Nam Tức Phụ Của Đông Bắc Hổ

Hứa Tư Văn là ở trong mộng bị ông chủ Vũ trực tiếp ôm lên xe, bởi vì không đi sớm chút thì tới Hứa gia tập đã vượt qua giờ cơm trưa.

Cho nên y thật không biết ở trong xe của ông chủ Vũ lại đặt rất nhiều thứ tiện thể mang cho chị dâu Hứa gia.

Ông chủ Vũ rất nghiêm túc nhận tiền nhập hàng của chị dâu Hứa gia, tổng cộng ba nghìn sáu trăm bảy mươi tám đồng lẻ năm hào!

“Vẫn là Cương tử biết nhập hàng, chị đi lấy sỉ bọn họ không cho ưu đãi như thế, chính là thấy chị nhập ít, cũng không nghĩ xem Hứa gia tập lớn bao nhiêu, mấy người mà thôi, cần tiêu hao bao nhiêu đồ chứ!” Trình Mỹ Lệ một bên bày hàng một bên cảm thán, cô cũng là một người phụ nữ lợi hại, nhưng mà trả giá với người ta thì lại trả không được, đơn giản là người ta không thích phản ứng với mấy tiểu thương bán lẻ vừa nhìn liền biết không phải khách hàng lớn như cô.

“Em cũng không biết anh ấy đi lúc nào nữa.” Hứa Tư Văn giúp chị dâu bày hàng, nghe chị dâu oán giận liền quay đầu hỏi Vũ Khánh Cương: “Có bí quyết gì à ông chủ Vũ?”

“Nói ra nhưng không cho em phê bình anh nha!” Vũ Khánh Cương đột nhiên có chút ấp úng.

“Thành thật khai báo!” Hắn vừa như vậy, Hứa Tư Văn càng cảm thấy hứng thú hơn, còn có chị dâu Hứa gia cũng dựng lỗ tai lên.

“Anh lái xe đi bốn năm chỗ bán sỉ, chỉ mì ăn liền thôi đã hỏi giá của mười hai tiệm, sau đó so giá từng chỗ, tìm tiệm có đầy đủ nhất, nói với ông chủ cái giá này, nếu hắn không đồng ý, anh liền đứng ở cửa tiệm hắn, có người tới anh liền cùng người đó tán gẫu…”

“Anh cái đồ thổ phỉ!” Hứa Tư Văn ôm bụng vừa mắng vừa cười chảy nước mắt.

Trình Mỹ Lệ tuy rằng mạnh mẽ nhưng tuyệt đối không nghĩ tới một tên đàn ông như Vũ Khánh Cương lại có thể làm được chuyện vô lại như vậy.

“Người ta lại để em uy hiếp như thế sao?” Trình Mỹ Lệ không tin.


“Sao có thể chứ!” Vũ Khánh Cương loảng xoảng loảng xoảng đem mấy thùng đồ chuyển vào trong phòng kho của siêu thị nhỏ: “Kỳ thực hắn muốn động thủ, nhưng vóc người của em cũng không phải để trang trí, dọa dẫm xíu bọn họ liền sợ, cho em giá cả thật thấp, cuối cùng em thấy bên cạnh có tờ quảng cáo, trên đó còn có tặng phẩm gì, lại đòi không ít tặng phẩm, khẳng định tiết kiệm hơn nhiều so với bình thường chị nhập hàng!”

Trình Mỹ Lệ vừa nghe liền biết trước đây mình sai ở chỗ nào.

Tuy rằng cô chưa từng lên đại học, nhưng cũng là người tốt nghiệp trung học, lại là gả cho một gia đình như Hứa thị, con người nha, thực sự là bị ảnh hưởng của hoàn cảnh rất nghiêm trọng.

Cô cũng không phủ nhận mình thanh cao bao nhiêu, nhưng mà cũng tuyệt đối không thể không nể mặt giống như ông chủ Vũ mà đem hết thủ đoạn ra lảm nhảm, mặc cả, đòi tặng phẩm với người ta.

Khó được chính là, người Hứa gia biết Vũ Khánh Cương buôn bán, hơn nữa hẳn là rất lớn, đã có tiền như vậy, Vũ Khánh Cương vẫn rất thuần phác như cũ, vẫn có thể cong eo chịu khổ.

Bởi vì chuyện này, chị dâu Hứa gia Trình Mỹ Lệ thật tán thành Vũ Khánh Cương.

Hứa Tư Văn nhìn dáng vẻ chị dâu giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, tròng mắt chuyển động, quay đầu lại thưởng cho ông chủ Vũ một cái hôn, hôn Vũ Khánh Cương đến cao hứng đồng thời còn có chút không hiểu ra sao.

Hứa Tư Văn không giải thích nghi hoặc cho hắn, hai người dỡ hàng hóa cho chị dâu xong, liền lái xe cùng trở về nhà.

Trước đó chưa nói với trong nhà, vừa vào cửa có thể dựa theo tình hình thực tế cho ba Hứa cùng mẹ Hứa một niềm vui bất ngờ, ba Hứa thì thôi, còn mẹ Hứa thì vui mừng nhất định phải làm đồ ăn ngon cho họ, trực tiếp bảo ba Hứa đi bắt cá lớn về, làm cho Cương tử món cá kho sở trường của bà, còn muốn ba Hứa đi ra vườn hái một bó rau hẹ, còn mình có mấy cái trứng gà ác, cũng phải chiên cho Văn Văn, lại lấy xương sườn trong tủ lạnh ra, chỉ huy ba Hứa đến rừng trúc sau núi đào hai búp măng về, xương sườn nấu măng, bồi bổ cho hai đứa nhỏ…

Tóm lại, mẹ Hứa chỉ dùng miệng nói, đã đem ba Hứa xoay vòng vòng, nếu thật sự làm theo, không phải mệt chết à!

Hứa Tư Văn và Vũ Khánh Cương nào dám thật sự để ông cụ một mình bận việc chứ? Nhanh chóng xắn tay áo tiến lên hỗ trợ.


“Mẹ, con ra vườn hái rau hẹ…” Hứa Tư Văn nhanh nhẹn cầm cái giỏ và cây kéo liền đi ra vườn.

“Con lên núi lấy măng với chú!” Ông chủ Vũ mắt sắc, giành lấy cái giỏ ở cạnh cửa đeo lên lưng, tuy rằng chưa từng đào măng, nhưng hắn cảm thấy ước chừng không khác biệt lắm với đào khoai lang, đều là đào mà.

Mẹ Hứa liếc mắt trừng ba Hứa một cái: “Còn không dẫn thằng nhỏ đi!”

“Ai!” Ba Hứa xoay người dẫn theo một con hổ Đông Bắc ở phía sau, lúc đi một bộ dạng bị vợ quản nghiêm, vừa bước qua cửa lớn liền thẳng lưng eo, chờ đi ra ngoài một bước, tay liền chắp sau lưng, bước thứ hai thì cổ liền giơ lên.

Vũ Khánh Cương ở phía sau ông cụ bộ dạng chân chó đi theo.

Dọc theo đường đi gặp người liền gật đầu mỉm cười chào hỏi, thuận tiện không dấu vết lộ ra một chút tin tức Hứa Tư Văn trở về, đương nhiên, còn có thêm một mạng là ông chủ Vũ đang đi theo ở phía sau…

Hứa Tư Văn nhìn thấy ba ba dẫn Vũ Khánh Cương đi rồi, nghĩ lấy sức lực của ông chủ Vũ, khẳng định sẽ không để cho ba Hứa nhúng tay làm việc, cũng không mệt đến ông cụ, còn có thể biểu hiện một phen, y còn thật cao hứng.

Mang theo rau hẹ đến phòng bếp, mẹ Hứa đang vo gạo.

“Mẹ, rau hẹ.”

“Đặt ở đó là được, đợi lát nữa rửa sạch rồi lại cắt.”


“A.” Hứa Tư Văn ngoan ngoãn nghe lời làm theo.

“Hai con ở bên ngoài thế nào? Có ầm ĩ hay không?”

“Không có, anh ấy rất chiếu cố con, hai cái cuối tuần trước bởi vì có chuyện phải an bài, nên không thể trở về, anh ấy còn luôn nghĩ tới chuyện đó kìa.”

Tuy rằng Hứa Tư Văn có gọi điện thoại cho người nhà, gửi tin nhắn, thậm chí gọi video cũng không có vấn đề gì, nhưng không thấy được người thật, chung quy là lo lắng, cũng sợ ở nhà nhiều người nhớ, không phải y không muốn trở về, một là thật sự bận quá, hai là qua lâu như vậy, y cũng sắp không biết phải ở chung với người trong nhà như thế nào rồi, lần đầu là cảm động kích động, nhưng đến lúc này, y có chút bị động.

“Còn không phải sao, con bận cái hệ thống gì đó của con chúng ta cũng không hiểu lắm, Cương tử liền mỗi ngày gửi tin nhắn gửi video, mỗi ngày chúng ta đều có thể biết con làm việc đến mấy giờ, ăn ngon hay không…” Mẹ Hứa bán thằng con rể đến sạch sẽ.

Thế Hứa Tư Văn mới biết, Vũ Khánh Cương lo lắng toàn diện, liên hệ với Hứa gia còn thân mật hơn cả cái người Hứa gia chính quy như y. “Con vừa bận liền… Anh ấy một ngày ba bữa cộng thêm ăn khuya đều quan tâm, kỳ thực anh ấy cũng rất bận, có điều thoải mái hơn con một chút, thời gian tương đối có thể co giãn.”

“Con sao?” Mẹ Hứa nhìn Hứa Tư Văn: “Con trai à, người có tốt hơn nữa, con cũng phải biết cảm ơn, người ta quan tâm con, con cũng phải quan tâm nó một chút, cũng không thể luôn là Cương tử chiếu cố con, con liền hưởng thụ.”

“Vâng, con biết, không bận con liền quan tâm anh ấy.” Hứa Tư Văn có chút ngượng ngùng làm nũng tranh luận với mẹ. “Con đó!” Mẹ Hứa đẩy đẩy đầu con trai út: “Mẹ biết Văn Văn của mẹ không phải đứa nhỏ vô tư tới vô tâm như vậy, con người Cương tử không tồi, chờ chuyện bên này sáng tỏ, con liền cùng nó trở về Đông Bắc, không phải nói người Vũ gia đều đồng ý sao? Vậy thì thương lượng cho tốt một chút, Cương tử nói làm bữa tiệc rượu, không thể đăng ký thì cũng phải danh chính ngôn thuận.”

“A?” Hứa Tư Văn bị mẹ Hứa nói có chút mê man, trình độ tiếp thu này cũng quá nhanh đi? Không phải còn đang trong giai đoạn khảo sát sao?

“Đứa nhỏ ngốc, con còn chưa có một ngày một cuộc điện thoại hai ngày một cái tin nhắn gửi về nhà đâu, nhưng Cương tử có thể làm được, không phải con không có hiếu tâm, con đó, giống hệt ba con, năm đó ba con cũng đi công tác, nửa năm cũng không gửi về nhà một phong thư, ông nội con thiếu chút nữa cho rằng ổng ở bên ngoài không về được nữa.” Hứa Tư Văn vò đầu, lúc đó có thể giống như bây giờ sao?

Được rồi, kỳ thật lúc đó cũng có điện thoại, chỉ là không phổ biến bằng hiện tại, muốn nói khó khăn bao nhiêu thì cũng không đến mức. “Ba ngày con liền gọi điện thoại về nhà… ” Hứa Tư Văn nhỏ giọng phản bác, y cũng không phải không gọi mà.

Chỉ là không thường xuyên như Vũ Khánh Cương…

“Hừ! ” Mẹ Hứa hừ một tiếng: “Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, con đó! Chờ con có con rồi con mới biết…” Nói tới đây, mới nhớ tới, Hứa Tư Văn cùng Vũ Khánh Cương, phỏng chừng đời này không thể có con.


Hai mẹ con trầm mặc một chút, vẫn là mẹ Hứa mở miệng trước: “Ba con ngoài miệng không nói, mỗi lần con gọi điện thoại về, ổng đều dựng thẳng lỗ tai nghe cẩn thận, hiện tại đàng hoàng hơn nhiều.”

“Mẹ, mấy lời Cương tử nói mẹ đừng làm theo hết. Con người hắn có rất nhiều chủ ý xấu.” Hứa Tư Văn cảm thấy Vũ Khánh Cương ra chủ ý cho mẹ y, cuộc sống tuổi già của ba y liền khó khăn. “Mẹ mặc kệ chủ ý xấu hay không xấu, dù sao hiện tại ba con bị chèn ép, ai nha! Bị ổng bắt nạt nửa đời người, lúc này lại được xoay người làm chủ.” Hiện tại mẹ Hứa nếm được ngon ngọt, há có thể dễ dàng bị người ta thuyết phục? Bà cụ chính là rất có kiên trì.

Hứa Tư Văn nhìn mẹ mình khóe miệng co rút một cái, cảm thấy con người Vũ đại lão hổ quá hư hỏng, ba ba y bởi vì như vậy, cuộc sống tuổi già liền bị gieo vạ!

Hai mẹ con đang tán gẫu vui vẻ, ngoài cửa ba Hứa hùng hùng hổ hổ trở về, đi theo phía sau là Vũ Khánh Cương cả người bị chôn trong đất.

Hai mẹ con đi ra đón đều có chút sững sờ.

Ba Hứa không phải người không nói lý như vậy, nhưng nhìn bộ dạng Vũ Khánh Cương quả thật cũng hơi thảm quá rồi nha!

Chỉ thấy ông chủ Vũ, trên tóc cắm hai cái lá trúc khô héo, tay trái dùng cành liễu xanh xách con cá chép to toàn thân vảy hồng xoay tới xoay lui, bụng phình, thoạt nhìn chính là cá sông đang mang trứng!

Tay phải mang theo cái xẻng sắt, xẻng cũng bẩn thỉu dính đầy bùn đất, lưng đeo một cái giỏ thủ công đan bằng trúc, lúc đem giỏ trúc đi, Hứa Tư Văn nhớ nó vô cùng tốt, nhưng bây giờ nhìn lại, giỏ trúc rung rung lên liền rớt bụi đất xuống. “Này là làm sao vậy?” Hứa Tư Văn trở vào trong nhà tìm ra một cái chổi nhỏ lớn chừng bàn tay giúp Vũ Khánh Cương phủi bùn đất và cỏ nát dính trên người, trên đầu cũng rơi xuống vài cái lá khô. “Để nó tự nói đi!” Ba Hứa thở phì phò ngồi ở trên ghế rót một chén trà giúp mình bớt giận.

Thật mất thể diện!

Cổ họng Vũ Khánh Cương ấp úng không lên tiếng, chờ Hứa Tư Văn phủi xong, liền đưa cá cho Hứa Tư Văn: “Bỏ vào bếp đi.” Mẹ Hứa thay Hứa Tư Văn nhận lấy xoay người thả vào chậu nước trong phòng bếp, sau đó liền trở lại, tốc độ nhanh vừa vặn kịp lúc ông chủ Vũ dỡ giỏ xuống, chỉ thấy trong giỏ ngang dọc tứ tung búp măng có vỏ ngoài phình ra mang theo bùn đất, chỉ là vỏ măng này hơi lớn, hơn nữa còn liền với cành, đây không phải là măng con giữ lại làm giống sao??

Măng con một năm có thể đào ba lần, chia làm ba kỳ, kỳ đầu cùng kỳ sau khá nhỏ, mấy búp giống như vậy đào hết không thành vấn đề, nhưng kỳ giữa, lại phải giữ lại để măng lớn thành cây trúc mới, măng lúc này phải lựa chọn để đào, măng có phẩm chất tốt đều không cho đào…

Hết chương 89


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận