Chu Cẩn Nghiêu thấy Hạ Mạt đang cố kéo dài khoảng cách giữa hai người nên liền đứng dậy.
“Em có cần thứ gì không? Anh sẽ kêu người mang đến.
”“Bàn!.
.
Bàn chải đánh răng, và quần áo! !.
”, Hạ Mạt vẫn không dám nhìn thẳng vào Chu Cẩn Nghiêu.
“Được”, nói xong Chu Cẩn Nghiêu liền mở cửa đi ra ngoài.
Rút kinh nghiệm từ chuyện buổi sáng, Hạ Mạt không dám mở cửa ra nữa, cô ngồi đợi một mình trong phòng rất lâu, sau khi ăn xong cảm giác mệt mỏi liền xuất hiện, không lâu sau cô liền cuộn tròn lại ngủ thiếp đi.
Không biết trôi qua bao lâu, Hạ Mạt cảm thấy giữa hai chân có chút lạnh.
Cô chậm rãi mở mắt ra, sau khi nhìn rõ, cơ thể cô liền co rúm lại, đầu bị đập đầu giường kêu “bụp” một tiếng.
“Đừng cử động", Chu Cẩn Nghiêu dùng một tay giữ lấy mắt cá nhân Hạ Mạt, tay còn lại đang bôi thuốc mỡ vào chỗ giữa hai chân cô.
Hạ Mạt xấu hổ muốn khép chân lại, nhưng sức lực của người đàn ông quá lớn, cô căn bản không thể cử động được.
“Đừng! !.
”“Chỗ này của em bị sưng rồi, không làm em nữa đâu, anh bôi thuốc giúp em.
”Nói xong, người đàn ông liền đưa ngón tay vào miệng tiểu huyệt, anh nhẹ nhàng chạm vào hoa môi phấn nộn.
Hạ Mạt bất giác run lên, mặt đỏ bừng, xấu hổ quay đầu sang một bên.
Tay Chu Cẩn Nghiêu dính thuốc mỡ, sau khi bôi thuốc vào hai cánh hoa bên ngoài, anh lại đưa tay vào trong hoa huyệt.
Thuốc mỡ mát lạnh tiếp xúc với hoa huyệt ấm nóng, rất nhanh liền tan ra.
Chu Cẩn Nghiêu đẩy tay vào sâu bên trong, sau đó nhẹ nhàng di chuyển để bôi thuốc.
Hạ Mạt khó chịu cắn chặt răng, cố gắng kiềm chế để bản thân không hét lên, vì cô biết nếu mình mở miệng sẽ lại phát ra những âm thanh phóng đãng giống như tối hôm qua.
Nhưng phản ứng của cơ thể đã bán đứng cô, Chu Cẩn Nghiêu vẫn chưa rút tay ra nên liền cảm nhận được xuân thủy đang chảy ra, dính hết lên tay anh.
“! !.
”Anh hơi nhướng mày, kéo chiếc chăn mỏng bên cạnh chuẩn bị đắp lên cho cô.
Đúng lúc có người gõ cửa, anh xoay người nói “Vào đi”.
Người đến vẫn là người giúp việc đã đưa đồ ăn vào buổi sáng.
Tay phải người giúp việc cầm bộ chăn ga sạch sẽ và đồ dùng mới, tay còn lại thì cầm một cái túi rất to.
“Đặt ở kia đi”, Chu Cẩn Nghiêu chỉ xuống chỗ cạnh giường, sau đó dùng chiếc chăn mỏng che lấy thân dưới Hạ Mạt rồi ôm cô lên.
Không có chiếc chăn mỏng che, bây giờ Hạ Mạt mới chú ý đến trên giường có một vệt máu đỏ, ngoài ra còn có nhiều vệt nước dính bên trên.
Những vết tích này khiến cô bất giác nhớ lại cảnh tượng tối qua.
Chu Cẩn Nghiêu nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Hạ Mạt, đang vùi mặt vào trong ngực mình, anh nhịn không được thích thú ghé sát vào tai cô trêu chọc, “Em nhiều nước quá.
”“! ! ! ”Nữ giúp việc dọn xong liền nhanh chóng rời đi.
Chu Cẩn Nghiêu đặt Hạ Mạt xuống, “Những bộ quần áo này em mặc tạm trước đi, mấy ngày nữa anh đưa em ra ngoài mua đồ mới.
”Nghe thấy có cơ hội được ra ngoài, Hạ Mạt vui vẻ phấn khích mong chờ.
Hạ Mạt lấy một chiếc váy ngủ từ trong túi ra mặc vào, kích cỡ rất vừa với cô, chất liệu mềm mại thoải mái.
Mặc dù chiếc váy ngủ không dài lắm, nhưng còn đỡ hơn chiếc áo thun chỉ miễn cưỡng che được nửa đùi kia.
Trong lòng Hạ Mạt có tính toán, nếu như có cơ hội ra ngoài, thì cô có thể nghĩ cách chạy trốn đến đại xứ quán.
***Mấy ngày tiếp theo, Chu Cẩn Nghiêu quả nhiên không chạm vào cô.
Ngày nào anh cũng đi sớm về khuya, điều duy nhất anh làm với Hạ Mạt là ôm cô mỗi khi ngủ.
Buổi trưa ngày hôm nay, Hạ Mạt vừa tỉnh dậy liền nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng đàn piano.
Cô cầm chiếc áo khoác mà Chu Cẩn Nghiêu để ở trên ghế lên mặc vào, cô do dự một hồi sau đó quyết tâm lấy hết can đảm mở cửa ra.
Ngoài cửa không có bóng dáng người đàn ông đen cao kia đâu, Hạ mạt nhẹ nhõm thở ra một hơi, cẩn thận đi xuống lầu.
Đi theo tiếng đàn piano, Hạ Mạt đi tới trước một cánh cửa.
Lúc cô còn đang do dự thì đằng sau lưng vang lên tiếng mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, cô liền nhìn thấy có người đang cầm kim tiêm, tiêm chất lỏng gì đó vào trong cơ thể.
Sau đó, có một người đàn ông xăm kín người từ trong phòng đi ra.
Anh ta nhìn thấy Hạ Mạt đang đứng trước cửa, liền nhổ thứ đang nhai trong miệng ra, trong mắt hiện lên một tia dục vọng.
.