Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

“Ngày mai mùng tám, cao tầng công ty đều đi làm ban ngày, buổi tối có cái tụ hội, cậu cũng cùng đi thôi, ở nhà nhiều không có ý nghĩa, đi ra ngoài chơi một chút.” Ông chủ Vũ một bên đưa tay kéo tờ giấy trên mặt hai già một trẻ, một bên cùng Hứa Tư Văn nói đâu đâu.

“Được chứ!” Hứa Tư Văn còn chưa có đáp ứng, ông ba đã thay y làm chủ: “Nhanh chóng mang đi đi!”

Hứa Tư Văn cười gật đầu không lên tiếng.

“Nó đi ai chơi với ông?” Ông hai ngốc nghếch ở một bên phun tào.

Bởi vì vận bài của ông ba thật sự là nhấc không lên, trên căn bản, cũng chỉ có đứa nhỏ Hứa Tư Văn này tình nguyện cùng ông chơi đùa như vậy, đổi thành người khác căn bản không phản ứng ông được chứ.

Năm trước Hứa Tư Văn vừa tới, ông còn có thể nghẹn giữ được giả vờ, cơ mà sau đó quen thuộc bản tính của ông liền bại lộ, hiện tại phát hiện mình chơi không hơn người ta, liền muốn đuổi người đi, ông hai cũng không tin còn có ai cùng ông ấy chơi đùa!

“Tui tìm người khác chơi!” Ông ba thẹn quá hóa giận, ông đã lớn tuổi còn có thể bước như bay mà chạy đi.

Ông hai bất đắc dĩ đuổi theo.

“Nhanh đi nhìn một chút xem, ông cụ lớn tuổi.” Hứa Tư Văn nhìn lên sợ hai người thật sự ngã sứt mẻ, liền muốn tự mình theo qua, nhưng bị ông chủ Vũ kéo lại.

“Cậu cứ yên tâm đi!” Ông chủ Vũ kéo y cọ lên trên giường: “Thân thể hai ông vô cùng tốt, năm ngoái hai người còn đánh một con lợn rừng trở về kìa.”

Hứa Tư Văn: “…!”

Tối mùng bảy, ông chủ Vũ liền đóng gói kỹ thuật viên Hứa mang về ký túc xá, hai người là ngồi chiếc Land Rover kia của ông chủ Vũ trở về, cũng may là loại xe Land Rover này, không gian bên trong lớn, không thì cũng không chứa nổi.

Bởi vì chị dâu Thúy Hoa xếp vào cho bọn họ nửa xe đồ vật, hai người ông chủ Vũ và kỹ thuật viên Hứa mất cả buổi mới dọn xong.

Ngày hôm sau mùng tám, ông chủ Vũ mang theo kỹ thuật viên Hứa đi làm.


“Tại sao cao tầng đi làm sớm như vậy?” Hứa Tư Văn có chút không rõ, bởi vì y nhận được thông báo nghỉ, là tới mười sáu, mười bảy tháng giêng mới đi làm.

“Đám lột da kia nói cái gì mà thông lệ, chết sống nhất định phải mùng tám liền đến, không thì trừ tiền lương!” Ông chủ Vũ vừa lái xe vừa bĩu môi: “Xưa nay tui chưa từng muốn trừ lương bọn họ, bọn họ thì ngược lại luôn ở chỗ tui muốn tiền làm tăng ca.”

“Kỳ thực, dựa theo quy định về ngày nghỉ nước mình, mùng tám đi làm là bình thường….” Hứa Tư Văn cũng không biết phải nói thế nào mới thích hợp, lần đầu tiên nhìn thấy chủ thuê như tập đoàn Đông Bắc Hổ, người khác đều ước gì ăn tết công nhân đều đi làm, làm sao mà Vũ gia còn ghét bỏ nhóm cao tầng đi làm sớm chứ?

“Nhà ai không phải qua mười lăm mới tính hết tết? Nếu là trước đây, qua hai tháng hai mới xem như là kết thúc tết kìa!”

Đối với câu nói như thế này của ông chủ Vũ Hứa Tư Văn thật sự là không tán đồng được, hai tháng hai? Cũng quá lâu đi? Hiện tại mùng sáu đi làm chỗ nào cũng có được chứ.

“Quanh năm suốt tháng chạy ở bên ngoài sinh hoạt, đến lúc năm mới, còn không cố gắng nghỉ một chút à? Qua tiểu niên liền nghỉ, mười bảy đi làm vừa vặn.” Ông chủ Vũ có một bộ lý do thoái thác tự mình nhận định.

Chỗ cử hành tân xuân tụ hội, là một khách sạn năm sao, bởi vì tập đoàn Đông Bắc Hổ là khách hàng lớn, ở trong khách sạn này có tầng trệt cố định, bên trong có hội trường chuyên dụng cùng bốn căn phòng tổng thống, mười căn phòng thương vụ cùng hai cái phòng trà dùng để tiếp khách.

Hôm nay ông chủ Vũ mặc bộ quần áo năm trước kỹ thuật viên Hứa lựa cho hắn, Hứa Tư Văn nhìn không nói gì, thế nhưng khóe miệng vẫn luôn là dáng vẻ giương lên.

Hai người một trước một sau tiến vào, Hứa Tư Văn tự giác đi ở phía sau ông chủ Vũ, tốt xấu thì vị này có bình dân hơn nữa, cũng là người sáng lập và người sở hữu tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ, y một nhân viên kỹ thuật, đi ở bên cạnh không ra gì, đi ở phía trước thì càng không ổn.

Y cũng là người đã ở trong xã hội lăn lộn bao nhiêu năm, cho dù vẫn khí khái như trước nhưng đạo lí đối nhân xử thế vẫn hiểu.

Ngụy Diên một đám cao tầng bọn họ mang theo một nhóm lớn nhân viên trung tầng, đi làm trước thời gian cũng không phải vô duyên vô cớ, ông chủ Vũ không biết cong cong quẹo quẹo trong này, bọn họ đến sớm, là để hỗ trợ nhau, bố trí kế hoạch đầu năm.

Đông Bắc Hổ có bao nhiêu?

Hiện tại sợ là ông chủ Vũ cũng không biết mình đang nuôi sống bao nhiêu người, có quan hệ với bát cơm cùng tiền đồ của bao nhiêu người.

“Anh nói rốt cuộc có chứng cớ hay không hả?” Helena ngồi ở bên cạnh Ngụy Diên, thân thể tinh tế vóc người gần như muốn bốc lửa, hơn nữa cô mặc cũng là loại quần áo phong cách thiên hướng gợi cảm, càng là mị lực vô cùng tận.


“Anh thề! Anh nói đều là thật!” Ngụy Diên vẻ mặt nghĩa chính ngôn từ, bày tư thế muốn nhấc tay phát thề: “Chỉ là không biết ông chủ có thể dẫn người lại đây hay không.”

“Dạng gì mới có thể làm cho ông chủ chúng ta để mắt nhỉ?” Trương Triêu Dương chen lại cũng nhiều chuyện thảo luận.

Có điều Trương Triêu Dương không dám đi chen Helena làm mỹ nhân tức giận, hắn chỉ dám đối phó đối phó Ngụy Diên mà thôi.

“Tôi đang hoài nghi, ông chủ là đang nói đùa!” Wilson lại ở một bên dùng tiếng Hán sứt sẹo phủ định: “Ông chủ, tôi luôn cảm thấy hắn khuyết thiếu chút gì đó.”

Nghe thấy Wilson nói như vậy, những người còn lại có người gật đầu có người suy nghĩ sâu xa, ông chủ của bọn họ kỳ thực rất có quyết đoán, cho đám người bọn họ tự do lớn nhất, người Vũ gia từ trước tới nay đều không can thiệp vào hoạt động của tập đoàn.

Nhưng chính là quá tự do, thế nên sau đó bọn họ mới phát hiện, ông chủ là một người sợ phiền toái, có thể không ra mặt thì hắn tuyệt đối ở hậu trường ngồi xổm, thế nhưng một khi bọn họ có phiền toái, ông chủ liền ra tay một chọi mười!

Liền lấy sự việc nhà cung ứng năm trước để nói đi, tập đoàn Cương Kiến đột nhiên lướt qua tầng quyết sách bọn họ, nhất định phải gặp mặt ông chủ nói chuyện.

Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhất định phải ông chủ mới được, có điều bọn họ có lòng tin đối với mình, muốn gặp liền gặp đi.

Kết quả lại la ó, cũng không biết là ông chủ xử lý như thế nào, sau khi hợp đông đến hạn, tập đoàn Cương Kiến gào khóc muốn gia hạn, ngược lại là bên này của bọn họ, ông chủ nói, khỏi phản ứng lại!

Có tiền nơi nào còn có thể thiếu nhà cung ứng?

Hiện tại tập đoàn Cương Kiến không biết hối hận thế nào kìa.

Ông chủ bọn họ chính là ra sức như thế, không có cách nào!

“Ông chủ thiếu cái gì?” Sau khi tạm dừng, Ngụy Diên không tự chủ được liền hỏi, âm thanh còn không nhỏ.


“Thiếu đạo đức?”

Một đồng bọn ngoại tịch tiếng Hán không tốt, thấy tất cả mọi người không lên tiếng, thật vất vả nhớ tới hai từ ngữ, liền khoan khoái phun ra.

“Cậu đó mới thiếu đạo đức! Cậu thiếu đạo đức cậu là đồ ngốc!” Ông chủ Vũ vừa vặn đẩy cửa tiến vào, tại thời điểm đẩy cửa liền nghe được bọn họ đang nói “ông chủ khuyết thiếu gì đó”, kết quả sau đó người nói tiếp còn ghê gớm hơn.

“Ông chủ!” Tất cả mọi người đứng lên chào hỏi.

Bất kể là chủ quản cao tầng hay là quản lý trung tầng, bọn họ đều biết ông chủ của bọn họ làm người tuyệt đối không cần phải nói, cho nên bọn họ cũng là xuất phát từ thật lòng kính phục phú hào xuất thân thấp kém Vũ Khánh Cương này.

Chỉ là sau đó tất cả mọi người trợn to hai mắt chớp chớp nhìn Vũ Khánh Cương.

Không phải trên mặt ông chủ mọc hoa, mà là ông chủ hắn thế mà lại thay đổi quần áo rồi!

Hoặc là nói, ông chủ Vũ rốt cuộc có bộ dạng “ông chủ”.

Xem thói quen một thân ăn mặc tùy ý của ông chủ Vũ, đột nhiên thay đổi một loại phong cách, tất cả mọi người đều cảm thấy ông chủ xa lạ hơn rất nhiều.

Trong khí chất của nhân sĩ thành công, lại pha thêm uy vũ khí phách ở bên trong, lúc hơi tức giận nhìn người khác, cả người thật sự giống như hổ Đông Bắc vậy, uy mãnh mà hung hãn.

Dùng một câu nói Đông Bắc để hình dung, đó chính là “thuần đàn ông”!

Ánh mắt tất cả mọi người giống như dao nhỏ quét ở trên người ông Vũ, nhiều chuyện ở chỗ sâu trong ánh mắt như ẩn như hiện.

Có thể thay đổi một người lớn như vậy, chín mươi chín phần trăm là yêu nha!

Cám ơn trời đất!

Bọn họ tìm bà chủ cũng tìm rất khổ cực đó!

Vì vậy mọi người đều hết sức tò mò, đến cùng là hạng người gì, có thể giữ được ông chủ Đông Bắc Hổ.


“Sau này còn nói nhảm như bà già nữa, trực tiếp trừ tiền lương!” Ông chủ Vũ đối với đám nhân viên IQ cao này, trên một ít chuyện là không có biện pháp, cho nên chỉ có thể dùng phương thức trừng phạt “trừ tiền lương” mà mình tự nhận là nghiêm khắc nhất, để ràng buộc bọn họ.

Không chờ bọn họ nói lời biện giải, Ông chủ Vũ trực tiếp nhường ra người phía sau: “Đây là kỹ thuật viên Hứa, các người cũng nên biết hết rồi, ăn tết cậu ấy cũng không trở về, cho nên mang đến cùng mọi người chơi cho vui.”

“Sự tích” Hứa Tư Văn, ông chủ Vũ tuyên truyền rất đúng chỗ, hiện tại người Đông Bắc Hổ trên căn bản đều biết kỹ thuật viên Hứa “khổ cực”.

“Chào mọi người.” Hứa Tư Văn tươi cười khéo léo chào hỏi trước.

“Chào cậu chào cậu!” Mọi người tranh nhau chen lấn chen chúc tới, trực tiếp đem ông chủ Vũ đẩy ra xa kỹ thuật viên Hứa ba mét, xây lên bức tường người khiến ông chủ Vũ muốn giơ chân.

Hứa Tư Văn bị giật mình, đây là chuyện gì xảy ra?

“Đến đến! Ngồi một chút!” Ngụy Diên làm thủ lĩnh đám người này, vô cùng nhiệt tình lôi kéo Hứa Tư Văn ngồi ở chủ vị.

Hứa Tư Văn có chút thấp thỏm cười hỏi: “Mọi người đây là?”

Cho dù trước đây gặp qua một hai lần, Hứa Tư Văn cũng không cho rằng vị CEO Đông Bắc Hổ này lại khắc sâu ấn tượng đối với mình, y tự mình biết mình, y cũng không phải là cái loại đáng yêu người gặp người thích hoa gặp hoa nở kia.

“A, thân ái, chào cậu!” Một nhân sĩ ngoại tịch nói tiếng Đức chen tới, hắn lớn lên thân cao mã đại, khí lực cũng đầy đủ, so với đám bạn thân mến, lần đầu tiên hắn nhờ ưu thế bản thân để chiếm thượng phong, đem người khác đẩy ra phía sau, chính mình tiến tới, cười đặc biệt nhiệt tình một phen ôm bả vai Hứa Tư Văn: “Tiết lộ đi, vị kia của ông chủ là ai vậy? Chính là cái người đến nhà ông chủ gặp người lớn đó!”

Hứa Tư Văn bị người ta ôm như thế, hết sức không được tự nhiên, y muốn tránh ra cơ mà sức lực không lớn bằng người ta không nói, nhiều người như vậy đều đang nhìn, y biểu hiện quá rõ ràng cũng không tiện, nhưng mà ôm như thế y sẽ không tốt.

“Đậu xanh rau má cái đồ lông vàng mi lăn đi cho ông!” Hứa Tư Văn còn chưa nghĩ ra biện pháp thoát thân, bên kia ông chủ Vũ đã bùng nổ trước.

Hắn còn chưa có vừa ôm vừa kéo nữa, mày cái đồ lông vàng chết tiệt vậy mà lại động tay, nhất định không thể nhẫn nhịn.

Một đám lao động trí óc ngồi văn phòng, khẳng định không có cách nào so với loại “người lao động” chân chính như ông chủ Vũ được!

Ông chủ Vũ thần dũng cực kỳ, một tay một người, người ở bên cạnh kỹ thuật viên Hứa nhanh chóng hết sạch, hết sạch còn chưa tính, cái vị ôm bả vai y, trực tiếp bị ông chủ Vũ xách lên một cước đá vào mông, bạn ngoại quốc tóc xoăn vàng da trắng, ngao ngao kêu thảm tìm đến sô pha bên cạnh ôm ấp.

Hết chương 58


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận