Nam Việt Đế Vương

Trần Phong bị ánh sáng bắn vào nhất thời cảm thấy ý thức cùng thân thể bỗng nhiên biến mất.

" Đây là đâu?"Trần Phong đảo mắt nhìn xung quanh. Nơi đây là một cánh rừng tre rộng lớn vô cùng, từng cây tre thẳng tắp, xanh ngát, tỏa ra từng luồng sức sống mạnh mẽ. Đến lúc này hắn mới nhận ra bản thân mình đang lơ lửng phía trên cánh rừng tre này.

Hắn lúc này cứ mặc cho mặc cho linh hồn phiêu đãng trong mảnh không gian này. Bỗng nhiên hắn bắt gặp được 2 người, một ông lão râu tóc bạc phơ, khuôn mặt hiền từ phúc hậu, da dẻ hồng hào, đối diện với ông ta là một người thanh niên trẻ tuổi, mình đóng khố, thân thể cởi trần, đang ngồi thừ một chỗ, nước mắt chảy dài. Người thanh niên có vẻ như đang nhờ ông lão kia làm gì đó, bởi vì sau khi trò chuyện một lúc, anh chàng liền chạy đi khắp khu rừng, chọn những đốt tre rắn chắc nhất, đẹp nhất, tốt nhất đem về. Anh ta chặt đúng một trăm đốt tre, rồi đem tất cả chất trước mặt ông lão. Ông lão gật đầu tỏ vẻ hài lòng, rồi miệng lầm rầm niệm chú, quanh thân từng đạo ánh sáng kì diệu xuất hiện, bao phủ lấy những đốt tre kia.

Trần Phong thấy vậy liền điều khiển thân thể mình chầm chậm bay lại gần, hắn vừa muốn nghe cuộc trò chuyện nhưng cũng sợ bị hai người kia phát hiện. Nhưng đến khi bay lại gần mà 2 người vẫn không có phản ứng gì nên hắn cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn không hề nhận ra, lúc hắn đứng cạnh hai người, thì lông mày của ông lão khẽ rung lên một chút, rồi rất nhanh liền biến mất. Còn lúc Trần Phong lại gần chỗ ông lão, không hiểu sao lại có được một cảm giác vô cùng quen thuộc, tựa như.... hắn là ông lão có một mối quan hệ nào đó.

" Con hãy đọc ba lần khắc nhập, khắc nhập đi." Anh ta làm theo, và thật ngạc nhiên, cả trăm đốt tre bỗng nhiên nhập lại với nhau, hóa thành một cây tre có cả trăm đốt, cao tới tận trời xanh.

" Tiên nhân! Tồn tại cùng thời với Linh giả!" Trần Phong thầm hô, trong lòng chấn động. Tiên nhân, là một truyền thuyết, nghe nói đó là tồn tại còn cổ xưa hơn so với Linh giả, nhưng đáng tiếc đến nay cũng như hàng loạt chủng tộc khác đã tận diệt, gần như không hề thấy nữa. Đó chính là những gì được ghi trong cuốn sách mà Tần Thiên đưa cho Trần Phong

Quay lại với anh chàng, khuôn mặt anh lúc này mừng rỡ, nhưng sau một lúc lại hiện lên vẻ lo lắng:

" Cây tre dài như thế này, làm sao đem về hở ông?

"Cháu đừng lo" ông lão cười, chỉ vào cây tre " Nếu cháu muốn nó quay lại bình thường, chỉ cần đọc 3 lần khắc xuất khắc xuất là được."

Nói xong ông lão đột nhiên biến mất.

Trần Phong

" Khắc nhập khắc nhập, khắc xuất khắc xuất, đọc 3 lần, là câu chú để có thể điều khiển cây tre đó. Ta nhớ rồi." Trần Phong lẩm bẩm, ghi nhớ trong lòng đoạn chú này.


Sau khi ông lão vừa đi, cảnh vật xung quanh bỗng nhiên vỡ nát, rừng tre biến mất, không gian xung quanh tối đen như mực, rồi sau đó thay vào là một ngôi làng thời xưa, nhà tranh vách nứa, mọi người trong làng thì đang rất bận rộn, người thì bưng đĩa xôi, người thì bưng rổ rau, rổ cá,... tất cả đều hướng đến một căn nhà nhỏ trong làng.

" Xem lại vụ gì nữa đây?" Trần Phong thở dài, bay nhanh về phía ngôi nhà. Hắn bay xuyên qua vách nứa, trong nhà lúc này có một cậu bé chừng 5-6 tuổi, liên tục cầm lấy thức ăn đưa vào trong miệng, nhai và nuốt rồi lại tiếp tục ăn. Cứ một lần như vậy thì cậu lại to lên một chút, vaf đến khi cậu ăn xong tất cả thức ăn thì lúc này cậu đã trở thành một chàng thanh niên trưởng thành, mình cao hai trượng, người to lớn khỏe mạnh dị thường, trên người tỏa ra một uy thế không thể xem thường. Đúng lúc này bên ngoài có đoàn người tiến tới, họ mang theo một bộ giáp sắt, ngựa sắt, cùng với roi sắt. Chàng lúc này đột nhiên nhìn lên trời, gầm lớn:

" Ta là tướng nhà trời!" Hét xong chàng mặc giáp, tay cầm roi sắt, cưỡi ngựa sắt rồi phi nước đại về một ngọn núi. Nơi đây lúc này có hàng trăm vạn quân đội, người nào người nấy khuôn mặt đều thiện chiến. Nhìn qua liền biết đây là một đội quân tinh nhuệ đã chiến đấu hàng trăm trận, bước qua không biết bao nhiêu xác người.

Chàng trai không nói không rằng, phi ngựa thẳng vào đội ngũ quân địch. Tay chàng cầm roi sắt vung lên, quật tới đâu là quân giặc ngã từng mảng, con ngựa sắt chàng cưỡi từ lỗ mũi phun ra từng dòng lửa khổng lồ, đốt sạch quân giặc.

Chàng đang tả xung hữu đột tiêu diệtquân giặc, bỗng từ giữa đội ngũ không biết sao lại hiện ra một bóng người, chặn trước đường đi của chàng. Hắn ta người cao tới 3 mét, có tới 4 cái tay, mỗi tay nắm một cái chùy khổng lồ, nước da đỏ rực, dáng vẻ tựa như một vị hung thần vậy. Hắn nhìn chằm chằm chàng trai, hét, âm thanh tựa thiên lôi cuồn cuộn tràn đến:

" Thiên Vương, dù sao ngươi cũng là Thánh nhân cảnh, tại sao lại tham dự vào cuộc chiến của phàm nhân làm gì."

Chàng trai không dừng cương, vẫn tiếp tục cho ngựa phi nước đại, lao thẳng tới hung thần này, trầm giọng nói:

" Không phải ngươi là Linh Hoàng cảnh cũng nhúng tay vào trận chiến này sao? Mà nơi này là cội nguồn của ta, chẳng lẽ ta lại để vùng đất tươi đẹp này bị chúng bay giày xéo hay sao?"

Nói xon chàng vung cây roi sắt lên quất tới tấp vào tên kia. Tên kia cũng không phải là hạng tầm thường, gã cũng vung 4 cái búa lên giao chiến cùng với chàng trai.

Oành Oành Oành.

Không gian xung quanh dưới những cú va chạm của 2 người vỡ thành từng mảng thật lớn, quân lính xung quanh không kịp chạy đi đều bị dư chấn lan ra đánh thành một đám mưa máu, khiến cho bán kinh 1 dặm xung quanh 2 người không có lấy 1 bóng người, trên mặt đất nhuốm một màu đỏ thẫm, không khí xung quanh tràn ngập mùi tanh tưởi của máu tươi. Nhưng hai người không hề có chút phân tâm, vẫn tiếp tục chiến đấu.


Đột nhiên khi hai bên đang giao chiến, roi sắt trong tay chàng trai bỗng gãy làm đôi, khiến cho chàng nhất thời lâm vào thế bị động.

"Thiên Vương, ngươi hạ phàm dù có thời gian phát triển nhưng tu vi cũng còn xa mới hồi lại được như bản thể đúng không? Tu vi của ngươi lúc này chỉ mạnh hơn ta một đoạn, nhưng trong tay ngươi chỉ có một cái Hoàng cấp Linh Bảo, lấy tư cách gì chống lại ta?

" Tư cách chống lại ngươi? Chỉ cần thứ này!" Chàng trai lâm vào thế bí nhưng khuôn mặt vẫn không biến sắc, tay nắm lấy một bụi tre bên đường, nhổ cả thân lẫn gốc rễ lên, rồi chàng cầm cả bụi tre quật mạnh vào người tên kia. Tên kia cười lạnh, 4 cây chùy vung lên, định đập nát khóm tre.

Bùmmmmm

Một tiếng nổ vang trời xuất hiện, sau đó 1 khoảnh khắc người ta thấy một bóng người văng ra bên ngoài. Nhìn kĩ lại, liền thấy đó chính là tên tướng quân 4 tay kia.

"Thánh,.....Thánh vật?" Gã chỉ kịp hô lớn 1 cái, rồi miệng nôn ra một ngụm máu tươi, hai con mắt ảm đạm. Chàng trai nhân cơ hội này, lao lên ôm cả khóm tre đập liên tục tên kia như đập một con bọ

Ầm Ầm Ầm Ầm Ầm

Xung quanh tựa như có động đất vậy, rung chấn giữ dội.

Đến khi chàng trai nhấc khóm tre lên, chỉ thấy dưới đó là một bãi máu tươi, cùng với một bãi thịt nát, không ai nhìn vào đám thịt đó lại có thể liên tưởng đến một vị đại tướng dũng mãnh lúc nãy. Tướng quân, Linh Hoàng cảnh cường giả, không ngờ lại bị đánh chết!

Quân giặc thấy tướng quân của mình đã chết, cả đám như ong vỡ tổ nhao nhao thi nhau chạy trốn. Nhưng chàng trai đâu tha cho lũ xâm lược, chàng vung khóm tre quất vào đám tàn quân, đuổi chúng ra khỏi biên giới. Khi nước nhà đã sạch bóng quân thù, chàng liền để lại mũ giáp rồi cưỡi ngựa bay về trời.

Lúc này, không gian trước mặt Trần Phong lại một lần nữa biến ảo, hóa thành một mảnh không gian đen kịt, trong không gian đen kịt này bắt đầu xuất hiện các điểm sáng, và vô số điểm khác nữa.


" Đây là vũ trụ!" Trần Phong giật mình, cảnh tượng này hắn biết chắc, đây là vũ trụ.

Bỗng nhiên bên cạnh hắn, một ngôi sao nổ tung, hóa thành hàng trăm mảnh vụ bay tứ tung. Một mảnh to cỡ một đế quốc bay xẹt qua Trần Phong, khiến hắn run rẩy không thôi

" Mẹ ơi, cái quái gì có thể phá hủy một hành tinh? Trần Phong nuốt nước bọt một cái ực, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, nhìn cảnh tượng trước mắt mà kêu lên sợ hãi.

Cảnh trước mắt hắn lại biến ảo một lần nữa, lúc này hắn chỉ thấy một điều làm hắn ngây dại, thậm chí so với việc hành tinh kia bị phá hủy còn ghê gớm hơn.

Cây tre trăm đốt vô địch, do tiên nhân để lại, được một vị cấp bậc Thánh nhân dùng qua, uy lực tưởng chừng không thể đo lường, không thể phá.

Bây giờ, đang bị đánh nát ra thành hàng trăm mảnh, tan vỡ!

Tan vỡ!

Ý thức Trần Phong lơ lửng giữa trời, không biết phải biểu lộ cảm xúc gì. Đây là lí do khiến hắn nhận được 1 đốt tre đó sao

Giữa lúc hắn đang ngẩn người, bỗng một thanh âm giả nua đầy tâm trạng vang lên:

" Lời hứa của chúng ta đã thành, mong ngươi đã nói là làm"

" Lời hứa, lời hứa cái gì? Chẳng lẽ vừa rồi ta hứa là sẽ giúp đốt tre làm mọi việc, và bây giờ việc đó là tìm lại những mảnh vỡ kia? Đùa à, không thấy cây tre mạnh như vậy còn bị đánh nát, huống hồ là một con kiến như ta."Trần Phong đăm chiêu suy nghĩ, liệu có nên rút lại lời hứa kia không. Nhưng sau một hồi đắn đo suy nghĩ, hắn liền đưa ra quyết định:

"Làm người phải biết giữ chữ tín. Không hứa thì thôi, nếu đã hứa thì ta phải làm cho được. Được, ta sẽ cố hết sức để hoàn thành lời này"

Trần Phong nắm chặt nắm đấm, lẩm bẩm. Lúc này tựa như kẻ vừa nói kia cũng nghe được, không gian lại một lần nữa vỡ nát, và lúc này ý thưc Trần Phong đã trở lại thân thể, tất cả ảo cảnh đều biến mất. Trước mắt hắn vẫn là căn phòng như cũ, đốt tre lơ lửng trong không trung, từng luồng sáng xanh lục liên tục tràn vào thân thể ông lão, còn từ trong thân thể ông lão từng làn khói đen nhanh chóng bay ra, trông rất quỷ dị. Mấy luồng khói đen này không ngờ sau khi thoát khỏi thân thể lão già lại bay thẳng về phía Trần Phong, xuyên qua da thịt hắn, nhập vào trong thân thể hắn.

" Đệt, đừng đùa chứ, chui vào người ta làm gì? Cút ra, cút cút ra." Trần Phong sờ mó người mình một hồi, dùng tinh thần lực quét qua thân thể một lượt, cũng chả thấy có gì khác thường.


Thấy vậy hắn cũng chả quan tâm đến đám khí đen đó nữa, mà tập trung vào ông lão. Ông lão càng nhận được từng luồng khí màu xanh lục kia, thân thể càng trẻ ra trông thấy. Mái tóc vốn đã bạc trắng nay dần dần đen trở lại, lớp da khô héo, đen sì cũng bắt đầu căng trở lại, hồng hào, rắn chắc, sinh lực dồi dào. Chỉ một lúc sau ông lão đã trẻ thêm mấy chục tuổi, bộ dáng bây giờ không khác gì một người đàn ông 50 tuổi cả.

Trần Phong mặt nghệt ra, lẩm bẩm một mình:

" Cái này,.. có phải hơi quá hay không, biến một ông lão từ 80 tuổi thành 50 tuổi, lỗi game rồi."

Đốt tre cũng bắt đầu không truyền luồng sáng xanh nữa, mà nó lại hóa thành một tia sáng bay thẳng vào trán Trần Phong.

Phù phù

Trần Phong cảm thấy trước mắt lại tối sầm, rồi hắn lại xuất hiện ở một mảnh không gian. Mảnh không gian này nhỏ vô cùng, chỉ tầm 4-5 m2 mà thôi, và cái đốt tre kia đang lơ lửng giữa nơi này.

Trần Phong nhìn toàn cảnh nơi này, lại nhìn đốt tre, suy nghĩ thử xem rốt cục nơi đây là đâu. Hắn thấy nơi đây rất quen, dường như đã nghe qua ở đâu rồi thì phải. Hắn cứ ngồi suy nghĩ như vậy, rồi đột nhiên" a" lên một tiếng:

" Nơi đây là Tinh thần hải, là nguồn gốc của tinh thần lực! Theo Thanh Sương nói, tinh thần được tập trung ở một không gian đặc biệt trong não, còn lượng nước này chính là tinh thần lực ngưng tụ ra. Ta tưởng là phải đạt tới Cao cấp ma pháp sư mới có thể tiến vào Tinh thần hải, sao bây giờ ta lại vào được rồi?"

Hắn dạo bước quanh không gian này, nghĩ phỏng chừng cũng thú vị. Hắn khoanh chân ngồi xuống, thử quan tưởng.

1 phút, 2 phút...

Trong không trung bắt đầu từng luồng hơi nước. Rồi luồng hơi nước này dần đậm đặc đặc dần, bắt đầu hóa thành những giọt nước nhập vào ao nước.

Trần Phong ngồi khoanh chân được 30 phút(theo cảm nhận của hắn) thì mực nước trong hồ đã tăng thêm được 1 gang tay!

Hết chương 28


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận