Nam Vu

Đêm đó, Hà Ninh và Mudy đều không ngủ.

Hà Ninh nói với Mudy rất nhiều, nói y tới từ thế giới khác, nói sự bất an
khi y mới tới thế giới này, nói sự mê mang và nóng nảy sau khi y kế thừa ký ức. Nói y gian nan cầu sinh trong hoang mạc, khi đối diện nguy hiểm
ôm tia hy vọng cuối cùng.

Nói y cùng thằn lằn xanh kết bạn, muốn ẩn cư trong hoang thành….

Dựa lên bên tường, cong hai chân lại, Hà Ninh nói không ngừng, tựa hồ muốn bộc bạch hết tất cả những thứ vây khốn mình.

Mudy lặng lẽ nghe, không lên tiếng, càng không hỏi gì. Hắn biết Hà Ninh
không cần trả lời, lúc này y cần chỉ là một người lắng nghe.

Đối với những gì Hà Ninh nói, Mudy không cảm thấy kinh ngạc.

Trên bảng đồng lưu truyền từ thời đế quốc Aram có ghi chép rõ ràng, đại vu
đế quốc mỗi đời đều đi ra từ thần điện của Vu thành, lai lịch của họ là
câu đố, không có thân nhân, cũng không có quá khứ. Trước khi ra khỏi
thần điện có cuộc sống thế nào, không ai biết. Khi bọn họ đứng trước mặt đế vương, vận mệnh đã liên kết chặt chẽ với đế quốc và vương giả của đế quốc, mối liên hệ kéo dài mấy ngàn mấy vạn năm, không ai có thể giãy
thoát.

Đại vu bị xem là tế phẩm của đế vương, không có quá khứ,
chỉ có hiện tại và tương lai, đây là bí mật chỉ có đế vương và thần điện Vu thành biết.

Sau khi đại vu mỗi đời chết đi, di thể đều sẽ
được đưa về thần điện Vu thành, bọn họ được an táng ở đâu, không ai
biết. Cho dù là vu nữ của thần điện Ortiramhs cũng có nơi an giấc, đại
vu Aram thì không có lưu lại bất cứ dấu vết nào cho người khác tìm kiếm.

Đại vu bốn trăm năm trước có lẽ là ngoại lệ duy nhất.

Mudy nhìn Hà Ninh, đại vu tới từ dị thế, đồng dạng mắt đen tóc đen, nếu thần linh đã đưa y tới bên cạnh hắn, y thuộc về hắn, không ai có thể cướp y
đi.

Những cái khác, đều không còn quan trọng.

Bình minh rọi sáng căn phòng, lời của Hà Ninh cuối cùng cũng nói hết.

Cổ họng khô cháy, âm thanh cũng trở nên khàn, ngay cả y cũng không dám
tin, mình lại nói với Mudy nhiều như thế. Sau khi nói xong, cả người đều trở nên thoải mái, âm u đè nén trong lòng đều đã tan biến, thả lỏng
hoàn toàn, cơn buồn ngủ lập tức ập tới, không khỏi ngáp vài cái, buồn
ngủ chảy cả nước mắt.

Hà Ninh muốn đứng lên cho tỉnh táo một
chút, lại phát hiện tê chân, lảo đảo ngã tới trước, giữa đường có một
cánh tay mạnh mẽ ôm lấy, tựa vào vai đối phương đứng vững lại, ngẩng đầu lên, chưa kịp nói, đã ngáp một cái.

Trong vẻ mặt Mudy không thấy một chút mệt mỏi, tay áo rộng rãi phủ lên người Hà Ninh, cánh tay vuốt qua tóc y, “Mệt rồi?”

“Ừ.” Hà Ninh gật đầu, tựa vào vai Mudy, bí mật lớn nhất đã không còn là bí
mật, giữa hai người tựa hồ có thêm gì đó, lại có thêm vài thứ không thể
nói rõ.

“Ngủ một chút đi.”

Mudy ôm Hà Ninh nằm xuống, cánh tay lớn che hai mắt y, lông mi cọ vào lòng bàn tay, có thể cảm thấy
được cảm xúc của Hà Ninh lúc này.

Thành chủ đại nhân cong miệng,
một tay chống người, hôn lên trán Hà Ninh, âm thanh thấp trầm chậm rãi
vang lên, “Ngủ đi, ta sẽ ở bên cạnh em.”

Hà Ninh nắm cổ tay Mudy, ánh mắt bị cản lại, âm thanh bên tai càng thêm rõ ràng.

“Cùng tôi?”

“Ừ.”

“Mãi mãi?”

“Mãi mãi.” Nụ hôn trượt từ trán xuống, cánh tay che hai mắt lại không rời đi.

Cùng em, cho tới phút cuối của sinh mạng, thề với thần linh.

Hà Ninh cong khóe môi, buông cổ tay Mudy ra, sờ xoạng ôm vai hắn, chủ động hôn sâu thêm.

Ngoài cửa phòng ngủ, Miya đang định gõ cửa thì dừng lại, đứng lặng lẽ một lúc, vô thanh buông tay, xoay người đi.

Khăn đầu che đi gương mặt của cô, nhưng không thể che đi đôi mắt xinh đẹp.

Sớm biết, không nên khát vọng, không thể khát vọng, cô chỉ là vu nữ của đại vu, dùng sự trung thành cả đời hầu hạ đại vu, đây là lời thề tộc nhân
dùng máu và sinh mạng để hứa.

Có thể được ở bên cạnh y thế này, được y tin tưởng, đã đủ rồi.

Miya kéo khăn đầu ra, đi qua hành lang dài, mặt trời chợt ẩn chợt hiện giữa
trụ đá, trong đột nhiên chiếu sáng gương mặt cô, cũng rọi đau hai mắt.

Đứng trước đại sảnh thần điện, Miya giao chặt hai tay, che đôi môi run rẩy, chậm rãi quỳ xuống.

Xin tha thứ cho cô, cô chỉ khóc vào hôm nay, nước mắt chảy khô rồi, cô vẫn là vu nữ trung thành với đại vu.

Khi mặt trời lặn, Hà Ninh mới tỉnh khỏi mộng. Phát hiện mình đang nằm trên
chân Mudy, thành chủ tóc vàng mắt xanh, một tay vuốt tóc y, tay kia đang mở một cuộn da dê. Thấy Hà Ninh mở mắt, miệng liền cong lên dịu dàng.

“Tỉnh rồi?”

“Ừ.”

Giọng nói của Hà Ninh có hơi khàn, vẻ mặt lười biếng, tựa hồ còn chưa ngủ đủ. Nghiêng đầu qua, ánh mắt chạm vào ngọc thạch khảm trên thắt lưng của
Mudy, đột nhiên nhớ ra gì đó, đột ngột ngồi bật dậy, xém chút đụng vào
cằm Mudy.

“Sao vậy, có gì bất thường?”

Mudy nghi hoặc nhìn Hà Ninh, Hà Ninh lại không trả lời, lục tìm trong túi, cho tới khi tìm
thấy cái túi nhỏ hoa văn xinh đẹp, mới thở phào ra.

“Cho anh.”

Hà Ninh mở dây cột trên miệng túi, đưa bảo thạch bên trong cho Mudy.

“Cho ta?”

Mudy sững người một chút, cầm viên bảo thạch lam lên, vẻ mặt có hơi kỳ lạ.

“Thật sự cho ta?”

Hà Ninh nhíu mày, lần đầu tiên y chính thức tặng đồ cho người khác như
thế, có thể nào có phản ứng tích cực hơn chút không? Không nói cười
cười, vẻ mặt thế này là sao?

Nhìn dáng vẻ hơi bực bội của Hà Ninh, Mudy cúi người hôn lên môi y, “Tâm ý của em, ta thu nhận.”

Đôi mắt màu lam hơi khép, ánh mặt dịu hòa tới mức có thể nhỏ nước, phần
đuôi âm giống như mang theo lông vũ cọ qua, nhẹ cọ lên lòng Hà Ninh, cho dù không tiếp xúc, chỉ đơn thuần cảm giác được hơi thở ấm áp của đối
phương, cảm giác run rẩy bắt đầu dâng lên từ phần cuối cột sống, dần lan tràn toàn thân.

Cảm giác này rất kỳ diệu, cũng rất thoải mái. Cả người như trôi trong mây, được ấm áp bao bọc.

Nhìn mỹ nhân gần ngay trước mắt, Hà Ninh đột nhiên có dục vọng đẩy ngã mạnh
mẽ, hành động thân thể luôn nhanh hơn đầu óc một bước, hoàn hồn lại,
Mudy đã nằm ngửa dưới thân y, tóc vàng như lụa, trải lên tấm thảm rực
rỡ, càng thêm chói mắt.

Nhìn móng vuốt còn chưa kịp thu lại ấn
lên vai đối phương, tai Hà Ninh đỏ lên, rặng đỏ dần lan tràn tới cổ, rồi nhuộm đỏ gương mặt.

Mudy tựa hồ cảm thấy vui vẻ vì hành động của Hà Ninh, một tay ôm eo Hà Ninh, bàn tay lớn để sau đầu, ngón tay luồn
vào mái tóc, nâng đầu cọ lên miệng và cổ Hà Ninh. Răng khểnh sắc bén,
hơi dùng lực là có thể xuyên da và cổ họng, nếm được mùi máu.

“Ưm…”

Hà Ninh nắm chặt trường bào của Mudy, tiếng vải xé rách đột nhiên vang
lên, cầm miếng vải xé xuống từ trường bào, trong đôi mắt đen hiện lên
chút lúng túng, nhưng rất nhanh bị một gương mặt tuấn mỹ khác lắp đầy.

Trong lúc thất thần, tầm nhìn đảo ngược, lưng chạm lên tấm thảm vẫn còn mang
độ ấm, cổ tay bị ấn chặt trên đỉnh đầu. Thân thể cong lên theo bản năng, lời chưa nói ra miệng toàn bộ bị nụ hôn không cho cự tuyệt chặn trong
miệng.

Thân thể Hà Ninh rất nóng, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Áo ngoài bị kéo ra, vò thành một cục mắc ở cùi chỏ, hơi nóng không thuộc
về mình lướt qua từng tấc da thịt, hàm răng tuyết trắng và đôi môi đỏ
tươi lướt qua, để lại những dấu vết khiến người liên tưởng.

Hơi thở trở nên thô nặng, tiếng thở dốc không thể đè nén.

Muốn giãy cổ tay bị ấn trên đỉnh đầu, nhưng căn bản không làm được.

Sức lực của Hà Ninh không nhỏ, trước đó còn từng hất văng Mudy, nhưng hôm
nay, y phát hiện sức lực của đối phương lớn kinh người, căn bản không
giãy ra được.

Cảm giác này, giống như bị một con thú xinh đẹp vây khốn, đôi ngươi dọc màu vàng khóa chặt lấy y, như đang nhìn chằm chằm
con mồi ngon miệng nhất, đang suy nghĩ nên bắt đầu ăn từ đâu, nên cắn
từng phát tỉ mỉ thưởng thức, hay là lập tức nuốt chửng vào bụng.

Hà Ninh đột nhiên có chút sợ hãi, trong sợ hãi lại mang theo hứng thú khó nói.

Muốn giãy ra, nhưng lại không có sức. Muốn chạy, nhưng lại cảm thấy lưu luyến.

Cảm giác mâu thuẫn xối tan lý trí của Hà Ninh, thân thể không khỏi nhẹ run.

“Sợ ta?” Mudy cuối cùng buông cổ tay Hà Ninh ra, cầm một lọn tóc đen đưa lên miệng, “Em không nên sợ ta.”

Hà Ninh lắc đầu, y không phải sợ hãi, nhưng nguyên nhân chân chính y nói không ra lời.

Y thậm chí hoài nghi, chẳng lẽ mình là một M che giấu rất sâu? Suy nghĩ
này khiến khóe mắt và khóe miệng y đều cùng co giật. “Em biết tặng ta
bảo thạch đại biểu gì không?”

Mudy cắn lấy mái tóc bên môi, vảy vàng hiện giữa trán, trong phòng chậm rãi trùm lên một màu vàng.

Trọng lượng đè trên người đột nhiên tăng lớn, Hà Ninh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thử, đột nhiên trừng to hai mắt, mở to miệng.

Y nhìn thấy cái gì? Một cái đuôi?

Lỗi giác?

Xoa xoa mắt, không phải ảo giác, tuyệt đối không phải.

“Mudy.”

“Ừ.”

Thành chủ đại nhân tựa hồ tâm tình rất tốt, nhìn Hà Ninh, cười lộ ra cái răng nanh vốn không nên thuộc về nhân loại.

“Cái này, có thể giải thích một chút không?”

Hà Ninh chọt chọt thứ đang quấn trên eo… đuôi rắn? Nhưng cái thứ giống như vây cá là gì? Làm gì có loại rắn nào mọc vây cá chứ?

Trong suốt, phím ánh vàng, nhìn thì mềm mại, nhưng sờ lên lại cứng chắc sắc
bén như sắt thép. Quấn trên người y, thuận thế sáp lại, chỉ cảm thấy có
hơi lạnh, một chút cũng không bị tổn thương.

Trong lòng Hà Ninh dâng lên một nghi vấn, Mudy rốt cuộc là chủng loại nào?

“Thích hình dáng của ta không?” Trán kề trán, âm thanh Mudy càng trầm thấp, “Thích không?”

Nếu người bình thường nhìn thấy cảnh tượng này, nên bị dọa hét lên, ngất đi mới đúng phải không?

Nhưng Hà Ninh buộc phải thừa nhận, y thích, thích đáng chết. Hình dạng này
của Mudy càng hấp dẫn y, thậm chí có xúc động muốn ôm lấy lăn lăn.

Sự thật chứng minh, thẩm mỹ quan uốn éo, quả nhiên không thể kéo về được nữa.

Đối diện với tình trạng trước mắt, Hà Ninh cảm thấy, tam quan của mình sớm đã cách mình thật xa.

“Em đã tặng bảo thạch cho ta.” Mudy cọ mặt Hà Ninh, ngón tay lướt qua cổ y, Hà Ninh nghiêng đầu dòm một cái, được rồi, ngay cả móng tay cũng biến
thành màu vàng, so sánh với móng vuốt của mình, chắc là rất bén.

“Tặng bảo thạch không được?”

“Không phải không được, nhưng do đại vu em tặng ta, ý nghĩa sẽ khác.” Lực đạo
quấn trên người Hà Ninh chậm rãi tăng mạnh, Mudy ngừng một chút, mới
tiếp tục nói, “Ta dùng danh nghĩa hậu duệ trực hệ vương thất Aram, đáp
ứng lời cầu hôn của em.”

Cái giề?!

Cằm Hà Ninh lập tức rớt xuống đất, trong nhất thời tuyệt đối không thể nhặt lên được.

Tặng bảo thạch chính là cầu hôn? Đùa trò dị thế giới gì chứ!

Mudy lại cười híp mắt sáp lại, “Vốn ta nên dùng hình thái chân thật tiếp
nhận cầu ái của em, nhưng nếu vậy thì hình thể quá lớn, sẽ phá hoại thần điện.”

Hà Ninh: “…”

“Còn về ta rốt cuộc là chủng loại
nào, ta cũng không thể nói rõ, chỉ biết có liên quan với thần linh, ký
ức đế vương truyền lại cũng có hơi mơ hồ.”

Hà Ninh: “…”

“Nhưng không quan trọng, nếu em đã cầu hôn ta, ta cũng đáp ứng rồi, vậy chúng
ta thảo luận chuyện hôn lễ đi, hay là làm xong trước rồi hãy nói?

Hà Ninh: “…”

“Em bị sao vậy?”

Hà Ninh trầm mặc nửa ngày, cuối cùng nhịn không được vung móng vuốt…

Trong Vu thành, trong phiên chợ náo nhiệt nổi lên ánh đuốc, cạnh đường lại
vang lên tiếng trống của nhạc đoàn, các vũ nương nhảy múa bên cạnh ánh
lửa, thi nhân ôm huyền cầm ngồi trên thảm, tiếp tục kể câu chuyện chưa
dứt hôm qua.

Đang nói tới đoạn đặc sắc, mặt đất đột nhiên bắt đầu chấn động, hàng hóa trên sạp cũng văng tung tóe theo dao động kịch
liệt, mọi người kêu lên kinh sợ, có người chỉ hướng thần điện, kêu lớn,
“Mau nhìn bên đó!”

Phía trên thần điện, một chùm sáng vàng rọi
vút lên trời, ngoài trụ sáng lấp lánh ánh lửa chói mắt, chiếu sáng cả
bầu trời đêm như ban ngày.

Trong ánh vàng, một thân hình cực lớn
bay lên cao, toàn thân phủ đầy vảy vàng, ngửa đầu hú dài, giống như
thánh thú giáng thế trong truyền thuyết cổ xưa.

“Thần linh!”

Trong ánh vàng, đại vu tóc đen đang ngồi trên người ‘thánh thú’ đó, tay trái
cầm quyền trượng màu bạc của mình, tay phải cầm quyền trượng màu vàng
tiện tay vớ được hồi nãy, trái phải thay nhau gõ lên đầu Mudy.

Xưa có thần linh giáng thế, nay có đại vu giết rồng!

Đừng hỏi tại sao hình dáng thật sự của Mudy lại là rồng vàng trong thần
thoại phương đông, tóm lại, Hà Ninh hiện tại chỉ có một suy nghĩ, đánh
một trận đã rồi nói!

Nói gì mà đại vu là tế phẩm của vương tộc, nói gì mà tặng bảo thạch chính là cầu hôn, đều biến hết đi!

Mọi người trên mặt đất chỉ có thể nhìn thấy Mudy quẩn quanh trong ánh vàng, không hề thấy được Hà Ninh đang tay cầm quyền trượng trái phải hành
hung.

Nóc nhà thần điện bị cột sáng vàng phá lủng một lỗ lớn,
Miya và người Dorsha hầu hạ trong thần điện đều chạy hết ra ngoài, Miya
bắt chéo hai tay, cầu nguyện thần linh, người Dorsha quỳ rạp xuống, bị
uy thế của cột sáng áp không thể ngẩng đầu.

Thằn lằn xanh và thằn lằn đen cũng bị kim quang hấp dẫn, thằn lằn xanh nhìn thấy Hà Ninh
trong kim quang, vung cánh bay lên không, liều mạng muốn lại gần, nhưng
lại bị đánh văng liên tục, đáng tiếc Hà Ninh đang một lòng một dạ ‘giết
rồng’, căn bản không nhìn thấy cục thịt màu xanh cỡ bự lăn lông lốc trên không trung.

Thằn lằn đen đứng trên đất, ngửa đầu sốt ruột gầm
lên, tiếng gầm cuối cùng hấp dẫn sự chú ý của Hà Ninh, thả lỏng cảnh
giác, chớp mắt bị Mudy cuốn trở về thần điện.

Ầm một tiếng, phần nóc nhà còn sót lại, toàn bộ tuyên cáo về với đất mẹ.

Kim quang biến mất, mọi người cầu nguyện vẫn không dám đứng lên, cả tòa
thành, chỉ có tiếng gầm của thằn lằn đen và tiếng gió vù vù.

Miya thẳng người lại, nhìn nóc nhà gần như không còn ra hình của thần điện,
không biết làm sao ấn ấn mày, bắt đầu ngày mai, các công thợ trong thành lại bắt đầu bận rộn rồi. Nhưng, tình hình trước mắt nên giải thích thế
nào? Các công thợ và mục dân không nói, người Naldlin cũng không phải
vấn đề, người Bờm Đen đang ở ngoài thành, nhưng những thương dân và dân
biển thì sao?

Miya thở dài một tiếng, nên đi tìm đại vu sao?

Mà phải nói, cự thú màu vàng kia là sao?

Trong đầu hiện lên một đáp án không có khả năng nhất nhưng lại là có khả năng nhất, Miya phát hiện, chuyện cô phải khổ não còn nhiều, nhiều đến mức
cô cũng muốn giống thằn lằn đen ngửa đầu gào to.

Còn về những tâm tư thuộc về thiếu nữ kia, tình cảm khổ sở kia, Miya biểu thị, thật sự không rảnh nghĩ tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui