Nam Việt Đế Vương

Mà muốn thu được kinh nghiệm một cách nhanh nhất thì rất đơn giản, đó chính là chiến đấu! Chiến đấu, liên tục chiến đấu, đem thân mình vùi vào nơi nguy hiểm lúc đó mới đem tiềm lực của bản thân phát huy ra tối đa. Chiến đấu, mới có thể hiểu ra những thứ chưa hiểu, vận dụng những thứ chưa vận dụng được.

Trần Phong đã hiểu ra điều đó, bởi vậy hắn mới quyết định một thân một mình liều mạng, dù biết nguy hiểm nhưng vẫn nhảy vào. Võ giả, phải đương đầu với nguy hiểm mới có thể trưởng thành.

Hắn đã đi ra khỏi thành được chừng hơn một cây số mà đã gặp không ít con yêu thú. Bọn nó đa phần là Yêu thú cấp một thậm chí là dị thú, bởi vậy chạy chậm, chỉ có thể quanh quẩn xung quanh đây. Tuy vậy hắn vẫn tìm lấy một vài con để khởi động và hiển nhiên, với chiến lực hiện nay của hắn thì dễ dàng đánh bại chúng. Nhưng đến chiều rốt cục hắn cũng gặp đối thủ xứng tầm rồi.

Nó là một đầu Vượn yêu, lông vàng kim, thân thể cao tầm hai mét, trong tay nắm chặt một cây chùy gỗ to cỡ bắp đùi nó, không biết lấy từ nơi nào.

"Nội cương cấp yêu thú, đây đúng là đối thủ xứng tầm."

Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên cười khểnh, ngón tay nhẹ nhàng búng ra. Lập tức một luồng Cương khí mạnh mẽ bắn ra, lấy tốc độ cực nhanh lao thẳng về con Vượn yêu kia.

Bụp!

Con vượn yêu kia hiển nhiên không kịp phản ứng, bên hông bị luồng Cương khí kia đục một lỗ nhỏ, tuy không thấy máu chảy nhưng hiển nhiên cũng không dễ chịu. Bị đau nó lập tức gầm lên, sau đó hai chân nhún mạnh, từ trên cây nhảy xuống. Cây chùy gỗ trong tay nó vung vẩy, nhắm thẳng đỉnh đầu Trần Phong mà nện tới!

"Chiến thôi!"

Trần Phong cười lớn, Chân khí nhanh chóng bao phủ hai tay, mà đồng thời cũng rút từ trong nhẫn không gian ra một đôi bao tay màu đen. Hắn tuy tự tin nhưng không ngu ngốc, hắn làm việc luôn cẩn thận, lấy an toàn làm hàng đầu. Có đôi bao tay này nếu có vấn đề gì thì hắn vẫn có thể kịp làm ra phản ứng, ông đến nỗi thiệt thòi

Bành!


Cái chùy nện lên tay hắn, uy lực phải nói là cực mạnh, lực công kích theo bàn tay chạy qua sống lưng, ngực, rồi đến hai chân, khiến cho mặt đất bên dưới lõm xuống một đoạn! Mà bản thân hắn cũng phải kêu rên một tiếng, hơi thở nhất thời hỗn loạn

A a a

Tay trái hắn siết lại, vận dụng Toái thạch tôi thiết quyền chiêu thứ nhất, một quyền nhắm thẳng mặt con Vượn yêu mà đánh tới. Nhưng con kia cũng không phải dạng vừa, rất nhanh lòng bàn tay đã mở ra, một chưởng đối ứng với hắn.

Bành!

Con yêu thú này thân thể vượt xa Trần Phong, khả năng phòng ngự có thể so với Ngoại cương cấp, mà lực công kích cũng không kém là bao, bởi vậy dù Trần Phong có Bảo khí trong tay cũng đỡ không nổi!

Rắc rắc rắc

Mấy khớp xương bàn tay, bả vai của hắn vang lên mấy âm thanh trầm đục, hiển nhiên lực công kích của con Vượn yêu không hề yếu chút nào, phút chốc liền chấn hắn lùi mấy bước. Hắn vừa ổn định lại thân hình thì nó đã nhảy đến, một chùy đập xuống, uy thế cực kì khủng bố. Con Vượn yêu này đã có trí tuệ không thấp, nó đã thấy Trần Phong thất thế, bởi vậy mới lập tức tấn công hòng đánh cho hắn không kịp trở tay. Đáng tiếc, đối thủ của nó cũng không phải dạng vừa, nhân loại này cũng không ngu ngốc mà đứng lại cứng đối cứng với nó, trái lại rất nhanh chân né tránh, thân pháp vừa uyển chuyển lại vừa uy mãnh, phút chốc đã thoát khỏi một chiêu này.

"Long trảo thủ!"

Trần Phong vừa sử dụng Long bộ, lại dùng Long trảo thủ, tay phải vươn ra chụp ngang eo con Vượn yêu. Chỉ nghe rốp một tiếng, không ngờ lớp lông bên ngoài thân thể nó cũng cực kì chắc chắn, dù là Long trảo thủ cũng khó lòng xuyên qua nổi.

" Kim Mao Viên? Trận này xem ra khó nhằn đây, bởi con này trưởng thành chính là Chuyển Linh cấp yêu thú. Dù bây giờ mới chỉ là ấu niên nhưng chiến lực cũng không tầm thường rồi, lực phòng thủ lại cao như vậy, dù lấy Chân khí của ta cũng khó có thể đánh xuyên thân teher nó."


Trần Phong có chút lo lắng, nhưng tay phải vẫn siết chặt, hòng đem thân thể con yêu thú xé mở. Mà không phụ lòng hắn, rốt cục thân thể của con Vượn yêu vẫn còn chưa đủ, bởi vậy năm ngón tay hắn mạnh mẽ xuyên qua lớp lông cứng dày, phá vỡ lớp da bên ngoài. Máu theo đó chậm rãi chảy ra, mà con yêu thú cũng điên rồi!

Cái chùy bị nó dùng toàn lực quét ngang, tiếng gió vang lên rít gào. Trần Phong hoảng hồn, lập tức buông tay, hai chân đạp mạnh lùi về sau. Con Vượn yêu thấy vậy liền buông cây chùy, thân thể to như bồ tượng của nó ầm ầm lao đến, bốn chi tựa như bốn cái cột trụ đánh tới. Trần Phong vừa lùi, vừa khẽ niệm Ma pháp. Lập tức nhiệt độ xung quanh liên tục giảm xuống, mà quanh thân con yêu thú cũng xuất hiện từng lớp băng tuyết, khiến tốc độ nó giảm mạnh.

"Long trảo thủ, Toái thạch Tôi Thiết quyền!"

Hai tay hắn cùng lúc thi triển hai loại võ kỹ cao cấp, Chân khí theo đó phun trào, mà bản thân hắn cũng cảm giác khó có thể không chế, bởi vì muốn sử dụng mỗi một loại võ kỹ này thì mỗi thớ cơ, phần xương điều khiển đúng cách, còn lượng Chân khí phân bố, di chuyển,.v.v.. mỗi cái đều mang theo lượng kiến thức khổng lồ. Với khả năng hiện nay của hắn cùng lúc sử dụng hai loại võ kỹ khác hẳn nhau thì có hơi quá sức, nhưng nguy hiểm trước mắt khiến hắn không thể không vận dụng.

Hai tay hắn đẩy ra, không ngờ lại cùng con Vượn yêu này lấy cứng đối cứng, bốn tay chạm vào nhau không ngờ lại phát ra tiếng keng keng như là kim loại va chạm, âm thanh chát chúa vang lên. Mà lúc này Trần Phong cũng thúc dục Chân khí đến cực hạn, thậm chí Ma pháp lực cũng đồng thời vận chuyển, khiến não bộ gánh nặng ngày càng thêm nặng, ý thức gần như sụp đổ. Nhưng hắn biết chỉ cần hắn ngất đi thì sẽ mất mạng, bởi vậy dục vọng cầu sinh mãnh liệt trỗi dậy, giữ cho hắn thanh tỉnh!

Ta đánh chết ngươi!

Hai mắt hắn đỏ rực lên, máu huyết trong người như bùng nổ, hai tay hai loại võ kỹ đánh liên miên không dứt, đánh cho con Vượn yêu kia lùi lại liên tục. Hai tay như mưa đánh tới, không quản vị trí, chỉ cần thấy con vượn yêu kia là đánh

Có sơ hở!

Hai mắt Trần Phong sáng lên, hai tay đột nhiên nắm vào nhau, sau đó hai tay nhấc lên hạ xuống, tựa như một cây búa tạ, nện thẳng lên đầu con Vượn yêu.

Rắc rắc!


Một quyền này quả thực bá đạo, không ngờ đã chấn nứt xương sọ con yêu thú. Bị đau nó nhanh chóng lùi trở lại, bước đi liêu xiêu, tựa như người say rượu vậy. Hiển nhiên xương sọ bị nứt đã chấn động đến não, đến ý thức của nó, khiến nó bị choáng váng.

"Cơ hội đây rồi!"

Trần Phong hét vang một quyền lại một quyền nện tới, muốn tại chỗ đem con Vượn yêu này đánh gục, không có chút chần chừ. Nhưng thật bất ngờ, khi quyền thứ mười của hắn rơi xuống thì hai con mắt của con Vượn yêu mở ra, cặp mắt đột nhiên lộ ra vẻ khác thường. Chỉ thấy nó nhích thân thể một chút, không ngờ lại né được một quyền này của Trần Phong.

"Không ổn..."

Trần Phong vừa định lùi lại thì con yêu thú đã áp sát thân thể hắn, tay phải co lại, không ngờ lại hóa thành Long trảo thủ! Một trảo đánh tới, lập tức đánh xuyên Chân khí hộ thể của hắn, và bụng của hắn cũng ngay lập tức bị đục ra năm cái lỗ, máu chảy ròng ròng.

"Sao con yêu thú này đánh ra được võ kỹ, không phải nói chỉ có Khai huyệt cấp yêu thú mới làm được hay sao?"

Hắn một tay dùng Ma pháp lực cầm máu, vừa nhanh chân lùi lại, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Con Vượn yêu này biết dùng võ kỹ, hơn nữa còn là võ kỹ học lỏm từ hắn? Cái quái quỉ gì đây?

Sau khi đánh một chiêu trúng đích, con Vượn yêu không tấn công nữa mà đứng yên tại chỗ, ánh mắt nhìn Trần Phong một cách chăm chú. Mà Trần Phong có thể cảm nhận được hai con mắt đó tỏa ra khí thế cực kì mạnh mẽ, đem hắn trấn trụ, như muốn xem hết bí mật của hắn.

"Chẳng lẽ bị ta đánh vào đầu con vượn ngu ngốc này bị chấn động não, cho nên thông minh hắn ra rồi à? Sao nó đột nhiên trở nên quái dị như vậy?"

Hắn lúc này đã điều hòa khí tức, nặng nề quan sát con Vượn yêu. Long Trảo thủ nó vận dụng thậm chí đã gần bằng hắn, bởi lẽ có thể xuyên qua Chân khí hộ thể, lại xuyên qua thân thể hắn. Uy lực như vậy chỉ khi Trần Phong dùng đến tám phần thực lực mới làm nổi mà thôi.

Con vượn yêu đột nhiên gật đầu một cái, sau đó hai chân bước nhẹ, vậy mà đem Long bộ của Trần Phong thi triển ra!

Gặp quỷ!


Trần Phong mồ hôi chậm rãi ướt đẫm áo, lần đầu tiên đối chiến hắn cảm thấy lo ngại như bây giờ. Trước đây kẻ thù tuy mạnh nhưng Trần Phong vẫn có thể đoán được khoảng cách thực lực giữa hai bên để từ đó làm ra phương pháp đối phó. Nhưng giờ thì hắn không biết con vượn này có thể làm được gì nữa, bởi vốn so sức mạnh đơn thuần nó đã hơn Trần Phong một ít, nay có thêm võ kỹ nữa thì còn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Đột nhiên thên thể to lớn nó lao thẳng tới Trần Phong, tựa như một đầu Long tộc, gió xung quanh thổi rít gào, hai tay nó đánh ra không ngờ lại là Toái thạch tôi thiết quyền!

Oành!

Hai tay bọn hắn va chạm, không ngờ Trần Phong đánh không lại, bị chấn ra xa hai ba mét! Trong lòng hắn kinh hãi, quát:

"Sao có thể, nó mới.."

Hắn còn chưa kịp nói xong con Vượn yêu đã lao đến trước mặt, tay trái nắm lại nện xuống lồng ngực hắn. Chỉ nghe rầm một tiếng, không ngờ Chân khí hộ thể mà hắn lấy làm tự hào lại một lần nữa bị phá vỡ, bản thân hắn lại bị đánh sầm xuống mặt đất tạo thành một hố sâu mấy mét.

Khục

Khóe miệng hắn tràn ra một tia máu tươi, cảm giác đau đớn từ lồng ngực lan tràn toàn thân khiến hắn choáng váng, trong đầu chỉ còn một từ:

Xong.

Oành!

Một quyền của con Vượn yêu nện thẳng bụng hắn, ngay tại chỗ đánh gục hắn, khiến hắn ngất lịm. Xong xuôi, nó khẽ vuốt vuốt mũi mình, nhẹ nhàng lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

Hết chương 144


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận