Nam Việt Đế Vương

"Ánh Nguyệt, không biết em tối nay có rảnh không? Buổi dạ hội đêm nay ai cũng đi có đôi có cặp, mà anh lại....lẻ bóng một mình."

Ánh Nguyệt nghe vậy thì cười khẽ, nhẹ nhàng từ chối:

"Xin lỗi nhưng em không muốn đi cùng ai cả. Cảm ơn anh rất nhiều."

Nguyễn Hoàng nghe vậy thì nhíu mày, gã không ngờ bản thân mình lại có thể bị từ chối. Nhưng rất nhanh gã đã bình tĩnh trở lại, cười đáp:

"Nếu em không muốn thì đành chịu vậy. Anh sẽ quay lại sau. Dù sao anh vẫn rất muốn em đi cùng đến buổi dạ hội."

Gã vẫy tay chào, mà Ánh Nguyệt cũng khẽ gật đầu, sau đó tiến vào trong phòng.

"Quả nhiên là khó thu phục!"

Một tên thốt lên.

"Có lẽ nàng ta chưa biết lão đại tài năng như thế nào. Lúc nãy anh ấy đưa tấm thẻ kia ra đã muốn cho cô nàng xem rồi. Hắc hắc, nếu ta đoán không sai thì đến buổi chiều anh ấy sẽ thành công mà thôi."

Nguyễn Hoàng nghe vậy thì cũng cười một chút, gật đầu:

"Như vậy mới thú vị chứ. Nếu cô ấy quá dễ chinh phục thì không có gì thú vị."

Nói rồi gã bước về phía thang máy, lúc thấy Trần Phong thì gã có chút nhíu mày, nhìn hắn chăm chú hồi lâu. Một lúc sau gã quay người đi, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Trần Phong đợi bọn chúng đi mới tiến về phía phòng Ánh Nguyệt, nhẹ nhà gõ cửa.

"Trần Phong đây!"

Căn phòng im lặng trong một khoảng khắc, sau đó Ánh Nguyệt chạy ra, vẻ mặt mừng rỡ.

"Cậu về rồi!"

Cô nàng hai mắt có chút đỏ, mà sau đó âm thanh sung sướng của Linh Nhi từ trong phòng vang lên.

"Anh về rồi sao! Trời ơi cái đồ khốn nạn!!!"

Linh Nhi chạy như bay ra, hai tay ôm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn vào ngực hắn.

"Anh là đồ tồi! Đồ tồi, anh biết không? Sáu tháng rồi đó, sáu tháng! Anh biết em nhớ anh thế nào không?"

Trong lòng Trần Phong mềm nhũn, ánh mắt nhu hòa nhìn cô bé, bàn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

"Anh thật xin lỗi."


Linh Nhi ngước lên nhìn hắn, hai hốc mắt không ngờ đỏ ửng, thậm chí còn thấy một lớp hơi nước phủ lên trên.

"Nào, nào, em sao lại buồn như vậy. Anh đã nói xin lỗi mà."

Hắn dỗ con bé xong thì quay sang Ánh Nguyệt, cười nói:

"Xem ra cậu rất nổi tiếng đấy."

Ánh Nguyệt nghe vậy thì thở dài, đáp:

"Ôi trời, nổi tiếng cái nỗi gì? Cả ngày đều có năm sáu tên đến đây làm phiền, nói nặng thì không dám, nói nhẹ thì họ không chịu từ bỏ. Lại còn cái gì mà tiên nữ? Thật khiến người ta đau đầu."

Cô nàng khẽ nhăn trán, sau đó chỉ vào nhà, nói với Trần Phong:

"Vào đi, ở ngoài này không tiện."

Trần Phong nhìn xung quanh một lượt, không nhịn được mà tấm tắc khen một tiếng. Tuy nơi đây chỉ là một căn phòng trong một dãy nhà, nhưng vẫn rất đẹp. Nhà có một dãy cửa sổ khiến căn phòng luôn luôn có ánh sáng chiếu tới. Cả căn phòng đều được lớp một lớp gỗ, hơn nữa lại còn là gỗ Thanh Tâm, có tác dụng thanh tâm tĩnh lòng, cực kì quan trọng với võ giả.

Trong đây cũng có hệ thống trận pháp, chỉ cần truyền Chân khí vào liền có thể kích hoạt, từ đó các thiết bị trong nhà đều vận hành một cách trơn tru.

"Lúc mới đến đây bọn tôi cũng giống như cậu vậy. Cái gì nhìn cũng lạ lẫm, tựa như hai lúa lên thành phố."

Cô nàng nhẹ chạm vào một cái hộp trên tường, lập tức căn phòng thoáng mờ ảo hơn, không ngờ lại có Linh khí hóa thành sương mù!

"Đây là Linh khí sao?"

"Không phải."

Ánh Nguyệt lắc đầu, đáp:

"Đây là một loại năng lượng, so với Linh khí thì kém hơn một chút, chất lượng có lẽ là bằng tám phần. Nó do tòa Trận pháp bao quanh nhà vận chuyển, đem Thái Dương khí, Đại Địa khí, Thủy Lưu khí biến thành Linh khí giả này."

Trần Phong ồ một tiếng, thử mở ra khiếu huyệt, đem những Linh khí giả này hấp thu. Một lúc sau hắn mới thở ra một ngụm khí, rồi nói:

"Quả thật là vậy. Nhiều tạp chất, hơn nữa Thái Dương lực, Thủy lực....vẫn còn đâu đó, phải mấy công luyện hóa hấp thu. Tuy nhiên như vậy đã đủ rồi, tốc độ hơn xa việc hấp thu Thái Dương khí."

Nói đến đây hắn lại chặc lưỡi một cái, tấm tắc khen:

"Ai nghĩ ra được Trận pháp này cũng là kì tài. Đem những loại nguyên tố dị chủng kia quy về một mối, để võ giả Linh giả có thể sử dụng. Không biết người đó là ai."

"Em biết đấy!"


Linh Nhi lúc này đã bình tĩnh trở lại, nhanh nhảu nói:

"Sư phụ anh cũng từng dùng trận pháp này, tuy nhiên cao cấp hơn rất nhiều. Thậm chí Tinh thần lực của em cũng bị nó hấp thu, hóa thành Linh khí! Sư phụ anh có nói, người tạo ra trận pháp này chính là người ngài ấy kính trọng nhất."

"Người Tần Thiên kính trọng nhất?"

Trần Phong kinh ngạc, sư phụ hắn làm việc tùy tiện, coi trời bằng vung, đâu xem ai ra gì. Nhưng vậy mà có người để hắn phải Kính trọng? Đó là ai.

Trần Phong đột nhiên cảm thấy hứng thú với tòa trận pháp này, trong lòng thầm nghĩ phải đưa được nó đến tay.

"À mà dạ hội đêm nay là thế nào vậy? Cậu có ý định đi không?"

Ánh Nguyệt xoa xoa cằm, vừa nghĩ vừa đáp:

"Không biết nữa. Vốn cũng định đi nhưng vì có nhiều người mời quá nên đành thôi, nhưng mà...."

"...nếu là cậu mời thì có lẽ tôi sẽ nghĩ lại."

Cô nàng cười một cách tinh nghịch, mà Trần Phong cũng trả lời đầy hào sảng:

"Ánh Nguyệt, tối nay cậu rảnh không? Tôi muốn mời cậu đi dạ hội."

"Sao lại không thể?"

Linh Nhi đứng một bên thấy hai người làm vậy thì bĩu môi, nói một mình:

"Rõ ràng là đang tán tỉnh nhau, còn làm ra vẻ. Hừ!"

Xong xuôi bọn hắn cũng nói thêm nhiều chuyện. Nhờ đó Trần Phong mới biết, hóa ra vào ngày khảo sát của Thanh Long Giang tông thì hắn cũng có mặt, nhưng rất nhanh thì bốc hơi như chưa từng tồn tại!

"Hẳn là người do sư phụ ủy nhiệm."

Hắn cũng không ngờ Phạm Việt lại lọt top 400 người có điểm cao nhất, Long thì kém hơn, hạng tám trăm gì đó.Mà Ánh Nguyệt, không ngờ lại đạt hạng 78! Điều đó chứng tỏ cô nàng cực kì có tiềm lực, bởi lẽ dù là người tốt nhất từ xưa đến nay của thành Minh Dương cũng chỉ là hạng một trăm mà thôi! Mà người đó nay đã tu thành Huyền Linh cảnh, cực kì mạnh mẽ!

"Còn Linh Nhi?"

Trần Phong nhìn sang cô bé, dò hỏi. Linh Nhi mở to đôi mắt nhìn hắn, sau đó hai tay vươn ra, tạo thành hình số 0

Ánh Nguyệt thấy hắn không hiểu bèn nói:

"Cô bé thiên phú dị bẩm, không cần khảo sát, đã được một vị trưởng lão trong tông chú trọng. Vị đó là một vị Tông Linh cảnh cường giả."


Người với người, hơn nhau ở điểm ấy mà thôi.

Trần Phong thở dài, thấy cô bé cười tủm tỉm thì khóe mắt hơi nhảy lên. Dù sao hạng của hắn là ngoài một ngàn đấy! Tuy hắn với cái thứ hạng này thì không thích thú gì, nhưng hạng thấp quá cũng xấu mặt.

Tầm hai tiếng sau thì hắn chào tạm biệt hai người, đi xuống tầng dưới. Phòng của hắn ở tầng này, và ở với hắn là một thiếu niên trạc tuổi, khá buồn cười là gã bị cận thị, dáng người gầy gò ốm yếu. Với võ giả thì việc bị những bệnh kiểu này là không thể xảy ra. Bởi đã có Chân khí rèn luyện cơ thể thì mọi bộ phận đều mạnh lên rất nhiều, như Tụ khí võ giả có thể thấy rõ một vật nhỏ như bàn tay cách xa hàng mấy trăm mét.

Mà gã cũng không phải là loại người thân thiện, lúc thấy Trần Phong chào cũng chẳng thèm đáp lại một tiếng, chỉ lạnh lùng gật đầu, sau đó chúi mũi vào mấy linh kiện kì quái, bên cạnh là hàng sa số giấy là giấy. Nhưng rất mau phòng khách thì gã không vứt bừa bộn ra như vậy, lộn xộn chỉ có ở trong phòng riêng của gã thôi.

"Kệ vậy."

Trần Phong nhún vai, đi vào phòng riêng của mình. Căn phòng khá rộng rãi, có một cái giường, một bộ bàn ghế nhìn ra cửa sổ, và một thứ không thể thiếu được là một nơi để tu luyện. Nó có hình dạng là một cái trụ bán kính một mét, chỉ cần truyền Chân khí vào là sẽ có Linh khí tuôn ra để cho hắn tu luyện.

"Thật sự sung sướng nha!"

Trần Phong ngả lưng lên giường, cảm thấy thư thái vô cùng. Hai mắt hắn chậm rãi khép lại rồi đi vào giấc ngủ.

Trong lúc này, ở ngọn núi trung tâm của Thanh Long Giang tông, trong một tòa Linh bảo giới.

"Thanh Long lão tổ."

Tần Thiên chắp tay trước một bức tượng, trong miệng khẽ niệm một loại chú ngữ gì đó.

"Tần Tôn Giả, không cần phải phiền cậu. Ta đã trở về đây rồi."

Bức tượng phía trước vỡ nát, theo đó là một ông lão râu tóc bạc phơ xuất hiện. Tuy ông lão già nua như vậy như vẫn vô cùng uy nghi, sâu trong hai mắt là sự bá đạo vô cùng, thân thể càng tỏa ra một luồng Long uy hòa cùng Vương uy, khiến lão ta tựa như thần như thánh.

Ông lão khẽ phất tay, dưới mặt đất lập tức xuất hiện vô số nhánh cây, cuối cùng hội tụ thành một bộ bàn ghế. Lão lại lấy ra một bộ ấm chén, trong chén còn có hương trà bốc lên nghi ngút.

"Mời."

Lão rót một chén cho Tần Thiên, mà gã cũng nhấc lên, khẽ nhấp môi.

"Hương vị vẫn vậy, vẫn thanh mát, nhưng trong cái thanh mát ấy lại có sự nóng bức, sự cuồng bạo. Thanh Long lão tổ, ngài đang có tâm sự gì sao?"

"Tần Tôn giả, ngươi vẫn tinh tế như ngày đó."

Ông lão uống trà, lại lấy ra một cái điếu cày, cho thuốc vào mồi rồi châm lửa hút. Khói thuốc bay lên, hóa thành một đạo Long ảnh giương nanh múa vúa.

"Tâm lão thật sự loạn rồi."

Tần Thiên thở dài, trong miệng hóa ra một đạo Long ảnh khác. Hai Long ảnh chém giết nhau thảm liệt, rốt cục đều tan vỡ.

"Là do Hải tộc sao? Hay là yêu tộc? Hoặc là Ma hồn cấm khu? Quỷ Hồn Vực?"

"Đúng, mà cũng không đúng."

Thanh Long lão tổ thở dài, đặt tách trà xuống, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm:


"Ta đã già, có lẽ cũng chỉ sống được mấy trăm năm nữa mà thôi. Ta sợ ta chết đi về sau không ai chống đỡ cho Thanh Long Giang tông. Cơ nghiệp của tiên tổ hết thảy đổ sông đổ bể."

"Vì vậy ta mới đưa ra một lời đề nghị với ngài"

Tần Thiên nhẹ nhàng búng ngón tay, nói:

"Nếu một thiếu niên ngưng tụ vận mệnh đến mức tạo thành Đế mệnh thì sao?"

"Ngươi....!"

Thanh Long lão tổ lộ ra vẻ cực kì tức giận, sau đỉnh đầu một Long nhân cao mấy chục trượng xuất hiện, bàn tay Long nhân khẽ mở, lập tức một dòng sông cuồn cuộn tuôn ra, tựa thiên hà chảy từ cửu trọng thiên xuống thế gian, trọng lượng nặng như hàng trăm ngọn núi vậy.

"Thanh Long lão tổ, mong ngài bình tĩnh."

Tần Thiên điềm nhiên đáp, trong miệng lại lẩm nhẩm loại chú ngữ kì lạ, mà theo đó một vòng nửa đen nửa sáng xuất hiện trước ngực hắn, theo đó Linh hồn một thiếu niên hiện ra.

"Quả nhiên là Đế Long mệnh của Nam Việt quốc ta. Tần Tôn Giả, có lẽ ngươi không phải là kẻ đã diệt đi tòa thành đó chứ?"

"Ngài đoán xem?"

Tần Thiên nở một nụ cười tà dị, sau đó nói tiếp:

"Thiếu niên này đã được thiết lập ba tầng phong ấn. Tần thứ nhất cực kì cường đại, trong đó ta cảm nhận được Thanh Long khí. Tầng thứ hai có lẽ là do một vị Phật Đà nào đó tạo nên. Còn tầng thứ ba là do chính ta tạo ra. Ba tầng khiến cho Đế Long mệnh, Đế Long khí bị phong ấn, nhưng không được lâu đâu."

"Đế Long, chung quy là Đế Long, thần cũng không quản nổi. Thiếu niên này sớm muộn cũng bộc lộ tài năng. Mong lão tổ hãy xử lí cậu ta cho thỏa đáng. Dù sao cậu ấy cũng là con dân của Nam Việt quốc."

Thanh Long lão tổ thu lại Linh hồn, thản nhiên hỏi:

"Thế ngươi muốn gì?"

"Chỉ là đảm bảo sự an toàn cho cậu ta. Bù lại ta có thể giúp ngài chống lại kẻ thù."

Lão ta lắc đầu, đáp:

"Cái thứ nhất không cần điều kiện ta cũng sẽ làm. Còn cái thứ hai thì không cần. Con dân Nam Việt quốc ta không muốn để kẻ nào làm thay mình bất cứ việc gì, nhất là các việc lớn"

"Thế là tốt rồi!"

Tần Thiên vỗ tay cười sung sướng, nhẹ nhàng búng ngón tay. Lập tức một viên đan dược màu xanh lam rơi vào tay Thanh Long lão tổ.

"Lão tổ, chắc lão sắp tu đến cảnh giới đó rồi chứ. Ta có chút quà mọn, lão nhận cho."

Nói rồi gã bay đi, để Thanh Long lão tổ một mình. Nhìn theo bóng hình đã biến mất của Tần Thiên, lão đột nhiên buồn vô cớ.

"Tần Thiên, ngươi vẫn vậy, tự cao, tự đại, không xem ai vào mắt. Đã thế còn có một cái tội, cái tội to lắm."

"Ngươi biết quá nhiều bí mật, quá nhiều thứ không nên biết nhưng ngươi vẫn biết. Bởi vậy,bọn chúng mới tìm cách truy sát ngươi."

Hết chương 198


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận