Nam Việt Đế Vương

Trần Phong đắn đo mãi, rồi rốt cục cũng lắc đầu, đáp:

"Xin lỗi ngài, nhưng có thể để đi ra khỏi bí cảnh này mới đấu có được hay không?"

Triệu Lâm hai mắt híp lại, nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn đoán xem suy nghĩ của hắn. Nhưng rồi thấy vẻ mặt bình tĩnh của Trần Phong thì ông ta thở dài, nói:

"Nếu cháu đã nói như vậy thì ta cũng không ép buộc. Thật sự ta rất muốn hai đứa có một trận đấu thật sự để xóa đi những thù hận đã bị tạo ra."

Giọng ông ta đầy sự chân thành, khiến người khác phải kinh ngạc. Tính cách Triệu lâm như thế nào ai cũng biết, giờ đây ông ta lại nói như vậy, thật khó tin.

Ông ta cùng Triệu Hảo bước đi, mà Trần Phong cũng buông lỏng cơ thể, thở ra một hơi. Mà Thành lúc này cũng đi lại sát hắn, nói nhỏ:

"Ông ta rốt cục muốn gì? Chẳng lẽ thật sự muốn hóa giải ân oán."

"Em không biết nữa." Hắn ngập ngừng một chút, lại nói tiếp:

"Với tính cách của người này tuyệt đối không có chuyện hóa giải ân oán. Một là ông ta tự tin với Triệu Hảo, cho rằng Triệu Hảo có thể thắng em. Hai là ông ta nghi ngại một thứ gì đó, cho nên phải làm việc này."

Trần Phong khóe miệng có chút nhếch lên:

"Dù ông ta muốn gì đi nữa thì ông ta chắc chắn sẽ không trực tiếp ra tay với em. Dù sao thực lực của ông ta vẫn chưa đạt đến mức có thể bỏ qua mọi người mà tùy ý làm bậy."

Thành vỗ vai hắn, đáp:

"Đúng thế. Cứ đoán già đoán non làm gì, đợi đến khi ra khỏi tòa bí cảnh này thì sẽ biết ông ta muốn gì ngay mà."


Hai người bọn hắn cười vang, đang định tìm đại nơi nào đó để ăn sáng, đột nhiên ngoài thành một luồng sáng xanh rực bắn lên, mà theo đó hư ảnh một Thanh Long bay lên, hướng thẳng lên trời.

"Cái gì..."

Mọi người trong thành bị kinh động, tất cả đều nhảy lên nóc nhà, tường thành hòng tìm một nơi cao nhất để nhìn xem chuyện gì xảy ra. Ngay cả mấy vị Linh giả cũng bị kinh động, từng người dồn dập bay lên không trung, Linh lực phát ra hóa thành lớp màn bảo vệ xung quanh tòa Thành.

"Chẳng lẽ có di tích nào đó đã được mở ra?"

Một vị Linh giả lên tiếng, mà mấy trăm võ giả phía dưới cũng bừng sáng hai mắt, không tự chủ được mà rút vũ khí của mình ra.

Xa xa tiếng rồng ngâm không dứt, Long khí cuồn cuộn tràn đến, áp cho mọi người thở không nổi. Dù là những vị Linh giả kia cũng bị Long khí đè xuống, phải hạ cánh lên tường thành.

"Long uy thật khủng khiếp, chẳng lẽ là Long tộc cấp Tông Linh cảnh?"

Một người kêu lên thảng thốt, Linh lực không tự chủ được mà chạy loạn xạ, hiển nhiên Long uy áp cường đại đến độ hắn cũng khó có thể chịu đựng. Mà những võ giả thì càng thảm, có nhiều người thực lực kém cỏi đã nằm rạp trên mặt đất, thân thể run rẩy không thôi.

Mà không ngờ lúc này Trần Phong vẫn đứng vững, cảm thấy Long khí Long uy truyền tới khiến cơ thể hắn có cảm giác sảng khoái không thôi, mà huyết mạch cũng cuộn trào, tâm tình kích động không thể khống chế được.

"Cảm giác này..."

Trong lồng ngực hắn vang lên một tiếng Long ngâm, mà làn da cũng chậm rãi hóa cứng, có xu hướng biến thành vảy, trên đầu cùng sau lưng ngứa ngáy, như có thứ gì đó sắp chui ra.

"Nơi đó có thứ ta cần! Ta bắt buộc phải vào đó."

Bên tai hắn vang vọng từng tiếng gọi, gọi hắn đi đến cột sáng kia. Trần Phong không tự chủ được mà bước đi, hướng thẳng về phía cột sáng.


"Trần Phong!"

Mấy người xung quanh đồng thanh hô lên, muốn đuổi theo hắn nhưng bất lực. Họ không giống Trần Phong, vẫn bị Long uy khủng bố áp bức, không thể không đứng tại chỗ, dùng toàn lực đối kháng.

Nhưng hắn không quan tâm, vẻ mặt lộ ra sự hưng phấn khó có thể kiềm chế, hai chân bước đi càng ngày càng nhanh, cuối cùng tiến vào cột sáng! Mà sau khi hắn tiến vào thì Long uy khủng bố cũng biến mất, mọi người thở phào một hơi.

"Vào mau!"

Có người nhanh chóng phản ứng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nơi phát ra cột sáng. Mà mấy trăm người còn lại cũng không chậm chạp, dùng toàn khí lực bú sữa mẹ để chạy đi.

"Nơi quái quỉ nào đây?"

Trần Phong lúc này bước vào một mảnh đất trống, nhìn lên trên đầu không ngờ lại là mặt nước, từng loài thủy quái bơi lượn xung quanh. Có con đầu Hổ thân rắn đuôi chim, sau lưng mọc hai cánh, đầu mọc một sừng, quanh thân tỏa ra từng đám độc khí, nhuốm mặt nước đen sì một mảng. Có con thân hươu đầu rồng, bốn chân như chân voi, toàn thân phủ một lớp vảy rồng, thét lên một tiếng liền khiến biết bao dị thú xung quanh chết ngay lập tức. Có con cá dài cả ngàn mét, thân thể vắt trên không trung như một cây cầu, trên thân có thể thấy được từng cái vảy lớn, trên vảy không ngờ lại có từng con rắn nhỏ bám vào, trông rất kinh dị.

Hắn rùng mình mấy cái, chỉ thấy đám dị thú quái thú này không thể tiến vào được nơi đây mà chỉ có thể lượn lờ xung quanh, bởi vật cũng bớt sợ, bắt đầu nhìn xung quanh một vòng

"Thấy rồi!" Hắn nhìn thấy nơi xa xa là một dãy kiến trúc to lớn, đền đài miếu mạo trập trùng. Hắn một đường đi đến đó, chỉ thấy từng bức tượng Long nhân, đầu rồng thân người, thân rồng đầu người,.... Càng đến gần lại càng thấy từng bức tượng khổng lồ của từng tên Long tộc. Thân thể bọn hắn khổng lồ đến mức kinh hồn, chỉ sợ so với một tòa thành cũng không kém. Kì lạ là chúng lơ lửng trên bầu trời, như bị đính ở đó, không có bị rơi xuống

"Một nơi kì lạ." Hắn dùng toàn bộ tốc lực mà đi, rốt cục sau hai tiếng hắn cũng đến nơi. Đây là một dãy cung điện này được dùng Ngọc Lục bảo, phỉ thúy tạo thành, bởi vậy nó mang một màu xanh mát, không những đẹp mà còn cực kì sang trọng.

Hắn chậm rãi tiến vào một tòa cung điện, đột nhiên đứng sững lại.

Phía trước hắn là một đống hoang tàn đổ nát, khắp nơi và đá vụn gạch vụn, từng vết từng vết kiếm chém hằn sâu lên tường, lên mặt đất, lên trần nhà, đâu có dáng vẻ kì ảo lúc nhìn từ bên ngoài? Trên trần nhà có một vài viên Dạ Minh Châu tỏa ánh sáng nhàn nhạ, như có như không, miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh. Trong đây cũng có bức tượng của Long tộc, chỉ tiếc tất cả đều bị đánh nát, chỉ còn dư lại mấy cái bộ phận để người ta liên tưởng đến.


Trần Phong nhìn xung quanh, đột nhiên có một cỗ cảm giác buồn bã kéo đến, khiến thân thể hắn run rẩy. Nhìn từng cái đầu rồng trên mặt đất, hắn đột nhiên hoa mắt, thấy được từng vị Long tộc kia máu me đầm đìa, trừng mắt nhìn hắn.

"A!"

Hắn lắc đầu mấy cái, lúc này mới tỉnh lại. Hắn vuốt nhẹ khuôn mặt mình, không ngờ hắn từ lúc nào đã khóc, nước mắt chảy ướt đẫm vạt áo.

"Sao ta lại khóc, sao ta lại buồn thế này?"

Hắn tâm trạng não nề, đi ra khỏi tòa cung điện này. Trần Phong lại đi đến một tòa cung điện khác, chỉ thấy nơi đây cũng tan hoang như cung điện trước, thậm chí còn đổ nát hơn nhiều.

Một...hai...ba.....chín mươi chín.

Hắn đi qua từng tòa thần miểu đổ nát, từng tòa nhà vỡ vụn, từng mảnh hoa viên tan nát, cho đến cung điện thứ chín mươi chín, chỉ thấy cảnh tượng nơi đây khác hẳn. Không còn là đổ nát, không còn là hoang tàn, trái lại như đến Long cung. Bốn phía là từng cây cột đá dựng thẳng, trên đó điêu khắc từng đầu Long tộc, từ Lòng, Lý, Giáo,... đủ loại, chủng loại đa dạng, mỗi con một vẻ. Có con đang giương nanh múa vuốt, có còn lại thu mình lại, có con miệng phun lửa, có con phun gió bão,....Muôn hình vạn trạng.

Ở vị trí trung tâm có một cái Bảo tọa được đúc bằng vàng ròng, tỏa ra ánh sáng cực kì bắt mắt, đối lập lại sắc màu xanh lục xung quanh. Trên Bảo tọa là một Long nhân trẻ tuổi, đầu mọc hai sừng như sừng hươu, đeo một chiếc vương miện vàng chói, trông rất uy phong. Chỉ tiếc vẻ mặt đầy sợ hãi của hắn đã phá vỡ tất cả.

Mà xung quanh Bảo tọa chính là bốn mươi năm mươi bức tượng Long tộc, tất cả đều lộ ra một vẻ sợ hãi, nhìn về cùng một phía.

"Bọn họ đã gặp kẻ địch mạnh đến mức nào, khiến cho những long này sợ hãi như vậy? Theo ta nhớ, Long tộc muốn mọc sừng thì phải đạt đến Huyền Linh cảnh, còn muốn đeo Vương miện thì ít nhất là Long tộc cấp Linh Vương cảnh! Có thể đem cường giả như vậy dọa sợ thì kẻ địch là ai?"

Hắn sợ hãi than, chậm rãi đi qua những Long tộc đang bảo vệ xung quanh, đi thẳng đến Long vương trẻ tuổi này. Người này chỉ tầm hai mươi tư hai mươi lăm, vẻ mặt có thể tính là tuấn tú, có nét gì đó thư sinh. Trong tay gã còn nắm chặt một thanh kiếm, đang làm động tác đưa lên, hiển nhiên kẻ thù trước khi hắn kịp phản ứng đã đem hắn đánh giết.

"Cái này là..."

Trần Phong run lên, chỉ thấy nơi mi tâm Long vương này có một cái lỗ nhỏ hình lưỡi kiếm, đem sọ não hắn xuyên thủng từ trước ra sau.

"Đây...đây, không phải chứ?"Hắn kêu lên, dấu vết này hắn biết rất rõ, bởi đó là dấu tích Linh thuật mà Khoai từng truyền cho hắn, Linh thuật của Lạc Long Quân!


Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt lên vết thủng, lập tức thân thể vị Long Vương trẻ tuổi này hóa thành tro bụi, mà những người xung quanh cũng đồng thời bị vỡ nát ra, hóa thành từng đám bụi rơi xuống đất.

"Thằng ngốc, ngươi không hề sai đâu."

Từ trong Tinh thần hải hắn vang lên một thanh âm của trẻ em, giọng điệu có chút mệt mỏi.

Khoai!

Thằng này rốt cục cũng tỉnh rồi!

Ý thức hắn ngay lập tức tiến nhập vào Tinh thần hải, chỉ thấy Khoai đang ngồi trên đốt tre, da xanh xao vàng vọt, vẻ mặt hốc hác. Hắn chậm rãi bước lại, dồn dập hỏi:

"Ngươi sao rồi. Trời ạ, ta cứ tưởng ngươi chết chắc rồi chứ, ai dè vẫn còn sống sao?"

Khoai vốn đang lộ ra vẻ đờ đẫn, đột nhiên hai mắt tràn đầy sức sống, trừng mắt nhìn hắn, quát:

"Cái thằng này, dám rủa ta chết? Ngứa đòn hay sao?"

Tên này trừng mắt xong lập tức xìu xuống, nằm bệt lên trên đốt tre, thở dài nói:

"Mệt quá, cho ta nghỉ chút đi."

Trần Phong không nhịn được mà cười vang mấy tiếng, Chân khí từ trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển, tiến vào Tinh thần hải. Mà Khoai hiển nhiên cũng phát hiện ra điều đó, kinh ngạc nói:

"Ồ, tên bủn xỉn như ngươi cũng có ngày như thế này sao? Chậc chậc, thật kì lạ, chẳng lẽ mị lực của ta kinh khủng như vậy, đủ để biến một tên ki bo như hắn trở nên rộng lượng? Ta thật vĩ đại!"

Nghe Khoai nói như vậy sắc mặt hắn nhất thời tím lại, không nói nên lời. Tên này dù có tỉnh lại thì tính cách vẫn không thay đổi, vẫn là một tên ngứa đòn như trước.

Hết chương 152


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận