Bởi vì tập đoàn Hoành Quang nhúng tay vào, ba người có liên quan không bị giới truyền thông đưa ra làm sáng tỏ.
Nhưng chuyện hai nam một nữ tranh giành tình nhân, ở tiệc rượu khai mạc cùng đấu giá từ thiện vung tay đánh lớn một trận, đã trở thành đề tài nóng hổi nổi tiếng cả nước.
Tình hình đêm đó, các ý kiến đều không giống nhau, chi tiết tình huống thế nào, sợ rằng chỉ có người trong cuộc tránh mặt mới rõ ràng.
Trận chiến kia mặc dù kéo dài không lâu, ngắn ngủn không tới mấy phút đồng hồ, nhưng kết quả cũng rất thảm thiết.
Trương Giản Lượng bị đánh gãy mũi, răng cửa rụng một cái, chấn động não nhẹ, cùng với toàn thân bị ngoại thương nhiều chỗ.
Chung Ấn Nghiêu mũi cũng bị gãy, thái dương sưng lên một khối, khóe mắt bị rách, đầu lưỡi trong lúc đánh nhau không cẩn thận cũng bị cắn nát. Cùng với toàn thân nhiều chỗ có mấy khối màu sặc sỡ.
Nếu không phải có người tiến đến tách hai người ra, thì có khả năng bọn họ sẽ giống như chọi gà đến khi đối phương ngã xuống mới thôi.
Còn lại Thư Muội Dao là bị kinh hách nghiêm trọng, không có ngoại thương gì.
Sau sự việc cô nhìn thấy Chung Ấn Nghiêu toàn thân cao vết thương vô cùng thê thảm, liền ném chuyện của mình ra sau đầu, kiên cường chịu trách nhiệm chăm sóc bạn trai.
Kết quả cô không khóc, ngược lại là Chung Ấn Nghiêu ôm cô chảy xuống lệ nam nhi (nước mắt đàn ông), khóc rống một hồi.
Anh ôm cô, rơi nước mắt, không ngừng hối hận tự trách đã không bảo vệ tốt cô. Thư Muội Dao đành phải không ngừng an ủi trấn an, cũng tự trách mình không nên tự ý rời đi, cố gắng giảm bớt sự tự trách của bạn trai.
“Không nghĩ tới cậu thật đúng là nắm đấm sáng.” Ở trong phòng bệnh viện, Tiền Quán Kiệt tới thăm bệnh phát ra tiếng chậc chậc tư nghị. “Đề nghị của A Diệc đích xác đúng.”
“Chiến dịch Thần thánh.” Cao Diệc Tường khó có được lúc nào trên tay không mang Laptop, đứng ở một bên, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Đương sự từ nhỏ lúc năm, sáu tuổi cùng hắn đánh nhau này, ở trong nhận định của Cao Diệc Tường là vô cùng giỏi chiến đấu. Hắn dâng lên sự ngưỡng mộ cao nhất của mình đối với người bạn thân này.
“Tớ có thể sửa linh kiện của Elena giúp cậu.” Có thể được hắn mỗi ngày giúp đỡ không phải đều là chuyện tốt.
“Không cần.” Người đàn ông nằm trên giường bệnh đáp, xin miễn “Ý tốt” của hắn. “Hai người các cậu không có việc gì thì về đi, tớ trong nửa khắc còn chưa chết được.” Chung Ấn Nghiêu uể oải nói.
Đã nằm viện đến ngày thứ ba, cũng sắp ra viện rồi, hai vị này mới biết đến thăm anh. Anh không biết nên cảm thấy bi ai vì có bạn bè như thế, hay là cảm tạ bọn họ không có tới quấy rầy thế giới của mình cùng bạn gái.
“Chậc, mới xuất hiện không lâu đã vội vã đuổi người, hai ngày trước không tới là chính xác.” Tiền Quán Kiệt lắc đầu, biết hai ngày trước cặp đôi ngu ngốc này khẳng định còn hãm trong thế giới riêng. “Đúng rồi, tư liệu tới tay đầy đủ.” Hắn dương dương tự đắc tự mình mang đến túi giấy dai.
“Nha, cảm tạ.” Chung Ấn Nghiêu tiếp nhận gói to rất nặng, cuối cùng có tinh thần, ngồi dậy, mở tư liệu ra xem.
“Đây là cái gì?” Thư Muội Dao tò mò tiến lên.
“Một ít tư liệu.”
Chung Ấn Nghiêu đem nội dung giải thích đơn giản một lần, cô nghe mà ánh mắt ngày càng trừng lớn.
“Anh lấy danh nghĩa của em mở blog?”
Khó trách ngày đó Trương Giản Lượng nói gì cô nghe hoàn toàn không hiểu!
Lúc trước bạn trai có nhắc tới, cô nghĩ anh chỉ muốn giúp cô đối mặt với vết thương đã qua, mới đưa tư liệu của cô lên mạng, để bạn học trước kia liên lạc, sau khi bị anh thuyết phục liền đồng ý, mặc anh xử lí, kết quả dĩ nhiên là tình huống này!
“Như vậy là trái pháp luật?” Cô ngây ra như phỗng.
“Ai kĩ thuật cao, sẽ không bị bắt được.” Anh nhún vai, nói rất thoải mái.
Lấy được những tư liệu kinh hãi, lại từ đó bắt được nhược điểm của hắn để kích thích đối phó, dẫn đối phương đuổi theo con mồi. Những chuyện này, Chung Ấn Nghiêu đã hoàn toàn vứt bỏ tiêu chuẩn đạo đức.
Lần đầu nhìn thấy bạn trai sử dụng thủ đoạn, có mặt công kích này, Thư Muội Dao khiếp sợ thật lâu nói không nên lời nói.
Nhưng đây chỉ là mở đầu, chuyện còn chưa có chấm dứt.
Sáng sớm hôm sau, trước khi Chung Ấn Nghiêu xuất viện, đã biết được tin tức, Trương Giản Lượng bởi vì phá hoại, chiếm dụng tài sản của công ty để sử dụng vào mục đích riêng và một số lí do khác đã bị đuổi việc. Không lâu sau lại xâm nhập vào máy tính người khác, ăn trộm trên mạng, vi phạm bộ luật trộm cắp, bị người bí mật truy tố.
Rõ ràng, bắt đầu chỉ là mấy tội trạng đơn giản, sau lại như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Trương Giản Lượng cũng bởi vậy mà phải trả giá bồi thường rất nhiều, thậm chí làm hắn không kiếm được việc, thật vất vả tìm được việc mới, không bao lâu lại bởi vì những sơ xuất khó hiểu mà bị sa thải.
Hắn nghĩ hết biện pháp, cuối cùng ở gần Ngải Bảo ngăn Thư Muội Dao lại. Mà cô cũng bởi vậy mới biết được những thứ phát sinh đó.
Cô tìm bạn trai để hỏi rõ ràng.
“Ai bảo hắn khi dễ em.” Đây là Chung Ấn Nghiêu trả lời.
“Chuyện đã qua rồi nha!” Thư Muội Dao thiếu chút nữa té xỉu.
Còn nhớ lúc giữa trưa nhìn thấy bộ dáng của Trương Giản Lượng, nguyên bản một thân ngạo khí toàn bộ đã biến mất, chỉ còn lại một vẻ mệt mỏi chán chường, hai gò má hóp xuống như bị bệnh nặng, hắn chật vật làm cô sợ, đồng thời cũng hiểu được là cô hại đối phương.
Tuy hắn trước đây có sai, nhưng cô không hy vọng có hành động trả thù gì.
Trải qua liên tiếp chuyện, trong lòng cô cũng không còn bóng ma.
Cô đem suy nghĩ của mình nói cho bạn trai, nhưng cái khó là động phải cơn giận hiếm gặp của anh, giống như than hồng bùng lên, lách tách bắn ra những tia lửa.
“Buông tha hắn? Hừ, nghĩ mà hay nha.” Anh hừ.
Từ nhỏ đến lớn chuyện anh để ý không nhiều lắm, chỉ khi nào nhận định mới đặc biệt dị thường cố chấp.
Thích máy móc mô hình là một chuyện, vị trí của bạn gái luôn ở phía trên, anh đã hạ quyết tâm phải bảo vệ cô không để chịu thương tổn gì, là tên kia không biết thức thời, vượt đường, anh tuyệt đối sẽ dốc hết khả năng để phản kích, chỉnh chết hắn!
“Nhưng em không thích anh như vậy.” Thư Muội Dao làm nũng không nể mặt.
Người đàn ông vẻ mặt vốn đang trẻ con giận dỗi, nhìn bạn gái vài lần, không vài giây, liền ngoan ngoãn biến trở về bộ dáng cục cưng ngoan.
“Nhưng anh rất tức giận.” Anh chen đến bên cạnh bạn gái, bày ra bộ mặt làm nũng.
“Anh có thời gian tức giận với người khác, không bằng đem lực chú ý lên em đi.”
“Anh có nha, nếu không phải trưa nay có việc, anh mới không cho tên kia có cơ hội tìm đến em.” Nghĩ đến bản thân lại làm bạn gái đi lạc [tuy rằng là giữa trưa], làm cô gặp tên kia, anh liền một bụng khó chịu.
“Được rồi, vậy em hỏi anh.” Cô ở trên giường ngồi chồm hỗm, ôm lấy mặt anh, hai người mặt đối mặt. “Anh rốt cục làm gì hắn?” Cô nghĩ anh chỉ là cùng hắn đánh một trận, cộng thêm hại hắn đánh mất bát cơm, nhưng trên thực tế hình như không chỉ có vậy.
Vì sao mỗi lần cái gì cô cũng đều biết cuối cùng!
Chung Ấn Nghiêu bĩu môi. “Không có gì nha, chỉ khi hắn lợi dụng mạng lưới công ty, liền trực tiếp phá vỡ tường lửa của hắn, đem mấy thứ kinh hãi cùa hắn chuyển sang máy của khách thôi.” (aoi: đoạn này kh chắc lắm)
Để máy tính của hắn mở rộng, tự nhiên sẽ có người thông qua máy móc đi theo, nếu có người bị hại, lần theo dấu vết điều tra tự nhiên họ cũng sẽ tìm trở về cái kia, chỉ là một đống điều tra không thể giải thích được không ngừng xuất hiện, chờ kiện tụng, cũng đủ làm tên kia sứt đầu mẻ trán.
Mà mạng lưới phòng máy công ty hắn, cũng bởi vậy dễ dàng trở thành mục tiêu công kích của hacker, nhẹ thì lưu lượng quá tải, nặng thì ăn kiện cáo. Đầu não công ty đương nhiên sẽ chỉ điểm về hắn.
Thư Muội Dao nghĩ thầm, bản thân trước kia thực sự quá coi thường uy lực trạch nam báo thù, bạn trai thân ái của cô tức giận không cần dựa vào nắm đấm, dùng đầu cũng có thể đem đối phương chỉnh thảm hề hề, thương tổn tạo thành so với cơ thể đau đớn thậm chí còn nghiêm trọng hơn, gần như phải đem cả cuộc đời bồi vào.
Giờ phút này, cô đồng tình với Trương Giản Lượng.
Mà không thể tránh được, vẫn có một tia tội lỗi từ đáy lòng phát ra nha.
“Chuyện quá khứ em đã không thèm để ý, anh như vậy làm em cảm thấy chính mình làm hại hắn.” Cô mếu máo, làm nũng với bạn trai.
“Không liên quan đến em, là hành vi của hắn có vấn đề.” Chung Ấn Nghiêu vội vàng giúp cô minh oan.
Lúc trước anh chẳng qua bày cái cần câu, ném chút mồi, lại đâu có ai bắt hắn mắc câu. Gặp mồi liền cắn, là chính tên kia có vấn đề.
“Vậy anh rốt cục có muốn quên chuyện này đi hay không!” Đây mới là đáp án cô muốn.
Người đàn ông trước mặt vẻ mặt không tự nhiên, sau đó đầu chuyển qua một bên.
“Em đi tìm Elena chơi.” Thư Muội Dao đứng dậy.
“Được rồi được rồi được rồi!” Gần như cả người dựng lên ngăn bạn gái dời đi, Chung Ấn Nghiêu phản kháng lần này không đến mười giây, tuyên cáo đầu hàng.
Anh vẻ mặt ai oán.
“Elena đâu có tốt như anh.” Rõ ràng anh mới là chủ nhân, mới là người sáng tạo, hiện tại lại khiến cho bản thân với cái tiểu bất điểm thân cao không đủ tiêu chuẩn thu phí tranh thủ tình cảm, hình ảnh anh như thế có đáng thương hay không nha? “Hơn nữa nó là tiểu sắc quỷ, em đừng cho nó chiếm nhiều tiện nghi.”
Thư Muội Dao khóe môi khẽ nhếch, ở lại như anh mong muốn.
“Nhưng là Elena cầu hôn em nha.”
“Cái gì, cái gì?!”
“A, không! Elena gần đây giống như xem phim, đọc lời kịch với em.” Cô không chỉ một lần nghe Elena niệm với cô “Thiên Thu học trưởng, xin hãy kết hôn với tôi.”.
Hình như Elena hiện tại khôi phục thân con gái, đem cô trở thành con trai?
Thư Muội Dao vốn hay nói giỡn nhắc tới mấy chuyện thú vị của Elena, ai ngờ Chung Ấn Nghiêu nghe vậy kích động từ giường nhảy dựng lên.
“Không được! Không nên không nên không được! Em không được đáp ứng nó!” Anh lao ra khỏi phòng tìm áo khoác tây trang của mình, không tới vài giây liền vọt trở về.
Mà trên tay có thêm một chiếc nhẫn kim cương.
“Tiểu Dao, gả cho anh!” Anh nhảy về giường ngồi chồm hỗm.
Không thể tưởng được chuyện cầu hôn này cũng bị giành trước, anh khó nén kích động mùi thuốc súng.
Thư Muội Dao bị khí thế của anh làm cho chấn động, vẻ mặt kinh ngạc chớp mắt nhìn anh.
Sau vài giây phát hiện ngữ khí của mình rất hung ác, Chung Ấn Nghiêu vội vàng bổ sung.
“Chiếc nhẫn này anh mua lâu rồi, anh tính đưa sau khi em vào công ty, nhưng lại sợ cầu hôn quá nhanh dọa em chạy……”
Xác thực rất nhanh, khi đó bọn họ kết giao còn chưa đến nửa tháng nha? Thư Muội Dao nháy mắt mấy cái.
“Dù sao anh thích gì đó không nhiều lắm, cái món đồ chơi mô hình trong phòng kia, là anh giữ lại từ năm lớp 2 đến giờ, Elena…… Tuy rằng nó thực bướng bỉnh, nhưng nó cũng sẽ theo anh mãi cho đến khi anh quải điệu (xuống mồ), trở thành truyền gia chi bảo (vật gia truyền). Anh…… Ách…… Lúc trước anh nói muốn theo đuổi em…… Kỳ thật, anh đã muốn đem em trở thành vợ tương lai mà đối đãi……” Cho nên anh mới có thể…… Tiến độ nhanh chóng mãnh liệt như thế.
Quá trình không có chút hoài nghi.
Một thời gian không thấy ngượng ngùng trở lại, nói xong, phảng phất nhớ lại lần hai người mới quen không lâu, anh gãi gãi hai má đỏ ửng.
Thư Muội Dao nhìn anh chăm chú, cảm giác nhảy nhót quen thuộc lại tập kích trái tim. Không chỉ tâm, toàn thân cô đều mềm mại.
“Cái này anh vẫn luôn mang theo người, muốn tìm cơ hội đưa em……” Vẻ mặt của anh, còn rất nghiêm túc, rất ôn nhu. “Tiểu Dao, gả cho anh được không?”
Đại sự cầu hôn quan trọng cả một đời người như thế, tay anh đang cầm nhẫn khẽ run, cũng không khỏi khẩn trương.
Thư Muội Dao cảm động, mũi một trận xót xa.
Không cần rực rỡ, cũng không cần phô trương, trái tim thành ý của bạn trai, chính là thứ cảm động nhất, đánh động đến khối kim cương là cô.
Cô nhớ tới, trước khi Trương Giản Lượng rời đi, cũng nói những lời này với cô.
Hắn nói cô rất dễ dàng mắc câu, nếu Chung Ấn Nghiêu cũng giống hắn, thì chắc chắn sẽ có thói hư tật xấu của bọn đàn ông, thừa dịp cô chưa lành vết thương sẽ chạy nhanh trước.
Không phủ nhận, cô nghe được tâm tình vô cùng không tốt. Bởi vì tốc độ tử trận của bản thân, quả thật chỉ có thể dùng bay nhanh để hình dung, một chút liền rơi vào.
Nhưng, rơi quá nhanh thì sao? Người đàn ông tốt như thế, chẳng lẽ muốn cô từ chối đẩy xa vạn dặm, rồi để cho người phụ nữa khác nhặt đi sao?
Cô mới không cần!
“Em đồng ý.” Cô cười, dùng sức bổ nhào lên ôm.
Sống bao lâu này, tư lịch (tư cách, sự từng trải) trạch nam còn dài hơn những người đàn ông khác, cô đối với anh một lòng tin tưởng.
Chung Ấn Nghiêu sau một giây tiếp được bạn gái, lập tức giống con gấu Koala, gắt gao ôm chặt cô không buông.
Trong ngực, trong lòng, vì người trước mặt mà vô cùng ấm áp, người đàn ông này thay đổi quá khứ của cô, vì cô mà mang đến tất cả tốt đẹp, Thư Muội Dao học động tác hôn môi của anh, ôm hai má anh, hôn lên.
Không hôn nữa, cô kích động vòng qua cổ anh, chóp mũi nhẹ vuốt ve, ngọt ngào lại thận trọng, đem tâm ý chưa từng nói, nhắn nhủ rõ ràng cho anh.
“Nghiêu, em yêu anh.”
Anh đã làm cho cô quá nhiều.
Sau này đổi lại là cô, đem hạnh phúc tràn đầy cho anh.
– Toàn Văn Hoàn –