Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Lại nói, lịch sử làm giàu kỳ tích của ông chủ Vũ, thật sự khiến người ta ước ao ghen tị đến mức không nhấc lên được khí lực, quả thực quá đả kích người khác.

Sau khi ăn xong, mọi người chia hai đội, một đội thu thập con heo năm kia, một đội khác lại là chọn lưới.

Bởi vì hôm sau là hai mươi chín tháng chạp, bọn họ muốn đánh bắt đông.

Hứa Tư Văn nhìn cái lưới đánh cá kia cảm thấy thật mới mẻ, cùng ở bên cạnh xem náo nhiệt đến nửa đêm, còn nỗ lực nhúng tay đi kéo lưới ra, kết quả phát hiện kéo không được!

“Đừng kéo, chì lưới này phải cẩn thận.” Ông chủ Vũ chỉ chỉ chì lưới, lưới đánh bắt đông cũng có thật nhiều lưu ý, sức lực nhỏ bé của kỹ thuật viên Hứa, hay là thôi đi.

Hứa Tư Văn biết nghe lời phải, y chỉ là hiếu kỳ mà thôi: “Lưới này mắt lưới cũng lớn quá rồi đó?” Thử khoa tay một chút, tay y cũng có thể xuyên qua luôn, mắt lưới có thể không lớn sao.

Tuy rằng chưa từng đánh cá, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng từng xem heo chạy, hiện tại thông tin phát triển như thế, trên ti vi, trên internet, y cũng đã xem qua giăng lưới bắt cá, lưới đánh cá kia của người ta đều là càng chặt càng tốt, thế nào mà bọn họ cầm mấy cái đi ra, lại chọn cái có mắt lưới lớn nhất trong đó để chỉnh lý?

“Mắt lưới to, cá đánh được cũng lớn, mấy con nhỏ đã sớm chui qua mắt lưới ra ngoài.” Ông hai ồm ồm giải thích cho kỹ thuật viên Hứa một câu.

Ý kia, chính là cá nhỏ không lọt nổi mắt xanh, muốn ăn, liền phải là cá lớn.

Hứa Tư Văn: “….”

Có điều buổi tối trước khi ngủ, Hứa Tư Văn vẫn còn dùng ánh mắt nhìn gấu trúc mà chớp chớp nhìn ông chủ Vũ, y luôn cảm thấy không chân thực, quá huyễn tưởng, có người vận may, thật có thể nghịch thiên luôn rồi.

“Ngủ không được?”

“Không phải.”

“Có phải còn nghĩ về quá khứ của tui không?”

“Làm sao anh biết?”

“Những người lần đầu tiên nghe được đều cùng một dáng vẻ ngốc nghếch như cậu, tui cũng đã quen rồi.”

“Anh mới ngốc đó!” Hứa Tư Văn trở mình: “Mấy năm kia khẳng định anh đặc biệt may mắn! Sớm biết, tôi liền theo anh mua đất rồi.”

“Thôi dẹp đi!” Ông chủ Vũ cũng trở mình: “Lúc đó á, tui thật sự không nghĩ nhiều, lúc bao cả cái núi, ý tui là trồng cây ăn quả làm giàu, vào lúc đó trên ti vi không phải cũng đều tuyên truyền, khai phá mở rộng cái gì gì đó, tui cũng không muốn luôn ở bên ngoài làm công, rất khổ! Lương cũng không có gì bảo đảm, nhiều lần đều không thể lấy được tiền, sau đó kiến thức nhiều hơn, liền muốn về nhà, trông coi đất nhà mình, dù sao cũng tốt hơn so với ở bên ngoài, ai biết sau đó chuyện liền nhiều hơn, còn phát tài….”

Chuyện năm đó, rất nhiều người chỉ thấy được Vũ gia ở bề ngoài phong quang vô hạn, Vũ Khánh Cương vận may phủ đầu, nhưng nào ai biết sau lưng chua xót trong lòng?

Uất ức sau khi bị lừa gạt, tuyệt vọng vì cùng đường mạt lộ, cùng với sau đó hi vọng lại bất ngờ ập đến, đối với một nông dân mà nói, giống như lần đầu ngồi xe qua núi vậy, lên cao xuống thấp kích thích trái tim.

Đây là lần đầu tiên Hứa Tư Văn nhìn thấy ông chủ Vũ không còn nụ cười thật thà, không còn bộ dạng dễ dàng thỏa mãn, sâu sắc cảm nhận được tâm tình của ông chủ Vũ lúc đó.

“Hết thảy đều trôi qua rồi, hiện tại Vũ gia không phải rất tốt sao? Những người kia đều nhìn mà thèm thuồng kìa. Đừng giận đừng giận.”

“Có cái gì mà giận? Nên trả thù tui đều trả thù rồi!” Ông chủ Vũ hì hì nở nụ cười, khoe khoang nhỏ giọng nói thầm với kỹ thuật viên Hứa: “Cái tên lừa đảo kia, tui dẫn theo ba đứa cháu trai cho hắn một trận đòn tàn nhẫn, còn có chủ nhiệm gì đó trong thôn, cũng bị cắt chức. Con người tui á hả, chỉ cần người không chọc tui, tui cũng không vui lòng không có chuyện gì mà tìm đánh, nhưng tui cũng không phải bí đao thối, ai cũng có thể giẫm một cước.”

“Ừ, anh mới không phải bí đao thối, bí đao thối không đảm đương nổi chức ông chủ.” Hứa Tư Văn bị lời của ông chủ Vũ chọc cười: “Vậy bây giờ anh mua đất chỗ nào, có phải là tất cả mọi người đều cùng mua với anh không?”

Hết chương 46


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui