Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Vũ Khánh Cương bộc lộ bản tính, bát gia gia lại vô cùng vui vẻ, trước khi đi, bát gia gia bảo Hứa Tư Văn ngày mai đi cùng ba Hứa, Hứa Tư Văn cảm động không thôi, lại bảo người cầm một quyển luận ngữ đi ra.

“Bát gia gia, thứ này cũng không cần đi?” Vũ Khánh Cương vừa nhìn bìa chữ phồn thể kia liền bó tay toàn tập, trong lòng nhảy thình thịch!

“Cái thứ không có tiền đồ!” Bát gia gia lườm hắn một cái, chỉ trong chốc lát thời gian như vậy, ông cụ đã đối đãi với hắn giống như Hứa Tư Văn.

Ông chủ Vũ trốn ra phía sau Hứa Tư Văn, dùng vợ chắn trước người.

Bát gia gia tiếp nhận luận ngữ, nhìn nhìn Vũ Khánh Cương và Hứa Tư Văn, cúi đầu vươn tay đem một quyển luận ngữ xé ra!

Chia ra làm hai!

“Ba!”

“Gia gia!”

“Thái gia gia!”

Làm sợ hãi một nhóm con cháu.

“Cầm đi, đây là quà ra mắt bát gia gia cho cậu.” Bát gia gia mặc kệ bọn nhỏ biến sắc thế nào, bình tĩnh đem một nửa quyển luận ngữ ném cho Vũ Khánh Cương: “Trở về xem thật kỹ, lần tới còn dám nốc ừng ực trà Vũ Tiền Trường Thanh của ông như vậy, ông liền cho cậu uống nước lạnh, ngay cả nước sôi cũng không được đâu!”

“À.” Vũ Khánh Cương khúm núm lấy nửa quyển luận ngữ.

Một nhóm ba người ra cửa lớn nhà bát gia gia, ba Hứa nhìn trái nhìn phải Vũ Khánh Cương, giống như nhìn động vật quý hiếm, Hứa Tư Văn lại luôn nắm tay Vũ Khánh Cương, cũng không để ý ánh mắt của người khác.

Người yêu của y được bát gia gia đức cao vọng trọng nhất trong tộc tán thành, Hứa Tư Văn vẫn lấy làm kiêu ngạo vô cùng, nếu không phải thời cơ không đúng, y cũng muốn tuyên bố chuyện này với toàn tộc luôn rồi.


Vũ Khánh Cương không hiểu ra sao đi theo, đột nhiên phát hiện trên đường sao lại yên tĩnh như thế?

“Trên đường sao không có ai vậy?” Lúc tới náo nhiệt như vậy, trở về thì một người cũng không đến chào hỏi, chuyện gì thế?

“Đều tại đẩy nhanh tốc độ, ngày mai hai tháng hai rồng ngẩng đầu, cúng tổ tiên mở từ đường.” Hứa Tư Văn đi đường cũng nhẹ một phần.

“Ồ.” Vũ Khánh Cương gãi gãi đầu: “Chú Hứa, ngài nhìn con làm gì vậy?”

“Tôi thấy bộ dạng cậu dễ nhìn!” Ba Hứa nghẹn, liếc trắng mắt Vũ Khánh Cương một cái, ông lại không nhìn ra, cái tên này có chỗ nào khiến bát thúc nhìn trúng nhỉ?

Bát thúc đã bao lâu không vui vẻ như vậy?

Thật sự là một người lạ thường!

Về tới Hứa gia, ba Hứa liền đến từ đường hỗ trợ, cúng tổ tiên chính là chuyện lớn mỗi năm một lần của Hứa gia tập, bắt đầu từ ngày tiểu niên cúng ông táo, mãi cho đến hai tháng hai rồng ngẩng đầu mới kết thúc, lễ nghi phiền phức nhiều không kể xiết.

Mẹ Hứa đã mang theo chị dâu Hứa gia đi hỗ trợ, Nữu Nữu đi vườn trẻ, Hứa Gia Văn đi làm.

Còn lại hai người ở nhà, tự do hơn rất nhiều.

Vũ Khánh Cương ngã chỏng vó lên trời ở trên giường lớn, vẫn đè lên Hứa Tư Văn muốn “nói chuyện yêu đương”, thuận tiện ăn đậu hũ đỡ thèm.

“Anh cứ như vậy nói chuyện yêu đương à?” Hứa Tư Văn giãy dụa không lại hắn, cũng tùy ý hắn, dù sao thì trong nhà tạm thời không có ai, nghỉ một lát cũng tốt.

“Nói chuyện yêu đương nói chuyện yêu đương, không tán gẫu trò chuyện thì sao gọi là nói chuyện yêu đương chứ.” Vũ Khánh Cương ngụy biện một phen. (Thực sự ta chả hiểu đoạn này ảnh nói gì nữa)

“Còn nói nữa hả.” Hứa Tư Văn ý xấu dùng đầu ngón tay chọt chọt đầu to của Vũ Khánh Cương.


Vũ Khánh Cương lắc lắc đầu to: “Vợ à, bát gia gia quá keo kiệt!”

“Anh đưa ông ấy nhiều thứ mới lạ như vậy, ông ấy lại đưa cho anh quyển luận ngữ, còn không phải một quyển nữa, nửa quyển sách rách có thể làm được gì? Còn bảo anh học! Học cái gì hở? Sách cũng không đầy đủ!” Ông chủ Vũ cầm nửa quyển luận ngữ lăn qua lộn lại dằn vặt: “Bên trong không có bí tịch gì đi? Tường kép? Nếu không thì lấy nước thấm ướt xem? Hay lấy lửa nướng?”

“Anh đang suy nghĩ cái gì đấy!” Huyệt thái dương Hứa Tư Văn nhảy thình thịch.

“Trong ti vi đều diễn như vậy mà… anh chỉ nói nói thôi, ha ha.” Vũ Khánh Cương thấy sắc mặt Hứa Tư Văn không đúng, không dám líu lo lung tung lộn xộn nữa.

“Đây là mong đợi của bát gia gia đối với anh, không biết sao, có câu ngạn ngữ: nửa quyển luận ngữ trị thiên hạ. Lão nhân gia người thật đúng là có vài phần kính trọng đối với anh! Ngay cả ba em cũng không thể được nửa quyển luận ngữ đâu.” Hứa Tư Văn mỗi bên một tay nắm hai má Vũ Khánh Cương kéo ra hai bên: “Anh nói xem anh dựa vào cái gì mà có vận khí tốt như vậy, ngay cả bát gia gia cũng cảm thấy anh tốt chứ?”

“Cái tên này! Không tốt sao có thể xứng với em… đừng kéo … miệng đều lớn rồi…!”

Qua được bát gia gia, kỳ thực tim hai người rốt cuộc rơi xuống, trong nhà đã qua cửa, trong tộc có bát gia gia gật đầu, người khác cũng không có khả năng hoài nghi, khẩn trương thật lâu hai người náo loạn nửa ngày, thế mà lại mơ mơ màng màng dính cùng một chỗ ngủ mất.

Buổi trưa Hứa Gia Văn về nhà, không thấy em trai liền đi đến phòng Hứa Tư Văn, kết quả là nhìn thấy ông chủ Vũ ôm kỹ thuật viên Hứa ngủ rất đàng hoàng, cũng không cắn răng, cũng không ngáy vang động trời, tiếng khò khè nhỏ vẫn có, thế nhưng phải gọi là có nhịp điệu nha! Nguồn:

Giống như điệu hát dân gian vậy!

Tay chân cũng đàng hoàng, hình thức nửa bảo vệ ôm Hứa Tư Văn, Hứa Tư Văn ở trong giường hắn liền ngủ ở ngoài giường, có thể chắn gió còn có thể dùng làm ấm giường.

Khiến cho Hứa Gia Văn tức giận nha…!

Tối hôm đó Hứa gia liền ai về chỗ nấy, chỉ có Vũ Khánh Cương là theo Hứa Tư Văn ngủ chung một phòng, lúc này ba Hứa không làm ầm ĩ, ông chủ Vũ dùng tư thế người chiến thắng khoe khoang với kỹ thuật viên Hứa nửa ngày.

“Vợ thấy thế nào? Đương gia của em có năng lực không?”


“Ít nói nhảm! Nếu không phải ngày mai có chuyện lớn, xem ba em không dạy bảo quy củ cho anh một canh giờ cũng là nhẹ đó.” Hứa Tư Văn đẩy đẩy Vũ Khánh Cương để hắn nằm xong đắp chăn tắt đèn.

Sau đó lặng lẽ kề tai nói nhỏ với Vũ đại lão hổ: “Ngày mai tế điển xong chúng ta liền đi, còn có rất nhiều chuyện chờ trở về xử lý kìa.”

“Em không muốn ở lại nhà hai ngày à?” Vũ Khánh Cương rất kinh ngạc, người này tâm tâm niệm niệm phải về nhà, giờ đã trở lại sao còn muốn trốn cơ chứ?

“Sau này có nhiều thời gian ở nhà, bây giờ có thể trở về em đã rất cao hứng, có điều tế điển ngày mai qua đi, không bận rộn như vậy nữa, ba em khẳng định còn phải tìm cớ bắt chẹt anh, chúng ta tạm thời trở về đi, chờ xử lý xong chuyện trong tay, lại trở về, hai người có ra sức quậy cũng không sao cả.”

Đều nói người già trẻ con, y xem như là nhìn ra rồi, tuy ba ba vẫn là bộ dạng trước kia nhưng tính khí lại càng già càng trẻ con, phỏng chừng ông cụ đã biết được mấy chuyện xấu sau lưng Vũ Khánh Cương, chuyện mẹ làm ầm ĩ với ông ấy, hơn nữa nghe ý tứ của anh hai, hiện giờ mẹ đã biết làm thế nào bắt bí khuyết điểm của ba ba, trước kia là ba ba một mình độc đoán, hiện tại thì lại thành hội liên hợp.

Đây là anh hai Hứa gia nói với y, bảo y nhanh chóng mang ông chủ Vũ rời đi trước, không thì chờ ba có nhàn rỗi, bảo đảm sẽ mũi nhọn đấu đao sắc với Vũ Khánh Cương.

“Anh sẽ không tính toán với ba, sao anh có thể không hiểu chuyện như vậy chứ.”

“Dẹp đi!” Hứa Tư Văn lén liếc mắt: “Tự anh nói xem anh ở đây mới hai ngày, điện thoại tin nhắn chưa từng yên tĩnh, anh cho rằng cứ rung hoài em lại không biết à? Cũng sắp muốn nhảy ra khỏi túi áo rồi. Lại nói, ba em là người đã nghỉ hưu, đống lớn thời gian, còn anh thế nào? Nhiều người như vậy chỉ dựa vào anh phát lương nuôi gia đình sống qua ngày đó.”

“Vẫn là vợ đau lòng anh!” Vũ Khánh Cương cao hứng hôn bẹp bẹp Hứa Tư Văn vài ngụm, vợ đối với hắn tri kỷ muốn chết, hắn liền cảm thấy đây chính là bộ dạng hai người cùng sống qua ngày.

Hôm sau trời còn chưa sáng đã bị gọi dậy, bởi vì Vũ Khánh Cương bây giờ còn là “người ngoài”, dù sao thì lại không có chuyện của hắn, cái tên này tự mình tìm kiếm một nơi cao, không biết từ chỗ nào tìm ra một cái ống nhòm, nhìn tế điển từ đường Hứa gia tập.

Từ đường Hứa gia mấy trăm năm, trang nghiêm nghiêm túc, tất cả người Hứa gia tộc đều tham dự, mặc trang phục nhà nho truyền thống, chia làm sáu chi tộc nhân, xếp thành mấy hàng.

Hứa Tư Văn là theo ở phía sau Hứa Gia Văn, mọi người thấy y lộ diện, đều rất kích động, có mấy người bạn chơi chung lúc bé thì càng lén xì xầm, biểu đạt thân cận với nhau.

Sau khi chính thức bắt đầu nghi thức, một chi tộc nhân của một nhánh đi vào hành lễ dâng hương, chi của Hứa Xương không nhiều người, chỉ có hơn bốn mươi, người lớn con nít đều tính cả.

Bát gia gia để Hứa Tư Văn dâng hương tế bái riêng, ở trước mặt toàn tộc, đọc một phần văn bốn sáu, thứ viết ra lúc này, so với văn tế trước kia, các tộc nhân đều có thể nghe hiểu được.

Ý là nói, Hứa Tư Văn yêu cầu cho mình một cơ hội, y muốn chứng minh y không thẹn với tổ tiên Hứa thị, chuyện năm đó có nội tình khác, hiện tại y muốn tìm lại thứ mình đã mất đi.

Toàn bộ mọi người đều hiểu rõ, đây là Tư Văn muốn thực hiện trả thù.


“Nếu như mọi người không có ý kiến, Hứa thị liền đồng ý thỉnh cầu của Tư Văn.” Bát gia gia đứng ở trước nhất nhìn các tộc nhân.

“Không có ý kiến! Sớm nên tìm tên khốn kia tính sổ rồi.”

“Đúng vậy! Vật đổi sao dời, hắn ta cũng nên cho chúng ta một câu trả lời.”

Hứa thị chưa từng có nhân vật lớn kinh thiên động địa gì, nhưng Hứa thị tự có khí khái truyền thừa mấy trăm năm, năm đó là bởi vì Hứa Tư Văn chui vào ngõ cụt, hiện tại đứa nhỏ đã trở về, cũng suy nghĩ rõ ràng, chuyện rất tốt mà!

“Cảm ơn mọi người!” Hứa Tư Văn rất cung kính chắp tay với mọi người, tộc nhân của y luôn bao dung như vậy.

Cho dù xã hội bây giờ, cùng với hiện đại hóa, dòng họ đã không còn cái địa vị mà quyền lực có thể so với luật pháp trong quá khứ, càng nhiều hơn chính là một loại quy tụ trên tinh thần, an ủi về mặt tâm linh, ỷ lại về tình cảm.

Vũ Khánh Cương dùng ống nhòm nhìn Hứa Tư Văn nghiêng mình với mọi người, nhe nhe răng, đây là qua ải…

Xế chiều hôm đó, Hứa Tư Văn liền mang theo Vũ Khánh Cương rời khỏi Hứa gia tập, trước khi đi, ba Hứa nhăn gương mặt già nua, hung dữ nhìn Vũ Khánh Cương; mẹ Hứa thì lại lôi kéo Hứa Tư Văn một lần nữa căn dặn y qua mấy ngày trở về thăm một chút.

“Thím yên tâm, thứ bảy chủ nhật có thời gian bọn con sẽ trở lại.” Vũ Khánh Cương nhanh chóng bảo đảm với ba mẹ vợ.

“Bữa sau là thứ bảy rồi, trở về không?” Ba Hứa ở bên cạnh âm trầm ra trận đả kích Vũ Khánh Cương.

“Chỉ cần ngài không chê phiền, bọn con bảo đảm sẽ về!” Ông chủ Vũ không chút yếu thế.

“Lão già ông câm miệng! Có phải ông muốn cho Văn Văn qua lại dằn vặt ông mới cao hứng không?” Mẹ Hứa vừa tung ra tư thế ấm trà (chống nạnh), ba Hứa tự động bại lui.

“Cương tử à, chăm sóc Văn Văn nhiều chút, ở bên đó có chuyện liền điện thoại cho thím.” Biết Vũ Khánh Cương muốn ở bên đây lập nghiệp, mẹ Hứa không nghĩ nhiều, cho rằng Vũ Khánh Cương là vì Hứa Tư Văn mới mở mang sự nghiệp ở Lan Châu, nhưng dù sao thì xa xứ không dễ dàng, người thân không ở bên cạnh, bà cũng quan tâm đứa con rể này nhiều hơn.

“Dạ!” Vũ Khánh Cương đáp ứng rất sảng khoái.

Một đường ra khỏi Hứa gia tập, đầu Hứa Tư Văn chưa từng liếc nhìn về phía trước một cái, vẫn luôn vẫy tay với người đi theo ở sau xe, trên đường gặp được chào hỏi, Vũ Khánh Cương còn phải dừng xe hạ cửa sổ xe, gập ghềnh trắc trở đi tới Cát thị khẩu, chị dâu Hứa gia lại nhét lên một đống đồ để ăn uống trên đường…

Hết chương 85


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận