Nam Việt Đế Vương

Mọi người bởi vì toàn lực chạy trở về nên chỉ trong một buổi đã về tới nơi. Hai vị Nội cương cao thủ kia chào tạm biệt bọn họ rồi quay trở về gia tộc của mình, còn đám người Trần Phong thì đi đến Minh Dương học viện.

Bọn hắn vừa mới tiến vào liền nghe tiếng trống tùng tùng tùng, đây là tiếng trống tập trung học viên, bởi vậy tức tốc chạy đến sân trung tâm để xếp hàng nghe lệnh.

Học viện lúc này bốn phía nháo nhào cả lên, khắp nơi đều bàn tán về việc Minh Dương bí cảnh mở ra. Dù là các giáo viên cũng không thể che dấu được sự hưng phấn của chính mình.

"Này biết không, nghe nói ở trong đó khắp nơi là dược thảo, chỉ cần cúi người là hái được một bó lớn đấy."

"Thế đã là gì, ta nghe nói ở đó còn có những hồ Linh dịch, là do Linh khí hóa thành, cực kì quý giá."

"Nhưng theo ta biết nơi đó có nhiều yêu thú nguy hiểm lắm, còn chưa kể võ giả đến từ hai thành còn lại. Bọn họ không giống như chúng ta, gặp vụ tai nạn đó cho nên thực lực vẫn bảo toàn."

"Cá thiên tài từ Tương Phong học viện cùng Quỳ Dương học viện nghe nói vượt xa Minh Dương thành hiện tại. Thậm chí học viên Nội cương cảnh cũng có đến ba bốn người!"

......

Viện trưởng lúc này đang đứng trên bục giảng, ánh mắt quét hết thảy học viên một lượt, sau đó ho khan một tiếng để các học viên yên lặng, rồi cao giọng nói:

"Như các em đã biết, Minh Dương bí cảnh đã mở ra, học viện chúng ta được nhận mười lăm trên tổng số một trăm chỉ tiêu. Mà mười lăm chỉ tiêu, các giáo viên cùng Linh giả lấy bốn cái, còn mười một cái thì phân làm hai, năm suất cho học viên Luyện khí cảnh, sáu suất cho học viên Tụ khí cảnh!"

"Mà những chỉ tiêu này không hề thiên vị cho ai, mà sẽ phải tranh đấu! Các em sẽ phải chiến đấu để đoạt lấy những chỉ tiêu này, mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết."

Viện trưởng càng nói càng lộ rõ sự phấn khích, thanh âm rung rung liên hồi:

"Bây giờ các giáo viên đã bố trí khu vực tranh đấu ở khu rừng phía sau trường. Các em mỗi người sẽ được phát một tấm thẻ bài. Nhiệm vụ của các em là cướp đoạt thẻ bài của đối phương, nhưng nhớ không được đánh tàn phế đối thủ nếu không sẽ bị trừng phạt! Ngoài ra các em nếu không muốn cùng người khác tranh đấu thì có thể tìm kiếm thẻ bài rơi rớt ở một số nơi và trên thân thể các yêu thú. Đặc biệt ở đỉnh núi sẽ có một thẻ bài đặc biệt, trị giá bằng mười thẻ bài thông thường."

Nói rồi ông ấy chỉ tay về phía xa xa, nơi đỉnh núi.

"Đến cuối ngày những được nhiều thẻ bài nhất sẽ là người chiến thắng, có được chỉ tiêu tiến vào Minh Dương bí cảnh."

"Các em còn một ngày để chuẩn bị, đúng một ngày sau......Trận đấu bắt đầu!"

Tất cả mọi người đồng thanh reo hò, ánh mắt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt. Cơ hội mười năm có một này, có đạt được hay không thì phải do chính bản thân mình rồi.


Thành quay sang hắn vỗ vai một cái, cười nói:

"Trần Phong, cố lên nào. Hai anh em ta phải chiếm được mỗi người một cái chứ?"

"Tất nhiên rồi."

Hắn khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt vô cùng tự tin.

"Hãy cẩn thận, tôi không nương tay đâu."

Ánh Nguyệt từ phía sau đi đến, vung vẩy nắm đấm nhỏ trước mặt hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ tinh nghịch.

Trần Phong nhún vai, cười ha hả:

"Tôi cũng vậy, mong cậu đừng dùng lại chiêu hôm đó là được."

"Cậu....."

Ánh Nguyệt sắc mặt đỏ bừng, giọng run run quay ngoắt mà đi. Dĩ nhiên cảnh tượng đó vẫn luôn đeo bám lấy cô nàng, khiến cô nàng không cách nào quên được.

"Cố lên nha anh Phong."

Hà My nắm lấy tay hắn, cười ngọt ngào.

"Ừm."

"Thế thì được rồi, về chuẩn bị nào mọi người."

Mọi người bắt đầu tản ra, đi về phòng mình để chuẩn bị. Kẻ mở hòm ra lấy đan dược, kẻ chạy về nhà xin bố mẹ vài kiện Bảo khí; người thì điều chỉnh tâm thần, khiến mình đạt trạng thái tốt nhất, mạnh nhất; tên thì tìm đám bạn, tụm năm tụm ba bày mưu tính kế làm thể nào để có một chỉ tiêu. Muôn hình vạn trạng, phải nói là sức sống của người trẻ tuổi cháy lên bừng bừng, khiến cho Minh Dương học viện phút chốc sôi động hẳn lên.

Trần Phong cũng chạy trở về nhà chuẩn bị đồ đạc. Linh Nhi mấy ngày nay không thấy hắn cho nên cực kì vui mừng, ôm hắn mãi không buông. Hắn cũng cảm thấy áy náy, để con bé ở nhà còn mình lại đi một mạch cả tuần không liên lạc gì cả. Cũng may thời gian này Bà Lan đã tới đây chăm sóc con bé, khiến nó cũng không đến nỗi chán chường.


"Anh Phong, lúc nào anh đi có thể cho em đi cùng không?"

Linh Nhi vừa ôm eo hắn, vừa nhỏ giọng nói, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

"Không được, anh nói là rất nguy hiểm. Anh tự bảo vệ mình còn chưa xong huống hồ bảo vệ em."

Hắn nghiêm giọng nói, trong ý tứ đã có chút trách mắng. Đây không phải lần đầu con bé đề cập đến chuyện này, mà đã rất nhiều lần rồi. Con bé muốn gì nữa đây?

"Em tự bảo vệ được mình!"

Nói rồi Linh Nhi lòng bàn tay mở ra, trong đó một đoàn khí màu trắng xám tụ lại, tuy khá mờ nhạt nhưng hắn có thể miễn cưỡng thấy được.

"Thế này....em tự ý tu luyện mà không nói cho anh?"

Trần Phong trừng mắt, đã có chút bạo nộ.

Linh Nhi thấy hắn phản ứng như vậy cũng nghiêm túc theo, nói:

"Tại sao em không thể? Anh có quyền gì mà ngăn cấm em,hả? Em đã nói với anh về chuyện này rất nhiều lần rồi, nhưng anh cứ ngăn cấm mãi. Em cũng muốn được tu luyện, em cũng muốn được mạnh mẽ. Em không muốn anh vì em mà đau khổ. Anh đừng nghĩ rằng em không biết, nhiều đêm anh tu luyện bị trọng thương, nôn từng bãi máu ra sàn nhà. Em đau lắm chứ, xót lắm chứ. Rồi những lúc anh kêu rên, kêu thảm thiết vì đau, ngồi dưới này em cũng đau buồn lắm chứ. Em đã cố nấu ăn, cố làm mọi việc thật tốt, để có thể giúp anh xoa dịu phần nào. Nhưng như vậy là không đủ, em muốn được đứng bên cạnh em, sóng vai với anh."

Hắn sững sờ chết đứng. Những lời con bé nói quả thật đáng vào chỗ yếu nhất trong tâm hồn hắn, khiến nó lung lay sắp đổ.

"Anh...anh..."

Hắn ấp a ấp úng, cũng không biết nên nói thế nào.

"Anh nói đi, tại sao em không thể tu luyện?"

"Tại sao?"


Nói đến đây hai mắt cô bé rưng rưng, khóe mắt ươn ướt. Thấy vậy Trần Phong cũng run lên, vươn tay ra ôm chặt Linh Nhi, thủ thỉ:

"Anh xin lỗi, nhưng chuyện này....em có thể cho anh một ít thời gian được không? Anh cần suy nghĩ thêm."

Linh Nhi nhìn hắn trân trân, sau đó gật đầu nhè nhẹ.

"Vâng ạ."

Hắn chậm rãi buông cô bé ra, khẽ xoa đầu nó, nói:

"Em bây giờ cứ tu luyện đi, nhưng đừng cho ai biết là được."

"Um."

Hắn thở dài, quay người đi lên tầng hai. Còn ở tầng một, khuôn mặt Linh Nhi vốn đang u buồn như sắp khóc nay lại sáng rực vẻ buồn bã bị quét sạch sành sanh, thay vào đó là nụ cười đầy ranh mãnh, gian trá

"Anh lúc nào cũng như vậy, quá tin người, dễ lừa gạt. Hì hì."

Đương nhiên Trần Phong không thể nào nghe những câu này, nếu không chắc hắn sẽ phun máu mà chết ngất.

Trần Phong bắt đầu kiểm tra lại tất cả những gì mình có được. Về đan dược dược thủy, hắn sẽ đem theo một ít Huyết khí đan để bổ sung khí huyết khi nguy cấp, một ít Dưỡng hồn đan dùng khi sử dụng hết sạch Tinh thần lực, một ít thuốc trị thương khác nữa,.....

Về vũ khí, hắn sẽ mang theo một thanh kiếm là Bảo khí cấp hai. Hắn không mang theo thanh kiếm Bảo khí cấp bốn kia, bởi làm như vậy thì khác gì ăn gian, hơn nữa hắn có sự tự tin vào thực lực của mình. Hắn đã thấy Phạm Phương chiến với Thành, và biết rằng: Phạm Phương yếu hơn Thành một đoạn, mà Thành lại yếu hơn hắn một đoạn. Ngoài ra nếu hắn dùng thanh kiếm Bảo khí cấp bốn kia thì đảm bảo không thể khống chế nổi thực lực của mình, một đao chém qua dù là Tụ khí sơ kì cũng chết ngay tại chỗ!

Một chỉ tiêu kia, hắn nắm chắc trong tay rồi!

Ngày hôm sau.

Trần Phong kiểm tra lại mọi thứ một lần cuối, sau đó nai nịt gọn gàng, sau lưng đeo kiếm, trông cực kì khí thế.

"Chúc anh may mắn!"

Nơi sân chính của học viện lúc này đã tập trung hơn một trăn mươi học viên. Đây chính là thành phần chủ lực, trụ cột của Minh Dương học viện cũng như Minh Dương thành. Mỗi người huyết khí phóng thẳng lên trời, khí tức mạnh đến cực độ.

Đương nhiên vẫn có một số ít người không đến. Bởi vì họ biết rằng khả năng mình đạt được một chỉ tiêu là không tồn tại. Họ thực lực trong đồng giai chỉ là tầng thứ thấp nhất, đến cũng chỉ ăn đòn mà thôi, tốt nhất là cứ tu luyện tiếp.


Ngày hôm nay không ngờ có Linh giả xuất hiện. Đó là người đàn ông trung niên hôm nọ, người có Linh hồn là một ngọn núi lớn. Người này có vẻ như đã lành vết thương đứng ở trên đài cao, chắp hai tay sau lưng nói:

"Ai Luyện khí cảnh thì chạy theo cổng phía Tây, Tụ khí cảnh thì chạy theo cổng phía Đông."

"Đã đến giờ, tất cả mọi người, xuất phát."

Tất cả mọi người đều gầm lên một tiếng, sau đó tức tốc chạy lên. Số người tiến vào cổng phía Tây có chừng sáu mươi người, số người tiến vào cổng phía Đông chừng bốn mươi người.

Trần Phong cũng nhanh chóng di chuyển, chạy sâu vào khu rừng.

Khu rừng này cũng không quá rộng lớn, nhưng cây cối cực kì rậm rạp, cộng với lượng người tiến vào chỉ tầm trăm người cho nên rất khó để tìm ra đối thủ. Hơn nữa nếu không may có thể gặp yêu thú, vậy là tiêu tùng, không còn cơ hội tiến vào Minh Dương bí cảnh.

Mọi người rất nhanh đã tản khắp khu rừng, tìm cách che dấu thân thể mình, chờ đợi tín hiệu.

Đùng đùng đùng

Ba tiếng pháo nổ lớn, hóa thành ba đóa hoa trên bầu trời. Đó chính là dấu hiệu cho thấy, trận đấu bắt đầu!

Trần Phong lúc này đang ẩn mình trong một tán cây, lá cây che lấp cả thân thể, chỉ để lộ hai con mắt mà thôi.

"Sáu mươi người tham gia, nhưng số danh ngạch là năm. Vậy ta chỉ cần hạ gục mười lăm người là có đủ tư cách. Nhưng còn có một ít thẻ bài rơi rớt trên người các yêu thú, cho nên vì an toàn, số thẻ bài ta đạt được phải là hai mươi lăm trở lên!"

Hắn hai quyền nắm chặt, ánh mắt nhìn ra bốn phía.

Lúc này mới chỉ là bắt đầu, bởi vậy dù là kẻ ngu ngốc nhất thì vẫn không chạy ra, miễn cho bị làm đích ngắm, thua oan uổng. Nhưng sau khoảng mười lăm phút từ xa xa bắt đầu vọng lại âm thanh hò hét.

Trần Phong thấy vậy có chút hứng thú, bởi vậy vác luôn cả bụi cây trên người theo, chạy về phía chiến trường.

Ở đây có hai tên học viên Luyện khí trung kì đang đánh đập tàn nhẫn. Hai người thực lực cũng bình thường, võ kĩ thì cũng không xa lạ lắm, là Việt võ đạo Lão Mai quyền cùng Hùng Kê quyền. Hắn đến đây xem chiến cũng chỉ vì cái này. Dù sao Việt võ đạo của hắn cũng chưa có bao nhiêu hiểu rõ, nhìn hai người này có lẽ sẽ học hỏi được gì đó chăng?

Hai người chiến đấu được khoảng mươi phút thì mồ hôi đã chảy ra ướt đẫm áo, thở hồng hộc không ra hơi. Nhìn qua Trần Phong liền biết đây là hai cái bình hoa chỉ biết hoa chân múa tay, chưa bao giờ chiến đấu thật sự, bởi vậy mà chiến lực cực kì kém cỏi, nếu gặp một Luyện huyết võ giả ở Thợ săn ông hội thì chỉ cần năm ba chiêu là sẽ đo sàn.

Rốt cục hai người liền ngồi bệt xuống, móc cái loại thuốc trong túi ra sử dụng để hồi phục sức mạnh.

"Hai thằng ngốc này, muốn chết sao? Lại đứng ở giữa nơi đây mà khôi phục? Nghĩ đây là nhà mẹ đẻ nó à? Hay là cho rằng thế giới này của riêng hai anh? Má ơi!"

Hết chương 102


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận