Nam Việt Đế Vương

Nhưng thật không ngờ, cái vòng không hề tỏa ra hào quang chói mắt, cũng không dùng tốc độ cực nhanh để truy bắt Kim Quan Vương Điểu, trái lại nó chỉ bay một lúc rồi rơi xuống đất, tựa như một cái vòng tầm thường mà thôi.

"Chuyện này....sao có thể."

Vị "Phật tử" nọ đổ mồ hôi lạnh, không tự chủ được mà lùi lại mấy bước, vẻ mặt cực độ sợ hãi.

"Lão già thối, lão lừa ta. Khốn nạn, lão già khốn nạn."

Mà con Kim Quan Vương Điểu kia lúc này cũng phát hiện ra chỗ không đúng, đến khi nhận ra thì nó giận đến tái mặt, ưng trảo khổng lồ ầm ầm chộp đến.

"Con lừa trọc chết tiệt, dám lừa ta!"

Cảnh giới hai bên chênh lệch cả hai đại cảnh giới, bởi vậy nó không tốn chút công sức liền đem vị "Phật tử" kia bắt lại.

"Ta bị lừa rồi! Lão già kia là người Phật môn, sao lại có thể làm như vậy??"

Gã rên lên sợ hãi, nhìn lên khuôn mặt khổng lồ của Kim Quan Vương Điểu mà run rẩy không thôi.

"Dám đùa giỡn ta, ngươi chán sống rồi."

Nói xong nó mổ mạnh xuống, tức thì bả vai người nọ lõm một lỗ sâu, trông cực kì đáng sợ.

A a a a

Hắn ta kêu la thảm thiết, cố gắng dãy dụa nhưng vô vọng, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, gã dù có tâm nhưng cũng đành bất lực.

Ở xa xa, những vị Linh giả kia lúc này nhìn về phía thảm cảnh kia đầy sợ hãi, nói:

"Trời ạ, Huyền Linh cảnh Linh thú, quả thật vô địch ở khu vực này."

Một người khác nhổ ra một ngụm máu tươi, mặt cắt không còn hột máu, nói:


"Linh thú này thậm chí đã đạt đến Huyền Linh cảnh đỉnh cao, đã có thể xung kích Dung Linh rồi. Nó có vẻ như không muốn đại khai sát giới, nếu không chúng ta một người cũng không thoát."

Cả đám gật đầu, thở dài không thôi. Bọn họ tuy là Linh giả, đối với người thường là tồn tại vô địch, cao đến mức khó có thể với tới. Nhưng trong Linh cảnh bọn hắn chỉ mới cất bước, Huyễn Linh, Chân Linh chỉ thuộc Linh giả bậc thấp, ở Tây Phủ Tám thành thì còn có chút tiếng nói, chứ đến Đông Phủ thì trở thành cực kì bình thường, còn ném đến các đại thế lực như Thanh Long Giang tông, Mai Hắc tộc, Phượng Hoàng Trung Đô thì là càng xuống một bậc, trở thành cấp bậc thấp nhất.

Ở Nam Việt Quốc này muốn tiếng nói có trọng lượng thì thấp nhất phải là Tông Linh cảnh, CÒn về phần Tôn Linh thì đã là chiến lực chủ lực của quốc gia, còn Vương giả.....Là chiến lực đỉnh cao, dù chết đi một người thôi cũng ảnh hưởng đến quốc lực.

Tên "Phật tử " kia lúc này thân thể không tìm ra một khối thịt nguyên vẹn, dáng vẻ cực độ thê thảm. Gã lúc này cũng không có hơi sức dãy dụa nữa, chỉ có thể mở miệng mà thều thào, tuy gã là Linh giả, Huyết khí cực độ khủng bố, Linh lực cường đại nhưng cũng không chịu nổi tiêu hao như vậy.

Kim Quan Vương Điểu nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên nói:

"Lừa trọc, ta chơi chán rồi, ngươi cũng nên chết đi thôi!"

Móng vuốt nó chộp xuống, vậy mà đem vị Linh giả này xé thành hai mảnh! Bên trong thân thể hắn có một cái bóng nho nhỏ chạy ra, hình dáng giống hệt với người nọ. Đó chính là Linh hồn của gã, bởi gã đã là Linh giả, Linh hồn có thể li thể mà vẫn sống sót. Đương nhiên cũng không quá lâu, bởi gã chưa luyện thành Chân Linh, vẫn chỉ là Huyễn Linh hồn, nếu ở ngoài không gian thì có thể bị hồn phi phách tán!

"Ông già, ông là người Phật Môn, thấy đệ tử chết mà không cứu sao? Lòng từ bi của Phật môn đâu rồi? Hả?"

Gã gào lên, thanh âm vang vọng bốn phương.

"Lão trả lời ta đi, lão dù sao là Tôn giả, thừa sức nhìn xuyên qua không gian này! Lão trả lời ta đi."

Gã cố gắng kêu cứu, nhưng đáng tiếc không một ai xuất hiện cứu vớt gã, mà con Kim Quan Vương Điểu kia cười lạnh, nói:

"Không có ai cứu ngươi đâu. Lừa trọc, sẵn sàng chết chưa. Ha ha, Linh hồn một Huyễn Linh cảnh cường giả, cũng tính là mỹ vị đấy chứ?"

Nó vừa định chộp lấy Linh hồn của vị Phật tử nọ, đột nhiên bầu trời vang lên một tiếng chuông đồng, tiếng chuông ngân nga, thanh âm tựa như lời nỉ non, tựa như lời khuyên bảo, khiến mọi người nơi đây phút chốc bình tĩnh trở lại, sát khí hết thảy biến mất, tâm cũng yên ổn, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ:

Phật pháp vô biên.

Cùng lúc đó một tôn Đại Phật xuất hiện. Đó là một ông lão râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ hòa ái, tựa như Bụt trong truyện cổ tích vậy. Quanh thân ông ta được bao phủ bởi một luồng sáng, sau ót dựng thẳng chín mặt luân, trong đó có vô số tiếng cúng bái, tế tự. Thân thể tựa như được đúc bằng vàng ròng, tản mát ra hào quang chói mắt.


"A di đà phật. Kim Quan Vương Điểu, không biết ngươi có thể nể mặt lão nạp, tha cho tên nghịch đồ này một mạng không?"

Kim Quan Vương Điểu liếc lão một chút, hiển nhiên cảm nhận được sức mạnh của ông lão này.

Khủng bố, cực kì khủng bố! Lão ta chắc hẳn là sư phụ của tên trọc này, Tôn Linh cảnh cường giả!

"Nếu ngài đã có lời, ta không dám nghe theo. Nhưng ngài cũng phải cho ta một lời giải thích, hắn vô duyên vô cớ đến chọc giận ta, muốn bắt ta làm tọa kỵ, như vậy là sao? Ta cũng chỉ yên ổn ở đây tu luyện, cũng không sát hại chúng sinh của các ngươi, vậy sao lại muốn diệt ta?"

Nó cũng không dám chọc giận tồn tại bực này, nhưng cũng không muốn dễ dàng bỏ qua, liền đáp.

Vị Lão Phật kia gật đầu một cái, đáp:

"Lão nạp đã hiểu. Đạo Nhân quả này do ta mà sinh ra, do ta thả cho nó đi nên mới xảy ra sự tình như vậy, chính ta là người đã gây ra nghiệp. Thôi thì để ta kết thúc đạo Nhân quả này vậy."

Nói xong thân thể vị Lão Phật này đột nhiên vỡ tung thành vô số mảnh, hóa thành từng đám linh quang bay đi tứ phương, chỉ còn lưu lại một câu nói:

"Ta đem cỗ hóa thân này đánh nát, xem như là chết thay cho nghiệt đồ của ta, trong đó chứa một phần Linh hồn của ta. Từ nay chúng ta nhân quả kết thúc, không còn dính dáng gì đến nhau."

Sau đó đám Linh quang này đột nhiên cuốn lấy Linh Hồn tên Phật tử nọ, bay vút lên trời. Mà khi xẹt qua vị trí Trần Phong, thì những mảnh vỡ này rung lên, mà từ đó một thanh âm cực nhỏ vang lên:

"Gỡ được một đạo Nhân quả, lại dính dáng một đạo Nhân quả khác còn lớn hơn ngàn vạn lần. Quả nhiên là duyên phận."

Ai di đà phật!

Bầu trời một lần nữa vỡ ra, mà đám Linh quang kia cũng theo đó mà bay đi mất. Nhóm người Trần Phong ở dưới đất còn chưa hoàn hồn. Quá nhiều tồn tại cường đại xuất hiện, chỉ một trong số đó thôi cũng đủ để tiêu diệt bọn hắn trăm ngàn lần.

"Là vị kia đó, anh thấy không? Ông ấy chính là người em nói đấy!"

Hà My mừng rỡ nói, dáng vẻ cực kì xúc động.


Trùng hợp như vậy?

Hắn nghe cô bé nói như vậy thì càng cảm thấy Hà My có chút gì đó không bình thường. Vị Lão Phật kia chắc hẳn cũng là tồn tại đỉnh cao, làm sao cô bé có thể gặp mặt? Chẳng lẽ là gia thế có chút thần bí, dù sao hắn đã hỏi Hà My không ít lần, nhưng lần nào cô bé cũng trả lời: Bí mật.

Hắn nhìn sang cô bé một chút, nhìn khuôn mặt ngây thơ non nớt kia mà có chút rùng mình, chẳng lẽ một cô bé đáng yêu như vậy lại là tiểu thư của một đại thế lực nào đó? Hoặc là tiểu công chúa, tiểu quận chúa? Thật đáng nghi ngờ.

Kim Quan Vương Điểu nhìn xung quanh một lượt, đột nhiên nghiêm giọng, nói:

"Nhân loại, hàng năm ta chỉ cho các ngươi thông qua khi có thể đánh bại ta. Nhưng lần này ta sẽ phá lệ, cho các ngươi vào thành một lần." Nói xong nó hóa thành hình người, chậm rãi đi vào Phủ thành chủ.

"Chúng ta thông qua rồi?"Gần trăm võ giả tại đây, kể cả Linh giả cũng đầy hứng thú, lập tức dùng toàn lực chạy đi, lao thẳng về phía thành. Mọi năm các võ giả khác nếu muốn qua đây thì phải cần giữ chân được con Kim Quan Vương Điểu này tầm nửa giờ đồng hồ. Năm nay bọn họ vốn không có hi vọng vượt qua, bởi nơi đây vốn sẽ có Huyền Linh cảnh cường giả của thành Minh Dương trấn giữ, nhưng thành Minh Dương đã xuống dốc, đào đâu ra cường giả bậc đó? Nhưng không ngờ xảy ra chuyện vừa rồi khiến mọi chuyện biến hóa khôn lường, khiến chuyện tưởng không thể hóa thành có thể.

Với tốc độ của những võ giả tại đây thì rất nhanh đã tiến vào tòa cổ thành. Nơi đây cảnh quan cũng tương đối cổ xưa, nhà cửa xây dựng theo phong cách thời phong kiến, mái phượng lợp ngói, nhà tường gỗ, đôi lúc lại thấy một ngôi miếu nhỏ bên đường, bên trong có tượng cùng bài vị của một ai đó.

Ánh Nguyệt bước lên trước tiên, vái hai ba vái rồi nói:

"Chúng con đi qua đây, thành kính dâng nén hương lên các ngài."

Nói xong cô nàng lấy ba nén nhang ra cắm vào lư hương, sau đó mới nói:

"Trong đây thờ tự là một vị Linh giả của tộc ta. Ông ấy cùng mấy vị nữa năm xưa phụng mệnh đến đây trấn thủ, sau đó chết trận. Chúng ta cứ mười năm vào đây thì các con cháu sẽ đến tìm những ngôi miếu của họ, thắp nén nhang thể hiện sự thành kính."

"Đặng tộc cũng tính là đại tộc của Nam Việt quốc, tuy không lọt vào top 10 tộc lớn nhất nhưng thực lực cũng rất kinh người. Ví như ở chủ tộc Đặng tộc chúng ta thậm chí có Tôn Linh cảnh cường giả cơ."

Trần Phong trầm trồ mấy tiếng, lại hỏi:

"Thế Đặng gia hiện tại của cậu là chi mạch à?"

Cô nàng gật đầu, đáp:

" Đúng là chi mạch, chính xác là nhánh 9 chi mạch 8. Nguồn gốc của tộc tôi là mấy trăm năm trước có mấy vị Linh giả đem theo mấy trăm tộc nhân từ chủ tộc tách ra, đến nơi đây lập nghiệp. Vị đang thờ ở đây cũng là một trong số đó đấy, ngài ấy là một vị Huyền Linh cảnh cường giả."

Trần Phong ngước nhìn vào bức tượng, đột nhiên cảm thấy không gian trước mắt liên tục rung động, sau đó từ trong miếu nhỏ một hư ảnh bay ra,nhìn chằm chằm hắn. hư ảnh này là một người đàn ông trung niên, mái tóc hoa râm, khuôn mặt lộ rõ vẻ cương nghị. Ông ta nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên thở dài, nói:


"Đã đến lúc rồi sao?"

Hắn cả kinh, đột nhiên mở miệng, hỏi:

"Ngài, ngài có phải là tổ tiên của Đặng gia?"

Hư ảnh kia không đáp, ánh mắt chỉ nhìn lên bầu trời xa xăm. Mà lúc này Trần Phong mới chú ý, xung quanh hắn đột nhiên xuất hiện thêm cả mấy trăm người, có kẻ bay trên trời cao, kẻ đứng dưới đất, kẻ ngồi trong nhà,... muôn hình vạn trạng. Nhưng bọn họ đều có một vẻ mặt chung, đó là cực độ lo lắng, thậm chí nhiều người còn phải kìm nén nỗi hoảng sợ của mình.

"Tất cả đều là Linh giả, chắc chắn là như vậy!"

Trần Phong thầm hô, ánh mắt dời về phía bầu trời. Lúc này trên đó không gian chấn động liên hồi, Linh thuật tàn sát bừa bãi, từng làn sóng xung kích đánh xuống mặt đất khiến nơi đây tựa như xuất hiện động đất. Mà sau đó, một thanh kiếm khổng lồ xuất hiện, thanh kiếm màu hoàng kim, vừa hiện liền đem không gian xung quanh chấn nát! Là chấn nát!

"Nguy rồi, khởi động đại trận!"

Một vị Linh giả lơ lửng trên không quát lớn, hai tay kết ấn, lập tức từ người hắn vô số đạo Linh lực bắn ra, rơi lên không trung. Mà hàng trăm người khác cũng làm như vậy, kết ấn pháp, hóa thành một màn sáng khổng lồ bao quanh thành.

"Ha ha, đám nhân loại ngu ngốc. Vương của các ngươi đã bị chém, còn cứng đầu làm gì? Ngoan ngoãn chịu chết đi thôi."

Theo sau thanh kiếm nọ là một khuôn mặt khổng lồ, bị mây mù che phủ. Mà hắn đột nhiên há miệng, sau đó nhổ ra một người. Người này lập tức bắn xuống, đập mạnh lên tòa đại trận, chấn cho nó xuất hiện từng đợt sóng. Mà người đứng đầu ở đây sau khi thấy người này liền kinh hô, hét lên:

"Đó không phải là anh trai của Quang trung đại đế, Nhạc Vương sao! Không thể nào! Ngài ấy sao có thể chết được???"

Lúc này khuôn mặt trên trời mới chậm rãi hiển rõ, nhe răng cười, thanh âm tựa thiên lôi cuồn cuộn tràn xuống:

"Quang Trung Đại Đế đã chiến tử. Hai người anh em của hắn cũng đã theo hắn mà đi. Giờ Tây Sơn Đế triều đã là lịch sử bởi vậy các ngươi cũng nên đi thôi."

Khi mặt hắn lộ rõ ra, thì tất cả những người ở dưới này đều cứng đơ người, mà Trần Phong cũng biến sắc, hét lên:

"Sao có thể, người đó không phải là...."

"Lạc Long Quân sao?"

Hết chương 134

Tác giả chỉ mượn các nhân vật từ lịch sử và không hề xuyên tạc đến lịch sử. Tất cả xảy ra ở đây chỉ xảy ra ở DỊ GIỚi mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận