“Nghe nói cô không biết khởi động máy.” Có thanh âm từ trên đầu truyền xuống.
Thư Muội Dao đang chôn ở mặt bàn sao chép tư liệu nghe vậy, ngoài cười nhưng trong không cười ngẩng đầu.
“Mở được rồi, cám ơn.” Ngoại trừ nụ cười đáng sợ, còn tặng kèm một cái xem thường.
“Cô nên được đưa vào viện bảo tàng cố cung.” Cao Diệc Tường mặt không chút thay đổi nhìn cô. “Nghe nói cố cung chuyên môn bảo tồn hiện vật hiếm có.”
Nhịn xuống…… Nhịn xuống…… Thư Muội Dao hít sâu niệm n lần.
“Tôi cũng cảm thấy anh nên đi gặp bác sĩ tâm lí.” Cô kéo ra khóe miệng cứng ngắc. “Nói không chừng bọn họ có thể trị tốt chứng cứng nhắc của anh.”
“Tôi có bằng thạc sĩ tâm lý học.” Mặt hắn không chút thay đổi, bày ra giọng dứt khoát. “Chính xác mà nói, tôi cũng không có chứng cứng nhắc đâu, nhưng tôi không cần thảo luận bệnh tình của mình với cô.”
Thư Muội Dao thật sự cảm thấy bệnh của hắn rất nghiêm trọng.
“Nếu anh có thể không tới quấy rầy, tôi sẽ rất cảm kích anh.” Bởi vì lần đó xúc động nhất thời tức giận, cô bỏ qua đề nghị dùng chung một văn phòng với bạn trai, tùy tiện chọn đại một văn phòng còn trống.
Từ lúc đó mở ra chuỗi ngày ác mộng của cô.
“Bởi vì chỉ số thông minh của cô không đủ, không thể chuyên tâm? Vậy là lực tập trung của cô không tốt, hiệu suất công tác sẽ kém?” Hắn muốn hỏi nguyên nhân rõ ràng.
“Bởi vì nếu anh không tránh ra, tôi sẽ nhịn không được mà đánh anh!” Cô rống.
“Nha –” Hắn gật gật đầu, biểu tình xuất hiện lý giải. “Sớm nói, chúc mừng cô học được cách khởi động máy.” Chúc xong, Cao Diệc Tường cầm bữa sáng của mình, quay đầu về văn phòng.
Mới bắt đầu chính thức làm việc không đến ba ngày, cô cũng đã bị một đống quái già ở công ty này làm uốn điên rồi!
Đại bộ phận quái nhân, vẫn còn tôn trọng cô, nhiều lúc cô không hiểu bọn họ nói cái gì, trên mặt những tên đó lộ ra biểu tình làm cô nổi lên ý đồ bạo lực, nhưng nhìn chung ở cùng bọn họ không có gì không tốt, sợ cô ở trong một đống đàn ông không được tự nhiên, bọn họ thường xuyên chủ động chiếu cố cô.
Trừ bỏ hai tên ngoại lệ siêu cấp đặc thù.
Trong đó có một tên là CEO cô mới thấy hôm qua, là tên thủ phạm hại cô bị đuổi việc.
Tên đó rất giống lưu manh, nói chuyện không nửa câu đứng đắn, không đến ba câu, cô đã nghĩ muốn lấy đá ném hắn!
Mà tên vừa rồi còn lợi hại hơn.
Họ Cao kia, câu đầu tiên nói ra khiến cô nghĩ muốn nhét hắn lại vào trong bụng mẹ hắn, cho học giáo dục lại lần nữa!
Đầu óc của hắn quả thực là người ngoài hành tinh, chỉ số thông minh mức quái vật mà không thể sử dụng giao tiếp loài người! Không may nhất chính là, chỗ ngồi của quái vật mỗi ngày ra vào văn phòng đều đi qua vị trí của cô, trong mắt hắn, cô chắc hẳn cũng thuộc loại ngoài hành tinh, mỗi lần đi qua chỗ ngồi của cô, hắn đều lại đây “Nghiên cứu” một chút, xem cô là cái gì.
Cô sớm bị làm phát điên rồi.
Ở trên xe, Thư Muội Dao nhịn không được oán giận với bạn trai.
“Kiểu tự hỏi của A Tường có chút đặc biệt.” Chung Ấn Nghiêu cười cười. “Cậu ta quá thông minh, trang trí trong đầu đều là những tri thức cứng nhắc, thưởng thức cũng rất kém, nhất là xã giao.”
Nếu như ba ngày trước nghe anh bình luận người khác xã giao kém, Thư Muội Dao khẳng định sẽ cảm thấy anh năm mươi bước cười một trăm bước[1], nhưng hiện tại, cô không thể không thừa nhận núi cao còn có núi cao hơn.
[1] tương tự như câu chó chê mèo lắm lông
So sánh với Cao Diệc Tường, anh có vẻ bình thường hơn rất nhiều!
“Cậu ấy không có ác ý.” Chung Ấn Nghiêu nói thay bạn.
“Cậu ta không có ác ý em nghĩ đã muốn đánh rồi, nói gì đến có ác ý.” Cô hừ mũi than thở.
“Em có thể đổi chỗ về văn phòng của anh.” Anh rất đơn thuần đề nghị.
Thư Muội Dao trầm mặc một lát, vẫn là lắc đầu. “Không cần.”
Cô mới không cần dễ dàng cúi đầu, cũng sẽ không đánh mà hàng. Nếu đã xác định, chính là tự mình chiến đấu.
Chung Ấn Nghiêu mỉm cười nhìn cô một cái, liền đem ánh mắt quay lại nhìn tình hình giao thông, không hề tiếp tục vấn đề này.
Hai người hiện tại đang trên đường tới chỗ ở của Chung Ấn Nghiêu, anh hiện tại là thầy giáo dạy bạn gái sử dụng máy tính, anh vốn định lợi dụng lúc rảnh rỗi nhàn hạ ở công ty dạy cô, nhưng ngay ngày hôm sau cô đi làm, anh liền bắt đầu bận rộn, thời gian ở công ty thiếu, bởi vậy đề nghị khi tan tầm đến nhà anh tiếp tục học, mà giờ đã là ngày thứ ba.
Về đến nhà, Elena đi lên đón.
“Táo xanh, táo xanh Muội Dao……” Cô ấy ở dưới chân Thư Muội Dao đảo quanh.
Thư Muội Dao buồn cười nhìn cô, tiểu tử kia mỗi lần tới cửa đều nhiệt tình ra nghênh đón, “Chào Elena nha.”
Tuy rằng Chung Ấn Nghiêu đã nghiêm chỉnh sửa chữa, nhưng Elena vẫn là kiên trì đặt dấu bằng tên của Thư Muội Dao với ba chữ quả táo xanh, anh hoàn toàn không có cách. May mắn bản nhân Thư Muội Dao không thèm để ý, sau đó Chung Ấn Nghiêu cũng buông tha, chỉ cần đừng kêu loạn quần lót, bra, cũng sẽ liền theo nó.
Elena ở dưới chân Thư Muội Dao lóe lam quang, không ngừng đảo quanh. Bạn trai đã giải thích qua với cô, Elena quay vòng không ngừng tại chỗ ý tứ là rất vui vẻ, rất tốt.
Cô ngồi xổm xuống, sờ sờ nó, giống như trêu đùa mèo con cún con. “Tuyệt quá nga, Elena thật đáng yêu.” Nghe vậy, tên nhóc màu trắng kia lam quang trên người cũng lóe rất nhanh đáp lại.
Chung Ấn Nghiêu thì nheo lại mắt, nhìn tên kia chỉ thấy giống con sói con bám dính lấy lòng bạn gái.
Nói không chừng, anh nên giúp Elena đổi tên, bộ dáng hiện tại của nó, thật sự có vẻ giống “Hắn”. Nhóc quỷ háo sắc này.
“Cẩn thận váy của em, không lại bị nó nhìn lén.” Anh cũng quyết định gia nhập hàng ngũ gọi Elena là “Hắn”.
Thư Muội Dao cảm nhận được sự ghen tuông mãnh liệt trong lời nói bạn trai, cô ngẩng đầu, mới nghĩ muốn đáp lại.
“Phấn hồng, màu phấn hồng…… Quần lót ren màu phấn hồng……” Kết quả tên nhóc bên chân kia thế nhưng vừa hô vừa chuồn mất.
Hại hai người bọn họ nhất thời không nói được gì, không biết nên xấu hổ hay nên cười.
Cuối cùng Thư Muội Dao bật cười trước.
“Xem đi.” Chung Ấn Nghiêu cũng chỉ rất tình nguyện bĩu môi, miễn cưỡng khẽ động khóe môi.
Đáng chết…… Quần lót ren phấn hồng…… Tuy rằng không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng anh để ý nhất câu này.
Vì sao tên quỷ nhỏ háo sắc kia xem được, anh là bạn trai chính quy lại không được xem! Anh nội tâm ai oán. (aoi: =]]])
Thư Muội Dao lộ ra ngượng ngùng, cười mà không đáp, lắc đầu, tự đi vào phòng khách. Chung Ấn Nghiêu đương nhiên là lập tức đuổi kịp.
Cái bàn này Thư Muội Dao chuyên dùng để luyện tập máy tính, đặt chính giữa bàn, cô mở nguồn điện ra, ngồi trên thảm, phía sau dựa vào sô pha, bắt đầu ôn tập nội dung học mấy ngày nay, Chung Ấn Nghiêu thì tranh thủ thời gian vào phòng tắm rửa một cái, đến khi anh quay lại phòng khách, nghĩ muốn lên xem bạn gái có gặp vấn đề gì không, lại phát hiện thời gian dạy học chính anh mỗi ngày chờ mong nhất bị cướp mất.
“Elena, biết cái này không?” khi không có thầy giáo, Thư Muội Dao tò mò tới phía nhóc đang cọ xát người cô kia hỏi. “Chỗ này dùng hàm số nào?”
“%4a1*35……” Elena không chút nghĩ ngợi liền cho ra đáp án.
“Oa, thật sự biết nha! Thật là lợi hại!” Cô tán thưởng. Bên người Elena vui vẻ phát ra tiếng chuông nhạc, xoay vài vòng tại chỗ.
Nhìn hình ảnh trước mắt, Chung Ấn Nghiêu thiếu chút nữa hộc máu.
Anh nhất định phải tìm thời điểm đem chương trình của Elena xóa đi, nó như thế cũng muốn đoạt bạn gái anh?!
“Chỗ này là vị trí của ta, quay về phòng của ngươi đi.” Anh đến giữ sô pha, ánh mắt bễ nghễ ra lệnh cho tiểu bất điểm màu trắng kia, phải đuổi nó đi xa.
“Bá –” Kết quả Elena phát ra tiếng còi cao đề-xi-ben, ý đồ chống đối chủ nhân.
Cuộc chiến truy đuổi một người một máy lại trình diễn, Chung Ấn Nghiêu lửa giận lan cả đất cắt đứt nguồn điện nhóc kia, đem nó quăng về phòng riêng.
Đến khi anh trở lại bên người bạn gái, Thư Muội Dao đã muốn cười ngã xuống đất.
“Em còn cười.” Anh vẻ mặt ai oán ngồi vào trên sô pha, vừa vặn bạn gái có thể nghiêng người ghé vào đùi anh. “Đây là công việc phúc lợi của anh nha, sao có thể cho nó được.”
“Em chỉ tò mò cùng chơi với cậu ấy thôi mà.” Cô thuận thế xoay người nằm lên đùi anh, cười.
“Anh thương tâm nha, muốn em an ủi.” Anh làm nũng đem cô từ mặt đất ôm lên sô pha, đặt trên người anh, tiếp theo nhắm mắt lại. “Đến đi, anh chuẩn bị tốt rồi.”
Anh một bộ bị người ngoài xâm lược, Thư Muội Dao cười đến lớn tiếng hơn.
Nhưng là cô cũng không xem nhẹ tư thế hai người trở nên quá mức thân thiết như thế, trong lòng thẹn thùng, trên môi anh nhanh chóng hạ một nụ hôn, liền đi xuống sô pha, quay lại vị trí ban đầu.
“Chỉ vậy thôi?” Anh mở mắt ra, khó nén thất vọng, cũng đi theo ngồi dậy.
“Không thích thì thôi, sau này không làm.” Cô nhún vai.
“Thích thích rất thích……” Anh vội vàng cường điệu. “Rất thích, có thể lại lần nữa không?”
Nhìn vẻ mặt đáng thương hề hề của anh, Thư Muội Dao lại ở trên mặt anh ba một cái.
“Rồi, đi học.” Hai tay cô cầm mặt anh, vỗ nhẹ hai cái, tuyên cáo thời gian vui vẻ đã qua.
Anh lại vẻ mặt ai oán.
Chỉ có hai má…… Aizz, không cá tôm cũng được. Anh đành tự an ủi.
Lại đến thời gian học, trước kia Thư Muội Dao ở trường học máy tính, đối với một vài câu lệnh cơ bản, sau khi ôn tập qua liền có thể làm được, nhưng đối với phần mềm xử lý công văn, cô căn bản chỉ vẻn vẹn có biết key in cùng điều chỉnh chữ hình, có thể nói hoàn toàn không hiểu.
Chung Ấn Nghiêu rõ ràng không muốn cô tốn hơi học mấy phần mềm không dùng đến kia, trực tiếp nhằm vào giảng dạy phần mềm cần cho công việc của cô. Mọi người trong công ty dùng một bộ hệ thống riêng, vẫn chưa lưu hành bên ngoài, giao diện vô cùng đơn giản, không có nhiều chức năng rắc rối, cũng không cần dùng nhiều đến con chuột, đối với đám kĩ sư mặt ngô, táo rất đơn giản, nhưng mà lại khổ Thư Muội Dao cong lưng với một đống chỉ lệnh phức tạp.
“Học được bộ này, sau này em đến chỗ khác làm việc cũng không dùng đến đi?” Lúc làm được một nửa, vừa đặt tham số ra, Thư Muội Dao nhịn không được hơi hơi oán giận.
“Vì sao muốn đến nơi khác làm việc?” Chung Ấn Nghiêu ở một bên thật sự nhàm chán, nghĩ hết biện pháp ngồi vào giữa bạn gái với sô pha, hai tay vòng trụ thắt lưng cô, giống như con gấu nằm úp sấp trên lưng bạn gái. “Công ty chúng ta phúc lợi với tiền lương rất tốt, vì sao muốn đổi chỗ làm?” Nếu nói tiền lương không đủ, anh có thể điều chỉnh giúp cô.
“Tùy tiện nói một chút mà thôi.” Cô không rảnh phân tâm để ý đến anh, tùy tiện ứng phó hai tiếng, vẫy vẫy tay muốn anh đừng ầm ỹ. “Đừng ầm ỹ, em đang suy nghĩ.”
Nghe vậy Chung Ấn Nghiêu đành phải ngoan ngoãn im lặng.
Anh tựa vào vai bạn gái, xem cô làm một trị số đơn giản, không quấy rầy, muốn cho cô nghĩ thông suốt.
Nhưng cô thơm quá, tựa vào người cô cảm giác thật thoải mái, bụng cũng mềm nhũn, sờ thật thích…… Tay vốn đang ở trên lưng cô, không tự kìm được len lén xoa nhẹ.
Đôi tay không an phận kia bị đập vài cái cảnh cáo, cuối cùng, Thư Muội Dao bị cắt đứt suy nghĩ ngừng hoạt động đang làm, quay đầu lại.
Nhưng lúc này hung thủ không phải là đôi tay không an phận kia, mà là anh ở phía sau cô phấn khích……
Anh thật sự rất muốn cô.
“Tiểu Dao……” Anh rõ ràng hưng phấn đòi mạng, nhưng lại không thể không giả bộ vẻ mặt đáng thương nhìn cô.
Thư Muội Dao trừng mắt nhìn anh.
Nhìn vẻ mặt đó cô cũng không thiên chân đến mức tưởng anh vòi vĩnh món đồ chơi gì đó hoặc kẹo que đâu.
“Anh đang làm gì?” Muốn bày ra vẻ mặt tức giận, nhưng thanh âm không có nửa điểm bức bách, chứ đừng nói là vẻ mặt.
“Anh nghĩ muốn em……” Anh rất thành thực, không chút nào che dấu.
Kiểu cầu xin thẳng thừng này ngược lại làm Thư Muội Dao không biết nên chống đỡ như thế nào.
Hai má cô hồng lên, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng là vô ích.
Kỳ thật…… Từ lúc anh đề nghị sau khi tan tầm đến nhà anh học, cô đã có chút chuẩn bị tâm lý. Ngay lúc này trên người cô mặc đầy đủ một bộ nội y, là ngày hôm trước đặc biệt nhờ Bội Vân mua, nhằm phòng ngừa.
Nhưng…… Cũng không thể tỏ vẻ làm như vậy cô hiểu được đi. Tốt xấu gì cô cũng là con gái, lại không có chút kinh nghiệm nào…… Anh nói trực tiếp như vậy, muốn cô tiếp sao đây? Chẳng lẽ muốn cô nói “Được thôi, đến đây đi!” như vậy sao?
Nội tâm không ngừng giao chiến, cô nhìn chằm chằm anh, không nói được nửa câu, sau đó đầu ngắt một cái, cũng không để ý tới.
Trong lòng Chung Ấn Nghiêu không phải không có thất vọng.
Vẻ mặt vừa rồi của cô, làm cho anh tưởng có hi vọng. Nhưng mà cũng nghĩ, ít nhất cô không bảo anh biến đi, vậy nên anh da mặt dày ở phía sau cô tiếp tục, tìm kiếm an ủi.
Anh dán lại cô, tiếp tục “Trộm nhu” của bụng nhỏ mềm mại, không có tinh thần nhìn màn hình màu lam phía trước, phát hiện cô đánh sai vài chỉ lênh, hình ảnh vẫn dừng lại không thay đổi.
“Tiểu Dao,er em đánh thành ar.” Tay anh giúp cô xóa đi.
“…… Ưm, cám ơn.” Cô hình như hơi cứng người, qua một lát mới lên tiếng.
Tiếp theo, cô lại đánh sai vài số, cái bảng biểu đang tốt vặn vẹo thành hai hình tam giác kì quái, lại đánh sai rồi khôi phục chỉ lệnh như cũ. Anh lại lần nữa đưa tay sửa giúp, rồi lại lùi tay về bụng cô, phát hiện cô vụng trộm hít bụng, giống như nín thở, cơ bắp buộc chặt có chút mất tự nhiên.
Anh cuối cùng cũng để ý đến phản ứng kì là của cô.
“Tiểu Dao, không hề biết sao?” Anh dán ở bên tai cô hỏi nhẹ.
“Không…… Không nha!” Cô run lên. “Em chỉ là chưa nhớ được!” Tiếng nói cùng cơ thể khẽ run.
“Không hiểu phải nói nhé.” Anh đem cô ôm chặt hơn.
“Ừ……” Cô gật gật đầu.
Chung Ấn Nghiêu dán lên cô, hai tay trên bụng từ từ di chuyển, nhẹ nhàng xoa vài cái, tạm dừng. Tiếp theo, anh lớn mật đưa tay đi xuống, lướt qua chiếc váy bó cô mua để đi làm, cách lớp vải, ở trên đùi cô vuốt qua lại……
Anh cảm giác được, thiên hạ trước người ngày càng cứng nhắc.
Nhưng cô không ngăn cản anh.
Thông tin này, làm cho anh quả thực muốn ngâm ra tiếng. Nhưng anh không dám cao hứng quá sớm, tiếp tục tiến hành theo chất lượng, dò xét điểm mấu chốt của cô.
Anh đem tay đặt trên đùi cô trở về, không đợi cô thở ra hơi, tay đưa về móc váy, cởi bỏ, tiến vào dưới lớp quần áo.
Anh than thở ra tiếng. Da thịt chạm nhau cảm giác thật tốt.
Thắt lưng mềm nhũn bụng quyến rũ, nháy mắt cao lên mấy lần. Dục vọng giữa hai chân, lần nữa ngóc đầu.
“Tiểu Dao…… Em lạnh không?” Đến lúc này, cô vẫn không đẩy anh ra. Chung Ấn Nghiêu đã tin tưởng ý tứ của cô, không có cố kỵ.
Môi anh hôn bên tai cô, gây cho cô một trận run rẩy.
“Không có.” Thanh âm của cô giống như phát run.
Mặc dù không ngăn cản anh, nhưng cô cũng giả vờ như không có chuyện gì, mặc dù thanh âm đã lộ ra sơ hở, thân mình cũng hơi hơi phát run, vẫn là tiếp tục giả vờ gõ gõ bàn phím.
Hành động của cô, càng làm cho anh hăng hái.
Ngón tay dọc theo da thịt non mềm của cô thong thả đi lên, chạm vào chướng ngại, anh đột nhiên lớn mật hung mãnh bao lại mềm mại của cô, dọa cô thét một tiếng kinh hãi. Không để ý đến, anh quay thân thể cô lại, kích tình hôn.
Ngắt lấy ngọt ngào của cô, bàn tay vỗ về chơi đùa, anh nháy mắt cuồng loạn, đem cô áp đảo ở dưới.
Thuận tiện đẩy ra hung thủ trói chặt xinh đẹp của cô, lộ ra hai đóa đỏ bừng, lưỡi anh lập tức ra trận.
Thình lình xảy ra kích tình chọc Thư Muội Dao thét chói tai, cô ôm lấy cái đầu đang chôn trước ngực mình, níu lấy tóc anh. “Ấn Nghiêu!”
Chung Ấn Nghiêu nghe tiếng ngẩng đầu, Thư Muội Dao vẻ mặt bất lực nhìn anh.
Anh bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô, cuối cùng chỉ để lại quần lót.
“Quần lót ren phấn hồng……” Anh nằm trước người cô, môi hôn vào quần lót của cô. “Đây là của anh, toàn bộ đều là của anh.” Anh ý tứ hàm xúc nắm lấy mười phần tuyên cáo.
Thư Muội Dao thẹn thùng muốn đưa tay ngăn, lại bị anh kéo ra. Anh cách lớp tơ mỏng màu hồng hôn nơi thần bí của cô.
Cô cảm thấy rất xấu hổ, một trận nguồn nhiệt từ nơi anh hôn không ngừng mạnh mẽ xuất hiện, truyền khắp tứ chi của cô, làm toàn thân cô mềm nhũn.
“Ấn Nghiêu……” Ngữ khí của cô mang sự khẩn cầu.
“Anh đây.” Môi anh hôn bên trong bắp đùi cô, sau đó đứng lên. “Chúng ta trở về phòng.”
Một tay của anh vòng qua ôm lấy cô, không cẩn thận quẹt vào màn hình phía trên. Nhưng anh không thèm để ý, hiện tại dù núi lửa có phun trào, cũng không ngăn cản được anh về phòng.
Cuối cùng nha, tình cảm lưu luyến của anh, cuối cùng nở hoa kết trái. (aoi: hớ hớ…rất là nhẹ nhàng =]]])
Mùa đông Đài Bắc, gần như trải qua cùng những trận mưa.
Văn phòng ở Ngải Bảo có hai bức tường bằng thủy tinh hấp thụ ánh sáng, đây là vì để ột đống trạch nam tươi sống ít ra ngoài cửa được phơi ánh nắng mặt trời nhiều một chút mà đặc biệt thiết kế.
Bên ngoài mưa dầm liên tục, tay Thư Muội Dao đang cầm một ly trà sữa nóng vừa pha, đứng cạnh tường, quan sát cảnh mưa mênh mông bên ngoài.
Điện thoại của cô lúc này vang lên.
“Alo?”
“Tiểu Dao, anh bây giờ phải đi “hoàn ích”, xử lý xong chuyện bên đó là có thể trở về.” Chung Ấn Nghiêu vừa chấm dứt công tác chuẩn bị đi xuống tầng một công ty, mới rảnh rỗi một lúc, liền lập tức gọi điện thoại cho bạn gái báo cáo hành trình.
“Được, anh lái xe cẩn thận nhé, bên ngoài đang mưa.” Cô nở nụ cười ngọt ngào.
“Ừm, hôm nay em có nhớ anh không?” Mỗ nam thích làm nũng ở đầu điện thoại kia hỏi.
“Làm ơn, anh buổi sáng vừa mới xuất môn được không.” Cô cười.
“Anh ở bên ngoài chạy cả một ngày nha……” Quả nhiên ngữ khí có chút ai oán. “Ngay cả cơm trưa cũng không có cách về ăn.”
“Ở đâu ra một ngày? Bây giờ còn chưa đến ba giờ chiều.” Người này thật sự là rất lăn lộn.
“Đủ lâu rồi, không ở bên cạnh xem chừng em, nếu em bị người khác trêu chọc chạy mất thì sao đây?”
Mỗi người đều thích những lời êm tai, nhất là lời ngon tiếng ngọt của người yêu, Thư Muội Dao bị anh chọc cho cười khanh khách.
“Được rồi, bớt ba hoa đi, trên đường cẩn thận, em ở công ty đợi anh.”
Trong tiếng oán hận làm nũng của bạn trai, chấm dứt trò chuyện, Thư Muội Dao miệng nhấp một ít trà, môi vẫn còn cong cong cười, sau đó quay đầu, chuẩn bị trở lại chỗ ngồi tiếp tục làm việc.
Nhưng vừa mới xoay người, đã bị người phía sau làm cho giật mình.
“Oa!” Cái cốc trên tay suýt chút nữa đổ xuống.
“Cẩn thận, quần áo của tôi rất quý đó.” Người phía sau vội vàng lui nửa bước, đúng là CEO của Ngải Bảo, Tiền Quán Kiệt.
“Vậy anh cũng không cần phải đứng phía sau dọa người như thế!” Người này chắc là đã ở trong văn phòng cô được một lúc đi, thân là ông chủ, lại không giống ông chủ một chút nào.
“Tôi tới đây quan tâm chút.” Bị nhân viên rống giận, hắn lơ đễnh, chỉ có biểu hiện phong độ. “Thế nào, cô cùng A Nghiêu “xác định”?”
Hai người đều đã kết giao một thời gian, câu “Xác định” kia rất có ý tại ngôn ngoại, đối mặt với tên không đứng đắn như thế, Thư Muội Dao quyết định làm như cái gì cũng chưa nghe thấy.
“Tôi trở về làm việc.” Làm ơn buông tha cô đi.
Lướt qua cái bàn trực tiếp vòng qua hắn, Thư Muội Dao trở lại vị trí của mình.
Tiền Quán Kiệt cũng đi theo. Vị trí hiện tại của cô vẫn là chỗ đầu tiên cô chọn.
“A Nghiêu kia mấy ngày nay khuôn mặt vô cùng rạng rỡ, tôi nháo cậu ta, cũng không tức giận, tình trạng “ngốc” gần như có thể so sánh với lúc cô đồng ý cùng cậu ấy kết giao.” Hắn trực tiếp ngồi bên cạnh bàn, cầm lấy vật để bàn nhỏ ngắm nghía.
Thư Muội Dao liếc hắn một cái. “Không cần loạn nháo người ta.” Hơn nữa anh ấy cũng không “ngốc”.
“Đau lòng?” Hắn giơ lên nụ cười xấu xa.
Ánh mắt nhìn lên trên. “Nếu anh không nghĩ đến làm việc, có thể không cần đến công ty.”
“Tôi đến công ty cũng có thể không cần làm việc.” Hắn nhún vai. Dù sao hai CEO của Ngải Bảo, một tên chủ nội, một tên chủ ngoại. Hắn vừa vặn là phụ trách ra bên ngoài đi xuất đầu lộ diện làm bình hoa.
Thật sự là một nửa phút cũng không thể chịu được tên đàn ông không đứng đắn này! Người như thế này cũng có thể mở công ty làm ông chủ, hơn nữa theo như cô biết, còn kiếm không ít tiền, thật sự là không có lương tâm. Thư Muội Dao oán thầm.
“Dù sao anh cũng đã đến đây, thì đi hỗ trợ làm chút chuyện đi,e trong phòng làm 3d muốn mua đồ ở trung tâm thương mại, cần giúp đỡ.” Cô lấy đồ trên tay hắn ra, trực tiếp giao công việc cho hắn.
“Cô làm sao mà biết?” Hắn nhướng mày.
“Tôi mỗi ngày đều ở trong công ty thì làm sao mà không biết.” Cô kỳ quái nhìn hắn. “Ấn Nghiêu nói anh rất lợi hại, nếu đến công ty, phải đi trợ giúp nha.”
Mà cô biết, công ty Ngải Bảo này cùng công ty bình thường không giống nhau lắm, công ty bình thường đều là ông chủ cam kết với nhân viên, tiền kiếm được rơi hết vào túi ông chủ, rồi mới phát cho nhân viên tiền lương, tiền thưởng. Ngải Bảo thì có vẻ như là hợp tác quan hệ bạn bè, bán đi một dự án, công ty rút thành ba, làm như song phương giao tiếp nghiệp vụ rút một chút thành năm, mặt khác chia đều năm mươi năm mươi cho những người phụ trách dự án.
Sau khi biết được những điều này, cô mới biết bạn trai kiếm được rất nhiều tiền.
Công ty chỉ có mình anh làm nghiệp vụ, trừ bỏ tình huống chương trình anh viết bị một công ty bên ngoài trực tiếp mua ra, đại đa số dự án đều có phần anh.
Mà Tiền Quán Kiệt thân là CEO công ty, tiền lương của hắn là do nhân viên cố gắng mới có, hẳn là miễn phí hỗ trợ cũng vậy. Thư Muội Dao cho rằng như thế. (aoi: ai đọc kh hiểu đừng kêu bạn =__=)
Người đàn ông vốn đang mỉm cười, vẻ mặt khẽ biến, hắn sâu xa khó hiểu nhìn cô.
“Dao Dao, có muốn suy nghĩ làm bạn gái tôi hay không? Tôi so với A Nghiêu không hề kém nha.”
Lời hắn nói rước lấy một cái trừng ngoan (độc).
Luận về bên ngoài, Tiền Quán Kiệt cho rằng, nhìn tổng thể, quả thật phù hợp với tiêu chuẩn mĩ nam đương thời, kỳ thật không chỉ có hắn, còn có tên siêu cấp quái già Cao Diệc Tường kia, càng không nói cái bộ dáng khốc khốc kia, cũng có tiềm lực mê đảo người khác phái.
So sánh tiếp dưới, Chung Ấn Nghiêu mặt đẹp thì đẹp thật, nhưng tương đối rất là quy củ, chỉ cần anh không mở miệng — ách, phải nói, cả ba tên này không nên mở miệng. Bọn họ một khi mở miệng, mị lực cấp lũy thừa cũng thẳng tắp rơi xuống. Nhưng Thư Muội Dao đã chìm đắm trong bể tình, hoàn toàn không thấy bạn trai nói chuyện có vấn đề gì, thậm chí cảm thấy khi anh ngốc lên bộ dáng đến là đáng yêu.
Mà người kia hành căn thế nào? Mà dám so sánh cùng bạn trai thân ái của cô!
“Anh kém hơn.” Cô lạnh nhạt nói. “Không nghĩ muốn giúp đỡ, thì về văn phòng anh đi!” Tức chết người đi được.
Tiền Quán Kiệt bị phản ứng của cô chọc cười.
“Ai, tôi đây là khen cô nha.”
“Không cần.” Tên quỷ tự đại. Cô ghét nhất người như vậy!
“Tiểu thư, tôi là CEO nha.”
“Nếu dự án của mọi người không được đưa ra, tiền lương của tôi cũng sẽ không có tin tức.” Cô nhắc nhở hắn, tiền lương của hắn cũng nhờ thế mà có, muốn lĩnh tiền lương, phải đi làm việc.
Tiền Quán Kiệt tràn đầy ý cười nhìn cô. Công ty thành lập đến nay, hắn không phải không bị người khác niệm qua, nhưng mà vừa mới vào công ty không lâu, còn thái độ trực tiếp như thế, cô chính là người đầu tiên.
Từ sau khi cô đến đây, tiếng kêu rên trong công ty cũng ít đi, không chỉ phòng trà có đầy đủ đồ uống, cô còn chủ động giúp đi pha trà, ngoài trừ cơm trưa sớm hơn, thỉnh thoảng còn có điểm tâm buổi chiều. Cô quả thật đem một đầu tập trung vào công việc liền cả cái vỏ cây bị gặm cũng chăm sóc rất tốt.
Lúc trước vốn là mọi người tự trông nom, tạp vụ xem ai rảnh rỗi có lòng sẽ đến xử lý, đại bộ phận đều là A Nghiêu xử lý, nay một đống chuyện tạp nham, phản ứng đầu tiên của mọi người là đến tìm cô.
Hắn rất ít xuất hiện ở công ty, nhưng những việc này hắn đều thấy.
“Dao Dao, học wacthế nào rồi?” Hắn hỏi.
“Cũng được lắm nha, làm sao?” Đột nhiên lo lắng hắn sẽ khảo sát, cô vẻ mặt đề phòng. “Những phần công việc cần đến tôi đều đã học, tốc độ so với nhóm của anh như vậy cũng nhanh rồi.”
“Còn không đến nửa tháng, tiến độ quả thật không tồi.” Nhanh hơn so với tưởng tượng của hắn.
Thư Muội Dao đã quen những người này, bọn họ nếu không phải đánh giá cô quá cao, đem cô thành nói cái gì cũng sẽ biết, nếu không thì chính là đem cô làm ngu ngốc, dạy dỗ khẩn thiết trong vòng tháng rưỡi mới có thể miễn cưỡng nhập môn.
“Còn có, các chỉ lệnh cũng học được, chỉ là tôi đánh chữ còn chưa đủ nhanh.” Phản ứng so với sử dụng chỉ lệnh cũng chậm hơn một chút.
May mắn công việc của cô vô cùng thoải mái, có rất nhiều thời gian có thể giúp mọi người pha trà, thậm chí nơi nơi la cà xem có cần giúp đỡ gì hay không, từ tốn suy nghĩ cũng không ngại.
“Không thể tưởng được cô thật sự nghiêm túc học.” Hắn nhíu mày. “A Nghiêu nói muốn giúp cô học, còn quy định chúng tôi không hẹn trước thì không được qua nhà cậu ta, tôi nghĩ hai người ở nhà làm chút chuyện không thể cho ai biết.”
Hắn đoán đúng phân nửa.
“Tôi thật sự học không tốt!” Một chút ngượng ngùng nổi lên hai má, Thư Muội Dao bác bỏ.
Tiền Quán Kiệt cười cười. “Cho nên cô cũng không phủ nhận có một vài chuyện không thể cho ai biết.”
Thế này mới giật mình thấy bản thân nói hớ, Thư Muội Dao thiếu chút nữa muốn xông lên đánh hắn, nhưng ở một giây cuối cùng, lý trí vẫn giữ chặt cô. Trước mắt là ông chủ lưu manh bất lương nha! Ông chủ!
“Đi hỗ trợ!” Cô xấu hổ.
Tiền Quán Kiệt cười ha ha.
Ông trời, cô gái này cùng A Nghiêu thật sự là một đôi bảo vật! Loại đơn thuần còn thật sự chính trực ngoan ngoãn này chơi thật tốt.
“ok, phòngeđúng không?” Hắn dứt khoát bỏ đi nhận định chỉ ấn tượng vẻ bên ngoài, thay đổi cách nhìn về cô. Cô cùng A Nghiêu rất thích hợp, cùng một chỗ vừa vặn là đôi tình lữ ngốc nghếch.
Thật vất vả tiễn bước tên CEO làm việc không đàng hoàng kia, đang lúc Thư Muội Dao nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt của cô hoàn toàn nhìn đến cái cửa văn phòng cách đó không xa.
Cái vị “Quan Tổng chỉ huy” giống như người ngoài hành tinh kia bước ra văn phòng.
Hắn nhìn thấy cô, vẻ mặt không biến hóa nhiều lắm, lại hướng tới chỗ cô một đường thẳng tắp đi tới. Trán Thư Muội Dao nháy mắt gục xuống bán.
Cứu mạng nha! Cô rốt cục tạo nghiệt gì, mà muốn phái hai vị này đến chỉnh cô nha?