Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Vị cán bộ nghe xong cười ha ha: “Các người thật đúng là, nếu là người khác còn không thể không vui mừng chết à, nhà các người lại ngại chuyện này nhiều.”

“Anh ngồi đi!” Những năm này kiến thức dần dần nhiều hơn chút, dù sao Vũ Khánh Cương cũng hơi đả thông tâm tư, biết đây thật sự là chuyện tốt, trừ việc bọn họ phải dọn nhà, thì cái khác đều quá là may mắn.

Đây chính là ra đường giẫm phân chó, từng chút đi lên.

“Chúng ta cũng gặp vài lần rồi, còn chưa biết tên anh là gì nữa?” Vũ Khánh Cương nhân cao mã đại, không làm được bộ dáng khom lưng cúi đầu kia, chỉ có thể hàm hậu nở nụ cười, cả hàm răng trắng liền phô hết ra, nhìn quái đến mức khiến người ta sợ hãi.

“Tôi họ Đỗ, Đỗ Tử Hiên.” Đỗ Tử Hiên gặp người nhà họ Vũ không phải một lần hai lần, phẩm hạnh của người nhà này như thế nào hắn vẫn rất rõ ràng, nói thật, công việc này của hắn không dễ làm, trước đây thời điểm bên này mới vừa khai thác cũng may, người nghèo chí ngắn, mi trả thù lao họ liền chuyển đi, địa phương còn nhanh hơn, nhưng bây giờ không biết cái oai phong tà khí gì quét đến, từng người từng người đều chào giá trên trời, hắn phải cố định giá tiền lại, lôi lôi kéo kéo, vốn là một trăm đồng tiền mà có thể chuẩn bị cho mi ba, bốn trăm cũng là khách khí rồi.


“Anh Đỗ, anh xem bây giờ đó, cũng không lòng vòng nha!” Vũ Khánh Cương cười hắc hắc chà xát tay.

“Tên nhóc này, muốn hỏi tôi cái gì thì cứ hỏi thẳng, sao cứ phải quanh co lòng vòng như vậy, nếu tôi mà mềm như bánh bao tròn vo kia thì cũng chịu không nổi cái kiểu lòng vòng này!” Đỗ Tử Hiên đến Đông Bắc gần mười năm rồi, loại phương ngữ Đông Bắc này cũng hiểu ít nhiều, thực tế và lòng vòng là từ trái nghĩa, hắn vẫn có thể hiểu được. (mắm: *khóc* anh hiểu nhưng rất tiếc là em không hiểu gì hết T.T)

“Ha ha, anh Đỗ, anh xem nhà tui có phải là còn phải dọn nhà không?” Đối với cái quy củ này Vũ Khánh Cương đã ngựa đi quen đường.

“Không muốn chuyển?”

“Chuyển!” Vũ Khánh Cương gật đầu một cái, hắn biết không chuyển không được, nhà họ Vũ thiếu kiến thức, tới từ địa phương nhỏ, nhưng đồng dạng, người đi ra từ địa phương nhỏ thì không có hậu đài, hơn nữa trung thực chất phác, cũng không học được bộ dạng khóc lóc om sòm chơi xấu như người ta: “Tuy nhiên tôi có một yêu cầu.”

“Nói đi.” Đỗ Tử Hiên sau khi nghe cũng không trở mặt, nhà họ Vũ không tệ, hai lần hắn đến Vũ gia thương lượng, đều đặc biệt thuận lợi, người ta hiếm thấy có một điều kiện, hắn còn ước gì nữa.

“Chính là phiền phức anh Đỗ hỗ trợ chọn một nơi.” Vũ Khánh Cương tội nghiệp kể khổ với Đỗ Tử Hiên: “Tụi tui là muốn ở một vị trí làm thật tốt, không phải dời ổ, nhà tụi tui mở nhà máy, cũng đã ký hợp đồng với bên phía làng rồi, bây giờ bất thình lình không mở cửa được, có thể làm lỡ việc kiếm tiền.”


“Cậu muốn tìm một mảnh đất không bị chuyển đi đúng không?” Đỗ Tử Hiên nghe ra.

“Đúng vậy!” Vũ Khánh Cương gật đầu.

“Cái này dễ thôi, anh Đỗ của cậu chính là làm cái này!” Nếu không phải thật sự đã điều tra Vũ gia, Đỗ Tử Hiên cũng cho là Vũ gia có con đường gì đó có thể dò được quyết định của bên trên, nếu không mi xem Vũ gia đi chỗ nào thì bên trên liền quy hoạch chỗ đó, có cần đúng dịp như vậy không? Nhưng trên thực tế, Vũ gia chính là đi lên từng chút như thế.

Lúc này bồi thường không tăng gấp ba bốn lần, bởi vì Vũ gia dễ tính, Đỗ Tử Hiên dùng hai trăm triệu mua địa bàn của Vũ gia, cũng bởi vì hiệu suất công tác luôn rất xuất sắc, Đỗ Tử Hiên thăng chức rồi!

Có điều trước khi đi, Đỗ Tử Hiên giúp Vũ gia chọn một núi hoang rời xa thành phố Đông Bắc làm địa bàn, chỗ núi hoang kia gọi là Dã Lĩnh, địa vực rộng rãi còn dựa vào một con đường mới sửa, dù sao thì Vũ gia mở nhà máy rau muối chua, cũng chẳng cần thứ gì khác, ở đây còn có thể không để ý đến mùi muối chua bay ra tứ tán.


Vũ gia rất hùng hồn bỏ ra 80 triệu, trực tiếp mua được danh nghĩa của Dã Lĩnh, nhưng chân trước Đỗ Tử Hiên mới vừa tạm biệt, chân sau liền có mấy lão học giả từ trên núi xuống, tìm tới cửa nhà họ Vũ.

Dã Lĩnh núi cao rừng rậm, nhưng mà người nhà họ Vũ không ngờ tới, sinh trưởng trên dã lĩnh tất cả đều là bảo bối!

Cây hoàng bá, hồng đậu sam, hồ đào, thông đỏ!*

Hết chương 6


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận