Nam Việt Đế Vương

Hai người Trần Phong nghe tên này nói vậy, lập tức ngừng lại. Triệu Minh cái thằng này tuy bọn hắn mới gặp một lúc, nhưng cũng nhìn ra một chút tính cách. Hắn nói rất nhiều, và mỗi lời nói ra đều rất gợi đòn, căn bản là loại người vô lo vô nghĩ. Nay hắn ăn nói lộ vẻ nghiêm túc như vậy, thì chắc chắn chuyện này vô cùng nghiêm trọng.

"Triệu Hào tuy là người cùng tộc với tôi, nhưng mà tôi cũng không ưa cái thằng này. Quá mức kiêu ngạo, khinh người, luôn để mắt trên trán. Thiên phú thì khỏi nói, bây giờ mười bảy tuổi mới là Tụ khí sơ kì, với nguồn tài nguyên mà hắn nhận được thì quả thật là tầm thường vô cùng. Nhưng hắn lại có người cha tốt, người anh tốt, thiên phú vô cùng kinh người. Theo nguồn tin mật mà ta biết, anh trai hắn chỉ hơn hắn hai tuổi nhưng đã đạt Tụ khí đỉnh phong từ lâu rồi, chỉ qua vì muốn căn cơ vững chắc nên mới không tiến giai Nội cương mà thôi. Mà Triệu Hảo cực kì bao che khuyết điểm, không ít kẻ vì chọc đến Triệu Hào mà bị hắn đánh tàn phế rồi. Chỉ sợ vài ngày nữa thôi sẽ có người đến tìm các ngươi hỏi chuyện rồi."

Trần Phong cùng Thành bắt đầu cảm thấy có chút nặng nề. Bọn họ đều không có bối cảnh gì, nếu bị tên kia chú ý sẽ có vô hạn rắc rối rồi.

"Xem ra muốn sinh tồn trong này thì ta phải dựa vào một cây cổ thụ nào đó rồi. Đặng gia, có lẽ là một cây cổ thụ không tệ."

Trần Phong và Thành đồng thời suy nghĩ đến một phương án. Bọn họ có thể tính là cấp dưới của Đặng lão, được ông ấy đưa vào Minh Dương học viện, tuy không tính là công lao quá lớn, nhưng cũng có thể tính là có giao tình. Nay bọn họ thực lực yếu ớt, lại không có kẻ dựa vào, đối với một kẻ có thế lực như Triệu Hào quả thực là quả hồng mềm, muốn nắn thế nào thì nắn, muốn chỉnh thế nào thì chỉnh, bọn họ căn bản không thể chống lại.

Vả lại Đặng lão từng mở lời mời với bọn họ rồi, chẳng qua vì nhiều lí do mà họ vẫn không gia nhập Đặng gia. Nhưng bây giờ tình thế bắt buộc, không muốn cũng phải muốn.

Hai người thở dài, gật đầu đáp:

" Ý tứ của cậu, bọn tôi đã hiểu. Cảm ơn đã lên tiếng nhắc nhở."

Triệu Minh nghe vậy mở miệng cười toe toét, gãi gãi đầu, nói:

" Ha ha, có gì đâu, ta chỉ nói ra những thứ mình biết thôi mà."

Tên này quả nhiên là miệng nhanh hơn não, giây trước mới làm mặt nghiêm trọng, giây sau đã cười như điên!

" Để mừng chiến thắng, cũng là mừng nhóm năm người chúng ta gia nhập học viện, mọi người đi ăn một bữa, thế nào?"

Phạm Đình Dũng, người ít nói nhất trong hội, đột nhiên lên tiếng gợi ý.

" Ý kiến hay."

" Được đấy."

Nhất thời mọi người đều hồ hởi, reo hò lên. Bọn họ đã đi suốt sáng hôm nay, mặc dù là võ giả nhưng cũng chịu không nổi. Trời bây giờ là tháng mười, mặt trời như đổ lửa, tựa như muốn nướng chín bọn họ vậy. Mệt và khát, là cảm giác chung của mọi người hiện tại, vì vậy đi ăn một cái gì đó để hồi sức quả thật là ý kiến hay.

" Nếu các cậu đã có việc, vậy thì tôi cũng không làm phiền nữa, mọi người đi vui vẻ

Ánh Nguyệt nói

" Sao lại như vậy được, đã đi là phải đi chung, sao lại rời đi. Cậu là làm hướng dẫn viên cho bọn tôi cả sáng nay rồi, bữa ăn này xem như là bọn tôi mời cậu một bữa, xem như trả ơn, được chứ?

Ánh Nguyệt chần chừ một lát, rồi gật đầu tỏ vẻ bằng lòng, rồi cùng bọn họ đi chung. Cô nàng cũng không biết rằng, một hành động tưởng chừng bình thường ngày hôm nay đã đem lại chỗ tốt lớn đến mức nào cho bản thân mình, cho cha mẹ, cho ông, cho gia tộc.

Năm người bọn họ cùng tiến lên, bước nhanh về phía căng tin. Học viện này giống như một cái thị trấn thu nhỏ vậy, có đủ thứ, từ các cửa hàng, khu ở,....

Trong lúc đang đi, Hà My đột nhiên khẽ giật giật ống tay áo hắn, kéo hắn lùi lại vài bước.

"Có chuyện gì vậy em?"

"Chuyện vừa nãy... là do anh làm đúng không?"

Cô bé hai con mắt như tỏa sáng, nhìn chằm chằm hắn, khuôn mặt lộ rõ vẻ phấn khích.

"Ách, việc này, việc này....Không sai, là do anh ra tay. Tên kia thực hiện không đúng quy củ, nếu vậy thì cần gì phải chơi đẹp với hắn? Cứ âm hắn một bả, xem như là một bài học đi."

Cô bé gật gật cái đầu, nở một nụ cười tươi roi rói:

"Hì hì, em không phải trách anh đâu. Em hỏi vậy là muốn xác định xem em cảm nhận đúng không. Lúc đó từ người anh em phát hiện có giao động ma pháp, tuy đã được che dấu nhưng vẫn có thể phát hiện. Sau đó em thấy Triệu Hào đột nhiên khựng lại, chắc hẳn là bị trúng chiêu của anh."

Nói rồi cô bé tay phải mở ra, trong lòng bàn tay một mũi tên nho nhỏ xuất hiện, lôi điện tràn lan, uy thế không kém gì hắn lúc nãy, thậm chí xét về mặt tỉ mỉ, tinh tế còn cao hơn

Cảm nhận kinh người thật!

Trần Phong giật mình, nhìn Lôi tiễn trong tay cô bé mà cười nhẹ, nháy mắt, nói:

" Nếu em đã biết như vậy, thì hãy giữ bí mật nhé? Xem như đây là bí mật giữa hai chúng ta, được chứ?"

"Vâng ạ."

Hà My cười vui vẻ, gật đầu lia lịa.

Căng tin

Rất nhanh thông tin về bọn họ đã lan truyền khắp trường. Điều này cũng rất dễ hiểu, dù là Minh Dương học viện đi nữa thì Luyện khí cảnh cấp võ giả vẫn không nhiều, chỉ chiếm tầm ba phần số học sinh mà thôi. Còn lại hầu hết vẫn là Luyện thể cảnh Luyện Huyết kì, nhiều tên nếu chỉ là con em thuộc về chi thứ các gia tộc có khi chỉ là Luyện Cốt kì, Luyện gân kì, và với thiên phú cùng nguồn tài nguyên như vậy thì cả đời cũng chỉ loanh quanh Tụ khí cảnh, Luyện khí cảnh mà thôi. Vì vậy mà việc Thành đánh bại một Tụ khí cảnh cao thủ thực sự vẫn có lực ảnh hưởng to lớn. Đương nhiên xét về mặt tuổi thì Thành chiếm lợi thế lớn, hắn đã mười tám gần mười chín tuổi, nhưng vẫn chỉ là Luyện khí cảnh sơ kì, so với Triệu Hào Tụ khí mười bảy tuổi chính là cặn bã.

Triệu Hào mười bảy tuổi Tụ khí sơ kì thực sự là rất bình thường. Luyện khí cảnh này có thể trói buộc các võ giả bình thường cả chục năm, nhưng đối với con cháu đại gia tộc thì quá đơn giản, chỉ mất tầm 2-3 năm mà thôi, thậm chí với nhiều tên thì chỉ là 1-2 năm mà thôi. Tựa như đám người Triệu Trung, Đặng Phương, Ánh Nguyệt, bọn họ bước vào Luyện khí cảnh mới một năm mà thôi, nhưng đã là Luyện khí hậu kì. Bởi vì bọn họ có nguồn tài nguyên sung túc, các loại đan dược tăng cường Chân khí như Huyết khí đan, Tăng khí đan,.... lại có cường giả trong tộc dùng Chân khí đả thông kinh mạch, nếu muốn không tiến cảnh nhanh cũng không được

Nhưng đến Tụ khí cảnh lại khác, cái này lại là một điểm dừng, đem không ít võ giả trên thế giới chặn lại. Bởi lượng Chân khí cần dùng bây giờ vô cùng khổng lồ, không phải Luyện khí cảnh có thể so sánh. Giả dụ như Triệu Hảo, được khen là thiên tài có tiền đồ trở thành Linh cảnh cấp cường giả, mười bốn tuổi nhập Luyện khí, mười lăm tuổi đột phá Tụ khí cảnh, nhưng năm nay đã mười chín nhưng vẫn chưa đột phá, trở thành Nội cương cấp cao thủ. Điều đó đã nói rõ phân lượng của Tụ khí cảnh.

Thôi nói đến đây đủ rồi, ta quay lại mạch truyện a..

Từ xa nhiều người bắt đầu chạy về phía đám người Trần Phong, bắt đầu bàn tán xôn xao. Loài người là vậy, rất thích náo nhiệt, chỉ mong có chuyện để tụ tập lại một chỗ mà nói chuyện phiếm.

Nội dung thì đủ loại. Có người thì bàn luận với một vẻ thích thú, đầy hứng khởi, kẻ thì thờ ơ, tỏ vẻ không quan tâm, tên thì lên tiếng mỉa mai hành động của Thành.

" Không ngờ lại có kẻ dám ra tay với Triệu Hào, xem ra là muốn ăn đòn rồi."

" Biết đâu đây là một lời khiêu chiến thì sao? Nghe nói Đặng gia Đặng Quang Minh, Phạm gia Phạm Thị Thanh Hoa đã quyết định liên minh, cùng chống lại Thanh Hà bang của Triệu Hảo đấy.!"

" Đúng rồi, còn có Ma pháp viện thiên tài Trần Văn Lâm cũng rục rịch muốn ra tay. Xem ra vì danh ngạch Thanh Long Giang tông mà bọn họ quyết tâm ra tay rồi."

"Ha ha ha, ba con kiến mà thôi."

Đột nhiên một thanh âm đầy cuồng bạo vang lên, át hết thanh âm của mọi người.

Một thanh niên tầm mười tám mười chín tuổi bước qua đám người, tóc cắt cua tròn, dáng người cao lớn vô cùng, so với mấy người xung quanh hơn cả một cái đầu. Quanh thân hắn từng luồng Chân khí phun trào, thoát khỏi lỗ chân lông, lơ lửng, khiến hắn trở nên bá đạo vô cùng.

" Lê gia Lê Sĩ Nghĩa, Tụ khí hậu kì. Một trong ba phó bang chủ của Thanh Hà bang. Lần này có chuyện vui để xem rồi."

"Triệu Hảo đang bận tiến vào khu rừng phía Tây thành phố, hoàn thành một lần rèn luyện cuối cùng trước khi tu thành Nội cương cấp. Vì vậy mà ba vị phó bang chủ kia gần như là đại diện cho hắn."

Lê Nghĩa bước vào với một thái độ đầu kiêu ngạo, giọng oang oang cả khu vực:

" Ba tên kia mới tu thành Tụ khí đỉnh phong vài tháng thôi, còn bang chủ bọn ta đã là Tụ khí đỉnh phong từ lâu rồi. Chiến lực thì khỏi phải nói, dù là Nội cương lâu năm cũng khó mà đánh lại."

Hắn nói với vẻ mặt đầy hãnh diện, tựa như đang kể về chính bản thân mình chứ không phải là Triệu Hảo.

"Tên nào là Thành, ra đây ta hỏi chuyện."

Phiền phức đã đến.

Nhóm người Trần Phong trầm xuống, bắt đầu cảm thấy mọi chuyện nghiêm trọng. Nếu là ai khác đến gây chuyện, bọn họ còn có thể miễn cưỡng đuổi đi, nhưng đây là Lê Sĩ Nghĩa, phó bang chủ của Thanh Hà bang, Tụ khí hậu kì võ giả, căn bản là năm người họ cùng lên thì đều bị đánh mà thôi.

"Ta đây."

Thành rốt cục lên tiếng, chầm chậm đứng dậy, nhìn chằm chằm Lê Nghĩa, đầy đủ phòng bị.

"Ha ha, tưởng kẻ nào, ra là một phế vật! Mười tám mười chín rồi mà Luyện khí sơ kì, thế này thì muốn trở thành Tụ khí cảnh võ giả chắc phải đến năm ba mươi mất. Ha ha ha."

Khinh người rõ ràng!

Thành hai răng nghiến chặt, nắm tay siết lại, toàn thân thể run run, nhưng cuối cùng vẫn không lao lên. Bởi hắn biết, nếu lúc này lao lên, sẽ bị Lê Nghĩa tát bay, rồi sau đó sẽ bị hắn dày vò nhục nhã.

Vì vậy, hắn nhẫn!

Nhẫn nhịn!

Hắn khẽ hít sâu một hơi, ổn định tâm tình của chính mình, rồi chậm rãi nói:

"Không biết, ngươi muốn gì đây?"

"Ta chỉ hỏi ngươi, ngươi thuộc bang phái nào?"

Để trả lời Thành, gã ngược lại hỏi một câu rất không liên quan. Nhưng điều đó chứng tỏ não của gã không tỉ lệ nghịch với hình thể, mà ngược lại, thậm chí có thể gọi là thông minh. Gã suy đoán Thành là người thuộc ba người kia phái ra để thăm dò Triệu Hảo, dù sao ai cũng biết tính cách bao che khuyết điểm của hắn. Kì hạn Thanh Long Giang tông thu đồ đệ đã còn hơn một năm nữa, việc biết rõ động thái của đối thủ sẽ rất ảnh hưởng đến cơ hội tuyển đệ tử lần này.

Vì vậy hắn không thể phạm sai lầm, lỡ may đánh tên này lại khiến bọn người kia ép Thanh Hà bang bọn hắn thì mọi chuyện hỏng bét. Triệu Hảo đang giai đoạn quan trọng, nếu có chút sơ sẩy nào thì hỏng bét. Lê gia bọn hắn là thế lực phụ thuộc của Triệu gia, mà Triệu Hảo lại là con cháu được quan tâm bồi dưỡng nhất, ngay cả lão tổ của Triệu gia cũng từng khen ngợi hắn, nếu Lê Nghĩa hắn làm gì khiến Triệu Hảo bất mãn thì Lê gia hắn liền tuột xích rồi.

Đó là lí do hắn không ngay lập tức xuất thủ. Nếu không với tính cách của hắn, thì đã cho Thành một bạt tai rồi, chứ đâu có chuyện nói lảm nhảm thế này?

Thành sau một hồi suy tính, lại nhìn về mọi người phía sau, nghiến răng nói:

" Không thuộc....."

" Hắn thuộc về bọn ta."

" Hắn là người của bọn ta."

Đột nhiên Ánh Nguyệt cùng Đình Dũng lên tiếng, chặn câu nói của Thành.

Ánh mắt của Lê Nghĩa chậm rãi liếc bọn hắn, không tránh được mà nhíu mày. Hai người bọn họ tuy chỉ là Luyện khí cảnh nhưng cũng là đệ tử được bồi dưỡng trọng điểm của gia tộc, nếu bọn họ đã lên tiếng thì hắn cũng không làm khác được.

" Hắn ta là người của bang các ngươi, vậy thì việc này chúng ta cần phải nói rõ rồi. Sau này bang chủ của bọn ta sẽ đến để "nói chuyện" sau. Nhưng mà..."

Hắn đột nhiên ngừng nói, ánh mắt chầm chậm di chuyển, rơi lên người Trần Phong

" Thằng này chắc hẳn là tên thiên tài mới nổi, người một mình diệt Hắc Long Bang? Theo ta biết, hắn là người thuộc khu rác, không thuộc thế lực các ngươi, đúng không?"

Nói đến đây, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tỏ vẻ kiêu ngạo.

Giận chó đánh mèo?

Trần Phong dở khóc dở cười, lắc đầu ngao ngán. Quả nhiên sai lầm a, biết thế lúc mới vào cũng lên đài khiêu chiến, đánh ra thanh danh của mình, để bọn kia có sự kiêng kị. Bây giờ thì xong rồi, phiền phức đã tìm đến cửa.

Nhưng hắn cũng không phải là người thích phiền phức, và cũng không phải người sợ phiền phức!

Trước đây ở Khu I, hắn đã ăn cắp ăn trộm, đánh người bao nhiêu lần? Đã bị đuổi bắt bao nhiêu lần? Bị người khác tóm bao nhiêu lần? Bị người khác dọa bao nhiêu lần? Đánh bao nhiêu lần?

Nghĩ muốn lấy hắn để tế cờ, hắn sợ sao?

Ánh Nguyệt thấy dáng vẻ Trần Phong có chút không ổn, liền kêu lớn:

" Đừng, cậu ta cũng..."

" Đủ rồi! Cảm ơn cậu, Ánh Nguyệt. Nhưng chuyện của tôi hãy để tôi tự giải quyết!"

Trần Phong đứng thẳng dậy, khí thế trên người tỏa ra mãnh liệt, trên thân Chân khí cùng Ma pháp lực liên tục sôi trào, tựa như một con mãnh thú, tựa như một dòng lũ, chảy cuồn cuộn trong người hắn.

" Thấy ta nhỏ yếu, nên muốn tìm cách bắt nạt? Thấy ta không có thế lực sau lưng, nên tùy tiện làm gì cũng được? "

Hắn hét lớn, mỗi câu mỗi chữ nói ra thì hắn lại tiến lên một bước, cùng với đó là khí thế mãnh liệt tỏa ra, áp cho người xung quanh không nhịn được lùi lại, trên trán mồ hôi chảy ra lấm tấm.

" Ta sẽ cho các ngươi biết, Trần Phong ta là người như thế nào, ta không phải là quả hồng mềm, muốn nắn thì nắn, muốn bóp thì bóp!"

" Ha ha ha, một con chuột từ bãi rác chạy ra mà thôi, nói chuyện thật ngông cuồng."

Lê Nghĩa khoanh tay cười ha hả, mà lũ người đi sau hắn cũng ôm bụng cười, một bộ dáng khinh người rõ ràng. Bọn hắn đối với Trần Phong hoàn toàn không có chút sợ hãi, e dè nào cả, căn bản chỉ xem hắn là con kiến mà thôi!

" Chết!

Hết chương 50


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui