Nam Việt Đế Vương

" Kèo này căng rồi à nha."

Trần Phong cảm nhận được ánh mắt của Triệu Hảo rơi lên mình, cũng có chút nao nao. Hắn không sợ Triệu Hảo, nhưng hắn lại không muốn gặp phiền toái. Giờ thanh danh gã đang lên cao, nếu gây sự với Trần Phong chỉ sợ hắn sẽ bị quấy rầy, ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày.

Triệu Hảo bước ra khỏi vòng vây của mọi người, tay phải ra hiệu cho mọi người im lặng, cười nhạt, nhìn Trần Phong nói:

" Chắc ngươi là Trần Phong? Nói đi, rốt cục ngươi đã sử dụng thủ đoạn gì để chiến thắng em trai ta cũng Lê Nghĩa?"

Tất cả mọi người xung quanh nghe vậy nhất thời xì xầm bàn tán, ánh mắt nhìn Trần Phong đầy nghi ngờ.

" Thâm, thâm thật!"

Trần Phong hai tay nắm chặt, nhưng vẫn không nói ra. Triệu Hảo này không những có dũng, mà mưu cũng không kém. Hắn chọn thời điểm mà mình được tất cả các học viên tin tưởng, tôn sùng, để rồi nói một câu hỏi mang tính ép buộc:

Ngươi dùng thủ đoạn gì?

Đây là cái thâm độc của hắn. Nếu bây giờ Trần Phong không trả lời, thì thanh danh hắn sẽ mất sạch sành sanh, còn Lê Nghĩa cùng Triệu Hảo lại được tất cả mọi người bỏ qua, thậm chí còn cảm thấy thương cảm cùng tiếc thay. Còn hắn trả lời là không ư? Đương nhiên Triệu Hảo sẽ làm trò thử sức, và nếu hắn không đỡ được thì mọi người sẽ tin chắc gã nói, lúc đó thì cuộc sống ở học viện sẽ hoàn toàn kết thúc. Ai lại muốn ở cùng một tên chuyên sử dụng các chiêu thức hiểm độc để chiến thắng cơ chứ?

Ngay từ đầu Triệu Hảo đã có ý định hãm hại, vu oan cho Trần Phong rồi. Tên này tâm cơ so với em trai hắn hoàn toàn là hai cấp bậc khác nhau, thật khiến người ta cảm thán không thôi.

" Ta không sử dụng thủ đoạn gì cả!"

Trần Phong cứng giọng đáp, cũng không nói nhiều

Đây là cách xử lí tốt nhất hiện nay. Nếu hắn nói quá nhiều thì mọi người sẽ càng tin Triệu Hảo, để cho hắn ta có cớ để ra tay.

"Thật sao, ta không tin. Một cái Luyện khí trung kì võ giả như ngươi, lại có thể đánh bại Tụ khí sơ kì,, đánh ngang tay vớiTụ khí hậu kì võ giả sao? Ta không tin!"

Một lời này so với phán xét của chủ một phiên tòa còn muốn hùng hồn, còn muốn nghiêm trang! Nó như nói thay cho không ít suy nghĩ của võ giả ở đây.

"Đúng vậy, Luyện khí mà thôi, sao lại mạnh như vậy được?"

" Ta từ lâu đã nghi ngờ hắn, quả đúng là vậy!"

.....

Trần Phong khóe mắt giật liên hồi, tức giận vô cùng. Thằng khốn này lại dám vu oan hắn, đáng chết!

"Nói thẳng ra đi, úp úp mở mở làm quái gì, muốn đánh thì đánh, đừng xử sự như đàn bà con gái!"

Trần Phong quát lớn, ngón tay ngoắc ngoắc khiêu khích Triệu Hảo.

Hắn ta nhất thời khuôn mặt lạnh như băng, cười gằn nói:

"Tốt lắm. Vậy ngươi hãy thử tiếp một chiêu này của ta xem. Nếu tiếp được chứng tỏ thực lực, còn nếu không.... Đừng trách ta kiện ngươi lên Ban giám hiệu!"

Trần Phong chỉ cười không đáp, từng bước chậm rãi đi đến, Chân khí cũng bắt đầu thôi động, sẵn sàng đánh ra một kích mạnh nhất.

"Một chiêu này của ta, chỉ chứa lượng Chân khí bằng Tụ khí trung kì đỉnh võ giả, nếu ngươi thật sự mạnh như vậy chắc hẳn có thể đỡ nổi chứ?"

" Lắm mồm!"

Trần Phong nói tục một câu, tay phải co lại, hóa thành trảo.

Long trảo thủ!

Hắn ngày hôn nay chưa vận dụng lần nào, hôm nay thử đánh ra vậy!

Thiết Lôi quyền!

Triệu Hảo một quyền hời hợt đánh ra, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ, tiếng gió rít gào, ầm ầm va chạm với tay Trần Phong.

Phanh!

Ống tay áo Trần Phong nổ tung, hóa thành vô số mảnh vụn như cánh bướm bay đầy trời. Mà ai tinh mắt có thể thấy lớp da thịt hắn bị đánh thành từng gợn sóng, dập dờn không thôi, chạy từ ngón tay lên đến tận bả vai!

Trần Phong đỡ một chiêu này xong lập tức bắn ra, khóe miệng tràn ra một tia máu tươi, hơn nữa tay phải xương cốt rã rời, mấy ngón tay hết thảy bị đánh gãy.

Mạnh, mạnh kinh khủng!

Trần Phong nhất thời mồ hôi đổ rậm rạp, lui về sau hơn mười bước, ôm lấy tay trái mà nhìn Triệu Hảo. Tên này so với em trai hắn giữ chữ tín một chút, nhưng gian xảo gấp mười lần. Hắn ta một chiêu kia quả thực chỉ vận dụng Chân khí ở mức Tụ khí trung kì, nhưng đáng kể phải là thân thể hắn. Thân thể hắn cũng có phương pháp Luyện thể đặc thù, so với Trần Phong còn muốn mạnh hơn một bậc. Bởi vậy một quyền này đánh ra so với Tụ khí hậu kì đánh ra toàn lực còn muốn mạnh hơn. Hắn làm vậy khiến không một ai có thể trách móc hắn, quả thật là tâm cơ âm trầm.

" Ta đã thử qua, ngươi đủ mạnh, nhưng còn xa mới đánh ngang tay Lê Nghĩa. Ngươi hãy chờ đó, ta sẽ thông báo cho đội chấp pháp, điều tra trận đánh đó, đòi lại công bằng!"

Triệu Hảo chắp hai tay sau lưng, quay lưng bước về phía Thanh Hà Hội, sau đó ra lệnh cho tất cả mọi người cùng trở về. Mà các học viên cũng lục tục trở về, đôi lúc lại quay sang nhìn Trần Phong với ánh mắt nghi ngờ vô cùng.

Đám anh Thành, Thanh Hoa, Ánh Tuyết nhanh chân chạy lại, ân cần hỏi han:

" Em vẫn ổn chứ? Thằng khốn đó, đợi ta tu thành Tụ khí sẽ dập hắn ra bã!" Thành nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm chặt.

Thanh Hoa cùng Ánh Tuyết là con gái, nên có ôn hòa hơn, chỉ thở dài, nói:

" Trần Phong, em chịu ủy khuất rồi. Cũng chịu thôi, hắn ta thực lực mạnh, một chưởng đó dù là chị cũng chưa chắc đã đỡ được. Sau đợt rèn luyện này về, hắn phân nửa sẽ tu thành Nội cương, chiến lực viễn siêu lúc trước."

Trần Phong ngồi yên lặng trên mặt đất, chậm rãi vận chuyển Chân khí chữa thương, gượng cười:

" Không sao, em hiểu mà."

Thấy vẻ mặt hắn như vậy, ba người chả biết làm gì hơn.

" Anh Phong, anh ổn chứ."

Một lúc sau Hà My hớt ha hớt hải chạy tới, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng.

Trần Phong lắc lắc đầu, khuôn mặt trầm trọng vô cùng. Chân khí của Triệu Hảo đã so được với Nội cương cảnh bình thường rồi, mạnh mẽ kinh khủng. CHúng nó sau chiêu đó đã truyền sang tay Trần Phong, dần dần tàn phá các tế bào, khiến hắn không thể dốc toàn lực để trấn áp, luyện hóa.

" Để em."

Cô bé quỳ xuống, hai tay nắm lấy bàn tay Trần Phong, sau đó cô bé niệm chú. Đoạn Ma pháp ngữ này rất dài, rất phức tạp, và cực kì khó hiểu, bởi vậy nên chắc chắn nó có uy lực cực kì ghê gớm. Cộng với bốn phía Nguyên tố Ma pháp liên tục rung động, chứng tỏ cố bé đã ra tay toàn lực!

Xoẹt!

Một quả cầu đột nhiên lơ lửng trên đỉnh đầu con bé, sau đó cột sáng bắn xuống, như là ánh sáng của đấng Thần thánh, chiếu rọi lên cánh tay hắn.

Bằng mắt thường có thể thấy các vết thương liền lại với tốc độ kinh khủng, thậm chí các xương ngón tay cũng đang liền lại, quay về chỗ cũ. Thậm chí dị chủng Chân khí của Triệu Hảo cũng bị ánh sáng luyện hóa đến không còn một mảnh, hóa thành từng trận từng trận khói thoát ra.

Lành rồi!

Trần Phong khóe mắt giật giật, ngơ ngác, miệng há to, không tin nổi vào mắt mình. Ma pháp thuật này, thực sự quá kinh khủng, uy lực vượt xa tất cả những pháp thuật chữa thương hắn biết từ trước. Anh Thành, Thanh Hoa,... đều dụi mắt mấy lần, quả thực không thể tin nổi vào mắt mình được nữa

Chữa xong thì cô bé có hơi quỵ xuống, dáng vẻ mệt mỏi không thôi, nói rõ vận dụng loại năng lực này đã vượt khỏi khả năng của Hà My. Trần Phong trong lòng một mảnh ấm áp, cảm thấy xúc động vô cùng. hắn vòng tay nâng cô bé dậy, nói:

" Cảm ơn em."

Cô bé gật gật đầu, nở một nụ cười tươi roi rói.

Lúc này Triệu minh cùng Phạm Đình Dũng không biết từu xó nào chạy đến, khiếp đảm nói:

" Trần Phong, cậu điên rồi, lại dám đối nghịch với Triệu Hảo!Từ giờ cậu sống không yên trong Minh Dương học viện nữa đâu."

Trần Phong phất tay, đáp:

" Mặc kệ thằng cha đó, mọi chuyện để sau rồi tính."

Triệu Minh nghe như vậy thì cứng họng, thầm than Điếc không sợ súng, rồi lại chạy theo bọn hắn.

" Thế hôm nay có đi ăn không Dũng?" Anh Thành quay sang nhìn hắn, cười nói.

Phạm Dũng xấu hổ, ho khan đáp:

" Có lẽ.... nên đi ăn, nhưng để buổi tối đi, ha ha."

Mọi người cười vang, phút chốc đã xua đi không khí u ám do triệu hảo gây nên.

Trong khi đó, Thanh Hà hội

" Triệu Hảo, sao không nhân tiện đánh cho thằng nhóc đó nhừ tử?" Lê Nghĩa đi bên cạnh Triệu Hảo, tức giận hỏi. Gã cứ tưởng lần này sẽ được báo thù, ai ngờ Triệu Hảo lại chỉ làm qua loa xong chuyện như vậy.

Triệu Hảo không đáp, chỉ lắc lắc đầu, rồi đi lên trước, bỏ mọi người lại sau lưng.

" Ta không đánh tên nhóc đó nhừ tử, bởi ta không nắm chắc! Trần Phong, nguy hiểm hơn ta nghĩ rất nhiều!."

Triệu Hảo đưa tay phải lên trước mặt, chỉ thấy trong lòng bàn tay có một cái lỗ máu, trên mu bàn tay cũng có năm cái lỗ tương tự, máu tươi rỉ ra đọng lại thành một vũng nhỏ, trong đó Chân khí của Trần Phong đấu đá lung tung, mở rộng vết thương, để nó khó có thể khép lại. Hắn vốn chắp tay sau lưng, không phải là để thể hiện uy phong của mình, mà là để che dấu vết thương do Trần Phong gây nên. Trần Phong lúc đó đã vận dụng toàn bộ Chân khí cùng Ngụy Chân khí, lại đánh ra Long Trảo thủ. Võ kỹ của Triệu Hảo tuy mạnh, Chân khí của hắn tuy vững chắc nhưng vẫn không mạnh hơn Trần Phong quá nhiều, bị hắn kích thương là điều dễ hiểu."

" Ta cần đột phá Nội cương, sau đó ra trận đánh gục Trần Phong, trả thù cho em trai ta. Triệu Hào tuy vô dụng, nhưng dù gì cũng là em trai ta, là anh trai cần có trách nhiệm thay hắn đòi lại mặt mũi cho gia đình, gia tộc."

Trần Phong trở về phòng thì không thấy Linh Nhi đâu. Con bé dạo này xuất quỷ nhập thần, đi đâu cũng không báo hắn một tiếng, khiến hắn không thể không lo lắng.

" Cho con bé đi dạo chơi xung quanh vậy. Dù sao từ nhỏ đến giờ nó cũng chưa từng chơi với ai cùng lứa tuổi, gần như không có tuổi thơ."

Đối với Linh Nhi hắn cực kì mâu thuẫn, không biết xử lí như thế nào. Về mặt hắn, hắn cực kì phản đối con bé tu luyện, bởi tính cách nó quá nhu nhược, yếu đuối, gia nhập cuộc sống thường đã khó, nếu gia nhập cuộc sống của tu giả thì chỉ có chết mà thôi.

Hắn cuối cùng cũng đành chịu thua, thả người nằm trên giường, đánh một giấc no say. Hắn trong trận chiến vừa rồi Tinh Khí Thần đều tiêu hao tám chín phần, cơ thể suy nhược, tuy được Hà My chữa thương những suy yếu vẫn còn đó. Vì vậy việc ngủ là điều cần thiết để cơ thể có thời gian nghỉ ngơi.

Một giấc này của hắn kéo dài từ trưa đến tận tối mịt, khi mặt trời đã hạ xuống chân núi thì hắn mới mò dậy. Linh Nhi cũng đã về, con bé đang nấu bữa cơm tối cùng với Thanh Hoa và Ánh Nguyệt, còn Triệu Minh, Thành và Dũng thì đang hát nghêu ngao bài gì đó, nghe rất khó chịu bởi hát dở tệ.

" Thằng này, rốt cục dậy rồi. Sao ngủ như lợn thế hả?? Mà lại chọn giờ dậy đúng vào lúc chuẩn bị ăn, mũi thính ghê gớm." Triệu Minh- cái thằng độc mồm độc miệng này lại châm chọc hắn, quả thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Trần Phong cười nhạt, không đáp. Ngủ xong không hiểu sao hắn thấy cơ thể mình càng mệt mỏi hơn, não bộ hoạt động chậm chạp, đau nhức không thôi, giống như bị ai đó cầm búa gõ gõ vào đầu vậy.

"Ăn thôi!"

Mọi người cầm đũa lên, gắp lia lịa. Trình độ nấu ăn của con bé ngày càng nâng cao, món ăn quả thực vô cùng ngon miệng, khiến cho không thể rời đũa, nếu không sẽ bị ăn sạch.

Trần Phong thấy có chút kì lạ, bởi Linh Nhi cứ chốc chốc lại nhìn hắn, cười khúc khích, lấy dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của hắn để làm trò đùa.

"Con bé này, tí nữa không dạy dỗ là không xong!!!"

Hết chương 72


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui