem bộ dạng kia giữ ấm tương đối tốt.

Lúc Hứa Tư Văn nhìn thấy hai thùng cơm, ánh mắt đều không ổn, nhìn nhìn thùng cơm lại nhìn nhìn tài xế Vũ, sao cứ cảm thấy hai thùng cơm này xứng đôi với hắn vậy chứ…

“Không cần anh quan tâm chuyện sau này.” Hứa Tư Văn tranh luận, chính mình nhân cơ hội tiến vào phòng vệ sinh, nửa ngày cũng không đi ra.

Ông chủ Vũ liền trải ra giường, nhìn hồi lâu cũng không tìm được bộ ra giường thứ hai, suy nghĩ một chút, cầm cái áo khoác quân đội tới cho mình, dự định làm chăn đối phó trước một đêm.

Chờ lúc Hứa Tư Văn đi ra, tài xế Vũ không chỉ trải sẵn giường bệnh cho kỹ thuật viên Hứa, ngay cả chăn đệm tạm thời của mình cũng làm đầy đủ.

“Cái người này sao vậy hả? Sao tóc còn ẩm ướt vậy?” Tài xế Vũ thấy kỹ thuật viên Hứa mang một đầu tóc ẩm ướt đi ra, còn cảm mạo đó, phát sốt đó, sao còn dám dùng nước tẩy não chứ?

“Trên người không thoải mái, tắm một cái thôi.” Ra một thân mồ hôi, sơ mi dính dính ướt ướt ở trên người đặc biệt không thoải mái, y tắm rửa trong phòng vệ sinh, còn có vài đồ vật bên người cũng giặt sạch, tính khiết phích của y phát tác, không tắm đêm nay y cũng ngủ không yên.

“Đến cùng là cậu suy nghĩ cái gì vậy? Thật sự cháy hỏng đầu óc? Không biết mình là tình trạng gì à? Không tắm rửa có thể khiến cậu tức chết sao?” Vũ Khánh Cương vừa nghe đã phát sốt đến nằm viện, mà còn dám đi tắm!

Đây không phải là muốn chết thì là gì?

“Câm miệng!” Hứa Tư Văn vốn là tâm tình rất tốt, bị Vũ Khánh Cương rống một tiếng như thế, tâm tình ngay lập tức từ trên cao, ngã xuống tận đáy.

“Ngậm miệng cái gì mà ngậm miệng? Tui thấy tui nên đi tìm bác sĩ đến xem cho cậu một chút mới là chính sự!” Vũ Khánh Cương tức đến nổ phổi dùng sức ấn chuông.

Hứa Tư Văn vừa lên giường còn chưa có nằm xuống, thấy tài xế Vũ bấm chuông, liền vươn tay muốn ngăn hắn, vốn là không có chuyện gì, hắn lại bấm chuông làm cái gì? Bác sĩ cùng y tá người ta rất bận rộn được chứ.


“Người nhỏ xíu còn dám ngăn tui? Cũng không nhìn xem cậu là cái thể trạng gì! Mới vừa hạ sốt mà đã đắc ý! Đắc ý cái gì!” Một tay tài xế Vũ giống như đẩy bóng cao su mà đẩy kỹ thuật viên Hứa, một tay khác cũng không chậm trễ bấm chuông.

“Anh nói đạo lý chút đi, chỉ là tắm thôi, cũng không phải muốn chết.” Hứa Tư Văn biết bằng sức lực của mình căn bản không phải đối thủ của tài xế Vũ, cái người này nói như thế nào nhỉ? Giống như con hổ Đông Bắc nổi danh, thân thủ linh hoạt khí lực lớn, à, sức ăn còn rất lớn nữa.

Lúc bác sĩ và y tá có trách nhiệm tới nơi, liền thấy hai người này toàn thân đều tràn đầy sức sống ở trong phòng lăn lộn.

“Làm gì vậy làm gì vậy? Đây là bệnh nhân đó!” Y tá nhỏ tràn ngập tinh thần trọng nghĩa, ngược lại biết trước tiên phải xem chừng bệnh nhân, cô gái nhỏ đi lên kéo tài xế Vũ ra trước, hai người bất luận là chiều cao hay cân nặng so khắp mọi mặt đều có thể nhìn ra được tài xế Vũ nhất định là bên mạnh hơn, còn kỹ thuật viên Hứa là bệnh nhân, đó chính là quần thể yếu thế.

“Bác sĩ anh xem cậu ấy một chút đi! Xem cậu ấy!” Tài xế Vũ không buông tay, lôi kéo cánh tay kỹ thuật viên Hứa đến trước mặt bác sĩ: “Mới vừa hạ sốt, liền đi tắm rửa!”

Cái thái độ kia, hệt như học sinh tiểu học đi méc thầy giáo vậy.

“Lau khô tóc rồi ngủ, tắm rửa một cái chỉ cần không đi ra ngoài chịu lạnh, thì không có việc gì lớn.” Người trong phòng bệnh cao cấp, cái dạng tính tình gì cũng có, bác sĩ cũng đã gặp nhiều người, cũng không phải chưa từng gặp người bệnh thích sạch sẽ, người như vậy không cho hắn tắm rửa sạch sẽ, thì buổi tối khỏi cần ngủ.

“Vậy có thể phát sốt lại không?” Tài xế Vũ rất chú ý đối với cái này, kỹ thuật viên Hứa bị sốt đến ý thức không rõ, một lần hai lần có thể vượt qua được, nếu sốt nhiều lần, còn có thể ổn sao?

Đây là bệnh viện gì bác sĩ gì chứ.

Ông chủ Vũ liền dũng mãnh lên.

Quyết định chờ một lát liền đi trách cứ!

“Người nhà bệnh nhân này, bệnh nhân đã hạ sốt, hơn nữa hắn chỉ là tắm vòi hoa sen, không có bao nhiêu khả năng tăng thêm bệnh tình, hơn nữa bệnh nhân ra nhiều mồ hôi như vậy, tắm rửa cũng rất bình thường.” Bác sĩ nhìn hai người, cảm thấy người định đoạt trong này hẳn là bệnh nhân, người kia thoạt nhìn chính là công nhân, còn bệnh nhân thoạt nhìn là tinh anh.

“Hắn không phải người nhà ta.” Hứa Tư Văn nghiêm mặt nói rõ.


“Lau khô ngủ liền không có chuyện gì?” Ông chủ Vũ không chú ý tới cái thân phận “người nhà bệnh nhân”, hắn chú ý là vừa nãy bác sĩ nói phải lau khô tóc rồi ngủ.

“Đúng, hệ thống sưởi trong bệnh viện chúng tôi vẫn rất bảo đảm, cho nên chỉ cần đừng mở cửa sổ khiến bệnh nhân phát sốt lần thứ hai, là không có vấn đề gì nhiều.” Bác sĩ tính tình tốt trả lời.

“Thật không có chuyện gì?” Tài xế Vũ thuận tay sờ sờ đầu kỹ thuật viên Hứa, phát hiện ẩm ẩm ướt ướt còn rất trơn tay.

“Không có vấn đề gì nhiều lắm.” Bác sĩ thu hồi thiết bị cấp cứu cầm trong tay lúc tới, hắn xem như là nhìn ra rồi, hai vị này là không có chuyện gì nên đi gây chuyện.

Bác sĩ cùng y tá đi rồi, tài xế Vũ cầm một cái khăn lông lớn bịt thẳng vào mặt kỹ thuật viên Hứa, móng vuốt lớn đưa lên sột soạt một trận.

“Anh làm gì vậy?” Hai mắt Hứa Tư Văn tối sầm lại, giãy dụa muốn thấy được ánh sáng.

“Lau khô tóc mới có thể ngủ.” Cổ họng tài xế Vũ hự ra mấy tiếng thật thà.

Hứa Tư Văn muốn phản bác, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng rốt cuộc là không có nói tiếp, thế nhưng cũng không thể cứ như vậy tùy ý con hổ Đông Bắc này lay đầu mình lau tóc.

“Anh nhẹ chút, đây là lau tóc, không biết còn tưởng rằng anh vuốt trọc đầu tôi đó chứ.” Lúc đầu còn ổn, sau đó sức lực càng lúc càng lớn, Hứa Tư Văn không thể không nói, da đầu của y đều đau rồi.

“Ồ.” Võ tài xế rất nghe lời, thả nhẹ sức lực đi nhiều, thay đổi hai cái khăn lông, ngẫu nhiên còn sờ một cái, trơn trượt mềm mại khiến ông chủ Vũ có chút yêu thích không buông tay.

“Đã xong chưa?” Hứa Tư Văn cảm thấy đã chà đủ rồi, còn chà nữa thì tóc y sẽ thiếu nước luôn có được không.

“Được rồi.” Kỳ thực ông chủ Vũ rất muốn nói “Còn chưa xong”, cũng biết cái này không có khả năng, đã đổi hai cái khăn mặt, nếu tóc này còn chưa khô, vậy mọc trên đầu kỹ thuật viên Hứa không phải là tóc mà là bèo nước, còn là cái loại bèo nước cao cấp lượng nước cực nhiều.


“Ừm, ngủ!” Hứa Tư Văn thân nhọc lòng cũng mệt, chui vào trong chăn, duỗi chân ra đụng phải một thứ nóng hầm hập mềm mềm.

“Ai nha!” Lập tức nhảy ra: “Trong chăn có gì đó!” Lời còn chưa nói hết liền vén chăn lên.

Chỉ thấy bên trong một thứ lớn lớn bẹp bẹp, nhìn hơi quen mắt…

“Đắp túi chườm nóng cho cậu, sợ buổi tối cậu lạnh.” Ông chủ Vũ bị kỹ thuật viên Hứa làm sợ hết hồn, chờ lúc nhìn thấy túi chườm nóng, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hết hồn cái thôi mà gào to cái gì? Nhanh chóng vào chăn ngủ đi, người phía nam đều sợ lạnh, thật không biết sao bên các người lại đông như vậy.” Vũ Khánh Cương một bên lầm bầm một bên làm ổ ở trên ghế sa lon, gối lên áo bông của mình, dùng áo khoác bông che kín mình, cảm giác cũng không kém hơn so với giường bao nhiêu, chỉ là hẹp hơn chút, đá rơi giày bự trên chân xuống, hai bàn chân lớn cọ cọ vào nhau, đôi tất không cần động thủ đã được cởi xuống.

“Bên chúng tôi không lạnh như vầy! Còn là lạnh khô nữa, gió vừa thổi liền đau như bị lưỡi dao lăng trì trên người, mỗi ngày tôi đều phải bôi mấy thứ mới dám ra ngoài, không thì sợ là trên mặt đều bị nứt da do lạnh rồi.” Hứa Tư Văn biết đây là tài xế Vũ đang chăm sóc mình, ngượng ngùng nằm trở lại, hai chân lạnh lẽo cùng túi chườm nóng tựa vào nhau, chỉ chốc lát sau liền nóng hổi.

“Cậu buồn ngủ không? Nói chuyện một hồi đi? Phía nam các cậu là cái dạng gì vậy? Thật sự bốn mùa đều không có tuyết bay?” Đối với Vũ Khánh Cương lớn lên ở địa phương tại Đông Bắc mà nói, rất khó tưởng tượng mùa đông không có hoa tuyết là bộ dạng gì.

Tuy rằng mỗi năm tập đoàn Đông Bắc Hổ đều có chi phí do nhà nước cung cấp để du lịch, đi cũng đều là các thành phố lớn của phía nam, cưỡi ngựa xem hoa nhìn náo nhiệt một vòng, không thể nói là hiểu biết.

“Cũng không phải là chưa từng có tuyết rơi, chỉ là rất ít, tuyết rơi xuống đất liền tan mất.” Hứa Tư Văn làm ổ trong chăn, vẻn vẹn lộ ra cái đầu, chăn cũng che qua cổ đến tận cằm, lên trên nữa có thể chặn miệng luôn.

Mũi y không thông khí, chỉ có thể dùng miệng hô hấp, chặn miệng lại y liền muốn ngạt thở.

“Vậy cũng không đóng băng đi?” Tuyết sạch vừa hạ xuống liền tan, sợ là trên mặt nước cũng không đóng băng được.

“Ừm, trong nước rất ít kết băng, cho dù có kết, cũng là một tầng thật mỏng, dám lên đó đi lại nhất định sẽ rơi xuống nước.”

“Bọn tui nơi này, chỉ cần đến tháng 11 là có thể trượt trên băng chơi đùa, đông cứng luôn, đừng nói người đi lên, chính là lái xe tàn nhẫn chạy lên cũng không có vấn đề gì.”

“Nhìn ra rồi, cảm giác mũi cũng đông rớt mất.” Hứa Tư Văn nói tự mình cũng có chút buồn cười: “Phía nam bất luận là mưa hay tuyết, đều không có thanh thế nhiều lắm, bên này một chút tuyết thôi, cả trời đất đều thành màu trắng, rất đẹp, chỗ duy nhất không vừa ý chính là nhiệt độ.”


“Đã biết là lạnh mà còn dám mặc thành như vậy đi ra ngoài, thật trâu!”

“Tôi đây không phải là lần đầu đến Đông Bắc sao? Lúc ở nhà, những quần áo này đều không mặc tới, bởi vì không lạnh như vậy.”

“Vậy cậu mua mấy quần áo này làm gì?”

“Lúc xuất ngoại mặc, không phải chỉ có mình Đông Bắc mới lạnh. Thế nhưng nước ngoài cũng không lạnh quá mức như thế.”

“Nhiệt độ nước mình cậu cũng không hiểu rõ, nước ngoài trước tiên miễn đi, lại nói cậu đây là đang ở nhà mình, nước ngoài ai biết ai chứ?”

“Không nói chuyện với anh nữa!”

“Tui còn không muốn nói chuyện phiếm với cậu đây này! Một con mọt sách.”

“Câm miệng! Anh cái đồ ông già cổ hủ! Hổ Đông Bắc!”

“Cậu mới câm miệng đó, cậu cái con mọt sách, người nhìn thì rất khôn khéo, sao sinh hoạt lại ngớ ngẩn như thế chứ? Chút chỉ số thông minh của cậu tám phần là đều đặt trong sách vở rồi.”

“Không phải là một lần cảm mạo thôi sao? Có chút chuyện như thế cũng không chịu để yên nói hoài không buông nữa? Nếu anh ngại phiền phức, có thể không cần ở đây canh.”

“Quên đi, tui không ở đây, thì cậu làm sao giờ?”

“…!” Nói tới nói lui, cãi đến bây giờ, Hứa Tư Văn biết mình có chút kiếm chuyện vô lý, nói chuyện cũng không dễ nghe, rất chói tai, vốn tưởng rằng tài xế Vũ sẽ để ý sẽ tức giận, thậm chí sẽ cảm thấy mình không biết điều, nhưng tài xế Vũ trực tiếp một câu nói khiến kỹ thuật viên Hứa tự mình tắt tiếng.

Nghĩ đi nghĩ lại, xoắn xuýt lại xoắn xuýt, lúc Hứa Tư Văn muốn mở miệng nói xin lỗi, y nghe được tiếng ngáy của tài xế Vũ, lúc đó tâm tình của y thật là…!

Trở mình, lấy quần áo lung tung bọc nửa cái đầu, đem lỗ tai bảo vệ, dùng cái mông hướng về phía tài xế Vũ, y buồn ngủ!

Hết chương 33


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận