Nam Việt Đế Vương

Ngọc Linh một lần nữa nhìn Trần Phong bằng ánh mắt kinh ngạc. Cô nàng cũng biết cái gọi là tố chất thủ lĩnh là gì, tuy nhiên như Trần Phong đây lại khác. Dùng từ tố chất chưa hoàn toàn diễn tả được cậu ta, mà phải là dùng từ trời sinh! Cậu ta tựa như có một khả năng thu hút mọi người lại quanh mình, dù không cần phải làm quá nhiều. Hơn năm mươi người ở đây của Thanh Hà Hội liệu có bao nhiêu người mà Trần Phong biết tên? Bao nhiêu người cậu ta biết về tính cách, thực lực,....? Có lẽ chỉ đếm trên đầu ngón tay.

"Chẳng lẽ bản thân mình cũng đang bị tên này ảnh hưởng?"

Ngọc Linh cũng phải tự hỏi. Cô nàng sáu tháng qua được rất nhiều thế lực mời chào, tuy nhiên cô vẫn không gia nhập vào bất cứ đâu. Nhưng khi Trần Phong ngỏ lời thì Ngọc Linh lại đồng ý, với lí do hợp lí mà không hợp lí: Gia nhập để tìm hiểu Trần Phong, từ đó tìm cách đánh bại, trả mối thù ngày hôm đó.

Cô nàng lại liếc sang Trần Phong. Hắn ta lúc này nghe tiếng hô vang như sấm dậy thì cười lớn, nói:

"Được, tất cả hãy cùng nhau cố gắng. Trước hết là những người còn kẹt ở Tụ Khí đỉnh cao, chúng ta sẽ giúp họ đột phá!"

Hắn càng nói thì càng cảm thấy xúc động, trong người huyết mạch như sôi lên, như kích động. Biết bao phương án, phương pháp gây dựng bang hội được hắn vẽ ra trong đầu.

"Đây là cảm giác của người đứng đầu sao? Thật thích."

Mấy ngày tiếp theo thì toàn Thanh Hà hội bước vào giai đoạn Khổ tu. Bởi bên cạnh là Thanh Giang, Linh khí khá đậm đặc, khiến cho mọi người tựa hổ đói ba năm, điên cuồng mà tu luyện. Mà để hỗ trợ mọi người cũng như tu luyện cho mình, Trần Phong đã nghĩ ra một cách.

Dùng Giao Long thế để rèn luyện.

Thế, chính là tầng thứ cao hơn Hình. Một người luyện thứ gì đó đến Viên Mãn sẽ hiểu ra được rằng, Hình chỉ là cái xác, còn Thế mới là cái khiến mỗi vật khác nhau.

Giao Long Thế, là sự hung ác, sự máu lạnh, sự điên cuồng, sự cuồng nộ. Giao Long trong Long tộc là một trong những nhánh mạnh nhất trừ Chân Long tộc. Nó tuy có huyết mạch thấp, tuy nhiên bản tính hung hăng, chiến đấu theo lối cuồng dã, bởi vậy các loài Ly Long, Ngư Long,....đều kém hơn.

Dưới sự áp bức của Giao Long thế, rất nhiều người đã mở ra Chủ mạch thứ năm, đồng thời tu thành Nội cương. Theo thời gian thì số người ngày càng nhiều, rốt cục sau bốn ngày, tất cả người trong hội đều tu thành Nội Cương, khiến chiến lực tổng thể tăng một mảng lớn.

Trong căn nhà ở trung tâm doang trại.

Trần Phong ngồi cùng năm người khác, phân biệt là Ngọc Linh, Ánh Nguyệt, Đặng Chiến, Phạm Hùng, Nguyễn Đức

Phạm Hùng là một Hội phó khác, chính là thanh niên cơ bắp bị Trần Phong đánh bại để chứng minh thực lực. Còn Nguyễn Đức lại là người quen, chính là nhân tài Nguyễn Gia thành Tương Phong mà bọn hắn gặp trong bí cảnh Minh Dương. Cậu ta giờ đây cũng tu thành Ngoại Cương cảnh Hóa Hình Kì, tốc độ có thể nói là khá nhanh.

"Có chuyện gì thì nói đi Ánh Nguyệt."

Giờ đây mỗi người đều được phân công nhiệm vụ. Ánh Nguyệt giống như thư ký, phụ trách tổng hợp các vấn đề của Thanh Hà hồi rồi báo cáo lên. Đặng Việt thì phụ trách việc ngoại giao, đối ngoại. Phạm Hùng thì rèn luyện kỉ cương của các hội viên. Nguyễn Đức thì lo về tài nguyên tu luyện.


Ánh Nguyệt cầm lấy thẻ, sau đó khẽ đặt trên bàn. Tức thì một màn sáng hiện ra, sau đó cô nàng chỉ vào đó mà nói:

"Vấn đề đầu tiên là đối ngoại. Sau khi chúng ta đẩy lui được Thiết Huyết đoàn thì có một số hội đã tìm cách làm quen, ví như Thiên Ưng đoàn. Họ muốn bảo hộ chúng ta."

"Bảo hộ?" Trần Phong nhíu mày.

"Đúng vậy. Bọn hắn sẽ cho chúng ta năm trăm điểm bang chiến, một lượng tài nguyên tu luyện đủ cho hai tuần. Đổi lại chúng ta sẽ trở thành một phần trong Liên minh."

"Liên minh? Có mà trở thành nơi tuyển quân thì có!" Phạm Hùng hừ lạnh.

Bang chiến chủ yếu xảy ra ở khu vực hai, nơi tập trung các Bang hội có thực lực. Còn Khu ba trừ các hội đứng đầu, bằng không đều chọn gia nhập vào dưới trướng các hội ở khu Hai. Ví như Thiên Ưng hội, dưới bọn hắn có hai bang phái nhỏ, khi xảy ra bang chiến thì cũng gia nhập vào Thiên Ưng hội để chiến đấu, tuy nhiên khi nhận thưởng thì phần thưởng thường không bằng công sức đã bỏ ra. Tuy nhiên họ vẫn phải chịu, dù sao thực lực yếu hơn thì chẳng thể đòi quyền lợi cao được. Còn nếu họ không đầu nhập vào những bang phái kia ư? Có lẽ chỉ cần bang chiến vừa diễn ra vài ba ngày thì bang hội bọn họ đã bị quét sạch không còn một mống.

"Báo lại với họ là chúng ta không gia nhập. Vấn đề tiếp theo đi."

Trần Phong thản nhiên đáp. Muốn hắn cúi đầu xưng thần? Ảo tưởng!

"Vậy việc này quyết như vậy đi! Tiếp theo là về điểm bang chiến. Chúng ta vốn có điểm bang chiến bằng không, tuy nhiên nhờ việc chiến thắng hai phân bộ của hai Hội kia khiến chúng ta được cộng năm mươi điểm bang chiến."

Điểm bang chiến, là điểm của một bang hội. Có nó có thể mua tài nguyên tu luyện, mua các loại trận pháp, võ kỹ tu luyện. Có thể mua được khá nhiều thứ khác

Muốn có điểm bang chiến có thể là do chiến đấu với hội khác, nếu thắng hoặc thua tùy vào trình độ đối thủ mà sẽ có mức thưởng phạt nhất định. Mà thời điểm kiếm nhiều điểm vang chiến nhất là Bang chiến định kì, lúc đó chiến đấu cực kì thảm khốc, Hội nào yếu ớt sẽ bị quét sạch sành sanh, thậm chí phải giải tán. Ví như Thanh Hà hội, vốn là hội đứng đầu khu Ba, đã có thời điểm định tiến vào khu Hai. Tuy nhiên vào bang chiến đã thua thảm Thanh Sơn hội, không những không tiến vào Khu hai, trái lại bị rơi xuống hạng trung ở khu ba, rồi đến hiện nay, đã xếp áp chót.

"Tiếp theo chính là tài nguyên tu luyện. Tuy chúng ta đã chiếm được nơi đây, nhưng với những hội viên Nội Cương cảnh thì nó không có quá nhiều hiệu quả, dù sao họ vẫn chưa mở ra huyệt đạo để hấp thu Linh khí. Họ vẫn cần các loại đan dược như Dưỡng khí đan, Huyết khí đan,...."

Trần Phong gõ bàn nhè nhẹ, hai hàng lông mày nhíu lại. Hắn nhìn về phía Nguyễn Đức, hỏi:

"Anh có ý kiến gì không?"

"Em đã hỏi thì anh cũng xin nói. Hội ta đang tái thiết lại, bởi vậy thu nhập những người mới, cảnh giới thấp là đúng, tuy nhiên đó chính là cái tai hại."

"Tiếp đi."


"Nói ra có lẽ không hay, nhưng bọn hắn thật sự là gánh nặng. Nếu bọn họ không tự tìm được tài nguyên tu luyện, chúng ta sớm muộn sẽ sụp đổ vì họ. Đó là tôi nói thật."

Trần Phong trầm ngâm, Ánh Nguyệt, Đặng Chiến cũng lặng im. Lúc này Ngọc Linh mới lên tiếng:

"Hắn ta nói đúng đấy. Cần phải bắt bọn họ làm gì đó để kiếm tài nguyên, chứ không thể dựa vào chúng ta được."

"Có thể bắt họ làm nhiệm vụ!"

Phạm Hùng xen vào nói:

"Ở cách thành chúng ta mười cây số về phía Tây có ba ngôi làng. Giữa ba ngôi làng đó có một nơi được gọi là hung địa, chuyên sản sinh ra yêu ma quỷ quái. Nếu được thì ta sẽ dẫn đội, đến đó săn giết yêu quái, vừa trừ hại cho dân, vừa kiếm điểm."

"Có lí. Hung địa đó cấp bậc không cao, nghe đồn chỉ là khu dành cho Ngoại Cương trở xuống. Phạm Hùng đã là Ngoại Cương đỉnh cao, anh ấy sẽ xử lí được."

"Quyết vậy đi!"

Trần Phong sau khi suy tư hồi lâu mới nói:

"Bây giờ Hội ta có hai Khai Huyệt, Bảy Ngoại Cương. Sáu Ngoại Cương cao thủ sẽ là tiểu đội trưởng của một đội tám người. Cứ hai đội một đi cùng nhau, đến khu hung địa kia mà săn giết quỷ quái. Hai đội khác sẽ tiến về cánh đồng lúa ngoài thành, thu hoạch chúng. Còn lại sẽ ở lại đây tu luyện. Đặng Chiến!"

"Có!"

"Bây giờ giao cho anh nhiệm vụ, đó là đến tìm gặp các hội nằm ở vị trí cuối khu II, yêu cầu kết minh với họ. Bằng cách nào thì tùy anh."

"Bây giờ, bắt đầu đi!"

Tin tức truyền xuống khiến không ít người bàn tán, nhưng dưới sự trấn nhiếp của Trần Phong thì cũng im lại, nghiêm túc làm theo. Trần Phong cũng biết rằng có đâu đó những kẻ bất mãn, nhưng hắn cũng đành kệ, mặc bọn chúng.

Việc làm của Thanh Hà hội không tránh khỏi việc bị phát giác, có không ít kẻ tìm cách gây khó dễ cho bọn hắn. Tuy nhiên kẻ nào hôm trước cà khịa Thanh Hà Hội thì ngay đêm đó, hai bóng ma sẽ xuất hiện chặn đứng hắn, sau đó đánh hắn một trận nhừ tử rồi bỏ đi. Tốc độ hai bóng ma kia cực nhanh, dù là Khai Huyệt đã mở ra ba Chủ mạch, sáu Huyệt cũng bị đánh liên tục vào mồm không trật phát nào, ngay cả chạy cũng không được. Bởi thế người của Thanh Hà Hội cũng có thể yên tâm làm việc.


"Thật kích thích!"

Ở trên nóc nhà, Ngọc Linh nằm bên cạnh Trần Phong. Hai người đang dõi theo một tên ngu ngốc vừa ra tay với hội viên Thanh Hà hội sáng nay. Nhìn gã lén lút, quay trước ngó sau đến mà tội.

"Ra tay!"

Trần Phong quát khẽ, Giang khí từ trong ống tay áo bay ra, hóa thành Thủy bích chặn đứng tên kia. Gã đang định kêu lên thì một sợi tơ đã quấn lấy chân, kéo gã xệt trên mặt đường, sau đó là một quyền như búa bổ nhắm vào mặt.

"Này thì đánh!"

Trần Phong đấm liên tục khiến gã muốn kêu cũng không xong, nhất thời ngất lịm đi.

"Này này, khoan đã. Sao ngươi lại đánh ngất hắn rồi? Phải để cho ta ra tay chứ?"

Ngọc Linh phồng má làm vẻ hờn dỗi. Trần Phong thấy thế thì ho khan, đáp:

"Ai bảo cô chậm...ai đó?"

Trần Phong quay người lại, bắn ra một luồng Kiếm khí. Người nọ thậm chí còn chẳng cần làm gì, Kiếm khí của Trần Phong liền nổ tung.

"Nguyễn Lâm? Người đứng đầu đợt sát hạch?"

"Đúng vậy, là ta."

Thanh niên nọ chậm rãi bước xuống. Từ thân thể gã truyền ra một áp lực vô hình, khiến Trần Phong không khỏi căng cứng cơ thể, nhíu mày:

"Thế! Tên này hiển nhiên là biết một loại Thế, hơn nữa còn đạt đến trình độ rất cao."

Phút chốc chiến ý Trần Phong bùng cháy. Nơi mi tâm hắn sáng rực lên, Giao Long thế tỏa ra. Mà Nguyễn Lân thấy vậy thì mỉm cười, cũng tản ra Thế.

Ầm ầm.

Lôi Thế?

Trần Phong kinh ngạc, hắn cảm giác được như mình đang đối mặt với một mảnh không gian rộng lớn, trong đó sấm nổ vang trời, sét đánh bừa bãi, chớp giật vạch phá trời cao.


Hắn lại cảm thấy Giao Long thế của mình như bị thứ gì đó đâm vào, quay sang nhìn thì thấy Ngọc Linh cũng đang vận dụng Thế, Kiếm Thế. Kiếm Thế của cô nàng sắc bén, khiến đối thủ chưa chiến đã cảm thấy mình đã bị chém, ý chí giảm sút.

Ba thiên tài, ba loại Thế cùng va chạm lẫn nhau, không ai nhường ai. Nhưng nếu có cường giả thông hiểu về thế thì có thể thấy được Lôi Thế của Nguyễn Lâm mạnh hơn hai người Ngọc Linh, Trần Phong một đoạn, khiến Thế của hai bọn họ có xu hướng hỗ trợ lẫn nhau, cùng chống lại tên kia.

Long Trảo Thủ!

Lôi âm quyền!

Kiếm tơ!

Ba người đột ngột ra tay, vận dụng chính là võ kỹ cấp cao, lập tức một tiếng nổ vang trời xuất hiện. Sau đó là một con Kim Long xuất hiện, tiếp nữa là một tòa Kiếm tơ trận, tiếp nữa là một dòng Lôi Hà.

"Từ lúc nào thành chúng ta thêm cường giả như vậy? Thật khó tin?"

Nguyễn Lâm thủ thế, Lôi Hà dưới chân thỉnh thoảng chớp lên ánh tím. Gã là con cháu đại thế lực, bởi vậy có thể tìm được một loại nguyên tố, dung nhập vào Cương khí của bản thân, để nó biến chất. Mà gã vốn là Lôi thể Ngũ tinh, làm vậy khiến cho thực lực tăng một mảng lớn, trong Khai Huyệt cảnh ở Nam Việt quốc này người mạnh hơn hắn cũng không nhiều.

"Cùng ra tay!" Trần Phong truyền âm cho Vũ Ngọc Linh, sau đó hóa ra Kim Đỉnh, ba con Kim Long từ đó bay ra, hiển nhiên muốn dùng toàn lực. Hắn chưa từng thấy áp lực đến mức này, cùng cảnh giới là Khai Huyệt đỉnh cao nhưng Nguyễn Lâm mạnh hơn hắn không chỉ một cấp bậc.

Ngọc Linh cũng hiểu ý, Kiếm tơ quét đến cùng với Kim Long. Nguyễn Lâm thấy vậy liền kết ấn, Lôi Hà dưới chân ngưng tụ ra một cái ấn.

Lôi ấn!

Ba luồng năng lượng cuồng bạo va chạm lẫn nhau, sau đó dần dần vỡ nát. Mà cả ba cũng đồng thời lùi về phía sau, khẽ rên một chút.

"Sao lại mạnh như vậy?"

Nguyễn Lâm khóe miệng hơi nhếch lên một chút, hai tay một lần nữa kết ấn, ầm ầm đánh đến Trần Phong.

"Cố ý nhắm vào ta? Được lắm!"

Trần Phong cười gằn, Giao Long hóa hình, tiếp đón lấy Lôi ấn thứ hai.

Oành oành oành!

Giao Long hình bị tên kia đánh cho vỡ vụn hơn nửa, mà Lôi ấn cũng biến mất

Hết chương 214


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận