Nam Vu

Trong thành Ariel, đâu đâu cũng là bầu không khí khẩn trương.

Sau khi đội thương buôn vào thành, phát hiện giá cả hàng hóa đều tăng hơn
trước kia rất nhiều, thảm, mạch đen, thậm chí là trứng chim một chân mà
cậu mang tới, vừa vào trong thành được ba ngày đã tiêu thụ hết sạch.

Thành Ariel thay đổi hình tượng nhỏ nhen trước kia, từ thành chủ xuống, bao
gồm cả đại thần, tướng quân, thậm chí là dân thành bình thường, đều hào
phóng vung vàng và bảo thạch, hễ có đội thương buôn nào đi vào thành,
trừ khi là hàng hóa hoàn toàn không cần dùng tới, cái khác đều sẽ được
mua.

Wamu bán sạch hàng hóa, rút vàng và bảo thạch trong túi ra,
cầm một đồng vàng, híp mắt nhìn, gương mặt trẻ tuổi hiện lên hồ nghi.

Thành Ariel muốn làm gì?

Cho dù muốn phát động chiến tranh, hàng hóa thu mua cũng đủ rồi, nhưng người Ariel tựa hồ căn bản không định dừng lại.

Mấy ngày nghỉ lại tại thành Ariel, Wamu từng lưu ý, mười đội thương buôn
phương bắc ít nhất có sáu đội sẽ bán sạch hàng hóa tại thành Ariel, đặc
biệt là đội thương buôn vận chuyển muối và hương liệu. Nếu không tiếp
nhận giá cả người Ariel đưa ra, rất nhanh sẽ bị các kỵ sĩ tìm tới cửa,
dao kề lên cổ, không gật đầu là muốn chết sao?

Nghiêm khắc mà
nói, hành động thế này đối với đa số thương dân thì tổn hại không lớn,
giao dịch ở thành Ariel, chỉ cần giá cả hợp lý, không chỉ tránh được
nguy hiểm đi sâu vào hoang mạc phía đông, rất nhiều người còn kiếm được
một món lớn. Bán sạch đợt hàng này, lập tức trở về phương bắc, thu gom
tiếp, rồi lại đi kiếm thêm một mớ.

Nhưng đối với những bộ tộc khác ở phía đông thì chưa chắc.

Hàng hóa từ phương bắc bị thành Ariel độc chiếm, đặc biệt là muối và hương
liệu mà phía đông không sản xuất, thời gian dài rồi, cuộc sống sẽ rất
khó khăn. Tuy còn có dân biển phía nam, nhưng so với thương dân phía
bắc, dân biển rất ít khi đi sâu vào phía đông đại lục, người được lợi
cũng chỉ có thành trì và bộ tộc nằm ở biên cảnh đông nam.

Thành Ariel không sợ khiến các thành nổi giận sao? Hơn nữa, thành chủ Ariel từ đâu ra mà có nhiều vàng và bảo thạch như vậy?

Wamu không hiểu nổi, đột nhiên phát hiện nghi điểm, không ngừng muốn làm
sáng tỏ, nhưng cuối cùng vẫn đầu đầy sương mù. Nhưng có một điểm, một
khi thành Ariel quyết tâm độc chiếm giao dịch ở phía đông, ngăn cản phần lớn đội thương buôn phía bắc, thì tổn thất mang tới cho Wamu sẽ rất
lớn, dù sao hàng hóa cậu muốn không có ở thành Ariel, mà ở hoang thành.

Ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Wamu không còn cố ý bảo trì
khoảng cách với kỵ sĩ trong đội, bày vẻ chuyện không liên quan mình nữa, mà nói ra suy nghĩ của mình, xin các kỵ sĩ đưa tin về cho Hà Ninh. Bảo
vệ mối làm ăn không bị phá hoại, truyền đạt một vài tin tức cho đối
phương, không tổn hại nguyên tắc mà các thương dân đời đời tuân thủ.

Còn có một nguyên nhân quan trọng khiến Wamu hạ quyết tâm, hành động của
thành Ariel khẳng định sẽ chọc giận không ít người, nếu sau lưng không
có thế lực cường đại chống đỡ, những người Ariel này thuần túy là đang
tìm đường chết. Hay là chê mình chết chưa đủ nhanh.

Còn về người có thể ủng hộ cho Ariel, có lẽ chỉ có thần điện Ortiramhs.

Nhưng có thần điện thì được rồi sao? Phía đông thế nào tạm thời chưa nói,
nhưng tại phía bắc, thời gian lâu dài rồi, thần dụ của thần điện đã dần
mất đi hiệu lực. Lợi ích mới là tín ngưỡng vĩnh viễn không đổi của các
thương dân.


Wamu bỏ vàng xuống, lại cầm bảo thạch lên, bảo thạch đen to bằng móng tay, khiến Wamu nhớ tới đôi mắt màu đen đó.

Sự tồn tại của Hà Ninh, khẳng định sẽ dao động địa vị của thần điện
Ortiramhs, có lẽ vào một ngày nào đó trong tương lai, cũng có lẽ sẽ là
ngày mai.

Thành Ariel, thành Burang, thần điện, người thần dụ
mới, đủ thứ nghe được thấy được tại hoang thành, tất cả hội tụ lại,
trong lòng người thương nhân trẻ tuổi chấn động, cuối cùng nắm được điểm mấu chốt nhất, tâm trí đột nhiên sáng bừng.

Cơ hội chấn hưng nhà Sotira, đã bày ra trước mắt!

Muốn nắm lấy không?

Muốn, nhất định phải nắm lấy!

Tin tưởng thần linh, hiếu trung với người thần dụ chân chính.

Wamu cười, siết chặt bảo thạch, gọi tôi tứ trung tâm tới, kề tai hắn nói vài câu. Tôi tớ thận trọng gật đầu, sau khi hành lễ thì ra khỏi lều của
Wamu, đi tới doanh của kỵ sĩ.

Một tiếng sau, hai con diều hâu từ doanh trại vỗ cánh bay lên, hú dài một tiếng, biến mất giữa đám mây.

Các kỵ sĩ thành Ariel căn bản không chú ý tới tất cả những gì xảy ra trong
đội thương buôn, cho dù có chú ý cũng sẽ không cố ý kiểm tra. Thời gian
này đội thương buôn dừng lại tại thành Ariel càng lúc càng nhiều, rất
nhiều đội thương buôn thông qua phi cầm truyền tin tức, diều hâu tuy ít, nhưng không phải không có.

Các kỵ sĩ phụ trách tuần tra ngoài thành cũng chỉ ngẩng đầu lên nhìn trời một cái, rồi không còn quan tâm.

Nếu bọn họ biết sự sơ suất lần này sẽ mang tới tai họa ngập đầu đáng sợ cho thành Ariel và cho mình, tuyệt đối sẽ không sơ ý như vậy, khẳng định
lập tức kéo cung, giết hết toàn bộ diều hâu bay ra từ đội thương buôn
của Wamu.

Chỉ đáng tiếc, trên đời có ngàn vạn loại hàng hóa, chỉ là không có thuốc hối hận.

Thành Ariel vừa ngang ngược giữ đội thương buôn, vừa triệu tập càng nhiều
chiến sĩ bộ tộc, còn dùng hàng hóa trong tay thu mua rất nhiều bộ tộc
phụ thuộc các thành khác, không muốn thay đổi quy chế, chỉ có thể thu
mua muối với giá cao bất thường. Đủ loại thủ đoạn như thế, bộ tộc gần đó gần như toàn bộ đều bị tai ương, đa số bộ tộc đều bị bức cúi đầu.

Các thành chủ thực lực không bằng thành Ariel chỉ dám giận không dám nói,
bọn họ không ngừng bị mài mòn, thành Ariel lại không ngừng lớn mạnh,
liên kết lại cũng chưa chắc là đối thủ của người Ariel, huống hồ sau
lưng thành Ariel còn có thần điện Ortiramhs. Có người nhớ tới việc các
thành phía đông liên minh không lâu trước đó, nếu lúc đó không phải đắn
đo không quyết, có thành Burang viện trợ, thành Ariel sẽ không trắng
trợn như thế phải không?

Hai vị thành chủ tổn thất nghiêm trọng
nhất, không muốn giống những thành chủ khác khuất phục thành Ariel, có
thần điện ủng hộ thì sao? Thực lực cường đại thì thế nào? Ông đây đánh
chết cũng không theo!

Mười con diều hâu và mãnh cầm đồng thời bay khỏi thành, hai vị thành chủ hạ quyết tâm, cho dù phải hôn góc bào của
Mudy, cũng không cúi đầu với Ariel!

Lúc này, thành Burang đang chuẩn bị khánh điển.

Hôm Hà Ninh tới thành Burang, một cơn mưa to đổ như trút nước. Tế tự lúc
trước vào lễ thần linh bị Hà Ninh phê bình không đủ ‘chuyên nghiệp’ bước lên tế đài, kính dâng cho thần linh một trăm con bò và ba trăm con dê,

đồng thời cao giọng tuyên bố với người Burang, người thần dụ chân chính
đã tới!

Lời đồn không thể nào lấy lòng tin của tất cả mọi người,
đại vu Ortiramhs cũng từng tuyên bố đã cầu mưa với thần linh, kết quả
thì sao?

Khi lời đồn trở thành sự thật, tất cả sẽ khác.

Liên tiếp nhiều cơn mưa lớn, khiến khe nhỏ ngoài thành trở thành sông, chỗ
trũng thấp kéo dài thành một vùng ngập nước. Đất cát do hạn hán được
nước mưa thấm nhuần, trong một đêm mọc ra vô số mầm hoa và cỏ xanh,
giống như trải một tấm thảm cỏ lớn bên ngoài thành Burang.

Đàn dê ba sừng và bò sừng ngắn tản ra trên bãi cỏ, gặm cỏ xanh không biết
chán, các mục dân cưỡi lạc đà vung roi lùa đàn gia súc, nhưng lại vẫn
không dám tin tất cả, chỉ sợ sau một đêm, bãi cỏ lại trở thành một vùng
cát vàng, tất cả tốt đẹp chẳng qua là một giấc mộng của mình.

Ầm ầm!

Mây đen tụ lại, ánh chớp lóe qua bầu trời, tiếng sấm ầm vang, một cơn mưa
lớn lại đổ xuống nữa. Nước mưa xối lên mặt, mục dân nhảy xuống lạc đà,
dùng tư thế thành kính nhất cầu nguyện với thần linh .

“Cảm tạ thần linh, cảm tạ người thần dụ giáng thế! Cảm tạ ban phúc cho Aram, ban phúc cho thành Burang!”

Trên tế đàn trong thành, nước mưa xối tan vết máu lúc giết dê bò để lại, tế
tự giơ cao dao găm, vết máu xen tạp với nước mưa chảy lên tay hắn. Trong tiếng trống, hắn dậm mạnh hai chân, ngâm lớn vu văn, âm thanh càng lúc
càng cao, giống như có một sức mạnh vô hình ngưng tụ trên tế đàn, gào
thét như cự thú.

Dần dần, tiếng sấm tan đi, tia chớp không còn,
cơn mưa nhỏ lại, tiếng ngâm của tế tự cũng tới hồi cuối, sau một âm điệu du dương thì đột ngột dừng lại.

Tiếng trống vẫn chưa ngừng, tế tự cung kính cong lưng, hai tay nâng dao găm, giống như đang đợi ai đó tới.

Gió mát sau mưa thổi lên, thanh niên tóc đen bào đen men theo bậc thềm đi
lên tế đàn, trường bào chạm đất, trên tay áo và vạt áo có thêu vu văn
màu bạc.

Tế tự cúi đầu càng thấp, cung kính mà sợ hãi.

Tiếng trống cuối cùng dừng lại, ngay lúc Hà Ninh đứng lại, ánh mặt trời ló
qua tầng mây, rọi lên tế đàn, mái tóc dài như lụa đen phất phơ theo gió, lọn tóc màu vàng cột trên trán, quấn quanh xích bạc và bảo thạch, tô
điểm đôi mắt như bảo thạch đen, càng thêm sâu thẳm, như hố sâu không
thấy đáy.

Y là Hà Ninh, cũng là đại vu kế thừa trăm ngàn năm.

Dưới mặt trời, trên tế đàn, quanh người đại vu tóc đen tỏa ra một vòng sáng
vàng, khuyên tai màu bạc hóa thành quyền trượng, một tay giơ cao, bóng
dáng to lớn từ trời bay xuống, vảy như mặc ngọc, hàm răng nhọn hoắt và
móng vuốt sắc bén, thằn lằn xanh đập cánh, tạo nên cuồng phong, cuối
cùng dừng lại trên tế đàn.

Trong ánh sáng quyền trượng phát ra,
Hà Ninh chậm rãi từ trên tế đàn dâng lên, đứng trên lưng thằn lằn xanh.
Cái này tiêu không ít sức lực của Hà Ninh, nhưng vì tạo hiệu quả, người

họ Hà nào đó chấp nhận!

Thằn lằn xanh mang Hà Ninh bay lên, lại tạo nên một cơn cuồng phong quanh tế đàn, rất nhiều người vô thức nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra, thân hình thon dài đứng thẳng trên lưng thằn lằn xanh, tóc
đen phất phới, hai mắt rũ xuống, trường bào bị gió tốc lên, như thần
linh.

“Người thần dụ!”

Tế tự run rẩy lên tiếng, đánh thức tất cả người Burang vì chấn động trước cảnh tượng kia mà quên hết tất cả.

“Người thần dụ!”

“Thần linh!”

Tiếng kêu kinh ngạc liên tiếp vang lên, khi Mudy và thằn lằn đen xuất hiện, đạt tới cao trào nhất.

Thằn lằn đen gầm lên, cùng gào với thằn lằn xanh trên không, còn đang ‘giao lưu’ cái gì, chỉ có chúng mới biết.

Mudy đứng trên lưng thằn lằn đen, tay cầm quyền trượng màu vàng, một thân
trường bào trắng tinh, tây áo và thắt lưng có thêu vu văn màu vàng,
trong bím tóc vàng rũ xuống eo có tết lọn tóc màu đen, càng khiến người
ta liên tưởng xa xăm.

“Nguyện thần linh ban phúc Burang!”

Tiếng hoan hô vang lên như từng đợt sóng, sau lễ thần linh, thần tích lại lần nữa đổ xuống thành Burang, người thần dụ công khai lộ diện, tất cả
những gì thần điện Ortiramhs truyền bá hoàn toàn bị quét sạch khỏi lòng
người Burang.

Trong đám người không chỉ có tiếng hoan hô, cỡ mười bóng người dùng khăn đầu che kín mặt, lúc này đều âm trầm siết chặt nắm tay, cắn chặt môi.

Bọn họ là vu nữ.

Vòi của thần điện Ortiramhs không duỗi vào được thành Burang, nhưng có thể nghĩ cách khống chế bộ tộc phụ thuộc thành Burang.

Khi bộ tộc phụ thuộc càng lúc càng nhiều, số lượng vu nữ tập trung bên
ngoài thành cũng đạt lên trên trăm người. Hành động bắt vu nữ tại thành
Battier sớm đã khiến bọn họ cảnh giác, nhưng có mệnh lệnh của thần điện, dù có không tình nguyện cũng cần phải tới đây.

Nếu trước đó các
vu nữ còn ôm ảo tưởng và may mắn, cho rằng Mudy sẽ không trở mặt với
thần điện nhanh như thế, thì một màn vừa rồi, đã khiến ảo tưởng và mong
chờ may mắn của các vu nữ hoàn toàn nát vụn.

“Người thần dụ!”

Cho dù không có công khai tuyên bố tên của đại vu, nhưng bắt đầu từ hôm
nay, tín ngưỡng của người Burang cũng không còn là thần điện Ortiramhs
nữa.

Các vu nữ sợ hãi rời khỏi thành, trở về bộ tộc, ngẩn người
trong lều, lo lắng và kinh hoảng khiến bọn họ quên mất phải lập tức
truyền tin tức, cho dù có truyền đi thì lại thế nào? Đại vu vẫn còn hôn
mê, trong thần điện đang bận rộn tranh quyền đoạt vị, ngay cả Sekurus
của Battier cũng không đối phó được, huống hồ là Mudy thực lực còn mạnh
hơn!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng rất nhiều vu nữ vẫn ‘tận chức tận
trách’ phái tâm phúc đi, đưa tin tức về thần điện. Những người này không bị ngăn cản, có bọn họ, tin tức người thần dụ tới mới có thể nhanh
chóng lan truyền. Nếu thần điện vì thế mà có bất cứ hành động gì… càng
tốt, không chỉ có thể giúp đỡ Hà Ninh, cũng coi như đã giúp ích cho
Mudy, vì bảo vệ người thần dụ, công đánh thành trì và bộ tộc hiếu trung
với thần điện Ortiramhs, tuyệt đối là có lý do chính đáng.

Chủ thành Holcim tiếp tục chấp mê bất ngộ, lãnh thổ và thần dân của hắn, rất nhanh sẽ bị quy vào lãnh thổ của thành Burang.

Tối đến, các mục dân chứng kiến người thần dụ lại giáng thế trở về doanh
trại ngoài thành, không ai ngủ được, trong lều, cạnh đống lửa, đều đang
bàn luận về cơn mưa lớn mấy hôm nay, bãi cỏ xanh và Hà Ninh đã mang tới
tất cả.


Các vu nữ không lộ mặt, cho dù cách một bức lều, cũng có
thể nghe được âm thanh của các mục dân, dường như có thể nhìn thấy mục
dân không ngừng liếc mắt về phía lều, mang theo chế nhạo và khinh bỉ,
không còn có bất cứ thành kính và sợ hãi nào nữa.

Các mục dân cả đêm mất ngủ, vu nữ cũng vậy.

Người trước là vui mừng và hưng phấn, người sau là lo lắng và nóng ruột.

Hôm sau, Mudy Burang lấy danh nghĩa huyết thống trực hệ của vương thất
Aram, chủ của hoang mạc phía đông, truyền mệnh lệnh tới tất cả bộ tộc
phụ thuộc thành Burang, “Tôn kính người thần dụ, trục xuất tất cả vu
nữ!”

Không công khai đề cập tới lời nói dối thần điện Ortiramhs
bịa đặt ra suốt bốn trăm năm, thái độ cường thế đã đủ để nói rõ tất cả.

Bộ tộc Taiya hành động trước tiên, có người đầu tiên, sẽ có người thứ hai, người thứ ba… rất nhanh, tộc trưởng và các trưởng lão bộ tộc ngoài
thành nhất trí quyết định, tuân theo mệnh lệnh thành chủ đại nhân, trục
xuất vu nữ và tất cả những người có quan hệ mật thiết với thần điện khỏi bộ tộc!

“Không, các người không thể đối đãi với chúng ta như thế!”

Hơn trăm vu nữ bộ tộc cộng thêm người hiếu trung với bọn họ, là một sức
mạnh không nhỏ, nhưng dưới trường đao của các kỵ sĩ và chiến sĩ bộ tộc,
sức mạnh này rõ ràng nhỏ nhoi không đáng kể.

Các vu nữ chỉ có thể chỉ trích, nguyền rủa, thậm chí là chửi rủa.

Mấy vu nữ kêu gào dữ nhất, cũng là người tuổi tác lớn nhất, uy vọng trong
bộ lạc là sâu nhất, người đại diện thần điện có thể ngang vai ngang vế
với tộc trưởng, lập tức bị các kỵ sĩ bắt giữ, mang vào trong thành, sau
đó không còn tin tức truyền ra nữa.

Kết cục tốt nhất của họ, chính là làm bạn với Danda trong địa lao.

Mudy không lộ mặt, đại thần Musha mang mệnh lệnh của thành chủ ra ngoài
thành, dụng ý rất đơn giản, mệnh lệnh của chủ thành Burang nhất định
phải chấp hành, kẻ phản kháng, tiền lệ đã bày ngay trước mắt!

Tộc trưởng và các trưởng lão không dám chần chờ, lịch sự khuyên giải không tác dụng, thì vận động vũ lực trực tiếp trục xuất!

So với chọc giận Mudy, mất đi sự bảo vệ của thành Burang, tộc trưởng và
các trưởng lão thà đối địch với thần điện. Huống hồ, thành Burang đã có
người thần dụ, người thần dụ chân chính có thể mang tới mưa và phì
nhiều! Bọn họ tuyệt đối không bị thiệt.

“Các người nhất định sẽ bị thần linh trừng phạt!”

Một trăm hai mươi ba vu nữ cưỡi trên lạc đà, để lại lời nguyện ác độc nhất, mang theo tôi tứ trung thành với họ, rời khỏi bộ tộc.

Từ đó, trong lãnh địa của Mudy Burang, không còn sự tồn tại của vu nữ Ortiramhs.

Tin tức truyền tới thành Battier, Sekurus lập tức triệu tập các đại thần và tướng quân, hắn tin rằng, chiến tranh rất nhanh sẽ bùng nổ. Có lẽ chỉ ở phía đông, cũng có thể sẽ lan tới cả đại lục.

“Aram sẽ bắt đầu thay đổi từ lúc này!”

Mấy vị thành chủ liên minh với thành Burang cũng cẩn thận suy nghĩ, liên
tiếp hạ lệnh giống Mudy, trục xuất tất cả vu nữ Ortiramhs, sứ giả thần
điện phái tới cũng bị cự tuyệt toàn bộ.

Nếu đã muốn trở mặt, thì nên triệt để một chút!

Hà Ninh đứng trên ban công lầu ba của phủ thành chủ, mắt nhìn ra xa, sau
khi tin tức thành Ariel truyền về, thành Burang đã bắt đầu tập kết quân
đội, các thành liên minh cũng không ngừng phái sứ giả tới, chiến hỏa tại đại lục phía đông sắp sửa bùng cháy.

Mất đi tín đồ thành kính,
thần điện Ortiramhs dùng máu tươi và trái tim của đại vu làm cơ sở, lời
nói dối che mờ đại lục bốn trăm năm, sắp mất đi mảnh đất cuối cùng, hoàn toàn sụp đổ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận